Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

chương 66: hướng về trời xanh hỏi đạo lý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ân Bích Việt nghĩ thầm đùa nhau à, thế này thì làm sao đi?

Chợt dưới chân bỗng nhẹ nhàng, chỉ thấy mây mù bỗng dưng tụ lại, hắn và Lạc Minh Xuyên lại bay lên trời, đến giữa không trung cùng với người tới.

Phía sau bọn họ, mạch đất sụp đổ và núi rừng nhanh chóng thu nhỏ lại, Phật điện sụp đổ của Hưng Thiện tự cũng chợt lóe qua.

Tốc độ quá nhanh, bên tai tất cả đều là tiếng gió gầm rú, sương trắng đập vào mặt khiến Ân Bích Việt không thấy rõ khuôn mặt của người phía trước.

“Tiền… Tiền bối.”

Hắn ngồi trên mây, muốn lên tiếng nói cám ơn, nhưng mà gió lạnh thổi vù vù, thổi đến mức hai hàm răng của hắn run lên.

Người phía trước cũng thấy không ổn, tiện tay phất xuống ống tay áo.

Ân Bích Việt phát hiện, bọn họ vẫn bay lượn trên không trung, chỉ là tiếng gió đã lắng xuống, hơi lạnh cũng tán đi, thật giống như có một cái lồng vô hình cản lại.

Ngày đó, đã có quá nhiều chuyện kinh ngạc, tâm lý và năng lực chịu đựng của hắn đã nâng cao.

Thế nhưng chờ khi hắn thấy rõ khuôn mặt thiếu niên của kiếm khách áo trắng kia, trong nháy mắt hai chữ ‘tiền bối’ kẹt ở cổ họng, có làm sao cũng chẳng thể thốt ra được.

Thiếu niên đứng trên đám mây, hất cầm từ trên nhìn xuống hắn, “Lão tứ, nhìn thấy vi sư không vui sao?”

… Vi sư.

… Sư.

Lần này Ân Bích Việt hoàn toàn nói không ra lời rồi.

Rốt cuộc tại sao, cái người nhìn cũng chẳng chênh lệch với tui lắm, lại là sư phụ cool ngầu lòi trong truyền thuyết của tui…?

Loại đả kích này có thể so với việc xuyên qua mà cầm nhầm kịch bản.

Hắn ngơ ngác nói, “Vui, rất vui.”

Không phải sư phụ, vậy thì ai có thể mang ta bay như vậy?

Nhìn kỹ lần nữa, còn có bảy phần tương tự với bức chân dung trên Hề Hoa phong. Chỉ là trẻ hơn hai mươi tuổi thôi.

Kiếm Thánh cười rộ lên, cặp mày sắc như kiếm dãn ra, có vẻ sáng sủa đặc biệt ưa nhìn.

Ân Bích Việt tỉnh táo lại, mấy vấn đề chưa nghĩ kỹ lần lượt kéo tới.

Giữa sư huynh và Ma tôn có quan hệ gì? Chưởng viện tiên sinh và Hưng Thiện tự đều biết chuyện này, vậy sư phụ biết bao nhiêu?

Lúc trước nghe nói sư phụ đi Vực Vẫn Tinh, là bởi vì nơi đó đã xảy ra biến cố gì sao? Dưới Vực Vẫn Tinh thật sự có ma vật?

Còn có Ỷ Hồ kiếm của hắn, rõ ràng là có lai lịch bất phàm, là do lúc truyền kiếm sư phụ đưa sai rồi? Hay là do Đại sư huynh đưa sai? Cũng không thể là do nó tự thay đổi đi?

Nếu như thế giới này còn có người có thể trả lời những bí ẩn đó, vậy người này nhất định là Kiếm Thánh.

Mà trước mắt, tất cả vấn đề đều không hề quan trọng bằng ——

“Sư phụ! Lúc nãy Lạc sư huynh bị trọng thương…”

Kiếm Thánh như là mới nhìn thấy người đồ đệ mình ôm trong ngực, dưới ánh mắt ước ao của Ân Bích Việt, bình tĩnh cúi người xuống, tùy ý chạm vào mạch môn, “A… Không chết được.”

Rồi lại vỗ một chưởng trên vai Ân Bích Việt.

Ân Bích Việt chỉ cảm thấy dưới một chưởng sư phụ vỗ, tinh thần chấn động, toàn thân thoải mái đến mức không nói ra được, tựa như mấy vết thương to to nhỏ nhỏ cũng đều tốt hơn rất nhiều. Nhưng hắn vẫn nhíu mày, rầu rĩ nói, “Nhưng bây giờ sư huynh hôn mê bất tỉnh…”

Kiếm Thánh trưng ra khuôn mặt trưởng bối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đương nhiên nếu vẻ mặt này gắn lên mặt một lão gia gia râu bạc trắng bay bay, thì sẽ có lực uy hiếp hơn.

Ân Bích Việt lập tức lái suy nghĩ đi, tu vi của sư phụ ở level nào? Đệ nhất thiên hạ đó, sư phụ đã nói không sao rồi, mình đương nhiên phải tin tưởng sư phụ.

Kiếm Thánh vung vung tay,

“Chừng nào nó tỉnh đều dựa cả vào duyên phận của riêng nó, lão phu cưỡng ép ra tay, dù người có tỉnh rồi cũng thành thằng ngu… Chết tiệt, ngươi đừng có ôm chặt như vậy.”

Một bên đau lòng nghĩ, nhanh như vậy mà lão tứ đã khăng khăng một mực, muốn chết muốn sống theo người ta rồi. Tất cả đệ tử trong nhà đều là người đàng hoàng, ngay cả lão ngũ cũng thông tuệ như ta, nhưng đáng tiếc trong nhà còn có cả đống chuyện sốt ruột.

Chết tiệt, tương lai thật đáng lo.

Cưỡi mây gió mà đi, chớp mắt đã ngàn dặm.

Nhìn sơn môn Thương Nhai từ trên mây, giữa ngàn núi vàng óng và xanh sẫm là mái ngói xanh, rất có vẻ hào hùng bễ nghễ thiên hạ.

Trong lòng Ân Bích Việt cảm khái vạn ngàn lần. Lúc mình xuống núi vào đời là vào ngày xuân, bây giờ trở về cũng đã là cuối thu. Trước khi đi Chiết Hoa hội, thế nào cũng không nghĩ tới trên đường sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã từng rất nhiều lần, hắn thậm chí cho là mình không về được.

Cũng không thấy động tác của Kiếm Thánh ra sao, mây dưới chân bỗng nhẹ nhàng hạ xuống.

Đại Trận Hộ Sơn của Thương Nhai nằm trong tay Chưởng môn Chính Dương Tử và Quân Dục, có động tĩnh gì thì họ là người đầu tiên biết được.

Bây giờ, hai người họ một người vuốt râu mép một người ôm kiếm, đứng trong một tiểu viện ở Hề Hoa phong, là nơi ở trước kia của Kiếm Thánh.

Quân Dục nghiêm túc hành lễ, “Sư phụ.”

Chính Dương Tử thì lại đi nhanh đến đỡ người trong tay Ân Bích Việt, “Trời ơi, đại đồ đệ của ta! Đây là thế nào, lúc đi còn nhảy nhót tưng bừng cơ mà!”

Kiếm Thánh không để ý tới ông, đẩy một bên cửa viện, bụi đổ rào rào xuống. Không thể không giơ tay làm một quyết trừ bụi, quay người nói với đại đệ tử của mình, “Khụ, vài ngày không về… Ngươi cũng cao hơn rồi, còn cao hơn cả sư phụ.”

Quân Dục nghiêm túc sửa lại cho người nọ, “Không phải là vài ngày, là năm tháng ngày.”

Ân Bích Việt ngạc nhiên phát hiện, sư phụ phóng khoáng của mình, vậy mà trên mặt hơi có chút lúng túng.

Tiếp theo Kiếm Thánh như là đang nói sang chuyện khác, nhìn về phía Lạc Minh Xuyên, nghiêm mặt nói, “Trước tiên đến điện Thanh Hòa, thương lượng chính sự.”

Chính Dương Tử sử dụng ‘Thương Nhai lệnh’, đoàn người liền tới đến điện Thanh Hòa trên ngọn núi chính Hề Càn phong, thu xếp cho Lạc Minh Xuyên ở trong điện.

Lúc Vệ Kinh Phong bái vào Thương Nhai sơn, Chính Dương Tử chính là sư huynh đồng môn của y. Chỉ là ở trong mắt ông, tính tình của người sư đệ thật là quá khiến cho người ta không bớt lo được, khi xuất môn còn dễ gây chuyện, toàn đặt bản thân vào nguy hiểm. May là sau đó tu vi cao tu thành Thánh nhân, cũng không còn ai chọc tên này nữa.

Lúc này Chính Dương Tử nhìn đại đệ tử nằm ở trên giường, tựa như lại trở về những ngày bị Vệ Kinh Phong làm cho tức giận đến nôn ra máu, run rẩy hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Kiếm Thánh vẫn lời ít mà ý nhiều khiến người ta tức chết, “Không biết.”

Mắt thấy lão gia gia râu bạc tức giận đến mức thở không nổi, Ân Bích Việt vội vàng đứng ra giải thích.

Nói từ lúc bọn họ đi vào Hưng Thiện tự, ngoại trừ ảo cảnh trong Phật đường dưới vực sâu thì những thứ còn lại hắn đều nói. Dù sao có sư phụ ở đây, câu không biết lúc nãy có thể là lười nói, hắn không xác định được có chuyện gì có thể giấu diếm được tai mắt của được Thánh nhân.

Cuối cùng hắn tổng kết, “Sư huynh là muốn chữa bệnh cho con nên mới đi Hưng Thiện tự, là con không tốt. May mà vào lúc sống còn sư phụ xuất hiện, cứu bọn con ra.”

Sau khi mọi người nghe xong, nhất thời lặng im.

Chính Dương Tử trừng hắn, “Mắc mớ gì đến con, là do đám con lừa trọc đầu hỏng óc Hưng Thiện tự. Lại còn mặt dày viết ngọc giản cho ta, nói rằng tất cả Phật điện và phòng ở của bọn họ đều sụp đổ rồi, chẳng lẽ còn trông cậy chúng ta bồi thường hay sao?”

Ân Bích Việt cả kinh, Hưng Thiện tự có cơ nghiệp trăm vạn năm, kích thước to lớn, toàn bộ trận pháp bị phá hủy cũng không đến nỗi này. Hắn theo bản năng nhìn về phía sư phụ.

Kiếm Thánh bình tĩnh nói, “Tiện tay.”

Dường như trên mặt có viết ‘Là ta làm đó, không phục thì nhịn đi’.

Sắc mặt của đại sư huynh cũng không tốt, lạnh lùng nói, “Phật môn cái gì, toàn giả từ bi.”

Ân Bích Việt rất bất đắc dĩ, tại sao không một người để ý vị Quan vẫn chưa chết trong trăm vạn năm trước, dã tâm tái thế của Ma tôn Mạc Trường Uyên, còn việc sư huynh rất có thể nhập ma đó! Các người không khiếp sợ sao?!

Chẳng lẽ điều này không phải là Trọng! Điểm! Chính?!!

Dường như Kiếm Thánh biết Ân Bích Việt đang suy nghĩ gì, “Nó có nhập ma hay không nhập ma cũng không quan trọng, quan trọng là…, nó còn có phải là nó hay không.”

Chính Dương Tử cũng cảm thấy nguy hiểm, “Nói cách khác, lúc nó tỉnh lại, cũng có thể là Ma tôn?”

Đại điện im lặng trong nháy mắt.

Cuối cùng, Kiếm Thánh nói, “Chuyện này phải xem ý chí của chính nó.”

Chính Dương Tử nghe lời này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, như là rất có lòng tin với Lạc Minh Xuyên, cũng cực kỳ không trách nhiệm nói, “Chuyện đó không thành vấn đề, được rồi, mọi người giải tán đi.”

Ân Bích Việt kinh hãi, còn đáng sợ hơn nữa chính là sư phụ của hắn thật sự đáp một tiếng chuẩn bị đi.

Đây chính là chuyện lớn động trời đó?! Mấy người tùy ý như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?!

Nếu Ma tôn biết hắn không được coi trọng như vậy thì hắn sẽ khóc đến chết luôn đó!

Sắc mặt của đại sư huynh vẫn lạnh lùng nghiêm túc, “Nhị sư muội đi biển Phù Không bảo vệ ngũ sư đệ, tam sư đệ vẫn chưa hề trở về.”

Ân Bích Việt biết sư tỷ của mình nhất định là thấy lá thư từ biệt của Lải Nhải gửi về, không yên lòng nên liền đi tìm. Còn tam sư huynh, chắc là… Còn đang trốn Tống Thiếu môn chủ nhỉ?

Vừa nghĩ như thế, hắn đột nhiên cảm thấy đại sư huynh cô đơn một mình ở trên núi… Hơi có chút đáng thương.

Quân Dục nói tiếp, “Sân của sư phụ chưa được quét tước, không bằng đến chỗ con ở.”

Kiếm Thánh ‘A’ một tiếng, đi cùng Quân Dục.

Trước khi đi còn quay đầu lại hỏi hắn, “Lão tứ, không về nghỉ ngơi à?”

Ân Bích Việt lắc đầu, “Con ở lại với Lạc sư huynh.”

Kiếm Thánh không nói gì nữa, trưng ra khuôn mặt trưởng bối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trở về.

Chính Dương Tử ngược lại lại nở mày nở mặt, chạy như bay, thần thanh khí sảng mà đi.

Ân Bích Việt bò một miếng hương gỗ Tê an thần vào lư hương khắc hoa sen.

Khói bay lượn lờ, trong điện trống rỗng, chỉ có gạch xanh sáng đến có thể soi gương chiếu ra bóng dáng của hắn.

Sắc trời tối lại, hắn đốt đèn, ngồi ở trước giường, ngơ ngẩn nhìn người trên giường.

Năng lực phục hồi của sư huynh đúng là rất kinh người, tất cả vết thương đã khép lại như lúc ban đầu từ lâu, sắc mặt đã có sức sống. Lông mi khép lại tạo thành cái bóng hình quạt, khuôn mặt rất nhu hòa, tựa như đang ngủ.

Thế nhưng sư phụ nói lúc nào tỉnh lại đều dựa cả vào duyên phận của huynh ấy. Có lẽ lại như trong cảnh thiền định, sư huynh rất có thể đang chống lại thứ gì đó. Lúc nào thắng thì lúc đó có thể tỉnh lại.

Nhưng Kiếm Thánh cũng không giúp được huynh ấy, đây là cuộc chiến của một mình huynh ấy.

Chính hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra sức.

Hắn chợt nhớ tới, sư huynh không chỉ một lần chăm sóc hắn lúc mê man. Cuối cùng cũng coi như đến lượt hắn chăm sóc sư huynh một lần, tuy rằng chẳng giúp được cái gì.

Giữa núi có tiếng chuông truyền đến từ nơi xa xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười đùa trò chuyện của đệ tử Thương Nhai ở Chấp Sự đường bên kia.

Tất cả đều là dáng vẻ trước đây.

Ngày hôm nay, thật vui khi thấy sư phụ, thật vui khi về Thương Nhai sơn, thấy đại sư huynh đột phá cảnh giới, cũng thật vui.

Những thứ đó đều ở thế giới này, là những chuyện và những người rất quan trọng với hắn. Trong tương lai, nếu có một ngày cần phải, hắn sẽ cầm kiếm mà chiến.

Thế nhưng sư huynh thì sao?

Ân Bích Việt đột nhiên có một chút hoảng loạn.

Bởi vì hắn phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn đã quen ỷ lại sư huynh.

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ rời Diệp thành, sư huynh rõ ràng đã nói, ‘Tu hành và cuộc sống, xưa nay đều là chuyện của một người’.

Nếu có thể, hắn vẫn muốn đi cùng sư huynh.

Tựa như quãng đường vừa rồi, cùng nhau tu hành, cùng luyện kiếm, cùng nhau đi rất nhiều nơi, giao phía sau lưng cho nhau, cùng đối mặt kẻ địch mạnh mẽ và những nguy hiểm không lường trước được.

Trời tối người yên, trăng lên giữa trời, ánh sáng lạnh như băng rơi vào một nơi.

Hắn đi đến chỗ cao hóng gió ngoài điện, nhìn trăng sáng chiếu trên núi xanh rậm rạp, tâm tư hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại.

Quay đầu liền thấy Chính Dương Tử cũng đứng ở trên bậc thang, lưng có chút cong, dưới ánh trăng, nếp nhăn hai bên thái dương hình như lại sâu hơn.

Ân Bích Việt cất tiếng gọi Chưởng môn, Chính Dương Tử vung vung tay, ra hiệu không cần phải để ý đến ông.

Qua rất lâu, Chính Dương Tử đột nhiên mở miệng, thanh âm khàn khàn tung bay trong gió đêm.

“Thật ra một năm trước thì ta đã biết. Nhưng ta không tin. Lúc đó ta nghĩ, nếu như được lùi ngàn bước, coi như nó có như vậy, thế nhưng ta còn có thể ném đồ đệ của mình đi sao?”

Ân Bích Việt biết đến chuyện ông nói là chuyện Ma tôn.

“Ta không hiểu, tại sao lại phải là nó? Đứa nhỏ này có chỗ nào không tốt chứ? Cái số mệnh này lại rơi trên người nó…”

Hướng về trời cao hỏi đạo lý là một chuyện hết sức không có đạo lý.

Bởi vì trên thế gian có quá nhiều khốn khổ đấu tranh cũng có thể dùng câu ‘Đây là số mệnh’ để giải thích.

Chính Dương Tử không phải không hiểu, nhưng bây giờ ông không phải là Chưởng môn uy nghiêm, mà là một sư phụ có lẽ sẽ mất đi đồ đệ.

Ân Bích Việt suy nghĩ một chút,

“Chắc chắn sẽ có cách. Hãy tin tưởng sư huynh, chờ huynh ấy tỉnh lại.”

Hắn nói rất kiên định. Thật giống như là đang nói chút chuyện nhỏ này, căn bản không làm khó được sư huynh của hắn.

“Không sai, rồi sẽ có cách.”

Ân Bích Việt nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Kiếm Thánh ngồi trên mái cong của điện, góc áo bào tung bay, đại sư huynh ôm kiếm đứng ở một bên người nọ.

Hắn cười rộ lên.

Tuy rằng còn có rất nhiều chuyện không rõ, nhưng bây giờ đều không quan trọng.

Bọn họ đều tin tưởng sư huynh, đồng thời chống lại mệnh trời, đối mặt thế giới không biết rung chuyển ra sao.

Hướng về trời xanh hỏi đạo lý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio