Published on November , by Bách Hợp
Trong khi ấy, Đào Thiên Vũ và Yên Hoa được kiệu về phòng.Đây là căn phòng đặc biệt được chuẩn bị riêng cho đêm nay.Từ cửa vào tới chăn đệm đều phủ màu đỏ chói, đến phòng tân hôn cũng không khoa trương như thế này.Phòng còn được thiết kế hệ thống tắm đặc biệt, thuận tiện cho đôi trai tài gái sắc vân vân vũ vũ cả đêm.
Đào Thiên Vũ vào phòng, không ngồi xuống mà nói ngay với Yên Hoa:
• Yên Hoa cô nương, đa tạ nàng để mắt. Tại hạ là kẻ phàm phu tục tử, không dám nhận ơn hồng hoa thúy liễu.
Yên Hoa cười e lệ, phẩy cái khăn thơm, ngả người vào hắn nhưng Đào Thiên Vũ lập tức lùi lại làm nàng mất đà suýt ngã bổ chửng:
• Công tử, lẽ nào chàng chê ta không sạch sẽ?
Đào Thiên Vũ vội xua tay:
• Không, không phải… Ta…
Yên Hoa rất thông minh, khi nãy thấy hắn không nhìn mình lại nhìn người khác, nàng đã đoán hắn thương thầm nhớ trộm ai đó ở đây:
• Hay là trong lòng chàng đã có người?
Đào Thiên Vũ vừa nghe câu hỏi, trong đầu hiện ngay lên hình bóng Lý Thương Vân, bèn gật đầu.
Yên Hoa vừa mừng cho cô nương nào đó diễm phúc được người này thương vừa chạnh lòng không biết đến khi nào mình mới có người thật lòng nhớ đến.
• Người đó là ai?
Đào Thiên Vũ làm sao dám nói ra, ấp a ấp úng:
• Là…là….
Hai người trong phòng thẽ thọt với nhau, Lý Thương Vân đứng ngoài như kiến bò chảo nóng, chỉ muốn đạp cửa xông vào.Y không nghe rõ nội dung nói chuyện, chỉ biết họ khanh khanh ta ta, chàng chàng thiếp thiếp rất chi ân ái.Kỹ thuật của Yên Hoa có thể hàng phục bất kỳ nam nhân nào. Ngày thường, y coi đây là bảo bối trời ban. Lúc này, y chỉ mong nàng là cô nương mới vào nghề, làm Đào Thiên Vũ tức giận đuổi cổ ra ngoài.Nhưng lý trí luôn tàn nhẫn nhắc nhở y rằng, nếu Yên Hoa nhận thứ hai, không ai dám xưng đệ nhất.Đang rối trí, đột nhiên, y nghe đánh “xoạt” một tiếng, giống như tiếng vải xé. Hả? Đừng nói các người chơi trò xé quần áo cho tăng tình thú chứ?Lý Thương Vân chịu hết nổi, xô cửa vào.Đập ngay vào mắt là Đào Thiên Vũ đang ôm Yên Hoa, váy nàng bị rách, tuột hở bờ vai trần.
Hai người đang ôm ấp, thấy có kẻ xông vào, nhìn lên, chính là “Lý ma ma”. Đào Thiên Vũ vội vàng đẩy Yên Hoa ra, lắp bắp:
• Lý…Lý đệ….Đừng hiểu lầm…Không phải…
Lý Thương Vân máu xộc lên não.Đến nước này còn cãi hiểu lầm hiểu đúng cái gì nữa?Đồ háo sắc, đồ dê cụ…. Cái gì mà “ta sẽ chịu trách nhiệm?”Đồ ngoại tình.Đồ phản bội…Y quay phắt người bỏ đi. Đào Thiên Vũ vội phi thân qua bàn, giữ chặt y lại:
• Lý đệ, nghe ta giải thích
Lý Thương Vân tức đến suýt khóc, cắn môi đến bật máu để ngăn nước mắt rơi xuống, quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn nghe gì hết.Đào Thiên Vũ hốt hoảng xoa xoa môi y, xin lỗi rối rít.
Yên Hoa chứng kiến một màn này, nhịn cười xém đứt ruột, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Thực ra, ban nãy có ai làm gì ai đâu, là nàng sơ ý giẫm lên gấu váy.Chiếc váy này rất mỏng, động nhẹ đã rách.Vậy mới thành một màn hiểu lầm như trên.
Lý Thương Vân ra sức đẩy Đào Thiên Vũ ra nhưng chỉ như châu chấu đẩy đá tảng, bực mình chuyển sang đấm thình thịch, nghiến răng nói buông ra. Hắn xót xa, tự trách mình tập võ tập nghệ làm chi nhiều khiến người cứng như sắt, làm đau đôi bàn tay bé nhỏ của Lý đệ. Hắn nắm hai cổ tay mảnh mai, ghì xuống, ôm chặt lấy Lý Thương Vân. Y giận dỗi vùng vằng, xoay người loạn xạ. Cơ thể hai người ma sát với nhau, chỉ cách lớp quần áo mỏng mùa hè.Chân Lý Thương Vân giơ lên giơ xuống, cọ tới cọ lui giữa hai chân Đào Thiên Vũ.Khốn khổ cho Đào đại hiệp, dục vọng dưới thắt lưng cương cứng đau muốn chết. Hắn dở khóc dở cười, mếu máo:
• Lý đệ, đừng thế nữa. Ta sắp nhịn không nổi rồi.
Lý Thương Vân đơ người.Mải vùng vẫy, đến lúc này y mới cảm nhận được có vật cứng chạm vào bụng mình. Y đỏ bừng mặt, quát:
• Đồ sắc lang! Mau buông!
Thanh âm run run, như mời như gọi, chạm đến giới hạn cuối cùng của Đào Thiên Vũ.Hắn đè Lý Thương Vân xuống bàn, hôn tới tấp lên mặt, lên cổ. Hai tayLý Thương Vân bị ghìm chặt, chỉ có thể uốn éo cơ thể. Vừa nãy nói Yên Hoa xưng số hai không ai dám bài danh đệ nhất là sai rồi.Lúc này, cho dù có là Yên Hoa cũng không sánh được với trò “dục cự hoàn nghênh” này của Lý Thương Vân.
Bàn tay to lớn của Đào Thiên Vũ nắm cả hai cổ tay Lý Thương Vân, tay kia lần mở vạt áo hai người. Môi hắn lướt xuống bờ ngực mảnh mai, trắng mịn như tuyết.Cơ thể người dưới thân run lên nhè nhẹ, hơi thở trở nên gấp gáp. Đào Thiên Vũ cởi đai quần y, nắm lấy ngọc hành xinh xắn đang bắt đầu đứng lên, xoa nắn ma sát.
Lý Thương Vân giận đến trào nước mắt.Cái trò quỷ gì thế này?Ngươi cậy mạnh, muốn làm gì thì làm sao?
• Buông ra. Nếu không ta sẽ không coi ngươi là huynh đệ nữa
Giọng y ướt sũng nhưng kiên quyết vô cùng. Đào Thiên Vũ sực tỉnh, vội buông tay, đỡ Lý Thương Vân đứng thẳng dậy:
• Lý đệ, xin lỗi. Ta không kiềm chế được. Đừng lơ ta. Là ta thật lòng.
Hả?Thật lòng gì cơ?
• Ta…ta thích đệ. Thích từ lúc đệ còn giả trang sang võ đường…
Gì?Cái mặt xấu xí đó mà ngươi cũng tiêu hóa nổi hả?
Đào Thiên Vũ như đọc được ý nghĩ của y, nói tiếp:
• Dù khi đó đệ xấu xí… mà về sau già rồi đệ cũng xấu thôi. Cho dù thế, ta vẫn thích.
Đồ chết tiệt này, ngươi tỏ tình hay chửi ta đó hả? Về già ta vẫn đẹp.Là đẹp lão, hiểu không?
Lý Thương Vân vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được “phì” một tiếng, ôm lấy cổ hắn, kiễng chân, hôn chụt lên môi. Đào Thiên Vũ quàng tay ôm vòng eo thon, ghì sát vào ngực, thì thầm:
• Ta thích đệ…rất thích đệ….yêu đệ….
• Ta cũng thích huynh…
Bàn tay thô ráp vụng về lau nước mắt cho Lý Thương Vân, môi hắn trượt từ vành tai xuống khuôn miệng nhỏ nhắn, liếm láp tận hưởng vị ngọt ngào. Lý Thương Vân phối hợp vươn đầu lưỡi.Hai người xoắn lấy nhau, triền miên không dứt. Đào Thiên Vũ thì thào bằng bản năng:
• Cho ta đi…
• Ừ…
Nhưng mà “cho” thế nào cơ?Hai người lõa thể ngồi đối mặt trên giường. Đào Thiên Vũ duỗi đôi chân dài cho Lý Thương Vân ngồi lên.Hai bên “so giáo”.Y chớp chớp mắt.Chuyện nam nữ, Lý Thương Vân đã xem rất nhiều.Nhưng nữ nhân cấu tạo khác với nam nhân.Đàn ông làm với nhau thì thế nào hả?Đừng nói là vào cái lỗ đó chứ?Y liếc xuống tiểu đệ của Đào Thiên Vũ, rùng mình vì độ lớn của nó.Cái này mà đi vào, chắc mấy ngày sau chỉ được húp cháo loãng quá.Nhưng đã đến nước này rồi, nhịn nữa e sẽ tăng xông mà chết. Y nhắm mắt, buông một câu như di ngôn:
• Vào đi!
Được lời như cởi tấm lòng, Đào Thiên Vũ đặt y nằm xuống.Đệm giường đỏ chói làm nổi bật làn da trắng tuyết.Hắn sững sờ, ngây người ra ngắm. Lý Thương Vân thấy không động tĩnh gì, mở mắt, chạm vào ánh nhìn si dại của hắn, thẹn đỏ mặt, quát khẽ:
• Rốt cuộc người cóđịnh vào hay không?
Đào Thiên Vũ bừng tỉnh, vội nâng hai chân y gác lên vai mình. côn tht thô to kề sát u huyệt non tơ. Hắn ra sức đẩy nhưng không sao vào được.Lý Thương Vân quá hồi hộp lo lắng, càng co hẹp cửa sau.Hai người mếu máo nhìn nhau, thân dưới khó chịu lắm rồi. Lý Thương Vân nhớ đến những cảnh mây mưa nam nữ, cúi đầu ngượng ngùng nói:
• Hay…hay là…dùng …miệng?
Đào Thiên Vũ vốn cũng đã tính đến nhưng Lý Thương Vân là nam, hắn sợ làm thế ủy khuất cho y, không ngờ y lại chủ động đề nghị:
• Để ta giúp đệ trước
• Để ta giúp huynh trước
Hai người đồng thời lên tiếng. Lý Thương Vân nói:
• Vậy chúng ta cùng làm cho nhau đi.
Y chống tay ngồi dậy, đẩy ngã Đào Thiên Vũ rồi xoay người, úp bụng lên hắn. Đầu người này nhìn chân người kia, đôi bên liếm láp cho nhau. Tuy không ai có kinh nghiệm, động tác rất ngóng lóng nhưng hai người đến với nhau vì tình, xúc cảm hoàn toàn bổ khuyết cho kỹ thuật.Chẳng mấy chốc, cả hai đều thăng hoa.
Đào Thiên Vũ nhỏm dậy, ẵm lấy Lý Thương Vân, hôn lên trán y:
• Đi tắm nhé.
Y rúc vào ngực hắn khẽ ừ, lúc này mới thấy mình quá sáng suốt khi bố trí phòng tắm nước nóng thông với phòng ngủ.
Chăn ấm đệm êm, người thương bên cạnh.Thế gian này, tận cùng lạc thú cũng chỉ đến thế mà thôi.
________________________________________
Chương sau vẫn có H. Hờ hờ…Nhưng tạm nghỉ ít phút nhé….