Published on November , by Bách Hợp
Ngay hôm sau, Lý Thương Vân nai nịt tử tế mò đến võ đường.
Y lượn mấy vòng thăm thú. Võ đường khá rộng, chia thành nhiều khu: khu sơ cấp – nơi y phải đến học, khu sử dụng binh khí, khu tu tập nội công… Võ đường gọn gàng, đơn giản, sạch sẽ.Tiếng hô lúc tập luyện vang lên không ngớt.Người đến đây rất đông, từ đứa trẻ năm tuổi đến ông lão sáu mươi, có cả một vài nữ nhân, nhưng đông nhất vẫn là nam nhân tráng niên tầm hai mươi đến ba lăm tuổi.Lý Thương Vân hết sức bực bội vì đây chính là khách hàng mục tiêu của Dục Tiên lâu. Những người này thường tập võ hơn một canh giờ, rời võ đường là về nhà luôn, không mảy may lai vãng sang kỹ viện đối diện bất chấp lời chào mời của các muội muội xinh đẹp. Cũng dễ hiểu thôi, sau ngần đó thời gian vận động đánh đấm, đào đâu ra sức phiêu kỹ nữa. Chưa kể trong quá trình tập có thể bị thương, tay chân người ngợm mỏi nhừ.
“Lý ba ba” nghĩ tới nghĩ lui mà chưa ra cách nào lôi kéo được những người này đi kỹ viện.Vì thế, ngày ngày y vẫn lượn lờ các khu tập.Y khoái nhất khu được sử dụng binh khí.Người tập ở đây thuộc loại có trình độ cao nhất võ đường.Hơn nữa, y thấy nam nhân cầm binh khí xông vào choảng nhau rất có khí thế, vì vậy thường đứng xem đến say sưa.Có lẽ máu hiếu chiến luôn chảy trong huyết mạch của bất kỳ người đàn ông nào cho dù với loại ghét vận động như Lý Thương Vân cũng không ngoại lệ.
Y để ý trong đám người dùng võ khí có một khách hàng quen.Người đó sử đao rất điêu luyện, ngoài Đào đường chủ ra, không ai là đối thủ của gã.Người này đến Dục Tiên lâu chưa bao giờ gọi cô nương, chỉ kêu rượu uống.Có lẽ chính vì thế nên gã mới là trường hợp duy nhất vừa đến võ đường vừa qua kỹ viện.Lý Thương Vân vẫn thắc mắc gã đến thanh lâu không phiêu kỹ thì đến làm gì, muốn uống rượu thì tới tửu mà uống có hơn không. Băn khoăn thế thôi chứ y không nghĩ nhiều. Khách hàng là thượng đế, muốn gì y cũng chiều.
Mải lo quan sát, tình hình học tập của Lý Thương Vân vô cùng tệ hại. Qua ba tuần mà tư thế căn nhất y cũng chưa làm được. Buổi học nào y cũng chỉ có mặt dăm phút đầu. Sau đó, y như rằng Lý công tử không đau bụng đòi đi mao xí rồi đi một mạch không quay lại thì cũng nhức chân, sưng răng không tập được. Y còn mạnh dạn đề xuất đi kiến tập các khu khiến võ sư hướng dẫn không có lý do gì trách cứ. Chỉ biết qua mấy chục buổi học, Lý Thương Vân vẫn như ngày nhập môn.Võ sư chán nản, thấy danh tiếng mình khổ công xây dựng bấy lâu bị dẫm đạp tan tành, bèn một khóc hai nháo ba thắt cổ, kiên quyết trả lại Lý Thương Vân cho Đào Thiên Vũ.
Đối mấy lượt võ sư, tiếng tăm Lý công tử vô phương đào tạo đã bay khắp võ đường, không ai muốn nhận y làm đồ đệ.Đào Thiên Vũ chẳng còn cách nào khác, đành đích thân hướng dẫn y, còn hơn để uy danh võ đường bị y hủy hoại.
Bình thường, Đào Thiên Vũ rất xởi lởi, dễ chịu nhưng với võ học, hắn đặc biệt nghiêm túc.Lý Thương Vân bị hắn bắt đứng tấn, được hai khắc thì mỏi rã chân, loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Y giở chiêu cũ, đòi đi mao xí. Ai dè, Đào đường chủ không biết liêm sỉ, đích thân hộ tống y đi vệ sinh, chờ ở ngoài đến khi y ra mới thôi. Lý Thương Vân ngồi trong mao xí, cố làm đủ tiếng động khó nghe, ra vẻ tử tế nhắc nhở người bên ngoài không cần đợi. Tiếc thay, Đào Thiên Vũ đã quyết ý. Hắn lịch sự đáp lại, Lý huynh cứ tự nhiên, tiểu đệ không có phiền. Lý Thương Vân thấy cách này không ăn thua, ngồi trong này mãi mình chịu khổ trước, đành xốc quần đi ra.
Quay lại phòng tập, lại tiếp tục trung bình tấn.Lần này, quả thật, Lý Thương Vân chịu hết xiết. Y chớp chớp mắt, loáng cái, lệ đã ngấn mi. Y vốn thanh tú, mắt to đen, da trắng mịn, nét mặt khả ái; thời còn sống ở Lý gia, mỗi lần y làm bộ nũng nịu kiểu này, không ai từ chối được điều gì. Tiếc thay, Đào Thiên Vũ đã sớm chai lì với mỹ sắc bởi tối ngày đụng độ cựu giang hồ đệ nhất mỹ nhân- Đào phu nhân.Tuy nàng đã tứ tuần nhưng phong vận vẫn không hề sút kém. Đào Thiên Vũ nhìn người đẹp đã quen, cho dù là Lý Thương Vân trước kia chưa chắc đã đả động được hắn chứ đừng nói Lý Thương Vân đang hóa trang, làm gì còn vẻ đáng yêu xinh đẹp. Đào Thiên Vũ chỉ thấy một gương mặt nhăn nhúm, xấu xí còn ra vẻ giai nhân, rùng mình một cái, quay mặt đi. Mà nếu là Lý Thương Vân xinh đẹp, chắc cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nào mà “Tái ông thất mã”, Đào Thiên Vũ không muốn nhìn bản mặt Đông Thi học đòi Tây Thi này nên thở dài, cho phép y đứng thẳng lên.
Lý Thương Vân chưa kịp vui mừng đã bị câu tiếp theo của Đào Thiên Vũ làm cho suýt nội thương:
• Đau chân thì tập chống đẩy đi.
Y mếu máo nhưng nhìn vẻ nghiêm khắc của người kia, không dám nhõng nhẽo nữa, đành phải vâng lời. Lý công tử cả đời chẳng phải động tay làm gì, lực tay trói gà không chặt, nói cái gì mà chống với đẩy? Y chống tay xuống sàn, chổng mông lên trời, nhún nhún mấy cái.
Đào Thiên Vũ vừa bực vừa buồn cười, vỗ mông y một phát:
• Thẳng người ra.
Cú đập khẽ của hắn làm Lý công tử sụm luôn.May mà y đang không cương, chứ không chắc cũng gãy “giáo”.
Y nằm bẹp dí, rên hừ hừ:
• Đào đại hiệp, ngươi xuống tay quá tàn nhẫn.
Đào Thiên Vũ luống cuống, rõ ràng chỉ đập khẽ một cái mà sao y làm như trúng một chưởng mười phần nội lực vậy? Hắn vội ôm Lý Thương Vân dậy, cho y dựa vào lòng mình, tay vụng về xoa xuýt tán loạn khắp người y. Lý Thương Vân vốn chỉ định ăn vạ trốn học, không ngờ bỗng dưng bị đàn ông ôm ấp sờ soạng. Khí tức nam nhân của Đào Thiên Vũ bao trùm lấy y khiến y xây xẩm, tim đập loạn, mặt đỏ bừng, hấp tấp đẩy phắt hắn ra, đứng bật dậy.
Đào Thiên Vũ thấy y cử động nhanh nhẹn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
• Lý huynh ổn chứ?
Lý Thương Vân cuống quít bỏ chạy:
• Ta… ta ổn. Gặp sau…
Y chạy về đến phòng, ôm trái tim vẫn nhảy tưng tưng, tự vả cho mình mấy phát. Làm gì mà cứ như gái trinh vậy chứ? Cùng là đàn ông với nhau, tim đập mạnh thế là thế quái nào? Khùng thật rồi.Nhất định ngày mai gặp lại phải ôm lại hắn, xem chuyện mất mặt hôm nay rốt cuộc là thế nào.
Nhằm thực hiện ý định, mấy hôm sau đứng tấn, Lý Thương Vân vờ loạng choạng ngả vào Đào sư phụ. Người kia sợ y ngã giống hôm nọ, dĩ nhiên giơ tay đỡ lấy. Lý Thương Vân đã chuẩn bị tinh thần, mặt không đỏ khí không suyễn, hít mùi hương đàn ông trên người hắn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Hóa ra chuyện hôm trước chỉ là trùng hợp.Lý thiếu gia đây chả có hứng thú gì với đàn ông.
Nhưng tình hình của Đào Thiên Vũ thì hoàn toàn ngược lại. Mấy ngày liên tiếp ôm người kia trong lòng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thanh khiết trên cơ thể y, Đào thiếu hiệp cảm giác xốn xang kỳ lạ. Nhờ công lao bà mẹ mỹ nhân kiêm quái nhân, ấn tượng của hắn về nữ nhân không lấy gì làm tốt đẹp. Đối với loại động vật hai chân phức tạp này, hắn luôn “kính nhi viễn chi”. Vì thế, trước nay, hắn hầu như chỉ giao du với đàn ông, mà rặt là trong hoàn cảnh không tanh mùi máu cũng sực mùi mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi một nam nhân đến thế. Người ấy lại thanh tân, trong lành như dòng suối mát chảy qua vòng tay hắn. Đào thiếu hiệp vốn thủ thân như ngọc, dạo này ngày gần nam sắc đêm về mộng tinh.Đúng là bị đả kích lớn.May cho hắn, chỉ qua bốn bữa, Lý công tử xác định được bản thân đã buông tha hắn.Đào Thiên Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thở dài tiếc nuối, tâm trạng thực vô cùng phức tạp.