Trải qua sàng lọc bằng tỷ thí, Chiết Hoa hội tiến vào vòng thứ hai, chỉ còn một nửa số đệ tử. Có người đóng cửa không xuất hiện để tu dưỡng thương thế, cũng có người ngẫm nghĩ những kinh nghiệm chiến đấu thu được, còn một số môn phái nhỏ đã rời khỏi Diệp thành, bởi vì toàn bộ môn phái không có một đệ tử nào tiến vào vòng thứ hai.
Đệ tử dự thi ít đi, nhưng người đến Diệp thành không hề ít đi.
Rất nhiều người đi tới nơi này.
Các vị tiền bối cường giả là muốn xem tình trạng tu vi của những người trẻ tuổi có thể đạt đến trình độ nào. ‘Thời đại Quần tinh’ của Chưởng viện tiên sinh rốt cuộc có thành sự thật hay không.
Những người đã tham gia Chiết Hoa hội trước đây vì cổ vũ đệ tử trong tông môn, nên cũng đến để dạy kinh nghiệm chiến đấu.
Ngày đó, thời tiết như lửa, nóng đến bức người.
Một đội người tu hành mặc đạo bào màu xanh đi đến Diệp thành.
Bọn họ vừa không phải là vì xem tỷ thí, cũng không phải là vì cổ vũ đồng môn.
Bọn họ là tới gặp người.
“Ân Bích Việt kia vào thẳng vòng trong lần này sao?”
Người hỏi câu đó đang lau kiếm trên bàn.
Thanh kiếm kia rất dài, thân kiếm đen sẫm, thậm chí ngay cả ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu trên người nó, cũng giống như bị hút vào màu đen đó, chẳng có chút ánh sáng.
Không chỉ là kiếm, cả người lau kiếm cũng giống vậy. Hắn ta ngồi ở bên cửa sổ, vì vậy ánh nắng cũng biến mất trên người hắn ta.
Mặc dù là đặt câu hỏi, nhưng biểu tình hờ hững, một cái ánh mắt cũng không bố thí cho người bên cạnh.
“Đúng, sư huynh.” Hà Lai đã có thể xuống giường, thương thế cũng tốt bảy tám phần, đứng một bên bàn, thần sắc rất kính cẩn.
Thanh niên đặt câu hỏi không nói gì thêm, ánh mắt của hắn ta vẫn rơi trên thân kiếm.
Qua hồi lâu, lâu đến mức Hà Lai bởi vì không chịu nổi áp lực vô hình phát ra từ hắn ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Người thanh niên nói chuyện,
“Mọi chuyện tới đây thôi. Luyện kiếm cho tốt, đừng làm chuyện mất mặt.”
Hà Lai vui mừng khôn xiết, vén lên vạt áo liền bái người nọ,
“Được! Tạ sư huynh! Tạ sư huynh!”
Gã biết người nọ nói ‘Tới đây thôi’ không mang ý thôi, mà là đã đồng ý ra tay giải quyết, cho nên mới tới đây thôi.
Thanh niên vung vung tay, nhàn nhạt nói, “Đi xuống đi.”
Hà Lai gom lại tay áo hành lễ lui ra.
Sau khi gã ra ngoài, vị trưởng lão Bão Phác tông đến gần, dừng lại trong khoảng cách giữ lễ, thấp giọng hỏi, “Ngài quyết định ra tay?”
Nếu như dựa theo bối phận, tình huống như thế này cực kỳ hoang đường.
Nhưng ở Bão Phác tông, không ai dám cảm thấy sai.
Thanh niên hơi nhíu mày, hắn ta biết ý của câu hỏi này. Đơn giản là do kiêng kỵ Kiếm Thánh, khuyên hắn ta không nên xuống tay chết người.
Vì vậy hắn ta nói, “Ta sẽ không giết chết hắn.”
Trưởng lão Bão Phác tông thở phào nhẹ nhõm, nếp nhăn đầy mặt đều giãn ra, im lặng không lên tiếng lui ra.
Thanh niên vẫn đang lau kiếm.
Hắn ta nói không giết chết, đây là thật.
Thế nhưng trọng thương, tàn phế, kinh mạch đứt đoạn cũng không phải giết người.
Vòng thứ hai của Chiết Hoa hội đã bắt đầu, bên trong Diệp thành chỉ lan truyền hai chuyện chính.
Một là Phong Vũ kiếm và đệ tử Kiếm Thánh không thể nhường nhịn, khiêu chiến trước mặt mọi người.
Bởi vì cả hai bên bị sư huynh đồng môn mang về, chuyện này không có xảy ra, mà mỗi người đều cho rằng Chung Sơn và Ân Bích Việt, cuối cùng rồi sẽ có một trận chiến. Chỉ tiếc Ân Bích Việt lần này lại vào thẳng, khiến người tiếc nuối vô cùng.
So sánh với chuyện này, tin tức thứ hai thì lại khiến người ta không khỏi phát lạnh trong lòng. Bởi vì nghe đâu có người ở cầu Tân Thủy của thành Bắc, bắt gặp Trịnh Vị xếp thứ hai trong ‘Bão Phác Thất Tử’.
Tính chân thật của cái lời đồn này rất khiến người ta hoài nghi, rất nhiều người cũng không tin, Trịnh Vị sẽ chỉ bởi vì xem một Chiết Hoa hội mà xuống núi sao.
Nếu như hắn ta thật sự đến, vậy hắn ta muốn làm cái gì? Hắn ta muốn giết người à?
Mà nơi này là Diệp thành, hắn ta thật sự muốn khiêu khích thanh uy của thành chủ sao?
Bất kể là ai đến, hoặc là không đến, cho tới bây giờ, Chiết Hoa hội vẫn tiến hành đâu vào đấy.
Vòng tỷ thí thứ hai, càng đặc sắc kịch liệt, chấn động lòng người. Để cho tiện xem chiến, vốn bốn võ đài chỉ còn lại hai cái. Vì vậy tiến trình của trận chiến cũng chậm lại.
Không có thời gian hạn chế cùng quy tắc hòa, hai người không phân cao thấp, có thể đánh từ sáng sớm đến lúc mặt trời lặn, cho đến khi phân ra thắng bại.
Trong hoàn cảnh kịch liệt như vậy, cách Lạc Minh Xuyên và Phổ Hoằng của Hưng Thiện tự giao đấu rất đặc biệt khác người.
Theo lời người xem cuộc chiến nói, Thủ đồ Thương Nhai không sử dụng kiếm, cũng không dùng ‘Chấp giáo tiên’ nữa, lại dùng thân pháp và chưởng pháp phá Từ bi chưởng có thanh danh đã lâu của Hưng Thiện tự. Hai người đánh tới một nửa, lại cùng ngừng tay, bàn về phật pháp.
Người dưới đài nghe đến mờ mịt, không biết gì cả.
Đệ tử Thương Nhai sơn và phật tu của Hưng Thiện tự bàn luận phật pháp, nghe như một chuyện rất là hoang đường. Nhưng đến lúc mặt trời lặn, Phổ Hoằng lại cười đến vui vẻ vô cùng, tự mình chịu thua, xuống đài.
Trận bàn luận phật pháp đặc sắc này, Ân Bích Việt không xem.
Bởi vì hắn đang ngồi trên chiếu tự suy ngẫm, đã tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu nào đó.
Hắn ở trong phòng nhắm mắt tập trung tinh thần, quan sát ngoại vật, có thể nhìn thấy hoa văn trên bàn ngọc xanh, cây Mộc lan to lớn trong đình rơi đầy hoa, Thu hồ sóng gợn lăn tăn, có thể nhìn thấy cả vạn ngàn tòa nhà cao cửa rộng, ngựa xe như nước trong Diệp thành.
Lại nhìn chính thân thể, có thể nhìn thấy tim đang đập, chân nguyên và máu đang vận chuyển.
Cũng không phải dùng mắt.
Điều đôi mắt nhìn thấy, chưa chắc là thật.
Hắn dùng thần hồn để xem, tránh đi tất cả che đậy.
Hắn cảm nhận được chân nguyên cuộn trào trong kinh mạch, cuồn cuộn giống như dòng sông lớn muốn mở núi phá đá, còn mang theo hàn ý tận xương. Lần đầu tiên trong đời, loại hàn ý này không mang đến thống khổ, trái lại mang lại cảm giác thoải mái cho hắn.
Hắn dẫn dắt nó, dẫn dắt chân nguyên tụ hợp vào U phủ, giống như hàng vạn con sông lớn chảy vào một biển.
Phút chốc, hắn sinh ra ảo giác mình hòa vào trời đất.
Nhưng mà biển rộng mênh mông, há lại là điểm cuối?
Đây là ngày thứ tư Ân Bích Việt đóng cửa.
Nhiệt độ trong viện đã hạ xuống như ngày thu, trên đá đã đọng một tầng băng sương mỏng, hoa Mộc lan không chịu nổi khí lạnh, rơi xuống đầy đất.
Gió lạnh vừa thổi qua, hoa rơi xuống như tuyết.
Lạc Minh Xuyên đứng dưới tàng cây, biểu tình trầm ổn, “Ngồi chiếu tự quan, sư đệ sắp Phá Chướng.”
Đoàn Sùng Hiên trịnh trọng nói, “Đáng tiếc đệ bây giờ có trận tỷ thí, tứ sư huynh đành nhờ huynh.”
Lạc Minh Xuyên gật gật đầu, ánh mắt kiên định.
Nhưng mà nắm đấm nắm chặt ở dưới ống tay áo, đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Y biết sư đệ Phá Chướng đã đến thời khắc mấu chốt, không cho phép một điểm sơ xuất nào xảy ra.
Đệ tử Thương Nhai sơn hơn phân nửa đã đến lôi đài xem chiến, bên Thu hồ không có ai luyện kiếm, trong sân cũng không có tiếng người, hiu quạnh vô cùng.
Sau khi Đoàn Sùng Hiên rời đi, chỉ có Lạc Minh Xuyên ở gần hồ nhất.
Không chỉ có sương thu và hoa rơi, vạt áo Lạc Minh Xuyên cũng lay động ở trong gió.
Khí nóng ngày hè thổi đến nơi này lại biến thành gió thu hiu quạnh.
Hàn ý càng lúc càng nặng, thậm chí có kiếm khí tầng tầng lớp lớp ẩn trong đó, là kiếm ý của Hàn Thủy kiếm bắt đầu tản ra.
Trong lòng Lạc Minh Xuyên cảm thấy nặng nề, sư đệ đang dùng kiếm?
Chẳng lẽ là gặp ràng buộc trong lúc Phá Chướng?
Mày Ân Bích Việt cau lại.
U phủ là biển rộng, mà không phải điểm cuối.
Phá Chướng, phá chính là tâm chướng, đương nhiên phải đối mặt với chủ tâm.
Vì vậy thần thức của hắn tung bay ở trên biển, đây là hắn lần đầu tiên hắn nhìn thấy ‘Biển’ trong thân thể này.
Hắn biết rằng mỗi một người tu hành, sau khi đột phá Ngưng Thần cảnh, đều sẽ có ‘Biển’ của chính mình. Chân nguyên toàn thân chứa đựng ở nơi này, chảy về phía mỗi một kinh mạch, sau đó lại hợp về biển rộng.
Chỉ cần còn sống, thì biển sẽ không cạn. Mà chỉ có lúc Phá Chướng, mới có thể nhìn thấy ‘Biển’.
Lúc này hắn đứng trên biển phủ sương trắng mênh mông, che kín bầu trời. Hắn muốn nhìn rõ tất cả, lại không thể làm gì, tựa như hắn không phải chủ nhân của biển này.
Hắn không hề trải qua quá trình Luyện Khí, Phạt Tủy, và Ngưng Thần gian khổ.
Hắn không biết Kiếm Thánh tại sao lại thu hắn làm đồ đệ, Tiên sinh sao lại muốn giết Lạc Minh Xuyên, thậm chí là… Vì sao lúc đầu hắn lại muốn làm nhân vật phản diện?
Quá nhiều thắc mắc, quá nhiều điều không rõ.
Tâm chướng không phá, cho nên sương mù vẫn tồn tại.
Khí trời ngoài sân oi bức cực kỳ, toàn bộ Diệp thành như là cái lồng hấp to lớn, hấp người ta đến mức thở không nổi.
Bỗng nhiên sắc trời âm u, gió từ bốn phương tám hướng kéo đến, nuốt trời cuốn đất. Thổi đèn lồng trên mái quán rượu, thổi quần áo đang phơi trên sào trúc, thổi đến mùi thuốc lá từ mười dặm ngoài Thu hồ.
Không biết là ai đẩy ra cửa sổ, hô một tiếng, “Sắp mưa rồi! —— Về nhà đóng cửa thu quần áo mau lên!”
Vừa dứt lời, từ xa xa truyền đến tiếng sấm vang trời! Con phố vốn tấp nập ồn ào, trong khoảnh khắc lại vắng lặng.
Mưa hè ở Nam Địa, đến nhanh như rồng đi dạo. Sấm sét không dứt, hạt mưa lớn chừng hạt đậu mạnh mẽ rơi xuống, khiến bụi trần bay lượn. Màn mưa rất nhanh trở nên liên miên, khiến toàn bộ Diệp thành như cái lồng mưa gió rả rít.
Dùng gió lớn sét to, cọ rửa buồn thảm nơi trời đất.
Cách màn mưa, hai người trên võ đài chào nhau.
Các đệ tử dưới đài lưu chuyển một tầng chân nguyên thật mỏng, ngăn nước mưa.
Về phần khán đài phía Đông, chẳng hề ướt chút nào.
Trên đài, Đoàn Sùng Hiên chắp tay làm lễ, “Xin chỉ giáo.”
Từ Quang lại hỏi, “Ta nghe nói Nhiên phù là lấy Thiên hỏa mà chế thành, nước mưa bất xâm, là thật sao?”
Đoàn Sùng Hiên ngẩn ra, hắn cho là người kia chỉ tò mò mà thôi, vì vậy hắn thành khẩn đáp, “Đúng thế.”
Từ Quang trực tiếp quay đầu hướng về phía đệ tử chấp sự hô lớn, “Ta chịu thua! —— “
Đoàn Sùng Hiên run lên, bởi vì… Hắn căn bản không nghĩ tới việc dùng bùa mà.
Sau khi Từ Quang xuống đài thì nói với đệ tử Liêm Giản tông bên cạnh, “Ta vượt qua vòng thứ nhất đã là may mắn, người này không biết còn bao nhiêu phù, thôi cứ nhường cho Thanh Lộc kiếm phái phần vinh hạnh này đi.”
Vị đệ tử kia lộ ra ánh mắt thấu cảm, “Thật ra, coi như ngươi đánh thắng, các sư tỷ sẽ tha cho ngươi sao?”
Hai mắt Từ Quang tỏa ánh sáng nhìn các sư tỷ, sư muội ở bên lôi đài, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý.
Đoàn Sùng Hiên chắp tay với dưới đài, quay người liền đi về hướng Thu hồ.
Mưa to rơi trên Thu hồ, gây nên ngàn tầng gợn sóng, đàn cá chép đỏ nổi lên. Những mái ngói xám của những nhà bên hồ phủ màn mưa mù mịt, như che đậy một tầng khói.
Nước mưa thuận theo mái hiên rơi xuống, những hạt châu nối liền nhau, rơi trên trên thềm đá. Nhưng khi đến viện này, lại thành mưa thu tiêu điều.
Gió thu mưa thu sầu đến chết người.
Vậy mà lúc này, kẻ giết chết người cũng không phải mưa thu, mà là sát ý lộ ra sau màn mưa.
Tay Lạc Minh Xuyên đã nắm chặt cán kiếm.
Thường ngày y rất ít khi cầm kiếm, nhưng động tác lần này lại trôi chảy tự nhiên.
Ánh mắt của y đặt trên mái hiên đối diện, nơi đó có một người đứng thẳng, thanh y trường kiếm, thần sắc hờ hững là làm người ta sợ hãi.
Mưa gió tránh ra, không thể đến gần người nọ trong vòng ba thước.
Không ai thấy rõ người nọ đến như thế nào, tựa hồ chỉ là trong một cái chớp, người nọ bỗng dưng xuất hiện ở nơi đó.
Ân Bích Việt đã bày ra trận pháp trong viện từ trước, xung quanh truyền đến tiếng trận kỳ bị xé rách, hòa với tiếng gió mưa, đặc biệt chói tai.
Một luồng hơi thở chết chóc và tàn nhẫn, bao phủ toàn bộ tiểu viện.
Nếu như không giết trăm nghìn người, không thể có sát ý nồng như vậy.
Lạc Minh Xuyên nhìn thấy đạo bào cùng kiếm của người kia, cũng nhận ra người này, Trịnh Vị.
Vì vậy y không cầm kiếm nữa.
Bởi vì khi y đâm về phía Trịnh Vị, không thể nhanh hơn việc Trịnh Vị đâm về phía người trong phòng.
Trong phòng chỉ có sư đệ đang Phá Chướng.
Năm ấy Trịnh Vị thành danh, vẫn chưa có ‘Bão Phác Thất Tử’. Thậm chí, hai người trong Bão Phác Thất Tử còn chưa được sinh ra.
Không giống với những người khác, dùng tu vi cảnh giới hay là giao đấu với người khác biệt cảnh giới mà thành danh, Trịnh Vị lấy giết người để thành danh.
Cho nên rất nhiều người đều cảm thấy rằng, ham muốn của Trịnh Vị không phải tu hành luyện kiếm, mà là giết người.
Người kia đứng thẳng trên mái nhà, ánh mắt nhìn xa xa, dường như đang xem mưa rơi trên hồ.
Bởi vì ở trong mắt hắn ta, bất kể là Lạc Minh Xuyên Phá Chướng cảnh, hay là Ân Bích Việt đang Phá Chướng trong phòng, thậm chí là Đoàn Sùng Hiên đang từng bước khó đi ở ngoài tường viện, đều như giun dế phù du, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết. Không đáng để nhìn.
Không bằng nhìn hồ nước, nhìn mưa gió.
Lúc Đoàn Sùng Hiên chưa đến gần Thu hồ, liền cảm nhận được sát ý như biển.
Hắn bắt đầu chạy như bay về phía tiểu viện, xuyên qua tầng tầng màn mưa, khiến vô số nước bắn lên, lại bị ngăn ngoài tường viện.
Một kình khí vô hình phong bế nơi này, hắn muốn tiến thêm một bước nữa, lại không nhấc nổi chân, trên người như có một ngọn núi lớn đè xuống.
Không chút do dự, hắn mở dù.
Lúc này bung dù, đương nhiên không phải là vì tránh mưa.
Núi lớn biến thành tảng đá nặng ngàn cân, Đoàn Sùng Hiên dưới dù tập tễnh tiến lên.
Hắn đoán được kẻ trên mái hiên là ai, đừng nói dùng hắn tu vi Ngưng Thần cảnh bây giờ của hắn, chỉ cần một người Tiểu Thừa cảnh đến đây, đều hận không thể tránh ra ba thước.
Nhưng hắn không thể lùi bước, bởi vì sư huynh của hắn còn ở bên trong.
Đoàn Sùng Hiên muốn cầm kiếm, cánh tay với vào vạt áo nhưng lại dừng lại. Lần đầu tiên trong đời, hắn hận bản thân vì tu hành không chăm chỉ.
Bởi vì hắn phát hiện, trước mặt Trịnh Vị, lấy kiếm cũng vô dụng.
Vì vậy hắn một tay nắm dù, một cái tay khác giơ lên một mũi tên.
Mà trong lòng hắn rõ ràng, dùng tu vi bây giờ của hắn, mũi tên này có thể xuyên qua màn kình khí này, nhưng không nhất định sẽ đến gần được kẻ kia.
Cho tới giờ khắc này, hắn rốt cục tán đồng với lời cha hắn nói, “Thần binh tuy tốt, nhưng cũng phải có mạng dùng.”
Mưa to, tiếng sấm vang vọng cả vùng.
Trong phòng, Ân Bích Việt đã vào cảnh giới vô nhân vô ngã, không cảm giác được mưa gió, lại có thể cảm nhận được sát ý. Như một cái kim bằng thép, đâm thủng nóc nhà, sắc bén vô cùng, đâm sau lưng hắn.
Mũi nhọn ở lưng, cũng không còn đường thối lui.
Không chỉ là hắn, người dưới cây Mộc lan, người ở ngoài tường viện, cùng đứng dưới mưa gió, cũng không có đường thối lui.
Kẻ trên mái hiên nhận ra cây dù cùng mũi tên trong tay Đoàn Sùng Hiên, mày hơi nhíu, nhưng đáy mắt vẫn không gợn sóng.
Hắn ta cũng không cảm thấy lúc này dám lấy ra mũi tên là một loại dũng cảm, ngược lại, hắn ta cho rằng điều này là ngu xuẩn.
Phù du giun dế, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, tóm lại là uổng công.
Lạc Minh Xuyên không cầm kiếm nữa, thế nhưng y nhìn Trịnh Vị.
Màu sắc của đôi đồng tử, từ màu hổ phách ôn nhuận chậm rãi biến thành màu đen sâu như vực, kỳ dị lại tự nhiên.
Nếu như Ân Bích Việt ở đây, liền sẽ nhận ra đây là Già Lan đồng thuật.
Ánh mắt, luôn nhanh hơn kiếm.
Ân Bích Việt biết, cách tốt nhất bây giờ chính là từ bỏ Phá Chướng.
Nhưng hắn không nghĩ như vậy.
Hắn không để ý tới thế cục ngoài sáng trong tối, không muốn biết những đáp án của những vấn đề kia, thậm chí không quan tâm sát ý như kim sau lưng.
Hắn chỉ muốn tiếp tục sống thật tốt ở thế giới này. Hắn muốn có sức mạnh.
Vì vậy hắn rút kiếm chém thẳng!
Sương mù không tiêu tan, thì sao Phá Chướng?
Nếu không nhìn ra, vậy thì chém ra!
Hắn vẫn ngồi ở trên chiếu nhắm mắt, mà ở trên biển kia, Ỷ Hồ kiếm đã ra khỏi vỏ!
Cùng thời khắc đó, Lạc Minh Xuyên và Đoàn Sùng Hiên cảm thấy khí tức trong phòng tăng vọt, Hàn Thủy kiếm ý cuộn trào.
Ngàn cân treo sợi tóc, Phá Chướng chỉ còn một bước.
Nếu như kẻ trên mái hiên muốn ra tay, lúc này chính là thời khắc tốt nhất!
Màu mắt của Lạc Minh Xuyên đã hoàn toàn biến thành đen sẫm, mũi tên trong tay Đoàn Sùng Hiên đã tràn đầy chân nguyên.
Nhưng mà trong giây lát, mưa gió trời đất yên tĩnh trong nháy mắt.
Thân ảnh người trên mái, liếc về phía thành Nam, hơi nhíu mày, sau đó biến mất trong màn mưa.
Sát ý lạnh lẽo cũng rút đi như thủy triều trên biển, không còn tung tích.
Nơi kẻ kia từng đứng, nhanh chóng bị nước mưa làm ướt.
Cả sân, như là trừ mưa gió ra, cái gì cũng chưa từng tới.
Tinh thần căng thẳng của Lạc Minh Xuyên bỗng nhiên giãn ra, lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Dưới uy thế do đối diện trực tiếp Tiểu Thừa cảnh ùn ùn kéo đến vậy mà không lùi về sau, trong mắt rất nhiều người đã là chuyện khó mà tin nổi.
Đoàn Sùng Hiên ngoài tường viện thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng nhịn không được nữa, đỡ tường ngồi trong nước bùn.
Ném cây dù qua một bên. Tóc mái đều bị mồ hôi cùng nước mưa làm ướt.
Trịnh Vị nhìn như chẳng hiểu vì sao tới, cũng không hiểu vì sao lại đi. Đó là bởi vì dùng cảnh giới của bọn họ bây giờ, vẫn không thể nào giao phong cùng Tiểu Thừa cảnh.
Lạc Minh Xuyên dám thả lỏng, là vì y chú ý thấy, trước khi Trịnh Vị đi, đã nhìn về phía Thành chủ ở phía Nam.
Kiếm Ân Bích Việt đã chém ở trên biển.
Mũi kiếm bén nhọn chém thủng sương mù!
Biển xanh không gợn sóng, chỉ có vết đao. Trong giây lát, sương mù vạn dặm trở nên rõ ràng!
Thân thể của hắn từ vui sướng mà mềm mại, gió to chợt nổi lên, linh khí thiên địa hội tụ, theo hơi thở hóa thành chân nguyên, tụ hợp vào trong biển rộng. Biển rộng kia phấn khởi nổi lên sóng, mở rộng gần như gấp đôi.
Hắn trầm tĩnh dẫn dắt mỗi một tấc chân nguyên chuyển động trong kinh mạch, mãi đến tận khi trời yên biển lặng.
Mưa mùa hè rất vội vàng. Từ lúc mưa bắt đầu rơi đến lúc yếu rồi dừng hẳn, cũng chỉ là thời gian nửa chén trà.
Mây sáng trời trong.
Phía Tây hiện ra ánh sáng, đan xen với hơi nước cùng khói ráng đến nhân gian.
Trong Diệp thành dần dần trở nên náo nhiệt, tiếng thét to của người buôn bán nhỏ vang lên lần thứ hai, bọn nhỏ vọc nước trên nền gạch xanh, mọi người mang ghế tròn ngồi ở rìa đường, hưởng thụ sự mát mẻ đã lâu không gặp.
Chiết Hoa hội dưới Trọng Minh Sơn đã kết thúc một ngày giao đấu, các đệ tử môn phái bắt đầu phân tán đi vào trong thành. Cảm thán trận mưa này thật đúng lúc, rửa trôi đi sự nóng bức trong nửa tháng nay.
Bên Thu hồ, Ân Bích Việt đẩy cửa đi ra ngoài.
Lạc Minh Xuyên đứng dưới tán cây, bên chân có nước rơi, vạt áo bào nhuộm chút sương lạnh. Nhưng mà ý cười ấm áp, như gió xuân thổi đến mười dặm.
Đoàn Sùng Hiên đang ngồi ở dưới tàng cây thở dốc, thấy hắn đi ra, cũng cười rộ lên,
“Chúc mừng tứ sư huynh đã Phá Chướng.”