Một năm sau..
Lục Nam Phong chính thức tốt nghiệp học viện Godiva, tin tức nam thần sẽ rời khỏi nơi này khiến các cô gái đều mắt ngấn lệ, ai nấy cũng tranh thủ thời cơ nhét dây cột tóc vào tủ của hắn để tỏ tình.
Ngày đó có Vũ Linh Sa, còn có con nhỏ nịnh bợ đanh đá Yên Như kia nên bọn họ không dám tiếp cận với vương tử, giờ thì hay rồi, trong một đêm thôi hoa khôi lừng danh của trường đã biến mất, thậm chí sản nghiệp của nhà họ Vũ cũng không cánh mà bay.
Tất cả bọn họ chỉ biết Vũ Linh Sa phạm tội với hoàng thất, chứ không biết rõ sự tình ra sao.
Ít ra Linh Sa, Yên Như còn được nhắc đến trong những buổi trà chiều còn số phận của cô gái nghèo khổ "Hàn Mai" kia, đến một lời cũng chẳng buồn nói tới.
"Ê, nhưng vương tử đã đính ước với công chúa rồi còn gì! Chúng ta sao mà đọ lại công chúa được chứ?"
"Hôn ước gì đó chỉ là cái mã thôi! Chẳng có ý nghĩa gì đâu?"
"Lần đó công chúa đích thân đến gặp Lục Nam Phong, chao ôi, rất xinh đẹp luôn! Kiểu đẹp độc đáo của con lai đấy!"
Ba cô gái túm tụm ngồi bên bàn nước, cả người là một cây hàng hiệu, cử chỉ yểu điệu thu hút.
Cả ba đang lăn tăn về mối quan hệ của công chúa và vương tử, bởi bọn họ đều có ý với vương tử.
Vũ Linh Sa đi rồi, bọn họ chính là ba đóa hoa rực rỡ nhất ở chốn này.
"Tôi nghe được một chuyện động trời.." Một cô gái nhỏ giọng nói, ra vẻ bí mật khiến hai người còn lại sáp lại gần nghe theo: "Cô gái lần đó..
là giả mạo thôi!"
"Giả mạo?" Hai người kia thiếu điều hét lên.
"Suỵt, nói nhỏ thôi! Nghe nói công chúa thật không hề xinh đẹp, tính tình ngạo mạn, hồi lần còn đánh chết người hầu thân cận của mình, sau đó lạnh lùng đưa xác về quê luôn."
"Đáng sợ quá! Người như vậy sao mà xứng làm hôn thê của vương tử được?"
Ba người ngoài mặt chỉ nói xấu người khác, nhưng trong lòng lại rắp tăm muốn bản thân là người kề cận bên vương tử.
Chỉ cần nắm bắt được cơ hội này, bọn họ sẽ trở thành tâm điểm.
Ở một góc kín kẽ trong học viện Godiva, Lục Nam Phong bày ra dáng vẻ dịu dàng chưa từng có: "Em không tặng anh đồ cột tóc hay sao?"
"Em đã nói là em không dùng đồ cột tóc rồi mà."
"Công chúa mà không có một sợi dây buộc tóc hay sao? Nhanh tặng cho anh đi, để người ta biết anh là" hoa đã có chủ "chứ để mấy đứa con gái lộn xộn kia cứ dăm ba hôm lại nhét đồ cột tóc vào tủ đồ của anh.
Em xem! Số dây cột tóc này anh biết làm gì với nó đây?"
Nói xong còn làm bộ đáng thương chìa mấy sợi cột tóc đủ màu cho nó xem.
Nadalia phì cười, lặng lẽ gỡ dây chuyền ngọc bảo trên người xuống đặt vào lòng bàn tay của hắn.
"Em không có dây cột tóc, nhưng em có thứ này.
Đây là món quà cao quý nhất.
So với mấy sợi dây kia, anh chọn cái nào?"
Lục Nam Phong hai mắt sáng rỡ, vội vàng quẳng hết mớ dây cột tóc rườm rà kia, đón nhận tâm ý của nó.
Nadalia nhẹ nhàng thuật lại: "Ngày đó kéo anh về từ khách sạn, em đã làm rơi nó.
Cũng chính bởi sợi dây chuyền này mà Nghiên Dương với Linh Sa mới phát hiện em là công chúa."
Nhìn thấy hai mắt mở to của hắn, nó đành tiết lộ thêm: "Ngày đó nếu không nhờ em nhanh trí thì anh và Nghiên Dương đã là của nhau rồi.
Đến lúc đó hôn ước này cũng không giữ được nữa."
Hắn rùng mình.
Cứ nghĩ tới việc hắn và Nghiên Dương ăn ở với nhau là nổi hết da gà.
Không ngờ cô ta tâm cơ đến vậy, nghĩ ra cả chiêu này để leo lên giường hắn.
Hai người đang ân ái tình cảm thì phía xa có ba bóng người tiến đến gần.
Một người tinh mắt nhìn thấy nên tò mò cất tiếng: "Hình như vương tử đang quấn quýt với con nhỏ nào đấy!"
"Cô có nhìn nhầm hay không? Vương tử lạnh lùng vậy mà có đứa dám tiếp cận ư?"
Cả bọn túm tụm, chỉ nhìn thấy quả thật Lục Nam Phong đang âu yếm một cô gái, hai người ngọt ngào tựa vào nhau, lãng mạn đến gai người.
Bóng lưng của cô gái kia cũng thật xinh đẹp.
Tóc dài nâu hạt dẻ, cổ tay tròn mịn, tư thế ung dung mà cao quý, ngập tràn hơi thở của thiếu nữ khiến người ta phải ghen tỵ.
"Con khốn đó là ai mà dám giành vương tử của bọn mình vậy?"
Cả ba cho rằng chỉ là một đứa con gái vô danh cũng dám chống đối nên hùng hổ bước ra, xô nó một cái, cũng may có Lục Nam Phong chụp lại chứ không té sấp mặt xuống bãi cỏ.
"Mày là ai mà dám dụ dỗ anh Nam Phong hả? Ơ?"
Nhưng còn chưa kịp chửi thêm câu nào thì sau ót lạnh lạnh, hai người đứng bên cạnh run như cầy sấy nhìn họng súng chĩa thẳng vào người ả ta.
Người này là ai sao lại bất thình lình xuất hiện ở đây? Còn mang súng nữa?
"Công chúa.
Người không sao chứ?"
Ba người đồng loạt há mồm, đây là công chúa sao?
Nadalia không nói gì, Lục Nam Phong đã vội vàng che chở cho nó, chỉ sợ nó chịu tổn thương gì.
Hắn dõng dạc: "Các cô cút hết đi.
Muốn đối đầu với công chúa, không sợ ở tù rục xương hay sao?"
"Cô là..
Hàn Mai?" Một người trong đó ngỡ ngàng.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Hàn Mai, là công chúa Nadalia.
Và cũng là..
hôn thê của Lục Nam Phong."
Sự thừa nhận này cộng với khí thế của nó đã áp đảo tất cả bọn họ.
Biến họ thành những kẻ thua cuộc thảm hại..