Trình Thiên Vũ là đệ tử nhỏ nhất của vị Á Thánh của Thanh Lộc kiếm phái.
Lần Chiết Hoa hội này, có lẽ là bởi vì Chung Sơn quá mức nổi danh, rất nhiều người chưa từng chú ý tới cậu ta. Mỗi lần cậu ta xuất hiện, đều cẩn thận thủ lễ, cam tâm tình nguyện đứng ở phía sau Tống Đường cùng Chung Sơn.
Nhưng chuyện này cũng không hề có nghĩa rằng cậu ta dễ dàng bị bại, Đoàn Sùng Hiên cũng không bởi vì người này nhỏ tuổi mà thả lỏng.
Ngược lại, Đoàn Sùng Hiên đã xem một trận tỷ thí của cậu ta. Mười sáu tuổi đã Ngưng Thần hậu kỳ, mạnh đến phá vỡ thường thức.
Ngoại trừ do cậu ta tu hành cần cù và có thiên phú kinh người ra, không thể không nói cách Thanh Lộc kiếm phái dạy đệ tử đúng là rất tốt.
Đối với môn phái này, tuy rằng có một trận đấu với Phong Vũ kiếm, nhưng Ân Bích Việt lại không hề không vui chút nào, ngược lại sinh ra chút bội phục.
Mọi người đều đệ tử biết Thanh Lộc kiếm phái chịu khó tu hành nhất.
Ân Bích Việt cảm thấy Lải Nhải trong tình huống không dùng bùa thì khó mà vượt qua cậu ta.
Vì vậy hắn hỏi, “Không dùng ngoại vật, đệ nắm chắc mấy phần?”
Lải Nhải rất thành thực,
“Bảy phần.”
“Bảy phần đánh thắng?”
“Bảy phần cậu ta đánh thắng.”
“…”
Nghe rất mất mặt, nhưng đây chính là hiện thực.
Lải Nhải thở dài nói, “Đệ đã xem một trận tỷ thí của cậu ta, cậu ta có lẽ là luyện kiếm từ trong bụng mẹ rồi.”
Lạc Minh Xuyên cười lắc đầu, “Cậu ta chỉ là luyện kiếm trong thời gian đệ đi nghe kể chuyện hay dạo sòng bạc thôi.”
Lải Nhải sờ mũi một cái, không thể không thừa nhận là y nói đúng,
“Đệ rất hối hận lúc trước lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ ngay cả một đứa nhỏ cũng đánh không lại.”
Ân Bích Việt có thể hiểu được, hắn từ rất sớm đã suy đoán Lải Nhải có xuất thân bất phàm, có thể là một đại thế gia nào đó. Nếu là từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, được vạn ngàn sủng ái, ai lại buộc Đoàn Sùng Hiên đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục? (tam cửu và tam phục lần lượt là ba ngày lạnh nhất và nóng nhất vào đông và hạ)
Tuy rằng sau khi Trịnh Vị tới, Lải Nhải tựa như tỉnh ngộ trong một đêm trở nên cần cù, tiến bộ có thể nói là thần tốc.
Nhưng mà nửa tháng cần cù, làm sao so được với Trình Thiên Vũ chịu khó mười mấy năm?
May mà Lải Nhải đã biết là tu vi bây giờ không đủ, đối với con đường tu hành sau này có thể nói là chuyện tốt.
Ân Bích Việt cảm thấy cuộc chiến này không hẳn là không có khả năng xoay chuyển,
“Lúc huynh còn ở học phủ, từng đọc một ít kiếm chiêu Vũ Y quyết, mấy ngày này huynh sẽ luyện cùng đệ, đệ tranh thủ nghĩ ra cách phá giải.”
Đôi mắt của Lải Nhải trong khoảnh khắc sáng lên, “Quá tốt rồi tứ sư huynh!”
Lạc Minh Xuyên đứng ở một bên, “Trước hết không cần chân nguyên, hai đệ chỉ dùng kiếm chiêu thôi. Huynh xem thử một chút.”
Đoàn Sùng Hiên biết bọn họ đều lo lắng cho hắn, trong lòng cảm động, không nhiều lời nữa, cầm lấy kiếm bắt đầu.
Thanh Lộc kiếm phái, vườn ngô đồng.
“Đoàn Sùng Hiên có thể dễ dàng lấy ra hai mươi tấm Nhiên phù, nên đối với thân gia nhà hắn, đó chỉ là chuyện cỏn con. Có một vòng tỷ thí, Từ Quang của Liêm Giản tông cũng do biết điểm này mới chịu thua xuống đài.”
Tống Đường ngồi trên băng đá dưới tàng cây. Chung Sơn và Trình Thiên Vũ đứng ở một bên.
Tống Đường nhìn khuôn mặt tiểu sư đệ vẫn còn vẻ non nớt, trong lòng than thở.
Rất nhiều người cảm thấy rằng nhỏ tuổi chẳng có vấn đề gì, nhưng đây lại là vấn đề lớn nhất.
Y hiểu rõ hơn ai hết, ở tuổi của tiểu sư đệ bây giờ, gân cốt chưa thành, nếu như bị thương nặng, dễ dàng tổn hại căn cơ.
Đạo tâm bất ổn, nếu như gặp cường địch, dễ dàng bị kích thích rơi vào hỗn loạn trước.
Trình Thiên Vũ hiểu ý của sư huynh, cho nên cậu ta trầm mặc.
Cậu ta nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu ta ngỗ nghịch với sư huynh từ lúc nhập môn đến nay.
Thiếu niên mang viền mắt ửng đỏ, thế nhưng ngữ khí kiên định,
“Không, đệ muốn đánh một trận.”
Chung Sơn ở bên cạnh vỗ vỗ vai cậu ta.
Tống Đường ngẩn ra, cười rộ lên,
“Được, vậy thì đánh!”
Mới vừa rồi là y sai, nếu đây là tiểu sư đệ do chính y lựa chọn, y đương nhiên tôn trọng sư đệ.
Dù sao con đường tu hành tương lai, sư đệ phải tự đi.
Tống Đường cầm lấy kiếm, “Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt xuất thân từ học phủ, đọc một lượt hơn ba ngàn điển tịch, hiểu biết nhiều thứ. Vũ Y kiếm quyết của đệ vẫn còn chưa đủ ý, còn ba ngày, huynh đối chiến với đệ.”
Trận của Đoàn Sùng Hiên là trận đầu tiên trong ba người Ân Bích Việt.
Ngày đó, bọn họ cùng các đệ tử Thương Nhai sơn đi đến dưới chân Trọng Minh sơn.
Nhưng mà các cô nương Diệp thành, nhóm tu nữ Liêm Giản tông còn đến sớm hơn so với hai người sắp sửa lên lôi đài.
Vòng thứ ba của Chiết Hoa hội, chỉ còn lại cặp.
Không chỉ không có thời gian hạn chế và quy tắc hòa, mà còn chỉ mở hai võ đài để tiện cho việc xem.
Trời đã sáng, đệ tử các phái đã lục tục đến.
Song sương sớm vẫn chưa tan, chuông vẫn chưa vang, vẫn chưa đến lúc mở màn.
Ân Bích Việt chú ý thấy sắc mặt Đoàn Sùng Hiên không quá tốt.
Vì vậy hắn thấp giọng hỏi, “Vẫn đánh không lại sao?”
Đoàn Sùng Hiên nghĩ thầm, hai vị sư huynh vì hắn mà bỏ ra rất nhiều công sức trong mấy ngày nay, sao có thể trả lời là đánh không lại, khiến sư huynh uổng phí thời gian.
Hắn mở miệng phủ nhận, “Làm gì có!… Huynh nhớ lại lúc trong trà lâu thử xem, cậu ta đứng cao hơn chúng ta hai bậc thang nhưng vẫn bị Chung Sơn che khuất, điều này nói lên điều gì? Cậu ta còn không đứng đến vai đệ!”
Đoàn Sùng Hiên mở quạt, “Đệ chẳng qua là cảm thấy rằng đánh với cậu ta thì chẳng khác nào bắt nạt con nít.”
Thần sắc Lạc Minh Xuyên hơi run rẩy.
Khóe miệng Ân Bích Việt giật một cái, hắn muốn nhắc nhở Lải Nhải, nhưng đã muộn.
Trình Thiên Vũ mang khí thế hung hăng chạy tới, ngửa mặt lên trừng Đoàn Sùng Hiên, “Ngươi nói ai là con nít?”
Âm thanh Tống Đường truyền đến, “Sư đệ.”
Trình Thiên Vũ rất không cam tâm cúi đầu chạy về.
Các vị trưởng lão ở khán đài phía Đông đã ngồi xuống, đệ tử chấp sự của Thanh Lộc kiếm phái hô, “Đoàn Sùng Hiên của Thương Nhai sơn đối chiến Trình Thiên Vũ của Thanh Lộc kiếm phái —— “
Tống Đường vỗ vỗ vai Trình Thiên Vũ, “Đi đi, cứ đánh cho sướng tay.”
Rất nhiều người đến xem trận này.
Là một trong những đệ tử của vị Á Thánh của Thanh Lộc kiếm phái, Trình Thiên Vũ không là người đầu tiên luyện Vũ Y kiếm quyết, Tống Đường luyện sớm năm so với cậu ta.
Nhưng lần này khi cậu ta xuống núi, Phi Vũ kiếm lại ở trong tay cậu ta.
Điểm này nói lên một chuyện, có thể tưởng tượng được hy vọng niềm tin mà vị Á Thánh kia đặt vào cậu ta. Thậm chí có thể tương lai của cậu ta, còn trên cả Tống Đường.
Các tiền bối cường giả muốn xem Vũ Y kiếm quyết, đệ tử Thanh Lộc kiếm phái đến để cổ vũ cho tiểu sư đệ, nhóm nữ tu Liêm Giản là muốn nhìn Đoàn Sùng Hiên ném phù.
Hai người đi tới võ đài, đứng ở khoảng cách trượng, chào nhau.
Ân Bích Việt cảm thấy rằng trước khi bọn họ chính thức đấu võ thì rất có thể đấu mồm trước.
Dự cảm của hắn là đúng.
“Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu lá phù, ta sẽ không chịu thua.”
“Ta sẽ không dùng phù.” Đoàn Sùng Hiên nghiêm túc nói, “Ta chỉ có một vấn đề, ngươi làm lễ đội mũ chưa?” (Lễ đội mũ: Khi con trai đến tuổi thì làm lễ để cho biết người đó đã trưởng thành.)
Trả lời hắn là âm thanh Phi Vũ kiếm ra khỏi vỏ.
“Bất kể đối phương nói cái gì, cũng là vì làm đệ tức giận. Không cần để ý, chỉ để ý xuất kiếm là được.”
Trình Thiên Vũ nhớ tới lời sư huynh nói ngày hôm qua, thần sắc trở nên bình tĩnh mà nghiêm túc.
Cậu ta cầm kiếm nói rằng, “Thỉnh.”
Thần sắc Đoàn Sùng Hiên cũng nghiêm túc lên.
“Có thể dùng ngôn ngữ làm cho đối phương tức giận tất nhiên rất tốt, nếu như không thể, thì sử dụng kiếm thế làm cậu ta tức giận.”
Đây là lời Lạc Minh Xuyên đã nói với hắn.
Vì vậy hắn để quạt vào áo, lấy ra một thanh kiếm, “Thỉnh.”
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn nhảy lên thật cao.
Một luồng ánh kiếm bay lượn cách đó hơn mười trượng, đi kèm với không khí bị chém ra là tiếng kiếm rít, đến thẳng trước mặt Trình Thiên Vũ.
Rất nhanh, lại không mang theo chút sắc nhọn nào, tựa như chiếc lông vũ rơi từ chín tầng trời.
Bên trong sự mềm mại lại giấu diếm sát cơ!
Dưới đài vang lên tiếng thốt không thể tin được, “Vũ Y kiếm quyết?!”
“hắn ta làm sao lại biết?”
Không ai có thể nghĩ ra, Đoàn Sùng Hiên vừa ra tay lại là kiếm chiêu mà đối thủ của hắn rành nhất.
Thần sắc Trình Thiên Vũ hơi lạnh lẽo, lại không kinh sợ.
Không đợi chiếc lông vũ kia rơi xuống thân, cậu ta đã cầm kiếm nhảy lên, lấy mũi kiếm làm tâm, tạo thành một bức tường hình tròn.
Giữa không trung, hai thanh kiếm gặp nhau, âm thanh lảnh lót vang vọng khắp nơi, rung động không dứt!
Xung kích do hai luồng chân nguyên chạm nhau, thổi tan đi cả sương sớm, cũng thổi đi vạt áo của họ.
“Nếu như người nọ sử dụng Vũ Y kiếm quyết trước tiên, không nên hốt hoảng. Đó không phải là Vũ Y kiếm quyết chân chính, là bản đơn giản hóa do Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt dạy cho người nọ, chỉ có hình dáng, không mang ý nghĩa thật sự.”
“Hãy so đấu chân nguyên trực tiếp với người nọ, mặc dù đệ và người này có cùng cảnh giới, nhưng mà lượng chân nguyên và độ ngưng tụ chân nguyên không hề bằng đệ!”
Tay cầm kiếm của Trình Thiên Vũ rất vững vàng, cậu ta nghĩ, sư huynh thật là tài, đã sớm đoán được.
Hai thanh kiếm gặp nhau sau đó tách ra, sau đó lại tiếp tục tấn công vài chục lần.
Âm thanh vang rền liên tiếp tựa như gió cuốn mưa rào!
Ánh lửa bắn ra tung toé, rơi trên võ đài tạo ra những dấu vết sâu.
Cách võ đài hơn mười trượng, trong biển người trùng trùng điệp điệp, ánh mắt Ân Bích Việt rơi hướng Thanh Lộc kiếm phái.
Hắn biết, Tống Đường và Chung Sơn, đã nghĩ ra bước thứ nhất của hắn và Lạc Minh Xuyên, cũng dạy cho Trình Thiên Vũ cách phá giải.
Xung kích chân nguyên vẫn đang tiếp tục, hai mũi kiếm đối mặt nhau, không phân cao thấp.
Phi Vũ kiếm trong như hồ thu, trải qua năm tháng, nó từng là bội kiếm của một vị Á Thánh khi còn trẻ, đương nhiên là thần binh hiện nay.
Nhưng kiếm trong tay Đoàn Sùng Hiên, thân kiếm đen sẫm, tựa như trong lúc được rèn thì bị lửa làm hỏng, tối đen trầm mặc.
Dĩ nhiên, kiếm này trong lúc so đấu chân nguyên nhưng không rơi vào thế hạ phong, đúng là rất bất ngờ.
“Ta vốn còn tưởng rằng hắn là linh tu… Không nghĩ tới hắn thật sự sử dụng kiếm.”
“Kiếm hắn đang cầm là gì?! Vậy mà có thể đấu cùng Phong Vũ kiếm?!”
Thanh kiếm này, đông đảo đệ tử dưới đài không nhận ra.
Nhưng thần sắc của các trưởng lão trên đài lại nghiêm túc.
Trong phủ thành chủ có người nhíu mày, “Phong Hỏa?”
“Nếu so chân nguyên đến cùng, đệ chỉ tạm thời thắng Trình Thiên Vũ mà thôi, nhưng vẫn phải tiếp tục so tiếp, bởi vì kiếm tiếp theo, đệ phải bắt đầu trước, cướp được tiên cơ!”
Đoàn Sùng Hiên nhớ tới lời tứ sư huynh.
Vì vậy khi hai thanh kiếm gặp nhau lần nữa, bóng người của hắn biến mất ở giữa không trung.
Phi Vũ kiếm thất bại, chân nguyên như sóng biển cuộn trào, đập vào võ đài bằng đá, đá vụn và bụi mù mịt đột nhiên nổi lên.
Trong làn khói mênh mông không có bóng người.
“Thật nhanh!”
“Chẳng lẽ lại là Đạp Sơn Hà?”
Hướng kiếm của Trình Thiên Vũ vẫn không thay đổi, quyết chí tiến lên chém tới.
Thân kiếm lướt qua, ánh sáng vàng lạnh căm, như ngàn vạn chiếc lông vũ tung bay!
“‘Đạp Sơn Hà’ tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể học được, nếu như người này dùng thì cũng chỉ là bản đơn giản hóa.”
Cậu ta tin tưởng sư huynh sẽ không sai, cho nên tay vẫn truyền tiếp chân nguyên.
Từ nơi mũi kiếm cậu ta, Đoàn Sùng Hiên xuất hiện, nhưng kiếm trong tay đã thành hình.
Hắn dồn lực vào cổ tay mà ra kiếm, vẽ ra một đường dài thẳng tắp trên không trung.
Sương sớm tựa như bị chiêu kiếm này dẫn dắt, tập hợp dưới kiếm.
Các đệ tử Thương Nhai sơn kích động hô,
“Vụ Khởi Thương Nhai!” (Sương mù trên Thương Nhai)
Chiêu kiếm này là thức thứ nhất của kiếm pháp mở đầu của Thương Nhai mà mỗi một đệ tử võ tu nhập môn đều luyện.
Ân Bích Việt từng nói, “Muốn cướp được tiên cơ, trước hết phải ra kiếm mạnh nhất, trước khi đối thủ sử dụng ‘Hoa Các Phi Vũ’.”
Thần sắc Đoàn Sùng Hiên cay đắng nói, “Kiếm mạnh nhất đệ không làm được.”
Lạc Minh Xuyên nói, “Vậy chỉ dùng kiếm mà đệ luyện nhiều nhất.”