“Sư huynh…” Ân Bích Việt khi tỉnh lại, cảm thấy hơi kinh hãi. Bốn phía cũng không phải một vùng đen nhánh, mà là sắc trời tờ mờ sáng, có thể thấy rõ ràng hàng mày cau lại của người bên cạnh. Hắn hỏi, “Sư huynh, đệ ngủ bao lâu rồi?”
Lạc Minh Xuyên cẩn thận đỡ người kia dậy, thăm dò linh mạch. Ân Bích Việt không nhúc nhích, mặc cho chân nguyên của Lạc Minh Xuyên tiến vào trong cơ thể. Một bên vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ đang ở một chỗ bên con suối chảy xuống từ trên núi, bùn đất ẩm ướt, cỏ xanh um tùm bên bờ suối, trong không khí là mùi cây cỏ thơm ngát, trong nắng sớm mờ mờ, con suối yên bình mà xinh đẹp.
Nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lạc Minh Xuyên tránh né không đáp, “Cảm giác bây giờ thế nào?”
Chân nguyên Ân Bích Việt vận hành một vòng trong người, trong kinh mạch còn có hiệu lực của thuốc còn sót lại, hơi có chút nhức nhói, xương cốt gãy đã phục hồi tốt, may mà không có thương tổn đến tâm mạch. Vết thương đều được xử lý, ngay cả vết máu loang lổ trên đạo bào cũng được rửa sạch sẽ như mới.
Ân Bích Việt nghĩ cũng biết, lúc hắn hôn mê, Lạc Minh Xuyên đã làm bao nhiêu chuyện.
Sư huynh còn bị thương nặng hơn hắn, nhưng lại chăm sóc ngược lại cho hắn.
Vì vậy hắn nắm chặt cổ tay của Lạc Minh Xuyên đang đặt trên mạch môn của hắn, ngăn cản người nọ truyền chân nguyên cho mình, “Đệ rất khỏe, sư huynh sao rồi?”
Lạc Minh Xuyên đáp, “Không sao cả.” Y do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nói thật, “Huynh bình phục rất nhanh.”
Đây là chuyện khiến y bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Y vốn cho là trong lần đối chiến này, y có thể dùng Già Lan đồng thuật để triển khai pháp môn vượt cảnh giới, nhất định sẽ bị phản phệ dữ dội. Mà trong nháy mắt khi y phá tan Đại Trận Kim Quang, uy thế to lớn trực tiếp nghiền nát mỗi một tấc linh mạch trong y. Ngay cả xương sườn cũng gãy hai cái.
Nhưng sau khi thật sự ngã xuống, y chỉ ngất trong khoảng thời gian một chén trà, thân thể liền bắt đầu tự chữa trị.
Năng lực hồi phục mạnh mẽ đến mức không thể tin được như thế, chỉ có ma tu mới có.
Khi y nói ra sự thật, trên mặt trấn tĩnh, trong lòng lại như nổi trống, y nghĩ, nói không chừng sư đệ cũng sẽ cảm thấy… Y là ma tu.
Ân Bích Việt không hoàn toàn tin tưởng, kéo tay phải của Lạc Minh Xuyên, nhìn thấy cánh tay vốn máu thịt be bét giờ đã sớm trơn bóng như lúc ban đầu, ngay cả vết sẹo cũng chẳng có, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cười nói, “Bình phục nhanh là chuyện tốt mà. Sư huynh không có chuyện gì là tốt rồi.”
Hắn không thường hay cười, mỗi khi khuôn mặt giãn ra, tựa như băng tuyết tan chảy.
Cơn lạnh lẽo dưới đáy lòng Lạc Minh Xuyên cũng tan đi theo, y cũng khẽ cười nhẹ.
Ân Bích Việt cảm thấy lòng ngực của người nọ chấn động, mới kinh ngạc phát hiện hắn vẫn luôn nửa nằm trong lồng ngực của sư huynh.
A, mình thật chẳng biết nặng nhẹ gì cả! Sư huynh thật khổ cực! QAQ
Mặt hắn nóng lên như thiêu, cuống quít đứng dậy.
Lạc Minh Xuyên cũng rất tự nhiên buông hắn ra, đứng dậy phủi áo bào một cái.
Ân Bích Việt thấy sư huynh một lòng quân tử đoan chính, cảm thấy chính mình quá ngại ngùng rồi, vốn là chẳng có gì cũng xấu hổ.
Lực chú ý lập tức chuyển đến chuyện chính, “Sư huynh, trước đó huynh nhìn thấy chỗ sơ hở của trận pháp? Huynh cảm thấy giờ chúng ta có còn trong núi Đề Hương không?”
Bọn họ vốn rơi xuống từ vết nứt, lại quái lạ đi tới nơi này, có thể là uy lực của trận pháp quá lớn, vặn vẹo cả không gian. Cũng có thể là dưới Hưng Thiện tự, vốn là có chốn bồng lai.
Hai người đi dọc theo dòng suối về phía trước, một bên đánh giá hoàn cảnh chung quanh, một bên suy đoán tình huống hiện tại.
Trước đó Lạc Minh Xuyên đã dùng thần thức nhìn ra rất xa, không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, “Đại Trận Kim Quang có chỗ kỳ lạ. Huynh nhìn thấy dưới trận có một mạch đất bất ổn, năng lượng dao động khác hẳn với những nơi khác, chỉ muốn thử xem có phá tan trận pháp được hay không, cũng không nghĩ tới là sẽ đến nơi này… Chủng loại cây cối, nhiệt độ không khí nơi này khác hẳn với núi Đề Hương, giống như là… Một thế giới khác.”
Thật ra còn có một chút việc y không có nói ra.
Y quyết định lựa chọn nhảy xuống vực sâu, là bởi vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Thật giống như từ nơi sâu xa nào đó, có thứ gì đó cùng nguồn cùng gốc hấp dẫn y vậy.
Cái cảm giác này quá mịt mờ, không thể coi là thật, nói ra sẽ chỉ khiến sư đệ lo lắng cho y.
Thần thức Ân Bích Việt rất mạnh, lúc này đã khôi phục sáu phần, cũng nhìn ra nơi này không phải đường núi Đề Hương. Suy nghĩ một chút, không khỏi lẩm bẩm nói, “Đại Trận Kim Quang có chỗ kỳ lạ…”
Lạc Minh Xuyên gật đầu nói, “Đúng vậy. Đại Trận Hộ Sơn của Thương Nhai sơn, chỉ riêng việc duy trì nó hàng năm đã phải tiêu hao ngàn linh thạch, mỗi lần mở trận còn tiêu tốn hơn nữa, mà còn phải có ‘Thương Nhai lệnh’ do tổ sư khai sơn lưu lại hoặc là thần binh ‘Xuân Sơn Tiếu’ áp trận.”
Ân Bích Việt hiểu ý của người nọ.
Đại Trận Hộ Sơn của Thương Nhai còn như vậy, huống chi là Hưng Thiện tự duy trì một trận pháp tuyệt diệu trong trăm vạn năm từ ‘Thời đại Chư Thánh’ đến bây giờ, vậy phải tiêu tốn bao nhiêu? Chẳng có cách nào tính nổi.
Trong chùa mặc dù có nội tình và nguồn tài nguyên riêng, nhưng vẫn không chạm nổi mức cần có.
Ân Bích Việt bình tĩnh lại đánh giá nơi đây.
Rốt cuộc phát hiện chỗ nào không đúng.
Có tiếng gió tiếng nước, tiếng rì rào của rừng, nhưng không có âm thanh của vật sống.
Trong rừng không có chim, trong nước không có cá, trong cỏ không có sâu bọ.
Khí hậu dễ chịu, đất đai phì nhiêu. Nhưng trừ hắn và Lạc Minh Xuyên ra, lại không có vết tích của vật sống.
Lúc này sắc trời đã sáng lớn, nhưng mà ngước mắt lại không thấy ngày, lại nhìn cảnh núi nước vốn xinh đẹp yên bình đó, giờ lại lộ ra vẻ chết chóc, không có sức sống.
Nơi này, lại như một tử địa.
Trong lòng Ân Bích Việt phát lạnh, “Có lẽ Đại Trận Kim Quang không dùng linh thạch và thần binh để duy trì, mà là dùng sinh mệnh nào đó…”
Loại suy đoán này quá hoang đường. Ngay cả hắn cũng nói không được.
Lạc Minh Xuyên không trả lời trực tiếp. Nhưng trong lòng cũng có suy đoán tương tự.
Hai người không nói gì thêm, cảnh giác mà lại ăn ý đi về phía rừng cây sâu xa.
Giữa lớp che đậy của mấy chạc cây, một mái ngói vàng hiện ra, là kiến trúc duy nhất trong khắp rừng này.
Sau khi đến gần, tấm biển sơn son đã phai màu từ lâu, miễn cưỡng có thể thấy rõ bốn chữ to loang lổ —— Bảo điện Đại Hùng.
Viết là điện, nhưng cũng không lớn, chỉ có thể coi là Phật đường.
Một đường đi với nhau tới chỗ này, bọn họ đã có thể xác định, nơi đây cũng không phải ảo cảnh. Vẻ ngoài của Phật đường trước mắt giống bên trong Hưng Thiện tự như đúc, nói rõ dưới vực sâu này, đúng là một thế giới khác ở phía sau núi Hưng Thiện tự.
Phật đường trơ trọi nằm giữa nơi hoang dã này, cửa đã bị khóa niêm phong, bụi phủ lâu năm, cửa gỗ và hai song cửa sổ đã cũ đến mức chẳng biết từ khi nào.
Tựa như chỉ cần có một cơn gió cũng có thể phá hủy chúng nó, nhưng mà cố tình khi đến nơi này, gió cũng yên tĩnh lại.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đưa mắt nhìn nhau.
Người tu hành không chỉ có ngũ giác nhạy cảm hơn so với người thường, mà theo cảnh giới tăng lên, thần hồn cũng trở nên mạnh mẽ, trực giác cũng sẽ càng ngày càng chuẩn. Lúc này bọn họ đều cảm thấy rằng, có lẽ chỗ kỳ hoặc của Đại Trận Kim Quang, nằm ở gian Phật đường này.
Hai người không hề tùy tiện đi vào, mà là thả ra thần thức dò xét trước tiên. Không phát hiện bất cứ chỗ khác thường nào.
Ân Bích Việt lấy vỏ kiếm đẩy cửa ra, theo tiếng khóa mở ra là bụi mù phả vào mặt.
Trong Phật đường u ám, màn trướng màu vàng phớt đỏ dính đầy tàn nhang, nhưng không thấy mạng nhện.
Xà nhà dù mục nát, nhưng cấu tạo chặt chẽ rắn chắc. Xà nhà chính là sáu thanh xà nhà giao nhau trên dưới, ở trên lại dùng tầng tầng lớp lớp xà nhà bốn thanh, trục xà nhà giảm dần theo tầng.
Kỹ thuật phiền phức như thế này, ngày nay đã sớm bị sự đơn giản hoá đào thải, ngay cả trong Hưng Thiện tự cũng chẳng thấy.
Nhưng ở thời đại Chư Thánh, gian Phật đường này mang kiến trúc kinh điển.
Bệ thờ ở phía đối diện tuy cao, nhưng thân Phật cũng không lớn.
Mi mắt nửa khép, ngồi xếp bằng, tay trái đặt nằm ngang trên đầu gối, tay phải gập đầu ngón tay về phía trước, kết thành ‘Thuyết pháp ấn’.
Vốn là nước sơn màu vàng, nhưng bởi vì lâu năm mà tróc ra từng mảng từng mảng, lộ ra màu nâu đen vốn có. Bên trong vẻ từ bi có vẻ hơi dữ tợn đáng sợ.
Lạc Minh Xuyên che ở trước người hắn bước vào Phật đường, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng mãnh liệt kéo tới.
Y quay đầu lại muốn nói ‘Chớ vào’, nhưng mà thân hình ngã thẳng về phía sau!
Ân Bích Việt thấy sắc mặt y không đúng, hỏi han quan tâm lúc này sẽ bị loạn, nên đi đến hai bước đỡ lấy y.
Tương tự, trong nháy mắt hắn bước vào Phật đường, bỗng nhiên trước mắt biến thành màu đen, thứ cuối cùng nhìn thấy, là tượng Phật khép nửa mắt.
Lạc Minh Xuyên đứng ở bên vách núi, vẫn có chút sững sờ.
Y nhớ rằng y cùng với sư đệ, rõ ràng là đang ở Hưng Thiện tự, nhưng trước mắt…
“Ma đầu!”
Một tiếng quát chói tai như sấm sét vang lên.
Đầu óc y choáng váng, chỉ cảm thấy trên người không chỗ nào là không đau, bỗng nhiên bị một tiếng quát này quát cho tỉnh, rũ mắt thì thấy cả thân máu me khắp người.
Trên vách đá cheo leo gió lớn, tựa như có thể thổi cả người ta xuống.
Chẳng hiểu sao, y biết phía dưới này chính là Vực Vẫn Tinh.
Sư đệ trước mặt hình như chỉ trong một đêm mà đã lớn lên rất nhiều, chứng tóc bạc vẫn luôn khiến y lo lắng cũng không còn. Ba ngàn sợi tóc đen tung bay trên đạo bào màu trắng, khớp ngón tay cầm kiếm rõ ràng, trắng nõn như ngọc.
Vẫn là Ỷ Hồ kiếm, nhưng mũi kiếm lại chỉ vào y.
Trên thân kiếm là máu nhỏ tí tách.
Phía sau Ân Bích Việt có rất nhiều người đang đứng, có lão giả Bão Phác tông mang đạo bào màu xanh, cũng có tăng nhân một thân áo cà sa màu vàng sáng, lại nhìn về phía sau, mỗi môn phái đều có ít người.
Nhưng bọn họ cũng không hề động thủ, chỉ mang sắc mặt lạnh lùng bàng quan xem tất cả.
Lạc Minh Xuyên giương mắt, nhìn thẳng người xa lạ trước mắt, phát hiện mỗi chữ y nói đều không lưu loát, “Sư đệ, đệ tin bọn họ? Đệ muốn giết huynh?”
Chuyện trong lòng sợ hãi nhất, không muốn đối mặt nhất, vẫn đã xảy ra.
Sắc mặt lạnh như băng sương của Ân Bích Việt lần đầu tiên thay đổi, hắn hơi nhíu mày,
“Ta muốn giết ngươi thì liên quan gì đến người khác? Giữa ngươi và ta, cũng nên có một cái kết thúc.”
Lạc Minh Xuyên nhất thời hoảng hốt, trong ký ức, thiếu niên cũng đứng cầm kiếm như vậy. Nhưng mà là đứng cùng một chỗ với y, ánh mắt kiên định, “Nhưng nếu nhất định phải tin cái gì đó, ta tin sư huynh.”
Rõ ràng là chuyện ngày hôm qua, nhưng lại xa xôi như trải qua cả đời, khiến cho y gần như không nhớ rõ được chuyện đó có từng xảy ra hay không.
Hôm qua chúng ta, hôm nay ngươi ta.
Trong nháy mắt mũi kiếm đâm vào tâm mạch, không có thống khổ như trong tưởng tượng.
Máu tươi dâng lên ngược lại khiến cho người ta trở nên tỉnh táo. Có thể cảm nhận rõ ràng sức sống đang trôi đi.
Mũi kiếm xuyên qua thân thể, lại lộ ra một tấc, khoảng cách của hai người gần trong gang tấc. Lạc Minh Xuyên nhìn chăm chú vào cặp mắt kia, rồi lại cười rộ lên, “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi cũng không phải sư đệ. Sư đệ sẽ không nhìn ta như vậy.”
Đả thương người không phải là lưỡi kiếm, mà là ánh mắt lạnh lẽo của người đó.
Người cầm Ỷ Hồ kiếm trong tay người không nói gì, lạnh lùng đá y xuống Vực Vẫn Tinh.
Ân Bích Việt vẫn cảm thấy đầu rất choáng váng.
Hắn mở mắt ra, nhìn hình chiếu dưới gạch lưu ly, giữa sự đan xen giữa tối và sáng là khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Lúc này hắn mới phát hiện vậy mà hắn quỳ trên mặt đất. Cơn lạnh thuận theo đầu gối truyền khắp thân thể.
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng trên vai lại như có một ngọn núi lớn đè lên, miễn cưỡng thẳng lưng đã là cực hạn.
Giương mắt liền nhìn thấy đại điện rộng rãi vô biên, có chân đèn đồng, dưới ánh nến, nhưng một chút độ ấm cũng không có.
Vương tọa cao xa ở cuối đại điện, chỉ có thể nhìn rõ có người ngồi ở trên đó, khuôn mặt ẩn trong bóng tối u ám.
Người kia mở miệng, âm thanh trầm thấp. Lại chẳng hiểu sao sinh ra cảm giác mênh mông như có như không, vang vọng trong đại điện trống trải, “Nghĩ rõ chưa?”
Ân Bích Việt cả kinh. Hắn cảm thấy mình nhất định biết người trên vương tọa.
Sau một khắc, người kia thong dong đứng dậy, từ trên cao đi xuống.
Tầng tầng lớp lớp vạt áo uốn lượn trên mặt đất, tựa như cơn thủy triều tối đen cuồn cuộn.
Trên lớp áo dài là phù văn trận pháp phức tạp, dưới ánh lửa nhảy múa, trông đáng sợ như là vật sống.
Thân hình người nọ thoắt biến trong nháy mắt, liền vượt qua đại điện rộng lớn, đứng ở trước người Ân Bích Việt.
Ân Bích Việt rốt cuộc biết vì sao lại cảm thấy quen thuộc.
Bởi vì người này là Lạc Minh Xuyên.
Nhưng bất luận người nào đã từng gặp Lạc Minh Xuyên, cũng sẽ không nhận sai hai người.
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau đến bảy phần, lại cố tình có nhiều hơn ba phần tà.
Trong ánh lửa nửa sáng nửa tối, trông như là yêu ma mê hoặc lòng người dưới vực sâu.
Ân Bích Việt há miệng, lại phát hiện mình nói không ra lời.
Đầu ngón tay lạnh như băng nâng cằm của hắn lên, ý lạnh thấu xương lan ra toàn thân.
Hắn chỉ có thể bị ép ngửa đầu nhìn vào mắt người này.
Đồng tử màu mực được ánh nến trong điện chiếu vào, nhìn vào như có thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Người kia cúi thấp xuống, khoảng cách càng gần hơn.
Hơi thở lạnh lẽo phả ra ở nơi cần cổ, lại như mang theo ý cười sung sướng,
“Ngày xưa có Phật Tổ cắt thịt cho ưng ăn, bây giờ có Ân Chưởng môn dùng thân cho ma ăn. Chẳng lẽ không phải là một giai thoại đáng để lưu truyền cho hậu thế sao?”
Ân Bích Việt cảm thấy tư thế này khiến cho hắn khó chịu vô cùng, lại giãy không thoát trói buộc vô hình nọ.
Chỉ có thể nghe người kia nói tiếp, “Ngươi bồi ta một đêm ở điện Trường Uyên, sáng mai ta cho binh lui ba ngàn dặm. Thế nào?”
Cho dù không biết đầu đuôi câu chuyện, trực giác cũng nói cho hắn biết đây nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hắn nhìn cặp mắt không có chút tình cảm nhân loại nào mà chỉ có dục vọng kia.
Nói từng câu từng chữ,
“Ngươi không phải sư huynh. Sư huynh sẽ không nói lời như vậy.”
Cho dù ngươi mọc ra một khuôn mặt y hệt sư huynh, nhưng cũng không phải huynh ấy.