“Sư phụ, lúc nào thì chúng ta xuất phát?”
“Ngày mai lại nói, lão phu về ngủ một giấc trước đã.”
Dùng tu vi của Thánh nhân, giấc ngủ đã chẳng còn bắt buộc từ lâu. Nhưng Vệ Kinh Phong ham ngủ.
“Đi thôi.” Y quay người hô một tiếng với Quân Dục, sau đó đi về sân của đồ đệ mình.
Trăng sáng bắt đầu lên cao. Gió đêm cuối thu cũng thêm mấy phần lạnh lẽo tiêu điều, giữa biển rừng vang lên từng trận tiếng sóng.
Từ góc nhìn của Ân Bích Việt, dưới sắc trời nửa tối, bóng lưng của hai người gần như sóng vai nhau.
Nhưng hắn biết, đại sư huynh vẫn luôn bước sau sư phụ một bước. Đây là một loại kính trọng không thể vượt qua.
Hắn đột nhiên cảm thấy rằng, làm đồ đệ đầu tiên của sư phụ, mang ý nghĩa rất khác. Nếu như nói trên cõi đời này có người có thể thật sự hiểu rõ Thánh nhân, vậy người đó nhất định là đại sư huynh.
Ngày thứ hai, Lạc Minh Xuyên đến Luận Công đường giảng bài. Bài giảng đều là về kiến thức nhập môn tu hành, ví dụ như tẩy kinh phạt tủy, con đường chân nguyên vận hành trong linh mạch, võ tu nên chọn lựa công pháp như thế nào, làm sao để linh tu thu vào linh khí.
Những thứ này đều là bài giảng cho các đệ tử nhỏ tuổi mới vừa bái vào Thương Nhai, nhưng rất nhiều người tới nghe. Cảnh giới nào cũng có.
Luận Công đường là Tiểu Học đường của Thương Nhai sơn, Lạc Minh Xuyên làm Thủ đồ môn phái, lúc trước thường tới nơi này giảng chút kiến thức căn bản.
Nơi này gần Chấp Sự đường, kẻ đến người đi nối liền không dứt, coi như là một trong những nơi náo nhiệt nhất ở Thương Nhai sơn.
Ân Bích Việt đứng trước cửa Luận Công đường, thỉnh thoảng có đệ tử dừng lại gật đầu chào hắn, người có bối phận càng thấp hơn còn hành lễ. Lần này hắn xuống núi một chuyến, ở chung với người khác nhiều hơn, cảnh tượng thế này cũng có thể ứng đối, không đến nỗi lúng túng.
Vừa đến không lâu lắm, lớp của Lạc Minh Xuyên đã tan học, y đi ra trong một đám đệ tử vây quanh.
Y không ngờ tới Ân Bích Việt sẽ chờ ở bên ngoài, hơi nao nao rồi liền tiến lên đón, khóe miệng nhếch lên mà y cũng không biết.
“Sư đệ…”
Người chung quanh rất nhanh đã tản ra, trong khoảnh khắc bên người Lạc Minh Xuyên đã trống rỗng.
Các đệ tử đi ngang qua cũng nhẹ nhàng tránh đi, chừa lại cho bọn họ chút không gian.
“Chờ lâu lắm rồi?”
Ân Bích Việt lắc đầu, “Không có.”
Bọn họ đều không nhắc lại tranh chấp vào hôm qua.
“Hôm nay sư phụ muốn mang đệ xuất môn làm việc… Đệ cũng không biết lúc nào thì trở về.”
Ý cười của Lạc Minh Xuyên cứng lại, nhưng lập tức thành khẩn chúc mừng Ân Bích Việt, “Khó mà được Kiếm Thánh chỉ dạy, chờ lúc sư đệ trở về, tất nhiên trình độ sẽ tăng cao, tiến thêm một bước.”
Ân Bích Việt gật gật đầu.
Không biết tại sao, hắn lại mở miệng giải thích, “Đệ nghĩ là sẽ rất nhanh.”
Lạc Minh Xuyên cười rộ lên,
“Đi thôi, huynh đưa đệ về.”
Một đường không nói lời nào, chỉ có tiếng giày mây nện trên lớp lá dày rụng trên đất.
Hai người đứng dưới Hề Hoa phong ít dấu chân người. Trên mây xanh, dưới lá vàng, cuối thu khí sảng.
Ân Bích Việt cảm thấy mình đã hiểu rõ, “Sư huynh, chuyện công pháp, chờ đệ trở về rồi mới quyết định được chứ?”
Lạc Minh Xuyên không đáp.
Y không biết giải thích như thế nào với sư đệ mang vẻ mặt ngây thơ này.
“Có lẽ đệ đúng là không đủ chín chắn, nhưng lần này ra ngoài du lịch cùng sư phụ một chuyến, tất nhiên là sẽ tiến bộ rất nhiều. Chờ đệ trở về, chúng ta cùng nghĩ cách… Hoặc là như sư huynh nói, chờ đệ làm Lễ đội mũ được không?”
Ân Bích Việt tự nhận đây là lần mà năng lực biểu đạt của hắn phát huy tốt nhất, nếu như sư huynh còn không đáp ứng, vậy thì thật sự không có cách nào nữa. Nghĩ tới đây, trong ánh mắt không tự chủ mà mang theo mấy phần khẩn cầu.
Đặt trong mắt Lạc Minh Xuyên, sắc mặt vốn lạnh lùng của sư đệ bỗng trở nên đầy sức sống, trong mắt như có làn nước thu gợn sóng, lại như con mèo nhỏ với bộ lông mềm mại trong học phủ, nhưng lại có vẻ đáng thương vô cùng.
Y ngẩn ra, vào lúc này cái gì cũng bất chấp, há mồm liền đồng ý, “Được, tất cả đều nghe lời đệ.”
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm, ý cười càng sâu.
Lúc Kiếm Thánh xuống từ Hề Hoa phong, nhìn thấy tình cảnh này, nhẹ nhàng mắng một tiếng chết tiệt. Vung vung tay với người ở phía sau, “Đừng tiễn nữa, về đi.”
Quân Dục đứng tại chỗ, nhưng không trở về.
Lạc Minh Xuyên hành lễ với Kiếm Thánh.
Vệ Kinh Phong vốn không kiên nhẫn với những nghi thức xã giao thế này, nhưng lần này lại có chút hưởng thụ. Thậm chí có chút buồn cười mà nghĩ, mặc kệ ngươi là Chân Tiên hay là Ma tôn, cũng phải hành lễ với lão phu, làm Thánh nhân cũng coi như đáng giá.
Ân Bích Việt nghĩ đến lần trở về này còn chưa có nói chuyện với đại sự huynh. Hắn đi tới trước mặt Quân Dục, há miệng, cuối cùng ảo não nói một câu phí lời, “Chúc mừng kiếm đạo của đại sư huynh tinh tiến.”
Quân Dục suy nghĩ một chút, “Sư đệ cũng tiến bộ rất nhiều.”
Sắc mặt người này vẫn nghiêm túc lạnh lùng, lời nói cũng lộ vẻ cứng ngắc.
Nhưng Ân Bích Việt biết, đại sư huynh đã rất nỗ lực.
Hắn khom mình hành lễ, là để cáo biệt. Quân Dục đỡ hắn dậy. Hai người cũng không phải là dạng người sỏi ngôn từ, nhưng lại có cảm giác thân cận giữa đồng môn với nhau, chắc chắn sẽ không lạnh nhạt.
“Đi thôi, lão tứ.”
Hắn quay đầu nhìn lại một lần cuối cùng, thấy thân ảnh Lạc Minh Xuyên thân đứng trong nắng sớm ngày thu. Mặt mày mỉm cười, nhợt nhạt mà ôn hòa, như noãn ngọc phát ra ánh sáng.
Ân Bích Việt cứ tưởng rằng sư phụ sẽ cưỡi gió, chỉ cần thời gian một ngày là đã vượt qua được đại lục, mặc kệ là làm chuyện gì, tất nhiên đều sẽ rất nhanh.
Mà trên thực tế, bây giờ bọn họ đang đi dạo phố.
Lược Dương thành nằm cách chân Thương Nhai sơn hai mươi dặm, bọn họ đi xuyên qua dòng người giữa phố phường nườm nượp.
Hôm qua trời mới vừa mưa, nước đọng trên gạch xanh còn chưa khô, lá ngô đồng vàng óng tung bay.
Cờ rượu trên lầu cao khẽ bay, hương rượu mạnh thơm nồng tràn ra, lẫn vào hơi nóng từ hàng dê nướng ven đường, đủ để sưởi ấm cái lạnh cuối thu.
Không ít người đi đường luồng chéo tay vào trong ống tay áo, ngay cả mấy cô nương trẻ tuổi thích chưng diện nhất cũng thay váy mùa hạ bằng vải sợi bông dày.
Kiếm Thánh rất hợp với hoàn cảnh chung quanh mà mang thêm áo choàng chống lạnh, thì thầm,
“Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn.”
Phong Thu Ly là đoản kiếm, chế tác tinh tế, trang trí bằng ngọc trai, đặt ở bên hông người này, lại như một món đồ trang sức xinh đẹp.
Mà bản thân người này, lại như một vị công tử tẩu mã chương thai. (Ý chỉ ăn chơi, ám chỉ cuộc sống dâm nhạc.)
Dường như Ân Bích Việt đột nhiên hiểu rõ, tại sao trên thế gian này người từng gặp qua Thánh nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì mọi người nhất định không nghĩ tới Thánh nhân sẽ là như thế này.
Ngâm xong câu thơ, Kiếm Thánh tự nói, “Ta nhớ ở Lược Dương Thành có thịt kho tàu và thịt bò nạm nhà làm rất ngon… Ầy, Lộ Hoa cô nương trong Xuân Tụ lâu hát một đoạn nhạc rất hay…” Y quay đầu hỏi đồ đệ của mình, “Lão tứ này, có từng đi lầu xanh chưa?” (Xuân Tụ lâu, tụ là ống tay áo, xuân vừa là mùa xuân, vừa chỉ tình dục, ái tình.)
Ân Bích Việt cả kinh tới mức nghẹn một hơi, suýt nữa đã bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
“Khụ khụ khụ, không có không có…”
Đây nhất định không phải là cái thứ mà hắn đang nghĩ!
Lại như trong Diệp thành, hắn hiểu lầm Lải Nhải đang mời mình đi lầu xanh.
Cảnh giới tu hành của sư phụ sâu không lường được, phẩm hạnh như núi cao, sao có thể nói mấy lời như thế…
“Đi, sư phụ dẫn ngươi đi lầu xanh!”
Kiếm Thánh vung tay lên, kéo đồ đệ bé bỏng đang ngẩn ra quẹo vào ngõ nhỏ sau phố lớn.
Trời cao ở trên! Lần này thật sự không phải là tui nghĩ nhiều rồi.
Đi xuyên qua hẻm nhỏ rượu ấm hoa tươi, dọc theo đường đi các bóng hồng thơm ngát tới tới đi đi. Ân Bích Việt có chút trố mắt, mãi đến tận khi bước vào ngưỡng cửa mới lấy lại tinh thần.
Giữa ban ngày, Xuân Tụ lâu chưa đốt đèn rực rỡ, ánh sáng tăm tối. Trong đại sảnh có một chậu than đang cháy hừng hực, phát ra tiếng đôm đốp vang vọng. Mấy vị khách ngồi rải rác hai, ba bàn uống rượu, dùng giọng địa phương Lược Dương nói chuyện lớn tiếng.
Ma ma đã nửa già dựa vào quầy, dùng chất lỏng từ cây móng tay tô móng, không chút để ý liếc nhìn vị khách vừa mới vào cửa. ( Cây móng tay/phượng tiên hoa: Người ta thường dùng lá cây móng tay để nhuộm đỏ móng tay, móng chân.)
Nếu như không phải người tu hành có khứu giác bén nhạy, có thể ngửi thấy được hương son phấn cùng hương hoa nhàn nhạt trong không khí, Ân Bích Việt quả thật cảm thấy được sư phụ đi lộn chỗ rồi.
Lầu xanh này không giống như trong tưởng tượng của hắn. QAQ
Mấy câu kiểu ‘Đại gia tới đây chơi đi’ đâu rồi. QAQ
Lẽ nào bọn họ phải ở chỗ này ngồi uống rượu đến tối, chờ mấy hoạt động đặc sắc ban đêm, ví dụ như nghe Lộ Hoa cô nương hát sao?
Không đợi Ân Bích Việt suy nghĩ nhiều, Kiếm Thánh đã mang hắn đi tới trước quầy, để lên một nén bạc, “Bà chủ, ‘Phù Sinh Hoan’ còn không?”
Ân Bích Việt ngạc nhiên phát hiện, sư phụ của hắn vậy mà biết giọng Lược Dương!
Bà chủ ước lượng bạc một chút, lấy ra một vò rượu từ trong quầy.
‘Rầm’ một tiếng, nặng trình trịch đặt ở trên quầy, tro bụi bay lượn.
Hai người tìm một góc bên cửa sổ mà ngồi xuống.
Kiếm Thánh lưu loát mở vò rượu ra, mùi thơm mát lạnh tràn ra.
Ân Bích Việt rót đầy bát rượu cho hai người, một bên thuận theo ánh mắt của sư phụ nhìn ra phía ngoài.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có các cô nương lầu xanh nhấc làn váy đi qua, tay áo dài eo nhỏ nhắn, trâm cài lay động theo bước chân, trong ngõ là một cảnh “xuân” hoà thuận vui vẻ.
Mà cách bọn họ không xa, mấy vị khách bàn bên kia không biết là nói tới cái gì, vỗ bàn cười ha hả.
Kiếm Thánh uống một hớp rượu, thỏa mãn thở một hơi dài.
Tựa như nói chuyện phiếm mà hỏi, “Gần đây luyện được kiếm gì rồi?”
Ban đầu Ân Bích Việt đáp cẩn thận, “Trước nhất đã luyện qua Tổng Quyết Kiếm Pháp Thương Nhai, sau khi Phạt Tủy thì luyện thức của Hàn Thủy kiếm, Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm cũng học một hai phần…”
Sau đó hắn lại phát hiện sư phụ đúng là chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Kiếm Thánh thở dài nói, “A… Thanh Thiên Bạch Nhật, kiếm của lão phu, kiếm tốt…”
Lại chẳng nói thêm gì về chuyện này nữa.
“Thích uống trà gì nhất?”
“Trà Quân Sơn Vân Vụ.”
“Lão phu cũng thích trà đó, nhưng đáng tiếc mấy năm gần đây trà ngon không nhiều lắm…”
Ân Bích Việt đột nhiên cảm thấy mình trở nên bình tĩnh lại.
Từ lúc tiến vào Hưng Thiện tự đến khi trong coi sư huynh tỉnh lại, tinh thần của hắn vẫn luôn căng thẳng cao độ. Bởi vì bất an, cho nên căng thẳng.
Thế nhưng thời khắc này, không có âm mưu và bí ẩn, không có cảm giác ngột ngạt như có kiếm treo trên đầu, không có áp lực tu hành không thể ngừng lại dù chỉ một lát.
Giống như lúc ngồi ở dưới tàng cây hòe trong học phủ, uống trà cùng Chưởng Viện tiên sinh.
Bây giờ ở quán rượu lầu xanh cùng sư phụ, ồn ào náo nhiệt, nói chuyện câu được câu không. Trong lòng trở nên an tĩnh như lúc đó.
Uống rượu ngon, ngắm cô nương.
Chuyện lãng phí cuộc đời như vậy, không biết tại sao, khi làm cùng sư phụ lại tựa như có một cảm giác vui sướng khác lạ.
Vò rượu đã vơi một nửa, Vệ Kinh Phong không rót rượu nữa, Ân Bích Việt đặt chén rượu xuống như y.
Lúc này, trong đại sảnh vang lên giọng địa phương của Lược Dương,
“Bà chủ, ‘Phù Sinh Hoan’ còn không?”
“Vò cuối cùng đã bán cho bàn kia rồi.”
Ân Bích Việt nghe tiếng thì nâng mắt nhìn lên, đối diện với đao khách đang ở trước quầy cũng đang quay đầu lại.
Hai bên đều sững sờ.
Quả đất tròn quá mà tam sư huynh! Tại sao mỗi lần gặp huynh, không phải đang uống rượu, thì là đang mua rượu trên đường vậy!
Yến Hành nhìn thấy người cùng bàn với Ân Bích Việt trước tiên, quả thật là hoài nghi mình say đến hoa mắt rồi, “Sư… Sư…”
Kiếm Thánh không biết từ nơi nào lấy ra một cái bát rượu rỗng, vẫy tay với người kia, “Lại đây.”
Yến Hành vui vẻ chạy tới, nghiêm mặt, “Sư phụ chừa cho con? Sư phụ đối xử với con thật là tốt…”
“Con nghe nói sư phụ đã trở lại, con đang chạy về Thương Nhai nè…”
Cái bộ dáng có rượu chính là cha này, lần thứ hai làm mới hình tượng vĩ đại của Đoạn Thủy đao Yến Hành trong lòng Ân Bích Việt.
Không, tam sư huynh, huynh không có chạy về, huynh còn ghé lầu xanh mua rượu mà. Tụi này tận mắt thấy hết.
Ân Bích Việt nghĩ lại, Hề Hoa phong bọn họ có tổng cộng sáu người, bây giờ một nửa đều đang uống rượu lầu xanh. Chuyện này là sao đây.
Nhưng Yến Hành uống rất vui vẻ, liền chạy đi chọn một phần thịt bò sốt cùng đậu phộng ngâm dấm để nhắm rượu, một bên còn nói chuyện với bà chủ vẫn còn nét thùy mị, “Sao hôm nay Lộ Hoa cô nương không hát một khúc?”
Ân Bích Việt tỉnh táo lại, nhìn xung quanh cả sảnh đường, chẳng có cô nương nào cả.
Chỉ thấy bà chủ miễn cưỡng đáp, “Hôm nay ta bị bệnh thu táo, viêm họng, hát không được.” (Bệnh thu táo là bệnh cảm phải khí táo của mùa thu)
Lần thứ hai Ân Bích Việt nghẹn lời.
Kiếm Thánh mắng một tiếng chết tiệt, như là cảm thán hắn quá ngây thơ.
Chuyện này tui tìm ai để nói rõ lí lẽ đây. QAQ