Hàn Mai nắm bàn tay đang dần lạnh đi của Lục Nam Phong, vẫn chưa dám tin vào những gì đang diễn ra.
Cho đến khi hoàng hậu Snezhana xuất hiện, Hàn Mai không khống chế được bộc lộ ra bản ngã yếu đuối nhất.
"Là anh ấy đã cứu con."
Nó nói bằng cái giọng run rẩy, đôi đồng tử đen càng thêm trong suốt sau màn nước mắt, giờ phút này nó ước gì bản thân có thể thay đổi quá khứ, trở lại thời khắc đó để bảo vệ hắn.
Hoàng hậu Snezhana ôm chầm lấy con gái, không ngờ công chúa lại ở trốn ở học viện Godiva, đã vậy còn gặp gỡ hôn phu Lục Nam Phong nữa chứ.
Đây có phải là định mệnh hay không?
Hàn Mai cầu xin: "Mẹ, hãy cứu anh ấy, chúng ta phải cứu anh ấy!"
Nhìn thấy con gái trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, từng nụ cười hay giơ tay nhấc chân đều rất khéo léo không để lộ cảm xúc nhưng giờ đây lại rơi nước mắt, lại yếu ớt cầu xin như thế hoàng hậu Snezhana rất đỗi đau lòng.
Bà hứa với nó: "Đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ta sẽ cho bác sĩ giỏi nhất đến cứu chữa cho Lục Nam Phong."
Mãi cho đến khi đèn phòng cấp cứu được tắt, nó vẫn thẫn thờ không dám đối mặt.
Vẫn là hoàng hậu sáng suốt, trong mọi trường hợp đều có thể giữ được phong thái điềm tĩnh, Bác sĩ Geogre mở khẩu trang, cung kính báo cho hoàng hậu: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần nằm phòng hồi sức theo dõi tình hình nữa là được."
Vũ Linh Sa bị quân đội hoàng gia tống thẳng vào nhà giam, cô cứ kêu gào không ngớt nhưng chẳng một ai quan tâm.
Chỉ mới qua có một đêm mà Vũ Linh Sa muốn phát điên, chiếc váy trắng tinh khôi giờ đã lấm bẩn, trên đó còn vài vệt máu khô trông vừa ghê sợ cũng vừa nhếch nhác.
Tóc tai cô rũ rượi, đôi bàn tay thon dài như trúc bám chặt lấy song sắt mà kêu lên: "Thả tao ra! Chúng mày biết tao là ai không? Cha của tao sẽ lột da của bọn mày!"
"Ồn ào bỏ mẹ đi được."
Quản ngục vừa bước xuống đã nghe tiếng con nhỏ này tru tréo như sói, khi nãy còn bị cấp trên mắng nên hắn đem cơn tức này trút lên người Linh Sa.
Gã mở song sắt, Vũ Linh Sa muốn chớp thời cơ này để chạy trốn nhưng bị cơ thể cao to vạm vỡ kia kéo phắt lại dễ như bỡn.
Gã ném nó vào trong góc, cầm vòi nước xịt thẳng lên tóc, mặt, tay chân của cô không chút tiếc thương.
Vũ Linh Sa bị dòng nước lạnh buốt, lực nước mạnh xịt thẳng vào người đau đớn chạy trối chết.
Nhưng dù cô có ra sức tránh né thế nào cũng không thoát được, ngược lại sự hành hạ này khiến cho tên quản ngục sung sướng hơn bao giờ hết.
Cô khóc thảm thiết cầu xin: "Tôi xin ông, hãy thả tôi đi đi.
Nhà tôi giàu lắm! Họ sẽ đưa cho ông rất nhiều tiền, muốn gì cũng có hết chỉ xin ông hãy thả tôi đi mà thôi!"
Gã bật cười lớn, trong tiếng cười có sự hả hê cũng có cả dè bỉu: "Tao cóc cần tiền của mày.
Nhóc con, mày nghĩ mày có thể thoát ra khỏi đây hả?"
"Ý ông là sao?"
Đôi mắt to tròn hiện tại sưng đỏ vì nước mắt, vì không ngủ nhìn chằm chằm vào gã, sự hoang mang đó quả thật khó mà che giấu được.
"Kể từ thời khắc mày bắt cóc công chúa thì nhà mày đã phá sản rồi.
Cha mẹ mày đã trốn biệt tăm, bỏ lại..
đứa con gái vừa ngu vừa ác như mày đó."
Vũ Linh sa cả người mềm nhũn ngã rạp xuống đất, cô hoang mang lo sợ đến độ không khóc nổi.
Tại sao mọi chuyện thành ra thế này? Cô chỉ làm theo lời của Nghiên Dương thôi mà.
Chủ mưu phải là cô ta kìa!
Song sắt khép lại tựa như cánh cửa tự do đóng sầm trước mắt cô vậy.
Nadalia quay trở lại học viện Godiva, nhưng lần này không phải là dung mạo xấu xí và bộ dáng nghèo khổ nữa.
Nước da trắng nõn ửng hồng dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt thăm thẳm như đại dương, mái tóc nâu bồng bềnh, thần thái quý tộc như vậy khiến học sinh toàn trường không nhịn được phải ngoái nhìn.
Nadalia vừa bước vào lớp đã chạm mặt Yên Như.
Cô ả há mồm, không hiểu nữ sinh này từ đâu xuất hiện mà sao xinh đẹp đến thế?
"Ê, học sinh mới hả?"
Nadalia không thèm trả lời, không để ý đến sự hống hách ấu trĩ của Yên Như.
Nó ngồi vào chỗ của mình, thản nhiên như không.
Yên Như hớt hải đi đến bên cạnh, giọng nói cũng dịu dàng hơn bởi nom nó lần này trông rất sang chảnh, chắc chắn xuất thân không phú thì quý: "Cô đừng có ngồi đó.
Chỗ đó có con nhỏ nhà nghèo dơ dáy lắm! Sang chỗ tôi này."
Nadalia ngước đôi đồng tử đẹp vạn người có một nhìn Yên Như chằm chằm, gương mặt tĩnh lặng nhất thời không nhìn ra được cảm xúc gì.
Yên Như ngốc ngếch tưởng nữ thần hơi dao động nên cố ý bôi nhọ "Hàn Mai": "Thật đó.
Con nhỏ ấy nghèo mà đua đòi, lẳng lơ lắm.
Trước đây còn ngủ với ba nam sinh khác nữa cơ.
Chúng tôi đều ghê tởm ả ta!"
"Vậy sao?"
Nadalia cất giọng.
Dù nó có hóa trang tài tình đến đâu thì chất giọng nhẹ nhàng, thanh trong cũng không thể che giấu được.
Yên Như nghe giọng nói thấy hơi quen, cô nhìn Nadalia như muốn tìm điều gì đó.
"Cô ta là người nghèo khổ, dơ bẩn, lẳng lơ ư?"
Yên Như câm nín.
Không lẽ..
không thể nào!
"Ngại quá.
Tôi chính là cái đứa bị tất cả mọi người ghê tởm đó.
Tôi là Hàn Mai.".