Tin tức lan truyền rất nhanh.
Hai người dùng đao đỉnh nhất lúc bấy giờ, Đoạn Thủy cùng Sương Lam sẽ trùng phùng nhau, thật sự là một chuyện lớn của giới tu hành.
Yến Hành có cảnh giới rất cao, thành danh sớm hơn, mà Trần Dật cũng tiến bộ nhanh chóng, có tiềm lực không thể đo được. Lần gần đây nhất hai người này ra tay thì cũng đã là chuyện của vài thập niên trước, bây giờ ai cũng không dám chắc chắn sức chiến đấu của bọn họ cao thấp thế nào.
Bất kể có luyện đao hay không, là linh tu hay là võ tu, mọi người đều chờ mong tận chiến nhất định sẽ đi vào sử sách này.
Nhưng mà hai người có thân phận đặc biệt, xác định nơi trận chiến xảy ra rất là phiền phức. Dù là xác định ở Liêm Giản ở Trung Địa, hay là Thương Nhai ở Tây Địa đều cũng vẻ có mất công bằng. Ở Đông Địa thì bị nhiều thế lực chia cắt, Hoàng Đế của Bắc Địa lại có giao hảo với Thương Nhai.
Cuối cùng chỉ phải xác định địa điểm ở Nam Địa.
Theo lẽ tự nhiên, người tu hành nghe được tin tức đều chuẩn bị đầy đủ hoàn thiện trận pháp, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy ở Diệp thành là tốt nhất. Dưới chân Trọng Minh sơn là tốt nhất.
Khúc Tông chủ đã chọn xong địa điểm, gửi thư cho Thương Nhai sơn, rồi lúc xoay người thì nhịn không được tiếng thở dài, “Có thể có cơ hội đột phá, ta hẳn là nên mừng cho chàng mới phải.”
Trần Dật ôm lấy nàng ta từ phía sau, “Lo lắng làm gì, luận bàn mà thôi, cũng không phải là trận chiến quyết sống chết gì.”
“Diệp thành, Trọng Minh sơn, không thể tưởng tượng được là có ngày gặp lại.”
Ân Bích Việt cũng cảm thán như thế.
Lạc Minh Xuyên cười cười, “Không biết sân nhỏ bên Thu hồ có còn hay không.”
Yến Hành bị hai người này làm cho chua xót tới nỗi nói không nên lời nói, “Người sắp đi đánh nhau là ta mà, không phải là để hai người thăm lại chốn xưa, hẹn thề lần nữa.”
Đoạn Sùng Hiên đùa chim ở ngự hoa viên, “Diệp thành à, muốn đi không? … Được rồi, chính là cái nơi mi đã đi qua đó. Muốn đi thì van cầu ta đi.”
Loan Nhị thu nhỏ thân hình, lăn lộn trong lòng bàn tay hắn.
Nhiều cung nhân đứng ở phía xa xa, rũ mi hạ mắt, không dám thở mạnh.
“Sư huynh, huynh cũng đi xem à? Trong môn cũng có rất nhiều người muốn đi.”
Lúc riêng tư, Trình Thiên Vũ chưa bao giờ gọi Tống Đường là Chưởng môn chân nhân.
Tống Đường ngồi ngay ngắn trước bàn, ngòi bút dưới tay không ngừng, “Gần đây huynh rất bận rộn, nói chung là không đi được.”
Trình Thiên Vũ khó nén ỗi thất vọng, “… Vậy đệ đây cùng Chung sư huynh dẫn người đi xem, lúc về sẽ kể cho huynh nghe!”
Tống Đường đáp một tiếng. Đợi cho người kia đi rồi, y tập trung nhìn lại, bút tích hỗn độn, câu từ không ra ý. Chỉ có nỗi thất vọng vô cớ.
Trước một ngày hẹn chiến, CHung Sơn tự thân lên chính điện hỏi y, có muốn đến xem chiến hay không.
Tống Đường vẫn nói không.
Nhưng vào đêm, y cuối cùng vẫn xuống núi. Còn đi đến quán rượu nổi danh nhất trong phạm vi trăm dặm dưới Thanh Lộc sơn.
Yến Hành chưa bao giờ có vẻ kiêu ngạo của người tu hành.
Hắn uống rượu thoải mái, nói chuyện thô tục không kiêng kỵ. Bạn rượu bèo nước gặp nhau trải rộng khắp thiên hạ. Nếu hắn muốn uống rượu giải sầu, thì ở đâu cũng có người bồi hắn.
Tựa như lúc này, toàn bộ lầu hai, đều có người vây quanh hắn nói chuyện tươi cười. Công tử thế gia, kẻ du đãng giang hồ, đủ thứ lai lịch, cực kỳ náo nhiệt.
Khi đang nói đến cách uống Phù Sinh Hoan thì chợt có người hốt hoảng đứng dậy rồi thi lễ, “Tống Chưởng môn.”
Mọi người đồng thời nhìn qua, trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng.
Tống Đường quản lý Thanh Lộc đã nhiều năm, ôn hòa khi còn làm đại đệ lúc trước giờ đã phai nhạt, chỉ còn chính khí nghiêm nghị, uy thế vốn có.
Một thân áo bào bát mặc sơn thủy, mão ngọc buộc tóc, cả người trông có vẻ nghiêm cẩn, không hề hợp với chốn tửu lâu phù hoa.
Nhiều người đang ngồi nhìn sắc mặt của Yến Hành, ít nhiều gì cũng biết hắn từng bị Tống môn chủ đuổi giết, tuy rằng sau đó cũng không làm được gì, tóm lại hai người này có thù cũ.
Vì thế sau khi chào thì yên lặng rút đi.
Trong nháy mắt, sự huyên náo ầm ĩ biến mất, toàn bộ lầu hai chỉ còn lại có hai người, Yến Hành và Tống Đường đối mặt nhau không nói gì.
Tống Đường không nghĩ rằng hắn lại ở đây, sau khi người khác rút đi, y không khỏi có chút xấu hổ.
Đối phương uống rượu với bạn bè, mình tới đột ngột như vậy, quả thật là mất hứng.
Nếu lúc này Yến Hành mở miệng hỏi một câu ‘Ngươi tới đây làm gì?’, y sẽ lập tức xoay người bước đi.
Nhưng mà Yến Hành không hỏi gì cả. Chỉ cười nói, “Lại đây ngồi đi.”
Tống Đường thở phào một cái.
“Ngày mai ngươi hẹn chiến với người ta, bây giờ lại không đi tĩnh tọa nhập định, điều tức cho tốt, mà lại tới nơi này…”
Y ngồi xuống nói câu đầu tiên, nói tới một nửa thì hối hận.
Y cũng không phải là sư phụ hay trưởng bối của người kia, có tư cách gì mà nói lời quản thúc này?
Y còn nhớ rõ Yến Hành phiền nhất là bị người không dính dấp gì dạy dỗ, đó cũng là nguyên nhân gây ra việc rút đao chém nước, cũng là cái giá của việc người khác dạy dỗ hắn.
“Đã vượt mức, mong Yến đạo hữu chớ trách.”
Yến Hành vốn rất vui, nhưng sau khi nghe thấy câu này lại nhịn không được mà nhíu mày, “Ta thì không rõ, vì sao ngươi vẫn gọi ta là Yến đạo hữu?”
Nếu cảm thấy nói không ra chữ Yến sư huynh thì có thể gọi thẳng tên mà. Đừng gọi đạo hữu, nghe rất khó chịu.
Nhưng rất vất vả thì người này mới chủ động đi tìm hắn, rối rắm loại việc nhỏ không đáng kể này chẳng có ý nghĩa gì cả, hắn thoải mái cười, “Quên đi, không nói việc này nữa, gần đây ngươi đang bận cái gì?”
Những lời này nghe như là đang tùy tiện hỏi, nhưng Yến Hành quả thật muốn biết.
Tống Đường vốn nghiêm túc cẩn thận, đáp rất thật thà,
“Gần đây có hơn thế gia ở Nam Địa muốn bàn chuyện liên hiệp với Thanh Lộc, thỏa thuận là sẽ dâng tài nguyên trong vòng năm, đổi lại xin Thanh Lộc làm trận pháp bảo vệ sản nghiệp lưu lại trong phủ trạch của bọn họ. Ta đang xét duyệt công văn hiệp nghị, có vấn đề thì hồi âm để bàn bạc lại, không có vấn đề gì thì đóng ấn, giao cho trưởng lão trong môn đi bố trí trận pháp. Còn có một chuyện, nghe đồn ở phía Tây xa nhất của Nam Đia, có dị bảo xuất hiện, rất nhiều tán tu đến dưới chân núi Thanh Lộc ra yêu sách, muốn Thanh Lộc dẫn đầu đi thăm dò bảo vật, một là vì bảo đảm an toàn cho bản thân, hai là do chia nhau không đều…”
Y nói rất nhiều thứ, nói xong lời cuối cùng thì cũng cảm thấy những chuyện vụn vặt đó không thú vị, còn phiền Yến Hành nghe nghiêm túc vô cùng nữa.
Tống Đường rốt cục nhịn không được mà hỏi, “Ta nói những thứ đó ngươi có hiểu không?”
“Không hiểu.”
“Vậy ngươi cười cái gì?”
Rốt cuộc có cái gì buồn cười đâu?
Yến Hành bình tĩnh nhìn y, một đôi mắt hoa đào như hồ xuân lộ ra vẻ phong lưu, “Ngươi nói chuyện với ta, ta vui a.”
Lòng của Tống Đường nhoáng lên một cái, tránh đi ánh mắt của hắn, đứng dậy liền đi, “Ngươi uống nhiều quá rồi.”
Yến Hành chậm rì rì đứng lên, cánh tay dài duỗi ra, dùng một tay kéo người lại.
Tống Đường bất ngờ không kịp đề phòng nên va vào lồng ngực của hắn, theo bản năng rút kiếm. Uy áp cảnh giới của đối phương đột nhiên bùng nổ, đẩy y về phía sau bước, giam chặt y trong góc tường.
Uy áp như gió lớn thổi qua, cửa sổ gỗ không có gió mà tự đóng lại, phát ra tiếng cạch. Chung rượu trên bàn đã ngã xuống, trở thành một đống mảnh sứ.
Sau đó lại là một cái hôn, lại còn mang theo mùi rượu nồng, khiến cho Tống môn chủ dù không uống rượu cũng mặt đỏ tai hồng. Đối phương vẫn không chịu buông tay, hơi thở nóng rực phun ra bên tai y, ngứa ngáy tê dại.
“Ta đúng là uống quá nhiều rồi, ngươi đánh ta đi. Lần này ngươi muốn đánh gãy chân nào?”
Tống Đường giận đến phát run. Chân nguyên cả thân bắn ra hết, kiếm trong tay đã rời vỏ nửa phần, rồi lại chợt dừng, bởi vì người nọ nói,
“Vào lúc hừng đông ta có trận quyết đấu, nhất ngôn cửu đỉnh không thể chậm trễ, đêm nay ngươi đánh ta tàn phế, ngày mai ta chỉ có thể đi chết.”
Nói xong, hắn thật sự bỏ đi uy áp, không hề có chút đề phòng, chỉ lo cúi người hôn y.
Tống môn chủ bất quá chỉ chần chờ trong một cái chớp mắt, sau đó đã bị người ta áp vào tường bắt nạt.
Cuối cùng đối phương còn liếm liếm môi, thỏa mãn mà than thở nói, “… Quả thật là ngọt.”
“Làm càn!”
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ mình không nhịn được.”
Tống môn chủ ngày thường không giận tự oai, người thường không dám lại gần, tiếc là bây giờ lại mang bộ dáng khóe mắt ướt át, sắc mặt ửng hồng, đạo bào cùng búi tóc nghiêm cẩn tỉ mỉ giờ đã rối loạn, rơi vào mắt tên háo sắc thì đúng là có vẻ phong tình.
Tống Đường không thể nhịn được nữa, đánh một đòn kiếm vẫn còn trong vỏ, y vẫn còn biết đúng mực. Yến Hành cũng kêu lên một tiếng đau đớn, thuận thế thối lui, cười nghe y dạy dỗ.
“Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì? Quyết chiến sắp tới, kỵ nhất là khí tức nóng nảy không ổn định, càng kỵ việc động dục! Nhiều năm trước ta từng thấy Trần Dật ra đao, thiên phú tiềm lực khó tìm trong vạn người, ngươi không thể khinh địch. Mặc dù việc chênh lệch cảnh giới không thể vượt qua được, nhưng trong trận chiến cũng không phải là không có biến cố…”
“Nói xong chưa?”
“Hả…”
“Nguôi giận chưa?”
Tống Đường lại trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ dừng trên người bọn họ, có âm thanh gõ mõ truyền đến từ trên đường.
Yến Hành đưa nhìn sắc trời, “Nếu bây giờ ta không vào DIệp thành, thì thật sự sẽ muộn.”
“Ngươi đã sớm nên đi rồi.”
Yến Hành muốn nói ngươi chờ ta trở lại, nhưng cuối cùng chỉ sửa lại y phục tóc tai cho người nọ.
Hắn đẩy ra cửa sổ lầu hai, nhảy xuống, nhìn như phóng khoáng vô cùng, nhưng thật ra là không dám quay đầu lại.
Một lát sau lại nghe thấy một câu nói đến từ tửu lâu ở xa xa, “Đánh không thắng thì cũng đừng trở lại.”
Yến Hành cười vang lên.
Đã nói như thế thì làm gì có chuyện đánh không thắng?
Tống đường ngồi xuống.
Tửu lâu trống rỗng, chén mâm hỗn độn, nửa chén rượu người kia để lại phản chiếu ánh trăng, cũng phản chiếu khuôn mặt của y.
Y bưng lên uống một hơi cạn sạch, rượu cay đi vào cổ họng, lập tức bị sặc mà liên tục ho khan.
Tống Đường tự giễu cười cười.
Y thường xuyên nghĩ, rốt cuộc Yến Hành nhìn trúng y ở chỗ nào?
Nếu là hứng thú nhất thời, thì tại sao đã bao năm tháng trôi qua, cảm giác mới mẻ của người kia vẫn chưa biến mất?
Nếu nói là tư chất tướng mạo, y không phải là độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Nếu nói về thân phận địa vị, Chưởng môn Thanh Lộc kiếm phái quả thật là quyền cao chức trọng.
Nhưng mà Yến Hành sẽ không quan tâm những thứ này.
Y căn bản không biết đối phương rốt cuộc để ý cái gì.
“Nghe nói cảnh tượng mặt trời mọc ở vách Thiên Tâm của Thương Nhai sơn cực kỳ đồ sộ?”
“Quả thật rất đồ sộ… Nhưng mà có nhìn nhiều thêm nữa thì cũng là cảnh tượng bất biến. Nói đến mặt trời mọc, ở biên cảnh tận cùng ở phía Đông của Đông Địa, lúc mặt trời mọc ở mấy ngọn núi vô danh thì giống như là đưa tay ra đã có thể chạm được mặt trời.”
“Nói như vậy, mặt trời mọc ở Đông Địa là đẹp nhất sao?”
Yến Hành tựa vào trên cây nghiêng đầu nhìn y, “Đồ sộ nhất, cũng đẹp nhất… Có lần ta lên thuyền vượt biển thì gặp phải thủy triều thú, chém giết cả một đường từ biển Phù Không cho tới bờ, vừa kịp lúc thấy ngày và đêm giao nhau, cái đó mới gọi là đẹp nhất.”
Mỗi khi nghe những chuyện thế này, Tống Đường sẽ cảm thấy mình thật là một người nhạt nhẽo không thú vị so với những kỳ cảnh hùng vĩ, những cuộc hội ngộ đầy nguy hiểm.
Yến Hành thì khác.
Tựa như là diều hâu, có thể bay qua núi non trùng điệp vách đá dựng đứng ngàn thước, Thương Nhai không giữ được hắn, Thanh Lộc cũng không giữ được hắn.
Khi ánh mặt trời sáng lên, Tống môn chủ đi ra khỏi tửu lâu. Gió sớm thổi vào mặt, làm người ta thần thanh khí sảng.
Y thở dài một hơi, bỏ xuống tất cả thương cảm buồn bã, bước về phía trước.
Nhưng y biết người kia sẽ bởi vì một câu nói của y mà sẽ đuổi tới đây khi trận đấu kết thúc, lúc này tuyệt đối sẽ không rời đi nữa.
Như thế thì cũng không làm ầm ĩ đến mức bị ngăn ở trước cửa đại điện Thanh Lộc cửa đại điện, để cho người ta xem náo nhiệt.
“Không phải đã nói là chờ ta trở lại sao?”
Tống Đường nhíu mi, “Ta khi nào thì nói lời đó?”
“Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, lúc tối thì nói như thế, ban ngày thì không thừa nhận?” Yến Hành có chút uất ức, “Làm gì có chuyện như vậy?”
Hôm nay ở Nam Địa lại có lời đồn mới, đồn rằng Tống môn chủ biến thành kẻ phụ lòng.