Trời rạng sáng, Việt Tiềm dựa vào ánh trăng mờ mịt, leo lên một gốc mơ dại phía sau nhà.
Thường ngày, hắn vẫn tới bên này hái quả dại, nhặt củi khô, hết sức quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, bởi vậy không cần đèn đuốc gì chiếu sáng vẫn có thể thuận lợi leo lên cây.
Tay Việt Tiềm víu lên cành cây cao, dùng sức túm xuống phía dưới, tìm kiếm quả mơ dại ở đầu cành. Hắn tìm tòi trong bóng tối, rất nhanh đã hái được hai viên.
Việt Tiềm cẩn thận xem xét hai quả mơ dại, lại bò dọc theo thân cây xuống phía dưới, giữa chừng không cẩn thận bị trượt một cái, bị cành cây lủa tủa cào xước cánh tay, khi nhảy xuống đất cũng bị gai đâm thủng lòng bàn chân.
Việt Tiềm nhổ cái gai đâm sâu vào lòng bàn chân ra, cảm giác đau đớn nho nhỏ lan khắp miệng vết thương, có điều với hắn, chút đau đớn ấy chẳng đáng kể.
Hắn còn vòng thêm mấy vòng nữa, muốn hái vài quả dâu tươi.
Tìm được cây dâu ở phụ cận, Việt Tiềm lại leo lên, hái quả.
Cây cối bên sông khoác lên mình ánh trăng sáng, thấm đẫm thân thể thiếu niên đang cắn chặt cành dâu dại trong miệng, hai tay ôm lấy thân cây trong một dải màu bạc. Thân thủ hắn mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn gọn gàng.
Trời đã sắp sáng rồi. Thời gian của Việt Tiềm có hạn, trước khi binh sĩ đuổi bọn họ xuống sông bắt cá, hắn phải làm cho xong việc này.
Việt Tiềm mang theo mơ dại và cành dâu, bò lên cây ngô đồng. Hắn đứng trên chạc cây, quan sát Phượng Hoàng nhỏ bên trong lồng trúc. Chim non co lại thành một cục, đầu chim giấu kín trong đám lông xù, mào ngũ sắc hơi phát sáng dưới màn đêm.
Nó vô tri vô giác, đang ngủ.
Việt Tiềm nhẹ nhàng kéo cửa lồng, mở ra một cái khe, chim nhỏ không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi bị giam vào lồng chim, Phượng Hoàng nhỏ từng giãy dụa kịch liệt một phen, chắc là đã kiệt sức, lúc này đang ngủ say.
Việt Tiềm bỏ hai viên mơ dại vào trong lồng. Hắn di chuyển bàn tay, lặng lẽ tới gần chim nhỏ đang bị cầm tù, tựa hồ xuống xoa nhẹ thân thể nó, tay nhấc lên lại cứng đờ giữa không trung.
Dừng lại trong chốc lát, hắn rụt tay về, đóng kín cửa lồng.
Việt Tiềm ngồi trên cây, nhìn về phía Phường Hoàng trong lồng trúc. Thân ảnh kia nho nhỏ, trông có vẻ vô cùng tịch mịch. Bên tai bỗng truyền tới tiếng hót líu lo, Việt Tiềm ngẩng đầu, thấy hai con chim Tước bay từ trong ổ ra, đậu trên đầu cành vui sướng ca hát, nhảy nhót.
Sơn Tước bay lượn, một cao một thắp vòng quanh cây ngô đồng.
Ánh bình minh sắp ló rạng, làn gió phất phơ lay động ngọn cây, vạn vật trong núi rừng đều đã thức tỉnh.
Phượng Hoàng trong lồng chim vẫn cứ vô thanh vô tức. Nó còn đang ngủ, tựa như bị lồng chim cầm cố mà mất đi sức sống. Nó cũng từng là một con chim hoạt bát, ồn ào như thế.
Việt Tiềm leo xuống cây ngô đồng, lúc này ở phía Đông, trời đã tảng sáng.
Nhiệt độ ngày đêm trong núi rừng chênh lệch rõ ràng. Mặt trời còn chưa thức giấc, nước sông lạnh như băng, gió quát vào mặt người, Nô nhân bắt cá dưới nước không khỏi rùng mình.
Trên mặt sông, có Nô nhân bơi thuyền, có nhảy vào lòng sông kéo lưới, phân công hợp tác, hiệp lực bắt cá.
Việt Tiềm chui từ trong nước lên, lộ ra nửa thân trên. Hắn vuốt mạnh mặt mũi, mở to đôi mắt ra dấu cho Thường phụ đang đẩy mái chèo trên thuyền, biểu thị đã thiết trí ổn lưới bắt cá ở phía này.
Kéo lưới bắt cá, không chỉ thiết trí một mặt lưới, mà là vài mặt, vây khắp bốn phương.
Chỉ người có kỹ năng bơi cực tốt, thể lực không chê vào đâu được mới có thể xuống sông kéo lưới, nếu không chỉ cần nơi bất cẩn một chút là sẽ bị nước sông cuốn đi, mai táng dưới bùn đen dày đặc ở đáy nước.
Sau khi Nô nhân thiết trí xong lưới đánh cá, mặt trời đã lên cao. Tầm nhìn trước mắt nhất thời trống trải, điều đầu tiên mọi người cảm thấy là ấm áp, sau đó dần dần trở nên nóng bức.
Nóng bức này giống như hàn ý lúc sáng sớm, đều khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
Việt Tiềm khi thì ở trong nước, khi thì lên trên thuyền nhỏ. Tuổi hắn không lớn lắm, nhưng bất kể là kéo lưới, đẩy mái chèo hay thiết trí, hắn đều có thể.
Chưa tới giờ Tỵ, toàn bộ lưới đánh cá đã được kéo lên thuyền. Cá bắt được nhiều vô cùng, dưới sự giám sát của binh sĩ, Nô nhân phân loại những con tôm cá chất lượng tốt nhất cho vào giỏ trúc, vận tải qua đường thuỷ, tiến vào Vương cung Dung Quốc.
Buổi trưa, binh sĩ tịch thu công cụ bắt cá, phân cho Nô nhân một ít tôm cá hỗn tạp. Bọn họ dồn dập nhấc theo đồ ăn phân lượng không nhiều, trở về nhà.
Việt Tiềm xách giỏ trúc đựng một ít cá tôm, bầu bạn cùng Thường phụ, trở về căn nhà tranh.
Làm việc không ngừng nghỉ từ khi trời còn chưa sáng cho tới tận quá trưa, mệt hơn cả chó, thoáng cái đã trôi qua nửa ngày, đến một ngụm nước cũng không uống, bụng dạ đã nôn nao khó chịu từ lâu.
Thường phụ đứng trước lò sưởi luộc cá, Việt Tiềm nhanh tay uống ừng ực hai bát nước, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vội vàng vàng chạy ra phía sau nhà.
Mặt trời giữa trưa nóng rát, Việt Tiềm chảy mồ hôi đầm đìa. Hắn leo lên cây ngô đồng, thăm dò chim non trong lồng trúc.
Cây ngô đồng cành lá xum xuê có thể tránh nóng, chim chóc trốn dưới bóng râm, thư thái hơn Việt Tiềm bị nướng dưới ánh mặt trời rất nhiều.
Trong lồng trúc, chim non bé nhỏ vẫn xù hết lông tơ lên, hai mắt chim nhắm chặt. Tình trạng của nó không được tốt, nhìn vô cùng phờ phạc.
Những quả dâu trên cành dâu kia đã khô rũ, trái cây trên cành cũng chẳng dư lại bao nhiêu, lủng lẳng trên cành, trông đã không còn tươi mát. Những quả còn lại có khi đã bị gió quét xuống đất, lăn vào bãi cỏ, không thấy bóng dáng (thực ra là đã vào dạ dày của Chiêu Linh bé bỏng). Chín quả dâu tươi, hiện tại không còn một nửa.
Bên chân chim non còn có hai quả mơ dại, cũng không có vết tích bị mổ.
Thời tiết nóng nực như vậy, nửa ngày không ăn không uống, không bổ sung lấy một giọt nước nào, là người cũng chẳng chịu được, nói gì đến chim non nhu nhược.
Cũng có thể là do đêm qua nó đã bị thương lúc va chạm vào thành lồng nên mới chẳng muốn ăn; cũng có thể là do mặt trời quá cháy bỏng, nóng hỏng mất rồi.
Việt Tiềm vội vàng lấy lồng chim từ trên nhánh cây xuống. Hắn ôm lồng trúc nhanh chóng trượt xuống mặt đất, chạy đến chỗ có bóng mát bên bờ con nước nhỏ. Tay hắn cầm một chiếc lá, dùng lá cây để múc nước, đưa tới bên mép chim Phượng, muốn đút cho nó uống.
Chim non mở mắt ra, trông thấy Việt Tiềm, hai con mắt tròn xoe lại nhắm lại.
Nó không ăn quả dại, cũng không chịu uống nước.
Khi Phượng Hoàng nhỏ bị thương trước đó, Việt Tiềm đã từng chăm sóc nó hai ngày, hắn cứu sống được chim non bị thương, thế nhưng lúc này tâm lý không khỏi có chút hoảng loạn.
Thoạt nhìn chim non bị bệnh rồi, vô cùng ủ rũ, đến cả mào ngũ sắc luôn nhếch lên cao cũng rủ xuống.
Việt Tiềm nhặt được một cái vỏ trai nho nhỏ bên bờ suối. Hắn múc nước vào đó rồi bỏ vỏ trai vào lồng trúc, đặt xuống trước mặt chim non.
Hắn lấy ngón tay chạm nhẹ vào đầu chim, muốn gọi nó dậy uống nước. Chim Phượng mở mắt, đột nhiên vô cùng hăng hái mổ thật mạnh lên tay Việt Tiềm, mỏ chim như mang theo oán hận, hạ miệng vô cùng tàn nhẫn, khiến tay Việt Tiềm rách ra cả tơ máu.
Lông mày Việt Tiềm chẳng nhíu lấy một cái, trong lòng lại không khỏi sinh ra tức giận, tâm tính thiếu niên thay đổi thất thường. Hắn duỗi bàn tay ra, đóng cửa lồng lại, không thèm để ý tới chim non nữa.
Một người một chim ngồi bên con nước nhỏ, chim non hơi nghiêng đầu trốn vào bóng râm, Việt Tiềm cao lớn phơi nửa người dưới ánh nắng.
Mặt trời giữa trưa đốt nóng bỏng rát, da môi Việt Tiềm bong tróc nứt nẻ, nhất định Phượng Hoàng nhỏ cũng sẽ khát nước.
Cách đó không xa truyền tới âm thanh Thường phụ gọi Việt Tiềm, xem ra là cá đã được đun chín. Việt Tiềm đáp một tiếng, ôm lồng trúc nhốt chim non vào trong lòng, mang theo bên mình.
Đi tới sau nhà, Việt Tiềm mở lồng trúc ra, nắm chim non trong tay lấy ra khỏi lồng trúc.
Chim nhỏ muốn dùng sức bay nhảy, kêu hót, mỏ chim mổ mạnh lên tay Việt Tiềm, tạo ra vô số vết thương trên tay hắn.
Việt Tiềm vẫn luôn không chịu buông tay. Hắn nắm chim nhỏ với lực đạo vừa đủ, có thể trói buộc nó, nhưng không hề làm tổn thương nó.
Đổi lại là người khác, nếu bị chim non mổ đến như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận mà bóp chết nó, để nó không thể gây thêm thương tổn cho bản thân nữa.
Việt Tiềm vẫn như thường ngày, ôm Phượng Hoàng nhỏ vào trước ngực. Chim non đột nhiên yên tĩnh lại, có mấy phần dịu ngoan như trước đây. Việt Tiềm nhẹ nhàng xoa xoa đầu chim, động viên tâm tình của nó, lúc này mới cúi đầu kiểm tra thân thể chim nhỏ, kéo cánh, mò bụng, xem mỏ chim và móng vuốt bé xinh.
Có vẻ nó không bị thương.
Khi hắn kiểm tra, lông tơ trên người chim nhỏ xù hết lên, mắt tròn trợn lớn, hệt như đang chọi gà. Mỏ chim động vào là sẽ bị mổ, nhìn tinh thần tỉnh táo của nó, Việt Tiềm lại dùng cằm chà nhẹ lên cái mào xinh xắn kia.
Một chút tình cảm yêu thích, lại nảy sinh một phần dụ,c vọng chiếm hữu.
Không bao lâu sau, chim Phượng tựa như đã mệt, không còn hành động phản kháng nữa.
Việt Tiềm lại bỏ chim non vào trong lồng trúc, nó đột nhiên phát ra một tiếng kêu suy yếu mà thống khổ. Âm thanh này làm cho Việt Tiềm ngẩn ra, có điều sau một khắc hắn vẫn đóng cửa lồng lại, không nhìn đến chim nhỏ nữa.
Hắn đặt lồng chim trong bụi rậm phía sau nhà, một nơi vừa nhiều bóng râm lại vừa mát mẻ thoáng đãng.
Việt Tiềm vào nhà, vây quanh lò sưởi cùng Thường phụ, ăn bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Hắn đã đói bụng lắm rồi, ngửa đầu uống cạn chén canh cá, canh nhiều thịt ít, trong canh còn thả thêm rất nhiều rau dại.
Thường phụ cơm nước xong, cũng không nghỉ ngơi đã đi ra cửa, cùng các Nô nhân khác tới quân doanh. Sáng sớm hôm nay binh sĩ điểm danh mười mấy nô lệ, đợi bọn họ quay về ăn cơm xong sẽ trở lại, đến mổ cá trong quân doanh, chế tác cá khô.
Nô nhân trong Hữu uyển thường xuyên bị binh sĩ nô dịch, sai bảo vô cùng đa dạng, có lúc là sửa tường, có lúc là đào hầm, còn có lúc chế tác cá khô cá muối.
Việt Tiềm tự mình dọn qua gian nhà, đem bình bát tới tẩy rửa bên con nước nhỏ. Hắn không chú ý làm việc, hái được mấy quả dại chim non thích ăn bên bờ sông, mang tới sau nhà.
Phượng Hoàng bên trong vẫn như cũ, không chút sinh khí. Việt Tiềm thả quả dại xuống trước mặt chim nhỏ, nó lắc lắc đầu chim, không thèm nhìn lấy một cái.
Vỏ trai trong lồng đã bị lật nghiêng, nước vảy tung toé xuống bãi cỏ.
— Thật ra, Chiêu Linh đã uống cạn toàn bộ nước, sau đó vì tâm tình không vui mà đạp đổ vỏ trai.
Việt Tiềm lấy vỏ trai ra, rót đầy nước trong rồi lại đặt vào lồng.
Trong lồng trúc có mấy quả dại mới hái, còn có nước trong để uống.
Lần này Việt Tiềm đặt lồng chim ở dưới giường đất. Nơi đó yên tĩnh, râm mát, chắc có thể khiến cho chim non vui vẻ, rồi có khi nó sẽ chịu ăn uống.
Việt Tiềm che cửa phòng lại, sau đó đi ra khỏi nhà. Hắn tới ruộng lúa nhổ cỏ dại, dùng bình gốm múc nước tưới vào ruộng lúa, động tác vô cùng nhuần nhuyễn.
Làm hết việc đồng áng, Việt Tiềm ngồi xuống bên bờ ruộng. Mặt trời trên đầu vẫn chói chang không đổi, hắn không trở về phòng, hồi tưởng lại tiếng hót vang bi thương của chim Phượng bé nhỏ khi bị nhốt vào lồng lần thứ hai.
Nó là Thần Phượng. Người Dung Quốc tin phụng chim thần, hẳn là sẽ không chết đói, cũng sẽ không chết khát nhỉ?
Việt Tiềm hái được một lượng lớn rau dại và vài quả dại còn tươi (làm đồ ăn cho chim non). Hắn vào nhà, bắt tay chuẩn bị cơm tối.
Hắn luộc một nồi canh cá lớn, thả đầy rau dại vào, chờ đợi Thường phụ trở về.
Nhìn hào quang bên ngoài cửa sổ, Việt Tiềm lại không kiềm chế được, nằm úp sấp trước gầm giường, kéo lồng chim ra.
Quả dại vẫn lẳng lặng nằm bên trong lồng trúc, nước trong trên vỏ trai lấp lánh vẫn chẳng ít đi giọt nào. Chim non giấu đầu trong cánh, thân thể co thành một cục nho nhỏ, Việt Tiềm duỗi tay chạm vào nó, nó cũng chẳng chịu để ý đến hắn.
Đến mổ tay cũng lười.
Canh cá đã nấu chín bên trong tô gốm dần nguội lạnh, Việt Tiềm chưa uống một ngụm nào.
Không biết đã qua bao lâu — kỳ thực cũng chẳng bao lâu, nắng chiều vẫn che kín đường chân trời, Việt Tiềm nhấc lồng chim ra phía sau nhà. Hắn ngồi dưới đất, đặt lồng trúc trên đùi, nhìn về phía rừng cây, lắng nghe từng âm thanh ríu rít của chim chóc hoang dã, lẩm bẩm nói: “Ngươi về sau… Đừng quay lại nữa.”
Lời này, Việt Tiềm nói bằng ngôn ngữ Dung Quốc, dù khẩu âm chẳng chuẩn chút nào.
Nếu nó đúng là chim thần Dung Quốc, hẳn là cũng nghe hiểu Dung ngữ nhỉ?
Việt Tiềm nghĩ vậy, cũng không nhìn vào chim non trong lồng, bằng không hắn sẽ phát hiện ra, chim nhỏ vốn đang vô cùng hờ hững với hắn ngẩng đầu lên trong nháy mắt, bộ dáng tựa như đang vô cùng nghi hoặc.
Núi rừng xào xạc, tiếng líu lo quanh thân không dứt, náo nhiệt như vậy, yên tĩnh như vậy. Đất trời phảng phất như chỉ còn duy nhất một nô lệ nhỏ bé trong Hữu uyển, cùng với chim nhỏ bị nhốt trong lồng trúc đặt bên cạnh hắn.
“Về sau, đừng trở lại nữa.” Câu này Việt Tiềm vẫn nói bằng Dung ngữ. Âm thanh của hắn rất nhẹ, phảng phất như gió thổi qua.
Việt Tiềm cúi đầu, tựa như đã hạ quyết định từ lâu, hắn nhanh chóng đẩy chốt trúc, mở lồng chim ra.
Trong lồng, Phượng Hoàng vẫn còn chôn đầu vào cánh chỉ cảm thấy có cơn gió mát thoáng qua, chẳng hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Việt Tiềm nâng một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy chim nhỏ về phía trước. Chim non ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm nhìn về phía cửa lồng rộng mở. Nó không chần chừ chút nào, một tiếng Phượng hót vang lên từ mặt đất, lao thẳng vào trong mây, âm thanh còn chưa tắt đã tông cửa xông thẳng ra ngoài, tung cánh bay cao.
Nó không quay về lượn vòng trên đầu Việt Tiềm như trước đây nữa, bóng dáng thoáng chốc đã biến mất trong làn mây ráng ngà.
Giương cánh bay xa, thoát khỏi giam cầm, một đi không trở lại.
Việt Tiềm đột nhiên đứng lên, phóng tầm mắt tới tận chân trời. Chỉ là trong nháy mắt, hắn đã chẳng thấy thân ảnh của Phượng Hoàng nhỏ nữa. Làn gió thổi tung y phục lam lũ của Việt Tiềm, lướt nhẹ qua gương mặt hắn. Gió rất nhu hoà, lông mày Việt Tiềm hơi nheo lại, tưởng tượng ra cảnh chim Phượng bay qua núi Nam, rời khỏi phạm vi của Hữu uyển. Thiên địa rộng lớn, hãy để nó tự do bay lượn.
***