Cuộc phẫu thuật của Chấn Văn kéo dài khoảng nửa giờ, nhưng đối với những người đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, nửa giờ này dài vô cùng.
Cửa phòng mổ được mở, Chấn Văn vừa được đẩy ra ngoài, Chấn Võ đã tiến lại.
Trên giường bệnh, sắc mặt của Chấn Văn vẫn trắng bệch, có điều nhìn an yên như đang ngủ say, không còn dáng vẻ đau đớn như trước đó nữa.
Bác sĩ cười nhìn Vương Tuần Dương, công thức hoá mà lưu loát nói những việc cần chú ý: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, không cần lo lắng, chờ cậu bé tỉnh lại. Thời gian đầu cần cấm ăn cấm uống, đến khi nào thoát khí mới có thể ăn. Trước mặt chúng tôi sẽ truyền thức ăn dạng lỏng. Nằm viện quan sát ba ngày, không có gì bất thường thì có thể xuất viện.”
Trần Cẩn và Vương Tuần Dương cảm ơn bác sĩ thế nào, Chấn Võ không để ý, những lời cần nghe anh đã nghe được.
Theo Chấn Văn vào phòng bệnh, là một căn phòng riêng, ánh sáng rất tốt, Chấn Võ kéo rèm, đứng ở cửa sổ nhìn nhân viên y tế nâng Chấn Văn lên giường bệnh cố định, y tá cắm dây thở, ghi chép trị số sức khỏe, rồi rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chấn Võ và Chấn Văn.
Tựa lên cửa sổ, Chấn Võ cứ như vậy mà nhìn Chấn Văn, không biết đến khi cậu tỉnh lại, anh nên đánh mông cậu trước hay nên hôn cậu, xin lỗi cậu. Chấn Văn bốc đồng như vậy khiến anh vừa giận vừa yêu. Dường như Chấn Văn lúc nào cũng đang khiêu chiến giới hạn của anh, không biết là đang khảo nghiệm anh, hay là đang khảo nghiệm chính mình nữa.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hạ Vũ Hào đi vào, tay cầm điện thoại, nhìn Chấn Võ vẻ mặt có chút không vui: “Cậu cũng không thể trách cậu ấy, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy.” Vẻ mặt Chấn Võ vẫn như cũ, Hạ Vũ Hào nhún vai: “Được rồi, tôi mặc kệ các cậu, để các cậu yêu nhau lắm cắn nhau đau. Tôi vừa báo tin cho Tử Hiên rồi, ngày mai bọn họ sẽ tới thăm Chấn Văn, chắc hẳn ngày mai cậu ấy sẽ vui vẻ trở lại ngay thôi.”
“Vui vẻ chắc là không chưa, líu ló cười nói thì có thể, chỉ cần em ấy có thể cười được.” Chấn Võ cắn răng nói.
Hạ Vũ Hào khoa trương mà rùng mình: “Tôi vẫn nên cách cậu xa một chút, tránh bị dính máu tanh. Tôi về trước đây, còn chưa nói cho cô chú nữa. Vừa rồi tôi thấy cô chú ở bên ngoài nói gì đó.”
Chấn Võ vỗ vai Hạ Vũ Hào coi như chào tạm biệt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Chấn Văn.
Hạ Vũ Hào rời đi, Chấn Võ mới chậm rãi bước tới giường của Chấn Văn, cầm lấy tay cậu, đưa bàn tay ấm áp của cậu đặt lên môi mình, nhớ lại, hình như lúc thi đấu tay Chấn Văn vẫn luôn lạnh.
Ba mẹ chắc hẳn đang nói chuyện của bọn anh, nghĩ đến câu nói ‘nhẹ một chút’ của ba lúc ở ngoài phòng mổ, Chấn Võ không nhịn được mà bật cười, chắc hẳn lúc đó ba mẹ cũng hết cách với anh rồi.
Mặc kệ ba mẹ nói gì, anh đều không quan tâm, kết quả xấu nhất là như Chấn Văn nói, bọn anh rời nhà trốn đi, anh có lòng tin có thể chăm sóc cho Chấn Văn.
Nghĩ vậy Chấn Võ khẽ nói: “Chấn Văn, anh bị em làm cho hư hỏng rồi, anh lại muốn dẫn em bỏ nhà ra đi.”
“Ai muốn bỏ nhà ra đi?” Giọng nói hoảng hốt của Trần Cẩn từ ngoài cửa vang lên.
Chấn Võ vội đứng lên, nhìn Vương Tuần Dương và Trần Cẩn đi vào, vẫn cầm tay Chấn Văn không buông, nhưng không nói gì.
“Chấn Võ, con đừng nói đùa với mẹ như vậy chứ?”
“Mẹ, mẹ biết chúng con nghiêm túc mà.”
Vương Tuần Dương dường như rất mệt mỏi: “Con đừng tỏ vẻ như sắp chiến tranh thế. Chờ Chấn Văn hồi phục, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Vâng.” Trả lời một câu, Chấn Võ ngồi xuống, tiếp tục chăm chú nhìn Chấn Văn, chờ cậu tỉnh lại.
“Bác sỹ nói chừng nửa giờ thằng bé có thể tỉnh, sao giờ vẫn còn chưa tỉnh?” Trần Cẩn sờ trán Chấn Văn, rồi sờ trán mình, hình như không sốt.
“Chấn Văn có thằng bé này trông nom, em không cần quan tâm.” Mặc dù nói như vậy, Vương Tuần Dương cũng nhìn đăm đăm khuôn mặt tái nhợt của Chấn Văn.
Lúc Chấn Văn tỉnh lại, đầu tiên là nhìn thấy nét mặt sa sầm của Chấn Võ, cảm nhận áp suất thấp trong phòng. Cậu chỉ có thể dùng cơ miệng còn chưa được linh hoạt, nặn ra một nụ cười lấy lòng. Nhưng hiển nhiên là không có tác dụng, bởi vì Chấn Võ không thèm nhìn cậu.
Sau đó, Chấn Võ không nói với cậu câu nào, chỉ trầm lặng chăm sóc cậu, đến cả Trần Cẩn cũng không phải nhúng tay vào. Có kinh nghiệm lần trước Chấn Văn nằm viện, lần này Chấn Võ chăm sóc cậu thuần thục hơn nhiều.
Vương Tuần Dương và Trần Cẩn đành về nhà trước, dù sao ở lại cũng không làm gì.
Mấy giờ sau, Chấn Văn có thể xuống giường đi lại, cậu nén đau đớn, không dám hé răng, để Chấn Võ đỡ mình bước chậm quanh phòng.
Cậu muốn nói chuyện với Chấn Võ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định, cậu thật sự không có dũng khí khiêu chiến Chấn Võ, nhìn có vẻ anh đang rất tức giận.
Mãi cho đến sáng hôm sau, Chấn Văn mới thoát khí, sắc mặt và trạng thái tinh thần cũng khá nhiều. Bác sĩ tới kiểm tra rất hài lòng với tốc độ hồi phục của cậu.
Lúc này Chấn Văn đang ăn từng miếng cháo mà Chấn Võ đút cho cậu, nhìn Chấn Võ chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo, có chút uất ức.
Chấn Văn đột nhiên ‘a’ một tiếng, che hai mắt mình lại, có vẻ như đang rất đau.
Chấn Võ vội buông bát hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như trong mắt có gì đó.”
“Để anh xem nào.” Chấn Võ rửa tay, tới gần mặt Chấn Văn, lật mí mắt Chấn Văn lên, không thấy có dị vật gì.
Lúc này mới nhìn Chấn Văn: “Không có gì, bây giờ em cảm thấy thế nào?”
Chấn Văn không đợi anh nói xong, đã bưng lấy mặt anh mà hôn.
Chấn Võ bị hôn mà ngẩn người, hất tay Chấn Văn ra, lui về phía sau.
“Chấn Võ, anh còn muốn giận đến khi nào nữa?”
Giọng điệu hối lỗi của Chấn Văn khiến Chấn Võ mủi lòng, nhưng anh vẫn căn răng nói: “Đến khi em nhớ kỹ.”
“Em đã nhớ kỹ rồi, tha cho em lần này được không?”
“Không được. Anh vẫn chưa nguôi giận đâu. Cho đến khi hết anh hết giận, em không được đụng vào anh.”
“…” Chấn Văn bĩu môi, mắt mờ hơi nước, hít hít mũi không nói thêm gì nữa.
Chấn Võ như là đã hạ quyết tâm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Anh còn chưa ra đến cửa, cánh cửa đã bật mở, một bó hoa hồng đỏ lớn từ ngoài cửa thò vào, mặt người cầm hoa đã bị bó hoa che mất.
“Vương Chấn Văn, chúc cậu sớm hồi phục.” Mặt Trần Hiểu Hiểu ló ra từ phía sau bó hoa.
Chấn Võ nhìn bó hoa hồng đỏ, nhíu mày, dừng lại.
Chấn Văn trộm lau khóe mắt: “Sao cậu lại tới đây?”
“Mình gọi điện thoại rủ cậu đi chơi, kết quả cô nói cậu nhập viện, nên mình tới đây.”
“Còn cả mình nữa.” Khương Vũ Thần mang theo hai giỏ hoa quả đi vào, có điều quần áo trên người cậu ta vẫn rất chỉn chu.
“Tôi muốn biết, hoa này là chủ ý của người nào?” Chấn Võ híp mắt nhìn hoa và người.
“Chủ ý của tôi.” Khương Vũ Thần thoải mái trả lời, đặt giỏ hoa quả xuống, vung vẩy tay, bàn tay thon dài, trắng nõn, dường như rất ít khi phải làm việc gì tốn sức.
“Cậu không biết đến thăm bệnh, tặng hoa cẩm chướng sẽ thích hợp hơn sao?”
Khương Vũ Thần bối rối: “Thật sao? Nhưng hoa hồng cũng chứng tỏ được sự yêu mến của chúng tôi với người bệnh mà, đúng không Hiểu Hiểu?”
Đặt hoa xuống, Hiểu Hiểu không để ý đến Khương Vũ Thần đang cầu mình nói đỡ, cười tươi đi tới giường bệnh của Chấn Văn: “Cậu thế nào rồi? Còn đau không?”
Chấn Văn không trả lời, cậu nhìn chằm chằm cậu bé xinh đẹp kia: “Cậu tới đây làm gì?”
Khương Vũ Thần gãi gãi trán, mặt đỏ lên, dè dặt nói: “Mình biết cậu đã nói là không có chuyện gì thì đừng làm phiền cậu, nhưng đây không phải là có việc hay sao? Nên mình tới thăm cậu.”
“Tôi nói bao giờ?”
“Trong tin nhắn cậu gửi cho mình đó.”
Chấn Văn nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Chấn Võ, rồi nhìn lại Khương Vũ Thần: “Cậu cũng thấy rồi đó, tôi chưa chết, cho nên cậu có thể về được rồi.”
“Vương Chấn Văn, chúng mình bỏ việc của mình tới đây thăm cậu, thái độ của cậu có thể tốt một chút không hả?” Hiểu Hiểu nhìn Khương Vũ Thần cứng người đứng đó, cảm thấy bất bình thay cậu ta.
“Tôi không mời các cậu tới đây.”
“Được, mình mặc kệ trước kia các cậu từng có chuyện gì, nhưng có vẻ như cậu đã đồng ý với lời xin lỗi của cậu ấy, cậu ấy đã vui vẻ suốt hai ngày đó. Nghe tin cậu bị bệnh, cậu ấy vội vã tới đây thăm. Cậu còn muốn thế nào? Còn nữa, trong bữa tiệc lần trước mình biết là mình quá đáng, cho nên không phải hôm nay mình tới để xin lỗi cậu hay sao?”
“…” Chấn Văn quay mặt đi, không muốn nhìn hai người kia.
Chấn Võ đè nén khó chịu trong lòng, nói: “Trần Hiểu Hiểu, cám ơn cậu đã tới đây thăm em ấy. Bây giờ Chấn Văn cần nghỉ ngơi, cậu cũng nhìn thấy rồi. Hay là các cậu về trước đi.”
“Thôi vậy, về thì về.” Trần Hiểu Hiểu dậm chân, giận dỗi đi ra ngoài.
Khương Vũ Thần nhìn Chấn Văn, do dự, thậm chí còn giống như đau lòng.
Chấn Võ thấy cậu ta vẫn đứng đó, dứt khoát đi tới, ôm vai kéo cậu ta ra khỏi phòng bệnh, mãi đến góc hành lang mới buông tay.
Khương Vũ Thần chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch, nhìn Chấn Võ khoanh tay, thái độ căm ghét.
“Tôi cảnh cáo cậu, về sau cách xa Chấn Văn ra một chút.”
“Là anh có tật giật mình đúng không? Anh gửi tin nhắn lừa tôi, có đúng không?”
“Tôi không lừa cậu, đúng là Chấn Văn đã chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng không có nghĩa là em ấy đồng ý quay trở lại làm bạn với cậu.”
“Tôi muốn nghe chính miệng cậu ấy nói.”
“Vừa rồi cậu đã nghe rất rõ ràng rồi đấy thôi. Em ấy đã chịu nói chuyện với cậu, cậu nên vui vẻ mới phải. Còn nữa, em ấy chấp nhận lời xin lỗi của cậu, bỏ qua cho cậu, không có nghĩ là tôi cũng bỏ qua.”
“Anh là gì chứ? Chỉ là một anh trai giả, anh có tư cách gì nói chuyện thay cậu ấy?” Khương Vũ Thần trừng mắt, tức giận nói.
Chấn Võ đẩy Khương Vũ Thần vào góc tường, túm lấy cổ áo của cậu ta.
“Tôi không chỉ có thể nói chuyện thay em ấy, còn có thể thay em ấy đánh người, cậu có muốn thử không?”
Khương Vũ Thần không trả lời, cũng không trốn tránh, chỉ nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ nói: “Nếu như đánh tôi có thể khiến cậu ấy hoàn toàn tha thứ cho tôi, vậy thì anh đánh đi.”
Chấn Võ hiển nhiên không ngờ tên nhóc xinh đẹp này còn rất can đảm.
“Chấn Võ!” Chấn Văn vịn tường từng bước đi tới, đứng trên bậc cầu thang lên tiếng gọi Chấn Võ.
Trước khi Chấn Võ buông Khương Vũ Thần ra, đã đấm xuống bụng cậu ta một cái, khiến cậu ta không khỏi khom người ôm bụng.
Chấn Võ chạy lên bậc thang, đỡ tay Chấn Văn, hai người từ trên cao nhìn xuống Khương Vũ Thần đang chậm rãi đứng thẳng dậy. Nhớ lại bức ảnh kia, Chấn Văn như cười như không, vẻ mặt hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiều.
Khương Vũ Thần đứng dậy ai oán nhìn Chấn Văn: “Như vậy cũng được sao?”
“Bây giờ tôi vẫn chưa muốn nói chuyện với cậu, chờ khi nào tôi muốn, sẽ liên lạc với cậu.”
“Em muốn liên lạc với cậu ta?” Chấn Võ cau mày nhìn Chấn Văn.
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, thưởng thức một lúc, nhếch khóe môi: “Nếu như bỏ chuyện cũ sang một bên, cậu ta cũng là một người bạn không tệ.”
Chấn Võ cắn môi nhìn nét tinh nghịch trong mắt Chấn Văn, biết cậu đang trêu chọc mình, vẫn không nhịn được nói: “Em muốn anh để ý đến em thì cách xa cậu ta ra.”
“Anh không giận nữa hả?”
“Em trả lời anh trước đã.”
“Được, em sẽ không chủ động liên lạc với cậu ta, thế đã được chưa?”
“Bị động cũng không được!” Chấn Võ nói xong nhìn dáng vẻ uất ức của Khương Vũ Thần. “Ít nhất, không được ở một mình cùng cậu ta.”
“Được, em nghe lời anh. Vậy anh không giận nữa?”
Chấn Võ mím môi không nói, cũng không phủ nhận.
Chấn Văn hưng phấn hôn lên khóe môi Chấn Võ, lại đụng đến vết mổ, không khỏi lập tức rụt người.
“Em có thể cẩn thận một chút được không?” Chấn Võ lo lắng vội đỡ Chấn Văn.
“Được, em biết rồi, em sẽ cẩn thận. Vậy chúng ta trở về đi.” Chấn Văn cười rất vui vẻ, cũng không cảm thấy đau nữa.
“Quan hệ của các cậu là như vậy sao?” Khương Vũ Thần không cam lòng bị ngó lơ như vậy, đi lên hỏi.
Chấn Võ quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu biết rồi còn hỏi!”
Khương Vũ Thần giơ hai tay lên, cười ha ha nói: “Tôi biết rồi, hôm nay tôi sai vì mang hoa hồng tới, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Hai người không thèm để ý đến cậu ta nữa, xoay người trở về phòng bệnh.