Lạc Minh Xuyên đột nhiên không kịp chuẩn bị, liền bị Ân Bích Việt đẩy mạnh vào trong phòng, “Sư đệ…”
“Hôm nay sư huynh phải nó rõ ràng cho đệ, rốt cuộc tại sao không để cho đệ luyện Thiên La Cửu Chuyển, là do công pháp kia có vấn đề khác, hay là sư huynh căn bản không tin tưởng đệ?!”
Trong bóng tối vang lên tiếng thở dài, “Đệ chớ dùng lời để kích động huynh, sao huynh lại không tin đệ…”
Do lúc vào quá vội vàng, Ân Bích Việt giờ mới nhận ra chưa đốt đèn. Tuy với cảnh giới của hắn và Lạc Minh Xuyên, thì có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng cảnh tối lửa tắt đèn ở cùng nhau trong một phòng trước mắt chẳng hiểu sao lại khiến hắn sinh ra mấy phần lúng túng.
Sự lúng túng cũng chỉ trong ý nghĩ, tay phải của hắn vẫn lôi kéo tay áo bào của Lạc Minh Xuyên, tay trái thì phất tay áo, chân nguyên khuấy động, ánh nến đột nhiên sáng lên, chiếu ra hai cái bóng gần như chồng lên nhau lên cửa sổ.
“Chỉ cần sư huynh tin tưởng đệ, đệ nghĩ chẳng còn vấn đề gì cả.”
Lạc Minh Xuyên nghe câu này, nhìn ánh nến nhảy nhót dừng trên mái tóc bạc và mày của người trước mắt, dát lên ánh vàng ấm áp, ánh mắt trong trẻo cũng như có ánh sao lấp loé.
Đáy lòng tựa như bị cái gì đó nhẹ nhàng cào một cái. Vừa ngứa vừa tê dại.
“Sư đệ, tuy nói đệ đã làm Lễ đội mũ, nhưng vẫn còn quá nhỏ… Trước hết đừng phản bác, huynh nói nhỏ, không liên quan tới tuổi tác.”
“Có lúc huynh thường nghĩ, rốt cuộc đệ có phân rõ được đâu là ỷ lại đâu là yêu thương hay không, có biết chính đệ mong muốn gì không, có ý định trải qua cuộc sống dài đằng đẵng cùng người khác hay không… Nếu như sau khi chúng ta Hợp Tịch, một ngày nào đó đệ bỗng chán ghét, cảm thấy đây không phải là điều mình muốn, muốn rời khỏi huynh, huynh thật sự không biết huynh sẽ làm ra chuyện gì nữa… Thả đệ đi, sợ là chuyện không thể nào.”
“Sư đệ, đệ có thật sự nghĩ kĩ chưa?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Ân Bích Việt hoàn toàn bị làm cho ngu người luôn rồi.
Nghe câu thứ nhất thì hắn còn muốn nói ‘Đệ không còn nhỏ’, đến câu sau, khi sư huynh nói tới cái gì mà ỷ lại với yêu thương, tựa như có một tiếng sét nổ ầm ầm trong đầu hắn, chấn động đến mức hắn không thể suy nghĩ gì cả.
Âm thanh của Lạc Minh Xuyên rất nhẹ, giống như là đang sợ làm vỡ thứ gì đó dễ vỡ,
“Khi tu luyện Thiên La Cửu Chuyển tới cuối cùng, thì là một công pháp cần phải song tu. Song tu đệ hiểu không? Đó là chuyện mà đạo lữ sau khi Hợp Tịch mới có thể làm…”
“Ầm —— “
Lại là một tiếng sấm nữa.
Song tu đệ hiểu không?!
Đệ hiểu không?!
Hiểu không?!
?!
Đạo trời trên cao, Ân Bích Việt cảm thấy đầy đầu của mình chỉ còn có hai chữ song tu.
Đây, đây không phải là chuyện xấu hổ ngại ngùng mà nam nữ chính cùng làm với nhau sao. Chúng ta, chúng ta không phải đang đi trên con đường tu chân chính thống sao. Tên Quan viết công pháp chẳng lẽ bị ngu à.
Nói cách khác, mấy lần trước mình năm lần bảy lượt đề cập chuyện này, còn quấn lấy đòi sư huynh đồng ý, nhưng thật ra là đang… Cầu song tu?!
Quá, quá mất mặt.
Tui không muốn làm người nữa. QAQ
‘Đinh —— Giá trị lúng túng đo lường được của người sử dụng vượt quá , tự động phán định là đang trong cảnh khốn, có mở hình thức trợ giúp của vầng sáng hay không?’
Đậu xanh!!!
Âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu, Ân Bích Việt suýt chút nữa đã khóc lên.
Nhìn cái vầng sáng hàng fake cực tệ này coi! Nhiều lần rơi vào thời khắc sống còn cũng chẳng xuất hiện! Tiêu chuẩn login lại là giá! Trị! Lúng! Túng!
Không sao! Đến đúng lúc lắm!! Quả thật là có lương tâm!
“Có có có!! Mở mở mở!!”
Lạc Minh Xuyên thấy sư đệ giật mình, ánh mắt né tránh, liền biết người kia nhất định còn chưa nghĩ kỹ. Không khỏi thở dài một tiếng dưới đáy lòng, hơi khổ sở, cũng ảo não do mình quá nóng lòng.
Nói chuyện đường đột như vậy, sợ là đã dọa sư đệ rồi.
Y nhẹ nhàng rút tay áo bào từ trong tay Ân Bích Việt ra, lui lại hai bước, ôn hòa cười cười, “Hôm nay muộn lắm rồi, sư đệ nghỉ ngơi đi, huynh…”
Nhưng mà khí tức lành lạnh đột nhiên xông vào ngực, làm lời y nói chưa xong kẹt ở giữa họng.
Là Ân Bích Việt ôm lấy eo của y.
Khác với những cái ôm lúc trước, không còn sự quấn quýt như của đứa trẻ với cha mẹ nữa.
“Đệ sao lại không hiểu. Hợp Tịch song tu, sư huynh không muốn sao?”
Sư đệ tại trong lồng ngực của y nâng mắt, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Như cánh mơ đỏ ở trên băng tuyết ban đầu tan ra, thanh lãnh mà đẹp như hoa trà mi.
“Đệ không còn nhỏ, đương nhiên đệ biết mình muốn cái gì…”
Người trong lòng nghiêng người, nơi đuôi mắt cong lên vậy mà lại lộ ra một tia quyến rũ như có như không, toàn bộ hơi thở ấm áp phả ra nơi hõm cổ của y.
Lạc Minh Xuyên chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy, phát ra từ hõm cổ, từ nơi đạo bào dán vào nhau, từ đôi tay vòng qua bên hông, cháy tới trong lòng của y.
Y hơi cúi đầu, nghĩ thầm, mình thật sự là rơi vào ma chướng rồi. Nhưng lại không nhịn được mà giơ tay lên, ôm người kia sát hơn nữa.
Nhưng y chẳng nghĩ tới chuyện này còn chưa kết thúc, ý cười trong mắt sư đệ càng thêm nồng, tựa như rượu mạnh làm say lòng người. Người kia kéo lấy tay của y, dán lên vạt áo trước ngực của mình.
“Đệ muốn huynh, sư huynh.”
Vì vậy tất cả ánh lửa nổ tung vào thời khắc đó.
“Đinh, giá trị lúng túng đo được của đối phương cao hơn kí chủ, tự động phán định là đã phá được khốn cảnh, lần trợ giúp này kết thúc. Trợ giúp của vầng sáng là bạn tốt, giúp đỡ giải quyết tốt nan đề trong cuộc sống.”
Ân Bích Việt hoàn hồn.
Lúc này hắn đang nắm cổ tay Lạc Minh Xuyên, đặt cách vạt áo trước của mình không quá nửa tấc.
Nếu như nói lần hắn dùng vầng sáng lúc trước chỉ hận không thể kiếm lỗ để chui xuống, như vậy bây giờ hắn rất muốn rút Ỷ Hồ tự vẫn, lập tức chết đi cho rồi!
Mà sư huynh đang ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phun trào, là ánh mắt hắn chưa từng thấy bao giờ. Tựa như một cảm xúc đè nén đã lâu giờ lại muốn dâng trào.
“Sư huynh! Đệ không phải…” Ân Bích Việt không biết giải thích thế nào, nhưng mà trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì trí khôn lóe lên, “A đúng rồi! Đệ là muốn lấy quyển sách cho huynh xem!”
Hắn buông tay Lạc Minh Xuyên ra, cuống quít lấy ra quyển sách trong lồng ngực, “Chính là cái này! Sư huynh, huynh nhất định phải xem…”
Là bút ký thứ thiệt của Chân Tiên đó! Rất hiếm có! Mau xem sách đi, đừng nhìn đệ nữa. QAQ Cái vầng sáng hại người kia cút đi! Muốn phá cảnh khốn chỉ phải dựa vào chính mình!
Ai ngờ Lạc Minh Xuyên cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt có chút kỳ quái,
“Sư đệ, đệ lấy thứ này ở đâu…”
“Chưởng viện tiên sinh cho đó!”
Lạc Minh Xuyên hơi run run, tựa như là hiểu được điều gì đó. Ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dời về phía nơi khác, “Sau này đừng nên tới học phủ quá nhiều, Tiên sinh sao lại dạy mấy thứ vớ vẩn này…”
Ân Bích Việt đang muốn nói làm gì mà vớ vẩn thì thấy người trước mắt vội vã nói một câu ‘Nghỉ sớm một chút’ liền tông cửa xông ra, hơi có chút vẻ chạy trối chết.
Hắn cúi đầu nhìn sách trên tay một chút, rốt cuộc biết vấn đề ở chỗ nào rồi…
“Vị phi xinh đẹp lạnh lùng của tiên trưởng tà mị” (Cái tựa này rất giống mấy cái tựa sách con heo.)
Trời ơi! Cái tên sách tìm đường chết này!
Ân Bích Việt bị thòng tim không ngủ cả một buổi tối, càng khỏi nói đến tĩnh tọa nhập định.
Ngày hôm sau đến đại điện nghị sự, tinh thần còn có chút hoảng hốt, sau khi ngồi xuống Yến Hành gọi hắn hai tiếng thì mới hoàn hồn lại.
Khóe mắt nhìn thấy Lạc Minh Xuyên vẫn cư xử đoan chính trước sau như một, không hề để ý hành động quá mức của mình, giống như đã quên đi chuyện hoang đường tối hôm qua, cuối cùng trong lòng cũng coi như dễ chịu một chút.
Trên thực tế, tối hôm qua Lạc Minh Xuyên trằn trọc trở mình, không thể ngủ say, bèn niệm Thanh Tâm quyết để nhập định, lại mơ thấy một giấc mơ. Ngày hôm nay sau khi thức dậy thì không khỏi chột dạ, không biết làm sao để đối mặt với Ân Bích Việt. Y cảm thấy Chưởng viện tiên sinh dạy hư sư đệ rồi, lại cảm thấy đó là lỗi của mình. Là do mình sơ sẩy, không biết lúc nào đã khiến cho sư đệ học thành như vậy.
Nhưng rất nhanh bọn họ cũng chẳng xoắn xuýt nữa, bởi vì Chưởng môn Chính Dương Tử nói, khuya hôm qua Trần Dật nhận được tín phù khẩn cấp từ môn phái, đi suốt đêm về Liêm Giản tông.
Trình Thiên Vũ cũng chỉ mới biết, “Gấp đến như vậy sao…”
Tất cả mọi người suy nghĩ, Liêm Giản có Á Thánh Khúc Giang tọa trấn, chuyện lớn hay có biến cố thế nào thì mới có thể vội vàng triệu hồi đệ tử xuất môn ở bên ngoài. Mà dù sao đó cũng là việc nhà của phái khác, nói thêm nữa cũng không tốt.
Trình Thiên Vũ nói đến một chuyện khác, “Trước khi đệ lên đường, Bão Phác tông có đưa đến thư mời, nói rằng trong môn phái luyện ra một kiếm trận mới, mời gia sư đến xem trận để chỉ bảo. Còn có cả dấu ấn của Chưởng môn.”
Cậu ta nói ‘gia sư’, đương nhiên là chỉ Á Thánh Chu Viễn Đạo của Thanh Lộc kiếm phái.
Nằm trong nhất sơn tam phái, Bão Phác tông và Thương Nhai sơn không hòa thuận đã lâu, nhưng không có xung đột với môn phái của Chu Viễn Đạo. Mặc dù không thể nói là quan hệ gần gũi, nhưng Dư Thế là người có cảnh giới cao nhất trong các Á Thánh, nên hai phái còn lại cũng sẽ cho ông ta mặt mũi.
Khiến người ta không hiểu là việc Dư Thế đã bị Kiếm Thánh làm cho trọng thương, ít nhất phải tu dưỡng ba năm, sao lại có tâm tư để mà luyện kiếm trận?
Ân Bích Việt nhíu mày. Khi đó hắn ở ngay bên người sư phụ, nên biết cái chỉ tay nhìn như hời hợt kia rốt cuộc ẩn chứa uy lực đáng sợ như thế nào. Dù cho có linh dược có hiệu lực tốt cũng không thể khôi phục nhanh như vậy.
“Bọn họ mời sư phụ của đệ xuống môn, không có vấn đề gì chứ…”
Trình Thiên Vũ có tư chất kiếm đạo trời ban rất cao, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, lòng dạ non nớt, lại cho Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên là bằng hữu nên mới sẽ nói trắng ra như vậy.
Lạc Minh Xuyên nói, “Ma đạo thức tỉnh, vượt biển đi hung hăng ngang ngược, các lục địa đều đã bị nhiễu loạn. Ai cũng biết chuyện quan trọng nhất trước mắt là hợp lực đối kháng với cung.”
Quân Dục nói, “Có lý.”
Ý là mặc kệ Bão Phác tông dự định làm cái gì, cũng sẽ không làm vào lúc này, làm ổn định tình hình bất lợi, ngược lại là chuyện nghĩa lớn.
Chu Viễn Đạo nghiên cứu các loại kiếm trận nhiều năm, đã thành sở trường chuyên nhất, trong thiên hạ không ai sánh bằng, Dư Thế mời ông ta đi xem trận, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Ân Bích Việt vẫn cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Trình Thiên Vũ suy nghĩ một chút, gật gật đầu, xem như là chấp nhận cách nói này.
Tiếp theo lại chuyển đề tài, “Phái của đệ có hơn đệ tử, trong đó trên Phạt Tủy có hơn người, trên Ngưng Thần có người, ở Nam Địa, thế gia phụ thuộc vào phái đệ có hơn hộ. Nếu như phải khai chiến cùng cung ở Nam Địa, chiến tuyến có thể kéo dài từ vùng duyên hải đến dãy Đề Hương, dưới chân núi Thanh Lộc…”
Cậu ta nói ra tình huống Thanh Lộc kiếm phái, đây là ý của sư môn trưởng bối. Đang kết minh cùng người khác, trước tiên phải thành thật trao đổi với nhau.
Sau khi Trình Thiên Vũ nói xong, Chính Dương Tử không nói gì nữa, chỉ gật đầu. Lạc Minh Xuyên liền bắt đầu nói về tình hình Thương Nhai sơn. Nhân số đệ tử, cảnh giới tu vi, thế gia phụ thuộc, đều nói rõ ràng, đâu vào đấy.
Ân Bích Việt nghe xong thì cảm thấy không người nào hiểu rõ Thương Nhai sơn hơn sư huynh.
“Trưởng lão Hề Bình phong của Thương Nhai sơn chúng ta am hiểu chế tạo phù, có thể khắc trận ẩn nấp trên phù truyền tin, nguyện chia với Thanh Lộc tấm để liên hệ tin tức. Còn về việc trả viện trợ như thế nào thì còn phải xem tình hình hậu chiến như thế nào mới nói kỹ sau được…”
“Đây là đương nhiên.”
Mục đích quan trọng nhất trong chuyến này của Trình Thiên Vũ đã hoàn thành, trong lòng nhớ kỹ cung chủ Kim cung còn ở Nam Địa, sợ là có biến cố, trong khoảnh khắc cũng không ngừng nghỉ, phải trở về Thanh Lộc.
Cậu ta đứng dậy hành lễ với mọi người, theo đồng tử đi lấy phù.
Chính Dương Tử chậm rãi đi ra ngoài điện, vung vung tay ra hiệu Lạc Minh Xuyên không cần đi theo, lẩm bẩm nói, “Ngay lúc này đã sắp đổi trời rồi, thời buổi rối loạn…” (chỗ đổi trời có thể chỉ tình hình cũng có thể chỉ người lãnh đạo hay Vua)
Ông đi chậm, bóng lưng có chút còng.
Trong điện, Liễu Khi Sương lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy,
“Tối hôm qua, ngũ sư đệ gửi thư tới.”
Ân Bích Việt im lặng, lại là tối hôm qua, tối hôm qua đến cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện.