Mặc dù nói không sao, nhưng khi hai người đứng trước cửa cục cảnh sát vẫn rất lo lắng. Đối với một công dân tuân thủ pháp luật, cục cảnh sát như là cánh cửa dẫn đến một thế giới khác vậy. Có lẽ trong đó là cách ly, là giam giữ, hoặc là nơi giệt trừ tội ác. Nhưng dù thế nào, đối với những học sinh cấp ba trong sáng mà nói, nơi này vẫn làm nảy sinh lòng kính sợ.
Chấn Võ nắm tay Chấn Văn, nhẹ cọ lên mu bàn tay của cậu mấy cái, hai người nhìn nhau, hít sâu một hơi, chuẩn bị bước vào.
Vai Chấn Võ đột nhiên bị nắm lấy, một giọng nói trầm thấp, khàn khàn gọi tên trước kia của anh: “Trương Lực Cần, thật trùng hợp, sao cậu em lại ở đây?”
Có lẽ giọng điệu của người này quá suồng sã, Chấn Văn theo bản năng túm lấy bàn tay nắm vai Chấn Võ, hất đi, kéo Chấn Võ lùi lại.
Người vừa mới nói nhìn không rõ mặt, có thể chỉ nhận ra được anh ta rõ ràng là nam giới mà thôi.
Nói nhìn không rõ mặt là bởi vì tóc đã che mất nửa gương mặt của anh ta, râu ria lởm chởm, những nơi không bị tóc râu che mất thì vô cùng bẩn, thậm chí không thể nhìn thấy rõ màu da. Trong không khí thoang thoảng mùi khó ngửi bốc ra từ người nọ, Chấn Văn không nhịn được mà che mũi, lui về sau mấy bước.
Trong lúc bị Chấn Văn kéo lui lại phía sau, Chấn Võ hỏi bằng giọng điệu không chắc chắn: “Anh Chương?”
“Được nha, cậu em còn nhớ anh đây. Không uổng mấy năm nay anh đều nhớ thương cậu em.” Nói xong, người nọ vén tóc của mình lên, lộ ra đôi mắt bị che khuất. Cặp mắt kia hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài, ánh mắt sáng quắc, tựa như có thể nhìn thấu con người.
Chấn Võ hưng phấn vọt tới trước, ôm chầm lấy người đàn ông bẩn thỉu kia: “Anh Chương, đúng là anh rồi!”
Người nọ cười ha hả xoa lưng, xoa tóc Chấn Võ, cười đến không khép miệng được.
Bàn tay nắm tay Chấn Võ của Chấn Văn như đông cứng tại chỗ, thấy Chấn Võ trước giờ luôn lạnh lùng, bình tĩnh đột nhiên lộ ra dáng vẻ khác với thường ngày, nhìn anh ôm người đàn ông khác ngoài trừ mình, trong lòng rất khó chịu.
Đến khi hai người buông nhau ra, Chấn Võ hưng phấn kéo Chấn Văn tới: “Chấn Văn, đây chính là thám tử mà anh từng nói với em đó, em có nhớ không? Anh Chương, đây là Chấn Văn.” Chấn Võ dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói Chấn Văn là ai.
Chấn Văn mím môi nhìn người đàn ông bẩn thỉu trước mặt, thì ra anh ta chính là người đã giúp Chấn Võ chụp ảnh, vạch trần bộ mặt của Lưu Nguyên Thanh trước kia.
“Chấn Văn, xin chào, tôi tên Chương Vũ.”
Chấn Văn không mở miệng, vẫn mím chặt môi, ánh mắt địch ý dò xét Chương Vũ.
Người đàn ông đi cùng Chương Vũ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, lúc này mới mở miệng: “Bạch tuộc, cậu quen hai bạn trẻ này hả?”
“Cậu ấy chính là đứa trẻ lanh lợi mà tôi từng nhắc với cậu đó. Ánh mắt sắc bén, rất có năng lực làm trinh sát.”
Lúc này Chấn Văn, Chấn Võ mới chú ý đến người đàn ông kia. Chấn Võ nheo mắt, suy nghĩ: “A, anh chính là một trong số anh cảnh sát đã cứu Chấn Văn.”
“Ừ, Trương Lực Cần đúng không? Tôi họ Liễu.” Người đàn ông này nhìn có vẻ gầy hơn trước kia rất nhiều. Anh nhìn Chấn Văn: “Các cậu đều cao hơn nhiều quá, tôi không nhận ra đó.”
Chương Vũ gãi đầu, gàu trên tóc theo động tác mà rớt xuống, đôi mắt xuyên qua lớp tóc mái mà nhìn hai người đang tỏ ra biết nhau: “Sao hai người lại biết nhau?”
Tựa như đã quen với dáng vẻ nhếch nhác của người bên cạnh, cảnh sát Liễu chỉ Chấn Võ: “Tôi từng kể cho cậu rồi đó, chính là đứa trẻ vì muốn cứu em trai mình mà chuyện gì cũng dám làm. Đã lớn thế này rồi. Hai đứa đến cục cảnh sát làm gì thế?”
Chương Vũ đưa tay sờ lên vết thương trên môi Chấn Võ: “Đúng vậy. Mặt cậu em bị sao thế? Đánh nhau hả?”
Chấn Văn đẩy bàn tay của người đàn ông ra, kéo Chấn Võ lùi về sau: “Này, mấy ngày rồi anh chưa rửa tay thế hả? Đụng lên người khác như vậy thật bất lịch sự.”
Chấn Võ ôm vai Chấn Văn, nhíu mày, giọng điệu không vui: “Chấn Văn, không sao, anh Chương không phải người ngoài.”
Chương Vũ không mấy quan tâm nhún vai: “Mặc kệ đi, Lực Cần. Nhưng em trai của cậu em cũng rất quan tâm cậu đó, không uổng công cậu liều mạng ha. Các cậu có chuyện gì, kể nghe nào, xem tổ trưởng tổ cảnh sát hình sự của chúng ta có thể giúp gì được hay không?” Nói xong khoát bàn tay bẩn thỉu của mình qua vai cảnh sát Liễu. Cảnh sát Liễu ăn mặc sạch sẽ không hề né tránh, chỉ nhìn Chấn Võ.
Chấn Võ gật đầu với cảnh sát Liễu, nói: “Tối hôm qua chúng em bị một đám người tấn công, anh cảnh sát dặn chúng em đến làm tường trình.”
Chương Vũ kinh ngạc nhìn Chấn Võ: “Tấn công? Các cậu gây chuyện với người khác?”
Chấn Võ lắc đầu: “Không, bọn họ nói nhìn thấy đồng tính luyến ái thì chướng mắt, cho nên mới đánh chúng em.”
“Hả?” Tầm mắt Chương Vũ đảo qua lại giữa Chấn Văn và Chấn Võ: “Tình huống thế nào?”
Chấn Văn khoa trương vòng tay mình qua vai Chấn Võ, ôm lấy, hất cằm, kiêu ngạo nhìn Chương Vũ: “Cũng không có gì, chúng tôi chỉ đang hẹn hò thôi, có sao không?”
Chương Vũ xoa gáy: “A, tôi biết rồi, các cậu là anh em khác ba khác mẹ có đúng không?” Nói xong liếc mắt nhìn cảnh sát Liễu bên cạnh, muốn xác định đáp án của mình.
Cảnh sát Liễu hiển nhiên cũng không ngờ, nhưng trên mặt lại không bộc lộ nhiều, chỉ hơi đứng thẳng lưng: “Cậu đoán đúng rồi đó. Đám người kia đâu? Bắt được chưa?”
“Rồi ạ, cảnh sát tới rất kịp thời, bọn họ hẳn là bị giam ở bên trong.”
Chương Vũ gãi đầu, nhìn cảnh sát Liễu: “Không đúng, sao lại có người lấy cớ như vậy để đánh người xa lạ. Nếu hai cậu không nói cũng không dễ nhận ra là người đồng tính, sao đám người kia lại biết được? Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?” Câu nói sau cùng, Chương Vũ nhìn Chấn Võ.
Chấn Võ cẩn thận suy nghĩ: “Hình như người đó đã đi theo chúng em từ lúc rời chợ đêm. Có lẽ là hành động của chúng em quá lộ liễu chăng?”
“Các cậu đã làm gì? Hôn trước mặt mọi người?”
Chấn Võ đỏ mặt nói: “Không, chỉ nắm tay và ôm vai thôi.”
Chương Vũ ôm cảnh sát Liễu, kéo tới gần: “Vậy cậu có cho rằng chúng tôi là một đôi không?”
Cảnh sát Liễu nhíu mày, dùng cùi chỏ đẩy Chương Vũ ra: “Cậu có thể đứng đắn một chút được không hả?”
Chương Vũ mặc kệ sắc mặt trầm xuống của cảnh sát Liễu, lại đưa tay quàng qua: “Tôi rất đứng đắn mà. Các cậu nói xem, chúng tôi cũng ôm vai đấy, cũng là một đôi sao?”
Chấn Văn, Chấn Võ liếc nhau, lắc đầu, Chấn Võ nói: “Không biết, bạn tốt cũng thường làm vậy mà.”
“Cho nên trong chuyện này có vấn đề. Này, Liễu Ngu, đến lúc bộc lộ tài năng của cậu rồi, giúp cậu em này của tôi đi.”
Liễu Ngu như không thích bị gọi bằng cái tên này, mày nhíu lại, nhưng anh chỉ nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu: “Ừ, còn một chút thời gian, chúng ta vào xem sao.”
Liễu Ngu hất Chương Vũ ra, đẩy cửa vào cục cảnh sát, mấy người theo sau.
Đến phòng điều tra, Liễu Ngu không gõ cửa đã đẩy vào.
Mấy cảnh sát trong phòng ngẩng đầu nhìn cửa ra vào, một người trung niên mặt mũi tròn trịa trong số đó đi ra: “Cảnh sát Liễu, anh đã đến rồi. Hôm qua nhận được thông báo cần phối hợp của anh, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Liễu Ngu xua tay, nghiêng người kéo Chương Vũ phía sau lên bên cạnh: “Lão Ngô, mượn phòng tắm của các anh một lát. Người này rất nặng mùi, để cậu ta tắm rửa sạch sẽ trước đã.”
“Được, Tiểu Lưu, dẫn anh này tới phòng tắm.”
Chương Vũ giãy dụa hất tay Liễu Ngu ra: “Chờ xong việc mới tắm không được sao?”
“Cậu không tắm, tôi không làm. Cậu có đi không?” Liễu Ngu liếc xéo Chương Vũ, uy hiếp.
“Được, được, xem như cậu giỏi, tôi đi.”
Nhìn Chương Vũ rời đi, Liễu Ngu mới quay đầu nói với cảnh sát Ngô: “Cảm ơn anh, lão Ngô. Xin hỏi hôm qua có mấy người tấn công hai cậu bé, hiện tại đang bị giữ ở đâu?”
Cảnh sát Ngô đã nhìn thấy hai thiếu niên đứng sau từ sớm, còn đang cảm thấy hiếu kỳ, nghe Liễu Ngu hỏi vậy mới nhớ ra: “Đúng vậy, hôm nay có mời họ tới làm tường trình. Hôm qua chúng tôi mới chỉ hỏi mấy câu đơn giản, nói gì mà là tổ chức phản đối đồng tính luyến ái. Đây là lần đầu tôi nghe đến tổ chức này. Sao thế? Anh quen hai cậu này à?”
Liễu Ngu nhìn nơi Chương Vũ biến mất, đáp: “Ừ, xem như người quen cũ. Tôi cảm thấy trong chuyện này có điểm đáng ngờ, không biết có thể làm phiền anh thẩm vấn lại mấy người kia được không?”
Cảnh sát Ngô gãi trán, có chút khó xử: “Cảnh sát Liễu, anh cũng biết đấy, chúng ta thuộc khu quản lý khác nhau, các anh không nên hỏi chuyện của chúng tôi thì hơn. Nhưng nếu đã là người quen của anh, vậy chúng tôi sẽ phá lệ một lần. Chỉ là, tôi nghe nói cảnh sát Liễu thẩm vấn rất giỏi, anh có thể bộc lộ tài năng cho chúng tôi học hỏi được không?”
Liễu Ngu lắc đầu: “Người thẩm vấn vẫn nên là các anh, nhưng tôi có thể ở bên cạnh nhìn xem.”
Cảnh sát Ngô mỉm cười nhìn Liễu Ngu chừng một giây, rồi nói: “Được, để tôi sai người đi chuẩn bị.”
Ba người được dẫn tới căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn. Chấn Văn, Chấn Võ tò mò chăm chú nhìn vào căn phòng sau lớp kính. Bên kia tấm kính là một căn phòng khác không quá rộng, bên trong chỉ có một cái bàn và ba cái ghế, một cái ghế trong đó còn có xiềng xích.
Đợi trong gian phòng này chừng mười lăm phút, cánh cửa bên kia chợt mở ra, cảnh sát Ngô và một cảnh sát khác đi vào, ngồi xuống sau bàn thẩm vấn. Một phút sau, một người đàn ông đội mũ được dẫn vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Liễu Ngu chăm chú nhìn người đàn ông kia, cầm giấy bút viết gì đó, đưa cho cảnh sát bên cạnh: “Giao cái này cho cảnh sát Ngô, phiền anh ấy hỏi mấy câu này trước.”
Rất nhanh, tờ giấy đã được đưa sang cho cảnh sát Ngô. Ông nhìn tờ giấy hồi lâu, đầu vặn vẹo mất tự nhiên, như thể đang muốn quay đầu lại đột ngột dừng, sau đó tằng hắng một tiếng, lấp liếm cử động của mình, bắt đầu hỏi tên, tuổi… theo quy định.
Người đàn ông đặt tay lên tay vịn của ghế, chân rung rung, mắt nhìn xung quanh, không kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi kia.
Hỏi hết mấy câu theo thông lệ, cảnh sát Ngô dừng lại một chút mới hỏi tiếp: “Bộ đồ này của cậu mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông không ngờ cảnh sát sẽ hỏi mình câu này, ngây ra một lúc, mọi động tác đều dừng lại.
Cảnh sát Ngô trầm mặt, bỏ qua lúng túng nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Đàn ông bật cười thành tiếng: “Mua ở chợ sáng bên đường, một trăm sáu mươi Đài tệ.”
“Giày của cậu thì sao?”
“Cũng thế, tám mươi Đài tệ. Ngài cảnh sát, mấy câu này thật vớ vẩn, ngài có thể hỏi gì có ý nghĩa hơn được không?”
Cảnh sát Ngô buồn bực nhìn tờ giấy: “Bớt nói nhảm lại. Hỏi gì đáp nấy là được. Đồng hồ đeo tay của cậu mua chỗ nào? Bao nhiêu tiền?”
Nụ cười của người đàn ông khựng lại, vô thức thu tay, đặt lên đùi, động đậy thân thể nói: “Cái này cũng mua ở chợ sáng, năm trăm Đài tệ.”
Nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của người này, cảnh sát Ngô như đã hiểu ra vấn đề. Ông híp mắt nhìn cảnh sát bên cạnh: “Cậu qua nhìn xem đồng hồ đeo tay của cậu ta là nhãn hiệu gì.”
Cảnh sát bước sang, rút bàn tay người đàn ông muốn giấu đi lên, nhìn một hồi nói: “Sếp, đây là đồng hồ Omega, giá ít nhất mười bảy vạn Đài tệ.”
Cảnh sát Ngô ngả người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực, nhìn người đàn ông, không nói gì nữa. Người đàn ông kia lúc mới bước vào phòng còn tỏ vẻ mỉa mai, bây giờ đã chuyển thành sợ hãi.
“Nói xem, mặc quần áo mua ở chợ sáng lại đeo đồng hồ hơn mười vạn. Cậu đi buôn lậu hả?”
“Không có, tôi không có. Cái này là người khác cho tôi.”
“Cậu may mắn thật đấy, có người cho đồng hồ đắt như vậy. Phúc này tôi chưa từng được hưởng đâu.”
“Là một người bạn tốt cho tôi. Cậu ta nợ tiền tôi, cho nên mới dùng cái này để gán nợ.”
“Đồng hồ này là vật gán nợ hay là trả thù lao?”
“Trả thù lao gì chứ? Ngài cảnh sát, tôi nghe không hiểu.”
“Vậy tôi đổi câu hỏi nhé. Cậu nói các cậu vì chướng mắt hai người kia đồng tính luyến mới tấn công bọn họ. Sao các người biết họ là người đồng tính?”
“Còn tại sao nữa? Tụi nó tay cầm tay, vai kề vai, đến cả ánh mắt nhìn nhau cũng khiến người ta ghét.”
Cảnh sát Ngô giả bộ lơ đãng hỏi: “Thật sao? Vậy cậu có biết thật ra họ là anh em ruột không?”
Đàn ông kích động phản bác: “Không thể nào! Tụi nó không thể có quan hệ máu mủ được.” Gã nói như đinh đóng cột xong vội đưa tay xoa đầu, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại.
“Được rồi, cậu đừng chống chế nữa. Đã nói ra rồi, không bằng nói hết đi, có thể giúp cậu giảm bớt hình phạt đó.”
Gã đàn ông vẫn cứng đầu: “Tôi chưa nói gì mà. Tôi đã nói gì chứ? Những lời tôi nói đều là sự thật.”
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bật mở. Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen vọt vào, miệng kêu la: “Cảnh sát, kẻ nào to gan dám đụng đến em trai tôi? Hả? Tôi nhất định sẽ chém chết nó.”
oo Hết chương oo