Lục Nam Phong xuất hiện giữa ánh mắt hâm mộ, tròn xoe của học sinh xung quanh.
Hắn ung dung tiến vào hội trường, trong mắt chỉ có dáng hình mảnh mai, khí chất cao ngạo của nó.
Lâu lắm rồi mới có một cô gái khiến hắn hứng thú như vậy, chơi đùa chưa đủ thì sao dễ dàng buông tay được?
"Linh Sa, vương tử đi về phía cậu kìa!"
"Ôi chao! Cái nhan sắc đẹp trai này khiến tôi ngất mất!
Vũ Linh Sa nhìn lên, quả thật thấy Lục Nam Phong đang đi về phía mình.
Nếu nói hắn là vương tử của học viện Godiva thì Linh Sa cũng được xem như công chúa.
Cô xinh đẹp như thiên tiên giáng trần, cử chỉ lúc nào cũng tao nhã dịu dàng, thành tích tốt miễn bàn.
Chưa kể, gia cảnh của Linh Sa cũng bề thế khi người trong dòng họ mấy đời đều là dân máu mặt trong giới chính trị.
Cô chính là người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, được những người xung quanh tôn thờ, ngưỡng mộ.
Vũ Linh Sa có mọi thứ mà cô muốn, duy chỉ có Lục Nam Phong là cô không dám tùy tiện, chỉ có thể như bao người trộm nhìn hắn từ phía xa.
Thật ra cô cũng cảm thấy ở học viện Godiva này, chỉ có mỗi cô mới xứng đứng bên cạnh hắn mà thôi.
Linh Sa gò má thoáng ửng hồng nhìn thiếu niên cao ngạo ấy đi về phía mình, toàn bộ tâm trí đều đã đặt lên người hắn, đâu quan tâm gì đến kẻ nịnh hót Yên Như đang khóc lóc ỉ ôi dưới chân mình nữa.
" Phong..
"
Dù đã nhủ lòng phải thật bình tĩnh, không được hành động đường đột nhưng Linh Sa vẫn bất giác tiến lên muốn chào hỏi, cũng muốn cho hắn có chút ấn tượng về mình.
Song, thứ mà cô nhận được lại là một ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Linh Sa rụt cổ, có chút sợ sệt, biết điều mà lùi về một bước không dám nhiều lời.
" Woa! Lạnh lùng quá! "
" Nhưng mà đẹp trai quá! Tôi phát điên lên mất! "
Linh Sa vẫn nở nụ cười tao nhã, nhưng không còn tự nhiên và rạng rỡ như lúc đầu.
Ánh mắt cũng trở nên thâm sâu, khó chịu hơn.
Hắn không quan tâm đến mấy đứa con gái nhốn nháo bên cạnh, đi thẳng về phía Hàn Mai.
Lúc này nó vẫn chưa nhận ra bản thân đã lọt vào" tầm ngắm "của vương tử học viện Godiva, bản thân chỉ chăm chú đánh giá thức ăn, cách bày trí cũng như không gian bữa tiệc.
Không ngoài dự đoán, mọi người đều khoác lên mình xiêm y rực rỡ nhất, đắt đỏ nhất.
Từ thức ăn đến trang trí hoàn toàn không thua kém bữa tiệc hoàng gia là bao.
Nó thử ăn một miếng bánh, giây tiếp theo lập tức nhíu mày lắc đầu, nói nhỏ:" Vị tệ quá! "
" Tệ đến thế cơ à? Tôi còn tưởng người bình dân như cô được vào mấy chỗ này đã là diễm phúc rồi chứ? "
Sau lưng vang lên một giọng nói châm chọc khiến người ta sôi máu.
Nhưng Hàn Mai không quá bận tâm, nó chợt nhận ra học viện Godiva tuy là trường quý tộc, các học viên đều xuất thân giàu có nhưng họ không có cốt cách, hành xử tùy tiện, bao nhiêu thái độ cảm xúc đều thể hiện lồ lộ trên mặt.
Đối với một công chúa, là một người xuất thân hoàng tộc thì nó luôn được dạy dỗ kỹ lưỡng về điều này.
Hàn Mai nhìn về phía hắn, nhìn rất lâu nhưng cũng không có ấn tượng gì nên nó đoán chắc lại là một người thích gây sự đây mà.
" Tôi có biết anh hả? "
Sặc.
Hắn suýt chút cắn lưỡi, tức không chịu được.
Nó đá bay kính xe của hắn, làm hắn bẽ mặt trước toàn trường giờ lại tỉnh bơ, làm bộ không nhớ ra hắn ư?
Lục Nam Phong tiến sát lại, Hàn Mai theo phản xạ lùi về hai bước.
Nhưng sau lưng là một chồng ly cao, xếp thành hình kim tự tháp, Hàn Mai không chú ý trót giẫm lên thảm trải bàn dài, người hơi ngả về sau như thể sắp té vào đống ly thủy tinh đó.
Lục Nam Phong theo quán tính đưa tay kéo nó về phía mình nhưng vừa chạm tay nó thì đã hối hận.
Bởi vì một giây sau đó, Hàn Mai nhanh nhẹn né qua một bên, hất tay Lục Nam Phong ra, khiến hắn đổ nhào chồng ly xếp trước mặt.
Một mớ âm thanh hỗn tạp vang lên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lần đầu tiên người ta thấy vương tử cao ngạo của học viện Godiva nhếch nhác thảm hại như thế, mà kẻ đầu sỏ lại là một đứa con gái bình dân, xấu xí.
Vũ Linh Sa còn đang tức giận vì bị Lục Nam Phong làm lơ, nào ngờ thoắt một cái đã thấy hắn nằm sõng soài trên đất, cô hoảng hốt chạy đến bên hắn, nhưng vừa chạm vào đã bị hắn gạt tay ra.
Linh Sa hai mắt ươn ướt, cố giữ bình tĩnh mà hỏi:
" Anh không sao chứ? "
Lục Nam Phong lồm cồm bò dậy, lòng bàn tay ướt máu vì bị thủy tinh cắt vào.
Trong khi hắn mất mặt như thế thì nó lại ung dung rời đi.
Lục Nam Phong điên tiết đứng dậy đuổi theo nó, vừa chạm vào vai thì Hàn Mai theo phản xạ muốn làm một cú ném qua vai nhưng Lục Nam Phong nhanh hơn, hắn dùng sức mạnh ép nó vào tường, thuận tiện nâng cằm, buộc nó nhìn thẳng vào mắt mình:
" Chạy? Cô chạy thử cho tôi xem.
"
" Tôi không chạy."
Sự bình tĩnh của nó khiến hắn lẫn những người xung quanh thoáng bất ngờ.
Linh Sa nhìn cảnh tượng này mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
Tại sao cuối cùng lọt vào mắt hắn lại là một đứa nghèo khổ, xấu xí như thế?.