“Đại sư huynh, lúc đầu huynh học kiếm là vì để không phụ kỳ vọng của Kiếm Thánh, sau này huynh luyện kiếm là vì để không phụ uy danh của Thương Nhai. Những thứ đó đều là kiếm vì người khác, vậy kiếm của huynh thì sao?”
Ân Bích Việt hỏi như thế.
Quân Dục nói, “Huynh không biết.”
Năm thứ mười một Vệ Kinh Phong rời đi, Quân Dục tu hành tiến vào bình cảnh.
Trong những năm tháng cầu đạo dài dằng dặc muốn vượt qua cửa Thánh Nhân, việc trăm năm mà chẳng thể tiến thêm được bước nào cũng không có gì là lạ. Nhưng nếu như chuyện này xảy ra với Quân Dục thì cũng rất là kỳ quái.
Trong lòng Quân Dục biết rõ rồi cũng sẽ có ngày đó.
Ngày ấy đang lúc hoàng hôn, sư phụ cũng ở đây nhìn hắn luyện kiếm.
“Bộ kiếm quyết này không có gì để dạy cho ngươi. Nhưng đây là kiếm của lão phu, ngươi cũng nên có kiếm của mình.”
Bằng không thì có vấn đạo cả đời đi chăng nữa, thì cũng chỉ là người thợ, không thành được bậc thầy. Quân Dục hiểu rõ.
Hắn nghĩ rất lâu, cầu kiếm của mình, là phải hỏi bản tâm. Bản tâm của hắn là cái gì, vì sao lại tu đạo?
Năm ấy Quân Dục đến Thương Nhai thì vẫn chưa có Hề Hoa phong.
Cả thiên hạ đều biết Kiếm Thánh Vệ Kinh Phong dẫn một người từ trước cửa học phủ về, không phải là đồng tử vẩy nước quét nhà, mà là thủ đồ kế thừa y bát.
Từ đây, trên Thương Nhai sơn mở một ngọn núi, tên là ‘Hề Hoa’.
Người tới cửa thăm hỏi như cá diếc sang sông, nhưng đều bị chặn ở ngoài cấm chế dưới núi. Thậm chí là Thái thượng trưởng lão của Bão Phác tông đích thân tới cũng bị rơi vào tình huống mũi dính đầy tro. (Mũi dính đầy tro: Ý nói muốn lấy lòng người khác nhưng bị làm cho bẽ mặt)
Bên ngoài đồn đãi xôn xao, đều nói là Kiếm Thánh đã tính ra vị đệ tử thiên tài có nhân quả sư đồ với mình. Nên thu người ta vào môn hạ của mình trước khi học phủ thu học trò. Mấy trăm năm sau, Thương Nhai sơn sẽ lại có thêm Thánh Nhân.
Trên thực tế, đêm đó Vệ Kinh Phong uống chút ít rượu ở ‘Lâu Ngoại lâu’, một bên uống rượu một bên vỗ bàn cãi nhau với Chưởng viện tiên sinh.
Tửu lâu đóng cửa thì đi ngang qua cửa học phủ, nhìn thấy một vật nhỏ ngồi xổm ở góc tường. Còn tưởng rằng đó là mèo con hay chó con gì đó.
Đến gần thì đối diện với một đôi mắt cảnh giác, không biết làm sao, lời nói lại bật ra.
Ban đầu y chỉ là muốn… Làm quen.
Nhưng trước giờ y làm việc thuận theo tâm ý muốn, nói khó nghe một chút thì là làm bậy.
Thủ đồ thì thế nào, nhìn vừa mắt thì thu thôi.
Lúc đó Quân Dục tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ biết là trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí.
Ăn cơm của Vệ Kinh Phong thì phải làm đồ đệ của Vệ Kinh Phong.
Hắn từng hỏi Vệ Kinh Phong, “Làm đồ đệ thì phải làm gì?”
Người kia hiển nhiên không hiểu ý của hắn, kiêu ngạo ngẩng mặt, “Đồ đệ của lão phu, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai có thể cản ngươi?!”
Quân Dục liền bắt đầu luyện kiếm, đồ đệ phải thừa kế y bát của sư phụ, làm rạng rỡ sư môn, chuyện này không bao giờ sai..
Vì vậy hắn vung kiếm , lần mỗi ngày, nóng lạnh xuân thu, chưa từng lười biếng một ngày nào.
Người đời luôn cho là làm đồ đệ của Kiếm Thánh thì đương nhiên sẽ có linh đan diệu dược, kim thạch vô tận; có Thánh Nhân ở bên ân cần hướng dẫn.
Trên thực tế, Vệ Kinh Phong chỉ cho hắn hai thanh kiếm, một thanh là kiếm sắt ba lượng bạc từ tiệm rèn của lão Lý gia dưới núi, một thanh là ‘Xuân Sơn Tiếu’ vang danh thiên hạ.
Vệ Kinh Phong không phải không dạy hắn, mà là… Không biết. Kiếm Thánh là thiên tài kiếm đạo số một trong ngàn năm nay, mà cách tu hành của y gần như là do trực giác và bản năng, nói tới việc ngôn truyền thân giáo, sợ là còn không bằng tiên sinh dạy học mở lớp tư thục ở trấn Tây Lương nữa. (Ngôn truyền thân giáo: Dạy người thế nào, mình làm như vậy.)
Có nhiều lúc, bọn họ cùng học cách nói chuyện.
Nói làm sao cho cả hai hiểu rõ ý nhau, không đến mức xảy ra hiểu lầm.
Từ khi còn trẻ Quân Dục đã đi vào Ngưng Thần cảnh, ngoại trừ Vệ Kinh Phong ra thì chưa từng có ai làm được.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hai thiên tài vượt nhân thế lại phải tốn năm để chuyển từ nói những lời không liên quan nhau rồi cùng tiến bộ đến mức ngôn từ có thể biểu đạt ra nghĩa.
Thật sự là một chuyện may lớn của giới tu chân, thật đáng mừng.
Vệ Kinh Phong vô cùng tùy ý, xuống núi dạo chơi rồi.
Sau đó Hề Hoa phong lại có thêm Liễu Khi Sương, Yến Hành, Ân Bích Việt, Đoàn Sùng Hiên. Những người này đến từ những nơi khác nhau, có tính tình khác nhau cùng qua lại với nhau.
Quân Dục thành đại sư huynh.
Hắn rất muốn hướng dẫn cho sư muội và các sư đệ tu hành, dù sao đây là một chuyện mà sư huynh nên làm. Nhưng hắn quả thật cũng không biết chỉ dạy.
Cho nên, cách hắn dùng chính là ——
Đánh một trận.
“Biết rõ là đánh không lại, nhưng vẫn kiên trì đánh tới cùng.”
Từ đó truyền thống tự học và bị đánh của đệ tử Hề Hoa phong cứ tiếp tục kéo dài như thế.
Yến Hành thích ứng nhanh nhất, “Có ấm ức tức giận gì thì đi đánh một trận với đại sư huynh.”
Sau đó thì ngay cả Đoàn Sùng Hiên cũng nghĩ thông suốt, “Ở trên núi bị nhiều sư huynh lần lượt đánh tốt hơn là xuống núi bị người khác lần lượt đánh.”
Làm người đệ tử tận nghĩa, làm người sư huynh tận trách.
Quân Dục làm thủ đồ của Kiếm Thánh, ngoại trừ có chút bao che khuyết điểm ra thì đúng là không có chút tỳ vết chút nào.
Nhưng hắn vẫn có chút hoang mang.
Sư phụ vì bằng hữu vì tông môn, như vậy thì vì chính bản thân thì sao? Rốt cuộc tại sao lại cầm kiếm?
Đạo pháp tày trời, người đời sùng kính, đó đều là những thứ vô cùng tốt vô cùng tốt.
Nhưng lại không phải thứ hắn mong muốn.
Trận chiến sống còn với Dư Thế là trận chiến gian nan oanh liệt nhất của Quân Dục.
Lúc đó, nguy vong của Thương Nhai gắn liền với thân, trọng thương khó đỡ nổi nhưng lại quyết không thể lui.
Dù cho có sức chiến đấu có mạnh mẽ, có lĩnh ngộ đột phá khi vào trận thế nào nhưng cũng không thể bù đắp sự chênh lệch cảnh giới, vào lúc đường cùng, có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ tràn ra từ trong kiếm.
Vút thẳng tới mây xanh, chém hết tất cả đạo pháp trong trời đất.
‘Xuân Sơn Tiếu’ phát ra ánh sáng mãnh liệt, rực rỡ như ban ngày.
Là một tia kiếm ý Vệ Kinh Phong lưu lại, hòa vào phù văn khắc trên kiếm khi rèn đúc. Trên phù văn có phép che mắt.
Chẳng ai nghĩ tới ‘Xuân Sơn Tiếu’ sẽ có huyền cơ gì cả, dường như là ngầm cho là người tùy tính tiêu sái như Kiếm Thánh sẽ không suy nghĩ cẩn thận chu đáo như vậy.
Ngay cả Quân Dục cũng không nghĩ tới.
Chỉ sợ chính bản thân Vệ Kinh Phong cũng không rõ, lúc đó tại sao mình có thể suy nghĩ chu toàn đến mức đó, nói cho cùng thứ y sợ nhất là phiền phức.
Trước khi đi Vực Vẫn Tinh, Quân Dục hỏi y, “Lúc nào thì trở về?”
Y tự cho là phóng khoáng, phất tay một cái, “Không biết.” Xoay người thì bỏ thêm một câu, “Đừng đợi.”
Suy nghĩ một chút, vẫn thấy không yên lòng, lúc y đi học phủ thì gửi lại một tờ giấy, viết hai chữ ‘Đừng đến’.
Y cho rằng đây là chuyện phiền phức nhất y từng làm trên đời này.
May là Quân Dục chắc chắn sẽ không làm trái ý của y.
Bây giờ y đang nhìn thanh kiếm lớn cắm xuyên qua thắt lưng, tự giễu nghĩ, lần này thật sự là không trở về được rồi.
Lúc này, nếu có người có thể nhìn xuống từ giữa không trung, thì tình cảnh này thật sự rất đáng sợ, lấy Vệ Kinh Phong làm tâm, trong vòng dặm, có đủ loại kiếm cắm xuống đất, dài ngắn không đồng đều, có tàn có mẻ. Trên người y cũng có rất nhiều kiếm cắm vào, dòng máu nóng bỏng còn không ngừng trào ra từ quần áo đã bẩn do dính máu.
Người rồi sẽ chết, Thánh Nhân cũng không ngoại lệ.
Chân nguyên dồi dào cỡ nào rồi cũng sẽ hao hết, máu tươi nóng rực cỡ nào cũng sẽ chảy khô, thần hồn mạnh mẽ thế nào rồi cũng sẽ bị thời gian hoặc vận mệnh làm suy yếu.
Kiếm Thánh chết ở mộ kiếm, thật sự chết ở nơi này.
Y không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy đầu có chút mê man, giống như là hôm qua đã say cơn rượu, sáng sớm ra ngoài lại bị gió lạnh thổi. Thân thể cũng càng ngày càng nhẹ. Y nghĩ, trong cuộc đời này có vô số lần sát vai với cái chết, lần này là gần nhất.
Bởi vì y thật sự muốn chết.
Bao nhiêu năm đao kiếm gió sương cùng uống tràn rượu cất lời ca đều lóe lên trước mắt.
Y không thấy đại đạo thấy trời đất, y muốn về nhà.
Lòng hơi động, thần niệm đi vạn dặm.
Y theo gió trở về Thương Nhai sơn, ở phần cuối của biển mây là Hề Hoa phong cao ngạo tách rời mọi người.
Quân Dục ngồi ở trong phòng lau kiếm, sắc mặt chăm chú, cực kỳ giống y lúc còn trẻ.
Y mở miệng muốn nói chút gì đó, nói cái gì đây?
“Lúc trước khi dẫn ngươi về thì ngươi vẫn còn chưa đứng tới hông ta, chớp mắt một cái mà đã cao hơn sư phụ rồi…”
Quá giống mấy bà lão. Không có chút tiêu sái nào.
“Đạo pháp của ngươi tinh tế, kiếm tâm cứng cỏi, vào cảnh Thánh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không cần nôn nóng…”
Đây không phải là phí lời sao?
“Đừng vác quá nhiều gánh nặng cho mình, nên xuống núi tìm xem việc vui nhiều hơn, uống chút rượu, ngắm cô nương xinh đẹp, có lợi cho cả thể xác và tinh thần…”
Toàn lời linh tinh.
“Mỗi đệ tử đều có duyên phận của từng người, ta lại lo lắng cho ngươi nhất.”
Không nói ra được.
Y đi lên hai bước, gần đến có thể thấy rõ ý lạnh trước sau như một giữa mặt mày người nọ. Giơ tay lên, muốn sờ đầu người trước mặt… Thôi, đã cao như vậy, vẫn là nên vỗ vai đi.
Bỗng nhiên một cơn gió nổi lên, tay cuối cùng cũng hạ xuống.
Quân Dục đứng lên, nhìn khung cửa sổ bị gió to thổi mở, khẽ cau mày.
Bày biện trong phòng vẫn như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy một chút trống rỗng.
Giống như là vừa mới nãy, có gì đó đã không tồn tại nữa rồi.
Đêm đó Quân Dục mơ một giấc mơ.
Thường ngày vào ban đêm hắn thường tĩnh tọa, ngủ rất ít, lại càng ít khi mơ. Tối nay cũng không biết làm sao, tinh thần có chút mê man.
Trong mơ là lúc kiếm thế của hắn vừa mới thành, Vệ Kinh Phong trở về từ dưới núi, phong trần mệt mỏi, búi tóc lộn xộn.
“Lần này lão phu xuống núi, đi rèn hai thanh kiếm, tay nghề khi còn trẻ còn chưa có quên…” Lúc Vệ Kinh Phong nói tới đúc kiếm, vẻ hào hứng xuất hiện giữa hai mày, “Cái này cho ngươi.”
Trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sắc bén rọi sáng hàng mày.
Trong lúc nhất thời, biển mây núi xanh cũng đổi màu rực rỡ.
“Thích không, nó tên là ‘Xuân Sơn Tiếu’.”
“Thích.”
Người kia đứng trong những ngày cũ xa xăm, hoa ngày xuân rơi rào rào xuống đầy người, cũng không buồn đưa tay phủi đi.
Bỗng nhiên ý cười người nọ đột ngột thu lại, sắc mặt nghiêm túc,
“Nhận lấy kiếm của ta, từ đây kiếm không rời khỏi người.”
Lúc tỉnh mộng, trời đã tảng sáng.
Có tuyết trắng lạnh như băng bay vào từ cửa sổ gỗ nửa mở.
Quân Dục đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Dường như đã hơi rõ ràng ý nghĩa của việc tu hành.
Bầu trời cao màu xám trắng rộng lớn vô bờ bến, màn tuyết ùn ùn kéo đến rơi xuống. Núi sông cây cối của Thương Nhai nhuốm một màu trắng.
Tuyết mồng một bay tán loạn, lại là một năm nữa.
Hắn luyện kiếm ở vách đá, kiếm khí cắt nát tuyết bay, giữa hàng mi ngưng tụ băng sương.
Mỗi ngày vung kiếm , lần.
Trong quãng thời gian dài đằng đẵng, có rất nhiều người và sự việc cũng thay đổi.
Nhưng hắn còn đang chờ.
Quân mai hoàng tuyền phong tiêu cốt, ngã kí nhân gian tuyết mãn đầu. (Người dưới suối vàng cốt hóa thành gió, ta gửi đến nhân gian tuyết đầy đầu. Câu thơ này thuộc bài thơ ‘Mộng Vi Chi’ của Bạch Cư Dị nhưng đã được đổi từ chữ ‘nê’ tức bùn đất thành ‘phong’ là gió cho hợp với ngữ cảnh)