Sắp tới tiết thanh minh, mấy cơn mưa xuân lạnh rơi xuống, giội rửa vùng đất bằng, rửa sạch vết máu đọng lại, làm nhạt vết tích mà phép thuật tàn phá để lại.
Linh mạch ở cánh đồng tuyết của Đông Địa đã ổn định, tuyết ở vùng ranh giới tan theo gió xuân, nước tụ lại thành một dòng chảy nông, chảy hợp vào sông Mân, cuồn cuộn chảy về phía Đông.
Lục đục có người trở lại cánh đồng tuyết, con đường máu từ điện Trường Uyên tới đỉnh núi tuyết đã sớm bị vùi lấp, chỉ có mấy cung các điện sụp đổ trong Kim cung yên lặng tỏ rõ tất cả, rất nhiều người còn nhớ mặt đất run rẩy vào ngày đó, dị tượng trên bầu trời đêm.
Lâm Uyên ra khỏi vỏ, trời đất cùng chứng kiến hai kiếm, ‘Tinh Hà Trầm’ phá trận Thiên Ma Sát trăm năm, ‘Sơn Hà Quy’ lay động linh mạch trên cánh đồng tuyết.
Vì vậy không ít suy đoán được lan truyền về cảnh giới của Ân Bích Việt, rất nhiều kẻ hoảng sợ, có kẻ không tin nổi. Với thiên phú tu hành cùng lĩnh ngộ kiếm đạo, tu vi vượt qua hạn chế thời gian tuổi tác không phải là không có, chỉ là chưa có người làm được tới trình độ như thế. Chưa từng có ai, về sau cũng không nhất định sẽ có người làm được.
Thế giới này có khác biệt rất lớn, vừa lại giống như không có.
nhiều thế lực tranh giành ở Đông Địa, mấy thế lực đại Ma tu nhanh chóng quật khởi, thành lập thành bang, vẽ lại bản đồ. Binh mã Bắc Địa trở về từ khắp nơi, với lần tự thân xuất chinh lần này của tân Hoàng Đế, chỉnh đốn lại binh quyền, gia cố phòng tuyến quanh biển, cũng nhổ tận gốc tàn dư của đảng làm phản.
Mấy ngày nay, học trò trong học phủ rất hối hả, sửa xong tường thành của Vân Dương thành. Sau đó đọc sách như thường lệ, vẫn lên lớp học như thường.
Khúc Đôi Yên chính thức làm đại điển kế vị vào một ngày gió xuân lùa cành liễu. Không có cha mẹ chủ trì điển lễ cho nàng ta, càng không có trưởng lão nào có tư cách thay thế. Nàng ta tự mình mang mão cao, cầm lên quyền trượng tông chủ, lập lời thề trước sự chú ý của muôn người. Tiếng hô ‘Trời phù hộ Liêm Giản’ vang vọng cả núi.
Chung Sơn bị thương rất nhiều, Trình Thiên Vũ dìu hắn xuống giường bước đi. Đi nởi sâu nhất trong biển trúc, đi bái tế nơi chôn quần áo và di vật của Chu Viễn Đạo.
Nam Địa không thể so với Tây Địa, tu sửa sau chiến tranh gặp rất nhiều vấn đề, Tống Đường bị chuyện trong môn phái đè đến không thể thoát thân. Chỉ là thỉnh thoảng trên đường quay về sân, y sẽ nghĩ rằng sẽ có người ném một vò rượu xuống từ trên cây.
Bão Phác tông từng là chốn độc đoán của Dư Thế, bây giờ Dư Thế biến mất, thì bắt đầu nội loạn, mấy vị trưởng lão không phục nhau, chỉ nói là phải đề cử tông chủ mới nhanh một chút, không ai nói chuyện báo thù. Lâm Viễn Quy đi vào từ đường, mang đi bài vị sư phụ hắn, lúc đó trên đường núi có đầy đệ tử cầm kiếm, thậm chí có trưởng lão lớn tiếng quát hỏi, nhưng không ai dám xuất kiếm. Trơ mắt nhìn hắn đi ra sơn môn, từ đây không biết tung tích, nhân gian không còn thấy Sóc Tuyết kiếm.
Vào ngày xuân gió ấm phá tan mùa Đông, chuyện lớn chuyện nhỏ hoặc chuyện chấn động một thời, hoặc chuyện xảy ra trong âm thầm, đều ghi lại dấu ấn đậm trong sử sách, hoặc chỉ là mấy nét bút ít ỏi. Bất kể là trần gian khói lửa hay là núi non mây mù, tóm lại cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Cuộc sống của Ân Bích Việt trở nên yên bình, nhưng lời đồn đãi thì dậy sóng.
Có người nói hắn muốn bế quan cầu chứng đạo hư không, có người nói hắn phải thừa dịp Bão Phác tông nội loạn, đoạn tuyệt truyền thừa của bọn họ, thậm chí nói là hắn muốn đẩy thẳng Thập Vạn Đại Sơn, nhất thống Tây Địa.
Gần như chắc chắn rằng hắn sẽ y như Kiếm Thánh khi còn trẻ vậy, làm chút chuyện lớn rầm lớn rộ.
Nhưng trên Hề Hoa phong, Ân Bích Việt tự mình xem núi xem mây, có lúc đi bồi sư tỷ chép Đạo kinh. Hai người cũng không nói gì, đi kèm với mưa xuân hơi lạnh ngoài cửa sổ thì có thể chép cả một buổi trưa.
‘Phù Sinh Hoan’ ở Xuân Tụ lâu vừa ra khỏi hầm chứa, Yến Hành đã phải xuống núi du lịch, nói là du lịch, chiếu với trước kia của hắn thì không bằng nói là lêu lổng.
Vừa vặn gặp trúng một năm đầy gió xuân, Thương Sơn điểm màu xanh, ‘Xuân Sơn Tiếu’ đang run rẩy trong vỏ, kiếm ý của Quân Dục đang rực cháy.
Vì vậy vào đêm ấy trước khi Yến Hành đi, ba người bọn họ đánh một trận bên vách đá.
Khi thì từng người vào trận, khi thì hai người bắt tay công kích một người, thay đổi trong nháy mắt, toàn bằng ý nghĩ, rất là sảng khoái.
Cho dù ở Hề Hoa phong có màn chắn, bọn họ cũng không dùng chân nguyên, như kiếm khí và đao ý tung hoành vẫn cắt cho biển mây xẻ năm xẻ bảy.
Lúc ánh sao dần chìm, Yến Hành nằm trên đất gác chéo chân, Ân Bích Việt ngồi trên vách đá, Quân Dục dựa cây, ôm kiếm đứng.
“Thật sự là sảng khoái mà.” Yến Hành thở dài nói, “Không biết thương pháp của lão ngũ luyện thế nào rồi, lần sau kêu đệ ấy tới, để đệ ấy chịu đòn…”
Ân Bích Việt cười rộ lên, “Sợ là không được, đệ ấy có trợ giúp.”
Quân Dục ‘ừ’ một tiếng,tỏ vẻ đồng ý.
Ân Bích Việt nói là đội cận vệ kia, mà Yến Hành hiển nhiên nghĩ lầm rồi, vỗ đùi, “Đúng vậy, đệ ấy còn có một con chim, chắc chắn nó sẽ bán mạng giúp đệ ấy.”
“Không, đệ ấy có bốn con chim.”
“…”
Yến Hành nghĩ thầm, tính như vậy, mấy người đều có người giúp đỡ, chờ Lạc Minh Xuyên xuất quan thì chắc chắn sẽ giúp lão tứ, nếu như sư phụ trở lại thì chắc chắn sẽ giúp đại sư huynh. Bây giờ nhị sư tỷ không động đến võ, cũng không giúp được mình, tính thế nào cũng chỉ có mình cô đơn chịu đòn.
Chuyện này là sao đây.
Vừa Đông vừa chuyển trắng, một tia sáng vàng nhô ra khỏi biển mây.
Yến Hành nhảy lên một cái, mang theo cả người đầy ngoại thương, ngửa mặt lên trời cười to, đạp lên nắng sớm đi xuống núi.
Lại qua hơn nửa tháng, Chính Dương Tử cùng mấy vị trưởng lão bàn bạc, nói là việc tu sửa sau chiến tranh đã xong, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo, Luận công đường của Thương Nhai cũng nên mở lớp.
Liền cho người tới hỏi Ân Bích Việt có muốn đi giảng bài trên Luận công đường hay không.
Ân Bích Việt không biết nên giảng cái gì, khi cảnh giới của hắn tăng lên, hắn càng ngày càng cảm thấy rằng mọi người có đạo của mọi người, chính đạo vẫn có ngã rẽ, người ngoài không thể nói chính xác được.
Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Lạc Minh Xuyên thường xuyên đi giảng bài, chính hắn cũng từng chờ sư huynh đến lúc tan học.
Vì vậy ngày hôm sau hắn đi đến Luận công đường.
Trong đường không còn chỗ ngồi, ở hành lang cũng có đầy người đang đứng. Thấy hắn đi tới thì tránh ra một con đường từ xa xa, khom mình hành lễ.
Đối với những cái nhìn nóng bỏng dưới đài, Ân Bích Việt có chút sốt sắng, “Hôm nay ta dạy dẫn khí nhập thể và khơi thông kinh mạch, người trên Phạt tủy cũng không cần học, có thể rời đi.”
Không ai động đậy, ánh mắt khát cầu sáng quắc cũng không thay đổi.
Ân Bích Việt bất đắc dĩ nghĩ, lẽ nào mọi người chỉ tò mò về hắn, cũng không quan tâm hắn nói cái gì sao?
Lúc này hắn rất hoài niệm trạng thái cảm xúc hờ hững, ít nhất khi đó không hề sốt sắng, hắn vừa căng thẳng thì đã há mồm nói bậy, “Ta vốn cũng không biết nên giảng gì, chỉ là ta là đạo lữ của Thủ đồ Thương Nhai, có trách nhiệm dạy tu hành nhập môn, bây giờ huynh ấy bế quan, đương nhiên ta phải gánh vác trách nhiệm này…”
Vẻ mặt hắn hờ hững, giọng bình tĩnh, rất là nghiêm trang.
Tất cả mọi người dưới đài trợn to hai mắt.
Vô số người truyền âm hợp lại thành một cái lưới lớn, nhanh chóng tới lui trong đường.
“Ta không nghe lầm chứ? Ân sư huynh và Lạc sư huynh đã Hợp Tịch rồi!”
“Đạo tổ ở trên! Ta còn tưởng rằng chỉ có một mình ta nghe thấy!”
“Tim ta đập nhanh quá trời, trời ạ, tình cảm của bọn họ thật tốt!”
Ân Bích Việt khẩn trương hơn, “Đừng hỏi ta Lạc sư huynh của các ngươi khi nào xuất quan, ta không biết, ta cũng rất nhớ huynh ấy…”
Chờ hắn phản ứng lại mình nói cái gì thì hận không thể lập tức cắt ra không gian để chạy trốn. Mà nói thì đã nói rồi, chạy thì còn mất mặt hơn, chỉ có thể nhắm mắt nói, “Được rồi, chúng ta lên lớp.”
“Vạn vật có linh, thiên địa có âm dương, cũng sinh ra linh khí cùng trọc khí, chúng ta là người tu hành, bất kể là linh tu hay võ tu…”
Lần lên lớp này rất là thành công, Ân Bích Việt không quen nói, nhưng cảnh giới có đó, nói về mấy chuyện nhập môn này, thông thuận như nhà cao thác đổ.
Rất nhiều năm sau, nhóm tiểu đệ tử lớn lên, đến tuổi xuống núi du lịch, không ít người nhớ tới ngày đó nhưng vẫn cảm thán, “Ngươi tin không, lúc ta tu hành nhập môn ấy, là do Chân Tiên dạy đó…”
Nhưng mà trước mắt, ấn tượng sâu nhất của mọi người vẫn là câu “Ta cũng rất nhớ huynh ấy.” của hắn.
Tại giới tu hành, người lựa chọn việc kết đạo lữ không nhiều, phần lớn đều hết lòng tin việc một mình cầu đạo, cũng không muốn liên kết số mệnh với người khác, phúc học cùng chia.
Mấy môn phái có chủ trương khổ tu thanh bần ví như Thanh Lộc, cả môn phái rất ít thấy người kết đạo lữ.
Thuật pháp của Liêm Giản không nói là phải thanh tâm quả dục, cựu tông chủ cùng Á Thánh Khúc Giang còn là giai thoại trăm năm, trong môn phái từng có một lần xuất hiện việc vui liên tục, nhưng mà yêu đương của thiếu niên hao mòn qua năm tháng đến gần như không còn, hai bên ghét nhau, trở thành oán lữ, thậm chí còn gây ra chuyện một bên phải ngã xuống. Vì vậy liền có môn quy người quen biết dưới năm năm thì không được Hợp Tịch.
Ân Bích Việt giảng ở Luận công đường rất khiến người ta thán phục. Bởi vì chuyện này tỏ rõ bọn họ không chỉ Hợp Tịch song tu, mà còn phá vỡ truyền thống đạo lữ “Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê”. (Cao nhất sáng nhất là trời trăng, thân mật gần gũi nhất là vợ chồng)
Sau đó thì Ân Bích Việt trở về suy nghĩ một chút, cũng không thấy quẫn bách như vậy nữa, người lại còn cảm thấy phô ra thì cứ phô ra đi, sau này mọi người đều biết sư huynh là của mình, khỏi bị người khác nhớ nhung.
Dù sao sư huynh của ta ưa nhìn tu vi cao, tính cách dịu dàng xót người, sao tìm được người thứ hai trong thiên hạ?
Từ biệt Chưởng viện tiên sinh cùng đại sư Vô Vọng, từ đêm ra khỏi học phủ ấy, Vân Dương thành đèn đuốc sáng choang, bóng cây lắc lư.
“Ta không muốn đợi thêm nữa, kéo dài như vậy chỉ có tăng thêm phiền, không bằng ngươi và ta đánh cược một ván đi.”
Ma Tôn nói như thế.
Người hỏi là Lạc Minh Xuyên.
“Cược thế nào?”
“Đánh cược trăm năm gút mắc giữa ta và hắn hơn xa mấy năm ngắn ngủi của các ngươi kiếp này.”
Lạc Minh Xuyên lắc đầu, “Hà tất phải vậy, ngươi và ta là một thể, có nhân quả với nhau, cần gì phải nói rõ ràng?”
“Không nghe hắn chính miệng nói một câu, ta không cam lòng.” Ma Tôn cười cười, “Nếu như thua cuộc, ta sẽ dung hợp làm một với ngươi. Nếu hắn thương ngươi, dù sao cũng sẽ chia cho ta một chút nhỉ.”
Vào đúng lúc này, hắn ta không giống Ma Tôn một đời đi ngược với trời, chỉ giống một người phàm tầm thường nào đó không cầu gì nhiều. Bất kể là mưu sinh vẫn là mưu yêu, chỉ cần được một chút là đã thỏa mãn rồi.
Lạc Minh Xuyên trầm mặc không nói.
Tựa như vượt qua dòng thời gian, nhìn thấy mình của trăm vạn năm trước.
Cho là có thể ở bên người Ý Lăng Tiêu là đủ rồi, trong lòng nghĩ cái gì cũng chẳng nói. Muốn cũng không nhiều, chỉ một chút là tốt rồi.
Ai biết số mệnh tương khắc, làm bạn cũng biến thành yêu cầu xa xỉ, cuối cùng trở nên điên cuồng.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
“Cảm tạ.”
Bây giờ Lạc Minh Xuyên nhập định đã lâu, ngồi chiếu tự quan tìm thấy được chỗ mấu chốt.
Trong biển ý thức mênh mông nổi lên sóng to gió lớn, mây mù lượn lờ ở trên. Cách đó không xa, trên một hòn đảo có một người đứng chắp tay, áo dài tung bay.
Trong hoàn cảnh riêng tư mà im lặng thế này, y nhìn đối phương, như là đang cầm kính tự soi mình.
“Ngươi còn hận không?”
Người kia cười nhạt, “Sao lại hận? Một tia tàn niệm lưu lại trong kiếm, trăm vạn năm trôi qua nhanh, chỉ còn chấp niệm mà thôi.”
Sóng biển ngập trời, thoáng cái đã nhấn chìm hòn đảo, thân hình của hắn ta bị sóng lớn đánh tan, “Một thân sát nghiệt nghiệp quả của ta, khi độ kiếp ngươi nên cẩn thận.”
Lạc Minh Xuyên nói, “Từ đây ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.”
Suốt quãng đời còn lại ta và ngươi cùng trải, sát nghiệp của ngươi để ta gánh vác.
“Chân nguyên vận hành chậm thôi, quá lớn sẽ gây ứ đọng, đại khái là có ba khả năng, một loại là do linh mạch bản thân chật hẹp…”
Ân Bích Việt lần thứ hai đi giảng bài ở Luận công đường. Đáp ứng sự năn nỉ của chúng đệ tử, tiết này là để giải đáp thắc mắc.
Đang giảng đến một nửa, tự dưng lại cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, liền ngừng lại.
Hắn đi đến phía trước cửa sổ, chỉ thấy đầu cành cây hoa đào mới nở, chim tước đua tiếng. Đúng lúc gặp gió ấm thổi đến, hoa rơi bay vào đường, nhuộm mùi quần áo.
hay cho một cảnh xuân rực rỡ.
Chúng đệ tử nhìn theo hắn, mặt lộ vẻ không rõ.
Không đợi họ suy đoán ra cái gì, sắc trời tối lại trong chớp nhoáng. Có tiếng hót thể lương của chim, tiếng nức nở của dã thú.
Ngoài cửa sổ cát bay đá chạy, gió dữ gào thét.Mây đen dày đặc kéo đến từ bốn phương tám hướng, giữa lúc gió nổi mây vần, cả Thương Nhai như rơi vào đêm đen.
Thân hình Ân Bích Việt thoắt một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Mọi người lao nhanh ra Luận công đường, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, các loại pháp khí cũng sáng lên, “Chuyện gì xảy ra?”
“Có địch đột kích sao?”
Ngước mắt không nhìn thấy người thanh thiên đâu, chỉ thấy Lâm Uyên kiếm ra khỏi vỏ, chém ra một con đường trong mây đen, thẳng lên trời!
Tiếng chuông Thương Nhai gấp gáp vang lên.
Sau mây dày, còn có tia sấm chớp, dường như ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ xa xa, truyền rõ vào trong tai mọi người,
“Đạo lữ của ta có việc, tiết học hôm nay ngày khác nói tiếp.”