Bùi Tinh sửng sốt một lúc lâu, dù ấm ức nhưng nghĩ đến việc anh về mà vẫn không nói câu nào với mình, cô lại giận. Cô chẳng thèm nhìn anh, giơ tay ra ấn mật mã mở cửa.
Cánh cửa bị Sơ Húc nhanh tay chặn lại.
Bùi Tinh lạnh giọng nói: “Anh này, phiền anh tránh ra.”
Anh này?
Sơ Húc nhíu mày, anh bật cười. Bình thường có thể chiều theo cô, nhưng giờ thì không thể, giữa hai người còn có mâu thuẫn, phải nói chuyện một cách nghiêm túc.
Anh kéo cửa ra, nhân thể lôi cô vào trong. Cánh cửa khép lại, Bùi Tinh bị anh đè lên cửa, giam giữa vòng tay anh.
Bùi Tinh cúi đầu, trên mi mắt còn đọng mấy giọt nước li ti, đôi mắt đỏ hoe.
“Có phải vừa khóc không?”, trong lòng thì nghĩ là không thể chiều cô, nhưng vẫn không nỡ, anh thấp giọng hỏi.
Bùi Tinh ngoảnh mặt sang một bên, “Không!”
Sơ Húc thở dài một tiếng rồi khẽ hôn lên cái miệng đang bĩu vì tức tối, anh lầm bầm, “Em bỏ đi nên anh sốt ruột, đừng giận mà.”
Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cả lời nói dối của anh lúc còn ở Thang Khê, Bùi Tinh không vui, nước mắt lại trực rơi xuống, cô mắng: “Anh là đồ khốn! Không nói với em cái gì hết!”
Cô đang kích động, Sơ Húc đành phải đứng thẳng dậy, ôm cô vào lòng dỗ dành, “Rồi, rồi, rồi, anh là đồ khốn.”
“Anh đúng là đồ khốn!”, Bùi Tinh vừa khóc vừa nói, “Cả ngày hôm nay anh không thèm để ý đến em, cái gì anh cũng giấu em, anh không chịu nói thật cho em biết!”
Sơ Húc vừa dỗ vừa lau nước mắt cho cô. Nước mắt của cô rơi như mưa tuôn, cô cứ vừa khóc vừa mắng anh, Sơ Húc hết cách, đành phải dùng môi để bịt miệng cô lại.
Bùi Tinh không ngờ trong lúc cô đang khóc nức nở mà tên này còn nhân cơ hội chiếm hời, cô mở to hai mắt, hai bàn tay chống lên ngực anh, quên luôn cả khóc.
Thấy cô ngừng khóc, Sơ Húc buông môi cô ra, nhưng sau đó liền bế cô lên, đi tới chỗ sô pha.
Bùi Tinh mím môi, ngồi xuống ghế, nhưng cô không ngồi gần anh mà còn ôm một cái gối như để phòng bị.
Trong nhà bật một ngọn đèn vàng, ánh sáng dìu dịu ấm áp.
Sơ Húc không sốt ruột, anh tự đi vào mở tủ lạnh lấy một chai nước, uống cho đỡ khát, tâm trạng căng thẳng của cả ngày hôm nay cũng được thả lỏng. Anh mở miệng hỏi: “Tại sao lại bỏ đi?”
Bùi Tinh không để ý đến anh, cởi giày co chân lên ghế rồi tựa cằm lên đầu gối, mái tóc rối tung, hai mắt ửng đỏ, môi mím chặt, trông dáng vẻ đến tội nghiệp.
Sơ Húc uống hết chai nước rồi mà cô vẫn không thèm để ý đến anh.
Anh bước lại gần, quỳ một gối bên chân cô, vừa mới nắm tay cô thì lại bị hất ra.
Sơ Húc cười, thở dài một tiếng: “Còn giận à?”
Thấy anh vẫn cười được, Bùi Tinh bực tức hỏi, “Anh còn cười à? Chẳng phải anh không để ý đến em còn gì? Sao anh còn đến đây?”
“Nào có không để ý đến em.”, Sơ Húc kéo chân cô xuống, rồi bế cô lên đùi mình. Cô cúi đầu, tuy ngoan ngoãn không nhúc nhích nhưng vẫn không nhìn anh.
Sơ Húc tựa trán vào bả vai cô, anh khàn giọng hỏi, “Đừng lờ anh đi nữa, được không?”
Bùi Tinh động lòng, liếc nhìn anh một cái.
“Anh khó chịu.”, giọng Sơ Húc càng trầm hơn, “Về nhà không thấy em đâu, anh rất khó chịu, biết em bỏ đi, anh gần như phát điên lên.”
“Đừng bỏ mặc anh.”, Sơ Húc nghẹn ngào, khép nép nói, “Xin em đấy.”
Bùi Tinh mím môi, xót ruột, cô nhẹ nhàng nói, “Không.”
Sơ Húc thấp giọng hỏi, “Không gì cơ?”
“Không bỏ mặc anh.”, Bùi Tinh nói, “Đừng buồn mà.”
Hai mắt Sơ Húc đỏ lên trong phút chốc, yết hầu nhấp nhô, máu nóng sôi trào.
Anh thấp giọng “ừm” một tiếng.
Thấy anh vẫn còn rầu rĩ, Bùi Tinh lại cảm thấy có chút ấm ức, “Nhưng mà anh không để ý đến em còn gì.”
“Hôm nay anh rất khó chịu.”, Sơ Húc ngước mắt lên, “Chiều hôm qua anh lái xe về thành phố Thanh, quần áo cũng không kịp mang theo, tối qua mới đến nơi. Anh thương lượng với bố mẹ bảo họ sáng nay đến nhà em, cả đêm không ngủ được.”
Bùi Tinh cẩn thận nhìn lại, trong mắt anh đúng là có tơ máu thật.
Cô mân môi dưới, trên tay vẫn còn cái gối ôm.
Phòng bật điều hòa, cô mặc váy liền thân, hai bàn chân hơi lạnh, cô rụt lại. Sơ Húc thấy thế bèn bảo cô ngồi nhích lại gần, rồi ấp hai bàn chân cô trong lòng bàn tay rộng lớn của mình.
Lúc đầu Bùi Tinh còn bối rối, nhưng Sơ Húc nắm chân cô rất chặt, cô không giãy ra được. Dù sao thì lòng bàn tay anh cũng ấm áp, cô rất thoải mái, không còn giãy tới giãy lui nữa.
Sơ Húc nhìn cô một lúc lâu rồi ấn đầu cô xuống vai mình, anh trầm giọng nói: “Ngoan, hôm nay nhìn thấy em ở nhà, anh không còn hoảng loạn nữa, nhưng lại có chút tức giận, không nhìn em, không để ý đến em, nhưng anh không hề có ý định không đi tìm em, thế nên lúc ra khỏi nhà em, anh đã hỏi Lâm Lâm Cửu địa chỉ của em ở bên này rồi.”
“Anh giận?”, Bùi Tinh cắn môi, “Anh giận cái gì?”
Sơ Húc không nói gì, lúc này không thể nói lý lẽ được, mà phải dỗ dành tiểu tổ tông nhà mình trước.
“Em còn chưa giận, anh giận cái gì?”, Bùi Tinh hỏi.
Sơ Húc ngoan ngoãn chịu thua: “Nói xem giận cái gì, anh đền tội với em.”
“Anh tự nghĩ đi.”, Bùi Tinh không muốn nói, cô muốn anh chủ động nói ra.
Đương nhiên Sơ Húc biết là chuyện gì, anh vốn định giấu cô cả đời, lại chẳng ngờ cô đã biết.
“Tiểu Tinh.”, Sơ Húc gọi tên cô, yết hầu trượt lên xuống, trong lòng có chút khó chịu, “Anh vốn không muốn nói…”
“Anh sợ em thương hại anh.”, giọng Sơ Húc trầm xuống, “Sợ em vì thương hại anh nên mới ở cạnh anh.”
Bùi Tinh: “Em không có…”
“Suỵt!”, Sơ Húc đặt ngón trỏ lên môi cô, “Hồi trước anh nghĩ thế, nhưng sau này anh lại cảm thấy, thương hại thì thương hại, ít ra nếu sau này em không thích anh, thì sẽ vì thương hại anh mà không bỏ được anh.”
“Anh nói gì đấy!”, Bùi Tinh tức giận hỏi, “Ai không thích anh? Ai thương hại anh? Ai vì thương hại anh nên mới ở bên cạnh anh?”
Thấy hai mắt cô lại đỏ hoe, Sơ Húc bèn hôn lên mắt cô rồi nhẹ nhàng nói: “Được, không phải thương hại anh.”
“Vốn dĩ là thế.”, Bùi Tinh nói tiếp, “Người em thích là Sơ Húc, cả đời này chỉ có một mình Sơ Húc.”
Sơ Húc thấp giọng nói: “Cả đời Sơ Húc anh cũng chỉ có mình Bùi Tinh.”
Bùi Tinh mím môi cười một cái, giang tay ôm cổ anh.
Sơ Húc cất giọng khàn khàn: “Năm đó… Thật sự muốn đến sân bay tìm em.”
Bùi Tinh im lặng.
Sơ Húc thông họng, ngay lúc này, anh muốn mở miệng vết thương ra cho cô xem.
Bùi Tinh không đành lòng: “Em không nghe nữa, bọn mình cứ thế này là tốt rồi…”
“Em phải nghe.”, Sơ Húc nhẹ giọng nói, “Anh muốn nói hết cho em nghe nỗi nhớ em anh từng trải qua.”
…
Ngày tháng năm .
Trời đông giá rét, thành phố Thanh nằm ở phương Bắc, cái lạnh bên ngoài thật sự khiến người ta cảm thấy bước đi thôi cũng quá khó khăn.
Mùa đông năm nay không có tuyết. Sơ Húc làm xong nhiệm vụ trên biển liền về kí túc xá thay quần áo, đám lính dưới cấp anh trêu chọc: “Ấy, anh tranh thủ kỳ nghỉ để đi đâu đấy?”
Sơ Húc đưa tay chỉnh cổ áo, nhìn vào gương một lát rồi quay lại lạnh lùng hỏi họ: “Có muốn tập chạy không?”
Cả đám cuống cuồng tản đi, chỉ còn lại mỗi mình Tiểu Thời.
Tiểu Thời tiến lại gần, hớn hở hỏi: “Sơ đội, rốt cuộc anh đi đâu đấy?”
“Về nhà.”, Sơ Húc lấy di động, nghĩ đến việc chỉ một lát nữa thôi là được gặp người ấy, anh nhếch môi cười, bổ sung thêm một câu, “Đi dỗ tiểu tổ tông.”
Tiểu Thời “ái chà” một cái rồi hỏi tiếp, “Người trong lòng à?”
Lần đầu tiên Sơ Húc tỏ ra ngại ngùng, anh nghiêng đầu cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tiểu Thời bảo: “Thế thì tranh thủ đi, đã sáu năm anh không về nhà rồi, hiếm lắm mới có một nhiệm vụ không cần anh tham gia, anh phải tận dụng thời cơ đấy.”
Sơ Húc đáp “ừ” rồi nói: “Đi đây.”
Sáu năm không gặp Bùi Tinh, Sơ Húc có chút căng thẳng. Nhưng thật ra cũng không hẳn là sáu năm, ít ra anh cũng có bức ảnh của cô khâu trong vạt áo, lúc nào cũng có thể nhìn thấy được, thậm chí những lúc vào sinh ra tử cũng có thể mang ảnh cô theo, không bao giờ cô đơn.
Nhưng lúc này, đúng là Sơ Húc đang rất căng thẳng.
Để giảm bớt sự căng thẳng, anh đứng trước cửa bệnh viện một lúc lâu, thậm chí còn vào tiệm cà phê uống mấy tách.
Từng có lúc, anh rảnh rỗi lên mạng tìm thử tên Bùi Tinh. Vốn dĩ chỉ là ôm ảo tưởng rằng có khi nào cô đã trở thành một bác sĩ nổi tiếng hay không, nhưng lại cảm thấy cô ham chơi như vậy chắc không thể, lại chẳng ngờ, anh thật sự tìm được tên cô, thậm chí là vô cùng vẻ vang.
Uống hết mấy tách cà phê, tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều. Anh đứng dậy, ngượng ngùng ôm bó hoa hồng lên, chậm rãi đi vào bệnh viện. Gương mặt anh đỏ ửng, người đi qua đều liếc mắt lại nhìn với vẻ vô cùng tò mò. Anh cảm thấy không quan trọng, quan trọng là lát nữa có thể gặp người anh luôn nhớ nhung rồi.
Chỉ có điều, không ngờ là, anh lại gặp được giáo sư Ôn. Ông ấy nói Bùi Tinh vừa đi, cô đã lên máy bay đi Úc rồi.
Lúc ấy, anh không chút chần chừ, lên mạng đặt vé máy bay, vừa ôm bó hoa hồng vừa chạy ra xe, đặt bó hoa ra ghế sau rồi đi thẳng tới sân bay.
Ngày đó, gió rất nhẹ, trời cũng rất xanh.
Bó hoa hồng trên ghế phụ tỏa hương thơm nồng.
Anh không thể ngờ được rằng, trong khi các xe khác đang chạy rất bình thường, thì anh lại bị tài xế say rượu ở phía sau thúc mạnh khiến xe của anh lao thẳng vào dải phân cách.
Khoảnh khắc thân xe quay cuồng, anh nhắm mắt lại. Trước khi nhắm mắt, anh nhìn thấy bầu trời xanh trong, bất giác lại nghĩ đến bức ảnh của cô được anh khâu vào ngực trái chiếc áo anh mặc mỗi lần ra biển. Cũng chính lúc này, anh quên mất mình không mặc quân phục, cũng không có ảnh của cô, nhưng vẫn không quên đặt tay lên trái tim mình.
Như một sự bảo vệ cô.
Khoảnh khắc đó, anh vô cùng sợ hãi, anh sợ anh gặp chuyện, mà sợ hơn nữa là, nếu cô biết anh gặp chuyện, có khi nào… sẽ rất đau khổ hay không?
…
Khi anh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Lúc ấy, được thông báo là cổ họng bị tổn thương không nói được, cánh tay trái bị thương nặng, không biết là thật hay do tâm trạng mà ra, anh cảm thấy bầu trời xám xịt, tối tăm, u ám.
Giây phút ấy, anh cảm thấy có lẽ cuộc đời này của mình đã định trước là không bao giờ có được cô. Bằng không tại sao mỗi lần anh muốn ở bên cạnh cô thì lại xảy ra nhiều biến cố như vậy?
Năm thi vào đại học, anh thật sự muốn ở bên Bùi Tinh.
Nhưng…
Không thể nói được, anh run rẩy viết mấy chữ cho mẹ xem.
— Đừng nói với bất kỳ ai, đặc biệt là Bùi Tinh.
Mẹ Sơ quả thật không nói. Nhưng ngày ngày phải đối diện với giường bệnh trắng toát, ăn cũng không ăn nổi, mẹ khóc nức nở mà chẳng thể nói được một câu an ủi, anh đã chạy trốn.
Chạy trốn một cách yếu đuối.
Anh trốn trong một căn phòng chật hẹp, lại tình cờ gặp được Ôn Hành.
Nhìn Ôn Hành ngày đêm chăm sóc mình, anh cảm thấy mình như một phế nhân, cảm thấy không bằng từ bỏ đi thôi…
Nhưng nghe thấy cậu ta nói: “Nghĩ đến người anh muốn yêu thương, muốn bảo vệ.”, trong đầu anh chỉ còn hình bóng của Bùi Tinh.
Anh lại thỏa hiệp một lần nữa, chỉ vì yêu cô.
Thế nên, khi bố mẹ đến tìm, anh đã theo họ trở về.
Lúc bố mẹ muốn anh đến Thang Khê phục hồi chức năng, anh cảm thấy, nếu thật sự có thể tốt lên, có phải sẽ được đi tìm cô, nói với cô rằng anh yêu cô hay không?
Anh đến Thang Khê.
Ngày tháng phục hồi chức năng cực kỳ khổ cực, nhưng nghĩ đến cô, anh lại cảm thấy khổ mấy cũng đáng giá.
Có một đêm, anh mơ thấy cô. Trong mơ, cô ngồi trên bức tường của đại viện, hai tay chống hai bên, cả người lắc lư chao đảo, lại cười hì hì với anh, “Sơ Húc, em rất nhớ anh, tại sao anh không đến tìm em?”
Sau khi tỉnh lại, cả người anh ướt đẫm, nhễ nhại mồ hôi.
Anh nhớ người già hay bảo, mơ thấy một người quá ba lần có nghĩa là duyên đã hết. Đây là lần thứ ba anh mơ thấy cô từ lúc vào viện phục hồi chức năng. Trước kia anh không tin vào điều đó, nhưng hiện tại, anh vô cùng hoảng loạn, anh không muốn hết duyên. Vốn dĩ đã định sau khi giọng nói ổn định, anh sẽ đi tìm cô, nhưng anh không đợi được. Trời còn chưa sáng, anh đã đặt vé máy bay, trốn ra khỏi bệnh viện đi đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, anh vẫn hơi hồi hộp, nhưng rồi cảm giác ấy lại bị sự vui sướng vì sắp được gặp cô áp đảo.
Xuống máy bay, anh nở một nụ cười đã không thấy suốt mấy tháng nay. Cuối cùng thì anh cũng được đứng chung một khoảng trời với cô rồi.
Ngày gặp tai nạn, anh từng nghe giáo sư Ôn nói cô ở khu kí túc xá của trường học. Anh không chần chừ, nhanh chóng đến nơi đó, còn mua một bó hoa hồng.
Hôm ấy, thời tiết se se lạnh, nhưng bầu trời cũng rất xanh.
Từ xa, anh đã nhìn thấy cô, nhưng bên cạnh có có thêm một người con trai, tóc vàng, mắt xanh, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Bàn chân vừa nhấc lên của anh bỗng rụt về, vì anh nhìn thấy người con trai kia thơm lên má Bùi Tinh, mà cô thì chẳng hề né tránh, còn mỉm cười và ôm lấy anh ta.
Khi đó Sơ Húc cúi đầu, ôm bó hoa hồng xoay người rời đi, trong đầu cứ văng vẳng câu nói, “Thôi, mình đã thành nửa tàn tật rồi, đừng làm phiền cô ấy nữa…”
Anh ôm theo bó hoa hồng lên máy bay.
Không quấy rầy cô…
Có lẽ giờ phút này phát hiện ra, người luôn luôn là động lực cho mình lại không thuộc về mình, anh mất hết khát khao, dứt khoát ở lại Thang Khê. Nơi nào ở thành phố Thanh cũng có bóng dáng cô, trở lại có lẽ sẽ không khỏi nhớ đến cô.
Ít ra, ở đây, anh có thể tự huyễn hoặc bản thân.
… Chờ anh dưỡng thương, chờ anh khỏe mạnh, anh sẽ có thể đi tìm cô, có thể đi tìm cô lần nữa…
Thế nhưng, đêm đó, khi trở lại căn nhà ở Thang Khê, Sơ Húc đã khóc đến mức giọng nói khàn đi.
Khi ấy anh nhìn gốc Catalpa, hai mắt đỏ hoe, lòng thầm nghĩ: Cô không còn là cô bé yêu anh, lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh, ngọt ngào gọi tên anh nữa.
Cô có người đàn ông của mình.
Có người đàn ông nguyện ý trả giá vì cô.
Chỉ là, người đàn ông ấy, không phải là Sơ Húc…