Liêm Giản là tên của một đại tông môn, cũng là một địa danh, nó ở phía Đông xa nhất của Trung Địa.
QUa nhiều năm mưa nhiều, suối thác to nhỏ ở trăm nơi, chưa đến trong núi, đã nghe tiếng nước ầm ầm như sấm.
Hơi nước tung tóe giao hòa cùng mây khói, cành lá xanh đậm đan xen với đỏ vàng, nếu có đệ tử Liêm Giản mang áo tím hành tẩu, thì giữa dãy núi này càng thêm màu sắc sặc sỡ.
Thế nhưng hôm nay, trên đường núi hiểm trở, bên cầu gỗ, thậm chí là trong phòng xá tường trắng ngói xám, một bóng người cũng không có, một chút tiếng người cũng không nghe được.
Thác nước chảy xuống ầm ầm, song lại lộ ra vẻ chết chóc nặng nề. Tĩnh mịch như đông.
Các đệ tử Liêm Giản tụ tập ở điện Thái Hư.
Đại điện rộng lớn vô biên có nhiều người đứng đến nỗi gió thổi không lọt, ngoài điện cũng đầy người bu đến đen kịt.
Ở giữa đại điện lại được ăn ý chừa ra một khoảng trống lớn.
Thiếu nữ xinh đẹp mang sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, đối lập với hơn mười người.
“Sư muội, e là muội bị đả kích quá lớn, tâm tư và sức lực đã tiều tụy, đầu óc cũng minh mẫn lắm…”
Chử Hoán nhàn nhạt mở miệng.
Tuy đối diện với biến lớn, nhưng quần áo búi tóc của hắn ta từ đầu đến chân đều chẳng có chút lộn xộn nào, càng có vẻ đáng tin, bất động như núi.
Làm đại đệ tử của Khúc Giang, khí chất cũng giống sư phụ như đúc, đều ôn hòa như nước. Cho dù nói lời trách cứ, cũng không hiểu sao lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác tin phục.
Vừa dứt lời, đã có người phụ họa, “Đúng vậy, Khúc sư điệt, không thể nói lung tung được, con nói Chử sư điệt hãm hại cha mẹ con, có bằng chứng gì không?”
“Khúc Thánh nhân và Liễu Tông chủ đã qua đời, chúng ta đều rất khó vượt qua… Nhưng trước mắt, Liêm Giản tông còn phải dựa vào Chử sư điệt làm chủ.”
“Nói xằng nói bậy, nhiễu loạn lòng người, ngươi có còn tâm không?!”
Người nói chuyện là mấy vị trưởng lão có bối phận rất cao, cảnh giới của bọn họ cao hơn Chử Hoán nhiều, nhưng lúc này lại đứng sau lưng Chử Hoán, rất có ý để hắn ta cầm đầu.
Trong điện, những đệ tử còn lại mang sắc mặt khác nhau, có người tin phục, có người nghi ngờ, trong lúc nhất thời không một người nào nói chuyện.
Trong ngày thường, mọi chuyện trong tông do Chử Hoán và Trần Dật quản lý, so với tông chủ và Thánh nhân khó mà gặp mặt, hai người này lại có uy danh rất cao trong đám đệ tử. Bây giờ Trần Dật không ở đây, cục diện bây giờ hoàn toàn là do Chử Hoán cầm quyền đôc tài.
Khúc Đôi Yên không hiểu.
Không hiểu là Chử Hoán đã bái vào sư môn trước khi nàng được sinh ra, cha mẹ luôn luôn coi hắn ta là chính bản thân mình, tại sao còn sẽ làm ra chuyện như vậy. Hạ độc và tính kế, đủ các loại thủ đoạn âm hiểm, nếu như không phải cha tin tưởng hắn ta thì bất cứ cạm bẫy dù có tinh vi cỡ nào nhưng sao giấu diếm được Á Thánh?
Không hiểu mấy vị trưởng lão kia, tại sao ngày hôm qua còn thân thiết hòa ái, hôm nay lại có thể dùng lời nói mượt mà, sắc mặt nghiêm nghị để nói dối.
Không hiểu tại sao trong một đêm đã long trời lở đất.
Mặc dù nàng có tư chất trời ban tuyệt vời, tâm tư nhanh nhạy, nhưng dù sao vẫn là một cô gái nhỏ bé. Một cô gái nhỏ bé vẫn luôn được che chở dưới cánh chim của cha mẹ.
Lòng người khó dò, lòng tham không đáy, cái lợi của phản bội nặng hơn ân nghĩa, những điều đó sao nàng có thể hiểu nổi?
Khúc Đôi Yên nắm chặt kiếm trong tay, khớp xương trở nên trắng bệch. Tràn ngập bi thương phẫn nộ, gần như tuyệt vọng, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Chử Hoán. Nhìn vị sư huynh đã từng quen biết nhưng bây giờ lại cực kỳ đáng sợ, không mảy may lui về sau một bước.
“Thiện ác hữu báo, trời trăng sáng tỏ, ngươi có biết mình đã làm gì không!”
Chử Hoán không tranh biện nữa, chỉ là nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà ai sẽ tin?”
Không ai nói chuyện.
Đại điện yên tĩnh đáng sợ.
Cho nên khi thanh âm vang lên thì rõ ràng vô cùng, tựa như toàn bộ Liêm Giản cũng có thể nghe được.
“Ta tin. Ta tin sư tỷ.”
Đoàn người tự tách ra, Trần Dật đến gần cửa điện.
Chỗ cậu ta đi qua, mùi máu tanh nồng tỏa bốn phía. Tay áo bào của cậu tàn tạ, mão tóc không ngay ngắn, bụi trần mệt mỏi, nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng ánh mắt trong trẻo mà kiên định, có thể thấy được phục kích và ám sát dọc đường đi cũng không thể làm yếu đi nửa phần tinh thần của cậu.
Vào ngay lúc này, Khúc Đôi Yên bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn rơi lệ.
Chử Hoán hơi thay đổi sắc mặt, hắn ta biết mấy sắp xếp trên một đường từ Tây Địa đến Liêm Giản, nhưng Trần Dật đã trở lại.
Đây là một biến số.
Đông Địa. Cánh đồng tuyết vô biên.
Nơi này là không có nóng lạnh xuân thu, một năm bốn mùa đều là cảnh băng tuyết trắng ngập trời. Trên bầu trời màu xám trắng, bông tuyết lớn rơi lả tả xuống, trong giây lát có thể bao phủ cả người.
Nhưng hôm nay cánh đồng tuyết đặc biệt chói mắt.
Một nhóm người áo đen đi trong gió tuyết, thân hình mơ hồ, chỉ trong nháy mắt đã đi hơn mười trượng.
Người cầm đầu đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn đỉnh núi tuyết cách đó không xa một cái. Dùng cảnh giới của hắn, đương nhiên có thể nhìn thấy trận pháp cùng các điện các trên đó.
Có người im hơi lặng tiếng quỳ gối bên chân hắn,
“Cung chủ, chúng ta đi đỉnh núi tuyết Thông Thiên?”
Người cầm đầu lắc đầu, “Không.”
Hắn thật sự rất thích vương tọa của Kim cung. Đó là thứ mà Ma tôn lưu lại trăm vạn năm trước, Ngọc Triển Mi sao lại xứng với nó?
Nhưng hắn cũng thật sự không có thời gian.
Cho nên khát vọng tạt ngang qua trong gang tấc hắn cũng không rảnh bận tâm.
Hắn muốn đi về phía Vực Vẫn Tinh. Ký kết khế ước ma vật ở dưới vực trước một bước.
Nếu như chuyện lớn hoàn thành, đâu chỉ có thể phục hưng ma cung, mà cả thiên hạ cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn không nghĩ tới, khi hắn ta vượt qua sông Mân, đến chỗ vực sâu, nơi đó đã có người chờ đợi đã lâu.
“Ngọc Triển Mi đến Tây Địa.”
“Liêm Giản phân tán thành hai phe ở hai phía Nam Bắc.”
“Hai cung ‘Hàn thiên’, ‘Tây thủy’, nhận được tin tức chúng ta thả ra, đi tới Vực Vẫn Tinh, chết hết ở vực sâu.”
“Chuyện phát động chiến tranh vào mồng ba tháng sau ở Bắc Địa đã sắp xếp xong xuôi.”
“…”
Vách núi Hoành Đoạn Sơn, một người áo đen đang ngồi trên cành Tùng trên vách cheo leo, lục tục tiếp nhận những tin tức truyền đến từ các nơi. Có chút tin hắn ta sẽ nói cho Dư Thế, có chút tin thì không.
Chử Hoán của Liêm Giản tông phản bội cùng mưu phản của Hiền vương Bắc Địa, là do hắn thúc đẩy sau lưng, Ngọc Triển Mi là do hắn ta dẫn đến Tây Địa, khế ức với ma vật ở Vực Vẫn Tinh là do hắn ta bịa ra. Muốn trăm dân chết thì phải nhốt tất cả trong cuộc.
Tuy rằng cũng có rất nhiều chuyện không nằm trong dự liệu của hắn ta.
Ví dụ như Chưởng viện tiên sinh không vì âm mưu của hắn ta mà đi Bắc Địa, cũng không đi Liêm Giản.
Ví dụ như bọn hậu bối Thanh Lộc kiếm phái có tiền đồ hơn so với trong tưởng tượng của hắn ta, một đệ tử khác của Khúc Giang cũng không chết.
Cũng ví dụ như hai ngôi sao kia.
Nhưng những thứ này đều là việc nhỏ không đáng kể. Người làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết.
Ma tôn cũng được, Chân Tiên cũng được, đều là chuyện của trăm vạn năm trước, ở cái thời đại Quần Tinh này, không tới phiên bọn họ lên sân khấu.
Hắn ta ngồi trên cành Tùng ngắm mây, chưa bao giờ cảm thấy trời đất bát ngát xinh đẹp đến như thế.
Chợt nghe Dư Thế hỏi,
“Ngươi còn đang chờ cái gì?”
Hắn ta không khỏi nhẹ nhàng cười rộ lên. Hắn ta không có chờ, chỉ là đang hưởng thụ quá trình từng bước lên đỉnh. Đến bây giờ cũng đủ rồi.
Hắn ta đứng dậy, cành Tùng dưới chân thế nhưng bất động.
Không khí tức của ma ùn ùn kéo đến, chỉ có hơi khói đỏ sẫm lờ mờ, từ nhợt nhạt đến gần như trong suốt tràn ra, nhẹ nhàng bay trên biển mây.
Quanh thân đạo nhân trung niên có vô số luồng kiếm khí phụt ra, phá tan tầng mây mù.
Nếu như người bên dưới ngọn núi ngẩng đầu, liền sẽ sinh ra ảo giác kinh khủng, bầu trời bị người ta cắt đứt.
Ông khổ sở chống đỡ, gần đến mức đèn cạn dầu, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người áo đen ra tay, nhất thời trong con ngươi ông lóe ra ánh sáng mãnh liệt, lồng ngực kịch liệt lên xuống, còn xúc động phẫn nộ hơn cả lúc chứng minh Dư Thế đã nhập ma, “Dung Trạc! Tên ma đầu nhà ngươi! Vậy mà không chết ở Tây Linh sơn!”
Trận chiến ở ‘Tây Linh sơn’ là trận chiến sau đại chiến Ma đạo, là chiến sự duy nhất nổ ra vào trăm năm trước.
Khi đó Ngọc Triển Mi mới ra đời, mục đích trừ ma đương nhiên không phải là nàng, mà là Dung Trạc cùng Quỳnh cung của hắn ta. Dung Trạc đã đi vào Thiên Ma cảnh, tương đương với cảnh giới Á Thánh của người tu hành Đạo môn, hắn ta càng muốn thống nhất ma cung, vượt biển viễn chinh bốn đại lục còn lại.
Từ khi Ma cung phân tán trăm vạn năm qua, thế lực chia cắt, cũng tạo ra một nhân vật như vậy, tu vi và dã tâm, đủ để uy hiếp thiên hạ đại thế.
Vì vậy Thương Nhai cùng Thanh Lộc, Liêm Giản liên minh, giết tới Tây Linh sơn. Liễu Khi Sương chính lúc đó thì xuống núi du lịch, nên cũng đi theo.
Sau đại chiến, tất cả mọi người cho là Dung Trạc đã chết rồi. Chu Viễn Đạo còn tận mắt nhìn tâm mạch của hắn ta tan nát.
Quỳnh cung suy tàn, đệ tử Dung Trạc tiếp quản, nhưng nhiều năm không ra thể thống gì. So sánh với nó, Kim cung cường thịnh huy hoàng hiển nhiên càng khiến cho người ta chú ý.
Thời gian qua lâu, mọi người chỉ nhớ rõ có một trận chiến khốc liệt trên Tây Linh sơn, từ từ quên mất vì sao lại phải đánh trận chiến này.
Mà luôn có người sẽ không quên.
Khi hơi khói nhỏ như dây kéo thuyền bay đến trước mắt, trong nháy mắt Chu Viễn Đạo sinh ra ảo giác, phảng phất như mình lại trở về trên Tây Linh sơn, về tới chốn thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Cũng về tới lúc coi như là còn trẻ.
Lúc này ông có cách ứng đối càng tiết kiệm chân nguyên hơn, giống như khi ứng đối đại trận biển mây của Dư Thế. Khổ sở chống đỡ, tranh thủ từng giây từng phút thời gian. Không phải là đang chờ mấy vị Á Thánh còn lại kinh sợ phát giác ra thì tới cứu ông, mà là chờ người tới giết Dư Thế đã nhập ma.
Nhưng bây giờ lại khác, nếu người áo đen là Dung Trạc, vậy ai đến cũng vô dụng, sao không chiến một trận?
Đạo nhân trung niên khẽ nâng tay phải lên, nắm chặt, tựa như đang nắm một thanh kiếm.
Ngàn vạn sợi kiếm khí quanh thân hội tụ mà tới, tiếng xé gió như tiếng tí tách của máu đang chảy.
Kiếm trấn sơn Thanh Lộc của ông mặc dù đã tổn hại, nhưng ông còn sống, kiếm tâm vẫn còn.
Sắc mặt Chu Viễn Đạo nghiêm túc, trong tay nắm một thanh kiếm vô hình, chém về phía sợi khói đỏ tươi kia!
Đối phương chỉ khẽ nâng đầu ngón tay, ông lại như làm lễ đón khách lớn.
Bởi vì bên trong khói nhẹ, ẩn chứa uy áp tối cao đáng sợ, gần như tiếp cận ngưỡng cửa Thánh nhân. Dung Trạc không chỉ không chết, trái lại cảnh giới còn hơn năm đó.
Dưới mũi kiếm, khói nhẹ tản đi.
Màu đỏ tươi nhàn nhạt tung bay giữa biển mây. Tựa như một giọt mực nước lọt vào nước trong, nhẹ nhàng không hề có một tiếng động, nhưng lại nhanh chóng lan rộng ra, trong giây lát liền nhuộm đỏ trăm dặm bầu trời.
Khóe miệng Chu Viễn Đạo tràn ra tia máu, dưới chân ông là biển mây cuồn cuộn, giờ đã biến thành biển máu.
Các đệ tử Bão Phác tông chỉ cảm thấy sắc trời chợt tối tăm, ngẩng đầu liền thấy một mảnh mây đỏ chói mắt che kín cả bầu trời.
Không giống với ánh nắng chiều mỹ lệ yêu kiều, mà là màu đỏ tươi thuần túy, dường như sắp có máu tươi sền sệt nhỏ xuống.
Các đệ tử có cảnh giới hơi thấp chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy hai con mắt bị đâm đau nhói khó nhịn, không khỏi kinh hô thành tiếng.
Hà Lai trách mắng, “Chưởng môn đang đấu pháp với ma tu ở đỉnh núi, kinh ngạc cái gì?!”
Chúng đệ tử liên tục đáp dạ, ai đi đường nấy, không dám hỏi nhiều.
Hà Lai quay sang thanh niên bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ kính cẩn, “Đại sư huynh, hôm nay trên đỉnh núi có chuyện lớn, trưởng lão đã bàn giao, không thể đi lên.”
Thanh niên hơi nhíu mày, cũng không có đáp ứng.
Sắc mặt Hà Lai cứng đờ, nhưng không dám nói lời nào.
Bỗng nhiên gió nổi lên rồi, trên chín tầng trời có một vệt hào quang, cắt ra mây đỏ chói mắt, nhẹ nhàng rơi xuống. Như ánh nến chiếu sáng đêm dài, khiến người khác chú ý.
Thanh niên đưa tay ra, luồng sáng đó liền vừa vặn rơi vào tay hắn, tựa như một sợi lông chim. Trắng toát.
Sau một khắc, mây đỏ bị cắt rời tầng tầng, trong tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, ngàn vạn sợi lông chim, nhẹ nhàng mềm mại rơi xuống.
cung đạo quán của Bão Phác tông đều bị bao phủ bên trong lông vũ đầy trời.
Thanh niên rốt cục xác định được suy đoán trong lòng, liền bước lên đường núi, bỏ lại tiếng khuyên bảo và ngăn cản ở phái sau.
Chu Viễn Đạo đứng trong biển máu, ‘Biển’ trong đầu cũng bị dòng máu xâm nhiễm, mùi tanh khiến người buồn nôn bao quanh ông.
Hai gò má của ông hóp lại, sắc mặt xanh trắng.
Một kiếm vừa rồi vốn cũng không phải là muốn chém khói nhẹ. Mà là phải xuất kiếm.
Vạn ánh kiếm đổ xuống, cuồn cuộn không ngừng chém phá biển máu, như lông chim sáng ngời đến đốt người, rơi trên cành Tùng bên vách núi.
Cũng là một kiếm mà Trình Thiên Vũ đã sử dụng ở Chiết Hoa hội, uy thế dù kinh người, nhưng làm sao sánh bằng một phần vạn của kiếm này?
Đây là kiếm pháp của một Á Thánh khi còn trẻ. Hội tụ tu vi và vinh quang suốt cả đời.
Lông vũ rực rỡ bay trên chín tầng trời, đẹp cực kỳ, cũng tiêu điều cực kỳ.
Dung Trạc đối diện với chiêu kiếm này, cành Tùng dưới chân đã gãy, áo bào đen gió thổi không lọt vỡ vụn từng mảnh từng mảnh, rốt cục lộ ra diện mạo thật sự.
Thân hình hắn ta thoắt một cái đã xuất hiện trên biển máu, tóc đen bay trong gió dữ, y phục còn đỏ hơn ba phần so với sắc máu.
Đầu mùa đông ở Thập Vạn Đại Sơn lạnh cực kỳ, gió lạnh như đao, sương mù mênh mông, lá rụng dày cả một tầng. Rất nhiều hung thú trở về hang động, chuẩn bị bắt đầu kỳ ngủ đông dài dằng dặc.
Mà thứ đáng sợ nhất hoàn toàn không phải là thú.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi không ngừng nghỉ, còn phải ứng đối với tầng tầng lớp lớp trong núi, lúc đi ra núi lớn, tinh thần cũng mệt mỏi.
Nơi mắt nhìn đến, bầu trời một bên mây đỏ như máu, một bên sáng như lông vũ.
Đi tới chỗ cách Bão Phác tông tám mươi dặm, có người vừa vặn ngăn ở giữa đường.
Áo xanh tóc vấn, sắc mặt hờ hững, không biết đã đợi bao lâu, kiếm trong tay đều đọng một tầng sương nhạt.
Lo xa và kiên nhẫn như thế, đương nhiên không phải là nghênh đón.
Lướt qua gò núi, có người đang chờ. Không phải là chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt là lúc phải tranh thủ từng giây từng phút này.
Ân Bích Việt nhíu mày.