Ân Bích Việt bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt xinh đẹp, còn chưa kịp mừng rỡ, hai chữ ‘Sư huynh’ kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt hắn như rơi vào hầm băng, nói không ra lời.
Lạc Minh Xuyên tỉnh rồi. Nhưng con ngươi trong cặp mắt kia đen kịt như vực sâu, không có chút mê man nào khi mới vừa tỉnh lại, trái lại bình tĩnh đến xa lạ đáng sợ.
Chân nguyên quanh thân Ân Bích Việt kích phát đến mức tận cùng, Lâm Uyên kiếm trong tay khẽ chấn động, hắn thử thăm dò gọi một tiếng, “Sư huynh…”
Lạc Minh Xuyên nhìn thẳng hắn, chỉ nói hai chữ, “Đi mau.”
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm, “Không, bây sư huynh cảm thấy thế nào?”
Lạc Minh Xuyên thanh tỉnh, biết rõ tình hình của bản thân, “Huynh không có chuyện gì. Bây giờ đệ đi vẫn tới kịp.”
Ân Bích Việt lắc đầu, “Nếu quả thật không sao rồi, chúng ta phải đi cùng nhau.”
“Ầm —— “
Trong nháy mắt hang núi run rẩy, up áp cuộn trào vọt tới như thủy triều. Ân Bích Việt bị chấn động lảo đảo hai bước, ngã nhào trên đất, không thể tin mà hô một tiếng, “Sư huynh —— “
Lạc Minh Xuyên đứng dậy khỏi giường, khí thế quanh người nhanh chóng tăng lên, như nước lũ vỡ đê, ống tay áo và tóc đen đều bị thổi bay lên. Y đi chậm rãi, đứng ở trước người Ân Bích Việt, không nói gì thêm. Ánh mắt dâng trào, dường như đang cố gắng đè nén cái gì đó.
Không rõ tại sao, Ân Bích Việt lần thứ hai nhớ lại ảo cảnh trong Phật đường.
Sư huynh vẫn là sư huynh, còn nhận thức được bản thân, nhưng lại có mấy phần giống như người khoác áo bào hoa văn màu mực trên vương tọa ở điện Trường Uyên kia.
Sắc mặt lạnh nhạt, dáng vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt giống nhau như đúc.
Đứng trong hang núi bố trí đơn sơ cũng giống như đang đứng trong điện với ánh nến sáng sủa rực rỡ.
Lúc này mới cảnh giác đã muộn, dưới uy áp như có thực thể này, chân nguyên lưu chuyển của Ân Bích Việt đình đốn, cả thân tu vi bị kiềm chế gắt gao.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Minh Xuyên cúi người, áp sát hắn.
Cảm giác nguy hiểm đến tận cùng cũng kéo tới.
Trong mắt hắn tràn đầy ước ao, “Sư huynh, huynh đang thanh tỉnh, huynh còn nhận ra đệ, đúng không…”
Trời đất quay cuồng.
Hắn bị người ôm ngang lên, bỗng nhiên sau lưng đau xót, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã bị đặt ở trên giường. Gần trong gang tấc, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, hơi thở ấm áp phun ra ở cần cổ.
Trong lòng Ân Bích Việt lo sợ nghi hoặc, hắn cảm thấy sư huynh không nên như vậy.
Sư huynh sẽ không làm hắn đau, sư huynh luôn luôn ôn hòa. Nhưng đây lại chính là sư huynh, không phải người nào khác.
Hơi thở ấm áp dường như khiến da dẻ bên gáy hắn cháy bỏng, xen lẫn những cái liếm mút ướt át, người bên trên như là đang thưởng thức mỹ vị gì đó, làm cho Ân Bích Việt khẽ run.
Tu vi của hắn mặc dù bị khắc chế, nhưng mà trong tay hắn còn nắm lấy Lâm Uyên kiếm, không đến nỗi không hề có chút sức chống đỡ nào. Chỉ là nhớ đến lời vị Trình tiền bối kia nói, hắn kiêng kỵ thần niệm trong kiếm sẽ làm cho Lạc Minh Xuyên thật sự biến thành Ma tôn, nên liền cuống quít cất kiếm vào túi Càn Khôn trong tay áo.
Hai tay trống trơn, vào lúc không còn chỗ dựa nào thì mới chính thức bắt đầu sợ hãi.
Hắn nhớ tới lời sư huynh đã nói trước đây,
“Khi luyện Thiên La Cửu Chuyển đến tầng thứ tám, thì phải hút sức sống và tu vi của người khác không ngừng…Loại công pháp này, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại được.”
Cho nên bây giờ, sau khi sư huynh giải phong ấn tu vi thì muốn hút sức sống của mình sao? Nhưng cái bộ dáng chọn nơi để cắn như vậy, là muốn ăn mình sao?
Ân Bích Việt nhớ lại tám chữ ‘Người là dao thớt, ta là cá thịt’.
“Không, không muốn…” Hắn nghiêng đầu đi, cố gắng tránh né, thậm chí giơ tay đẩy người ở trên. Lại bị uy áp gắt gao kìm chế, chẳng thể sử dụng một chút lực nào.
Lạc Minh Xuyên nghe tiếng ngẩng đầu, ngón tay nắm lấy cằm Ân Bích Việt, khiến cho hắn nhìn thẳng vào mình.
Ân Bích Việt nhìn vào con ngươi đen kịt như mực, màu mực nặng nề như vực sâu vô biên, phản chiếu sắc mặt tái nhợt của hắn.
Trong giây lát, đầu óc của hắn chìm trong hỗn độn, như ngã vào đám mây ấm áp, tinh thần thoải mái đến mức ngẩn ngơ.
Ân Bích Việt nhìn đôi mắt của sư huynh, cảm thấy thật sự là sáng ngời xinh đẹp, ánh nến trên bàn nhảy nhót trong mắt, tựa như ngôi sao.
Chỉ là nhìn mà thôi, nhưng lại như uống mấy chục vò Túy Lưu Tiên, say đến không biết ngày đêm.
Sức mạnh thần hồn dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không đủ để chống lại Thiên La Cửu Chuyển gần như đã hoàn thiện.
Lạc Minh Xuyên khẽ cười một tiếng, giơ tay tháo ra mão đen vấn tóc của người dưới thân, vì vậy ba ngàn sợi tóc bạc trút xuống như thác nước.
Ân Bích Việt mơ hồ nức nở một tiếng, giống như trong động vật nhỏ bị vây trong cảnh khốn, đang yếu đuối kêu cứu. Lạc Minh Xuyên biết hắn là đang gọi mình.
“Sư huynh…”
“Sư huynh…”
Hắn đang vô thức cầu cứu người đang giày xéo mình.
Lạc Minh Xuyên cảm thấy mình nhất định là điên rồi, nếu không thì sao lại làm chuyện như vậy.
Nhưng y lại vừa cảm thấy mình chưa bao giờ thanh tỉnh hơn trong giờ phút này, rốt cuộc y đã làm được chuyện mà mình muốn làm.
Mâu thuẫn vô cùng, bên rìa bạo phát. Tựa như đang đi trên vách núi cheo leo, bước kế tiếp chính là vực sâu vạn trượng.
Phát hồ tình, chỉ hồ lễ, bất du củ. Y vốn là như vậy. (Phát hồ tình, chỉ hồ lễ, bất du củ: Có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa, không vượt quy củ.)
Thậm chí có người cảm thấy y không cầu danh, không cầu lợi, nghiêm túc như một người không có dục vọng.
Nhưng sinh ra làm người, sao lại thật chẳng có dục vọng? Trên đời nào có quân tử hay thánh nhân hoàn mỹ tuyệt đối?
Tu hành Thiên La Cửu Chuyển đến trình độ như thế này, đủ để câu lên khát cầu sâu nhất trong lòng người, rồi khuếch đại nó đến mức tận cùng.
Y cố định lại gáy của người trong ngực, không cho phép chống cự, đặt xuống một cái hôn.
Lâu dài mà mãnh liệt.
Ân Bích Việt thở không nổi, tất cả tiếng rên rỉ vỡ vụn kẹt trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Do hắn tu hành Hàn Thủy kiếm nhiều năm nên nhiệt độ cơ thể khá thấp, thế nhưng lúc này đây, hắn lại cảm giác cả người như bốc lửa, thiêu đốt hắn đến mức đuôi mắt cũng đỏ.
Thân thể trẻ tuổi, trúc trắc không chịu nổi kích thích.
Sư đệ động tình.
Chuyện này khiến Lạc Minh Xuyên rất sung sướng, trong lòng vang lên âm thanh.
Ngươi xem đi, sư đệ cũng thích, cho nên có gì mà không thể?
Có được người này.
Khiến cho người này hoàn toàn thuộc về ngươi.
Ân Bích Việt thuận theo, tùy ý người kia đùa nghịch, trong mắt và mày đều nhuộm một màu xinh đẹp ướt át, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng trong trẻo bình thường.
Từ ngoại bào đến áo trong, tựa như đang mở ra tầng tầng lớp lớp giấy gói của một món quà, Lạc Minh Xuyên rất có kiên nhẫn.
May mà thời gian rất nhiều, không cần vội, cứ từ từ thôi.
Sau lập đông, trời tối rất nhanh. Chim muông yên tĩnh, giữa núi rừng chỉ có tiếng gió rít gào tạt ngang qua làm lá rụng bay tán loạn.
Trăng lên giữa trời.
Ánh trăng lạnh như băng soi vào hang núi cũng có thêm nhiệt độ nóng rực triền miên.
Khi Ân Bích Việt tỉnh táo lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đầu óc không còn choáng váng nữa, suy nghĩ rõ ràng, chân nguyên dồi dào, vận hành trôi chảy, thậm chí tu vi cũng cao hơn so với lúc trước.
Phản ứng đầu tiên của hắn là cầm kiếm, nhưng lúc này mới nhớ ra Lâm Uyên đã bị mình cất đi. Bởi vì sợ thương tổn sư huynh…
Sư huynh?!
Ân Bích Việt bỗng nhiên quay đầu, ngay sau đó lại đối diện với ánh mắt ân cần của người bên cạnh, “Sư đệ, đệ đã tỉnh.”
Ánh mắt nhu hòa, lại mang theo áy náy.
Lúc này Ân Bích Việt mới phát giác, hắn đang nằm ở trên giường, mà sư huynh ngồi ở bên giường trông coi hắn.
Lạc Minh Xuyên lấy ra một bộ ngoại bào mới tinh muốn mặc vào cho hắn, Ân Bích Việt hoảng loạn vội vàng đứng dậy, áo gấm trượt xuống, rũ mắt liền nhìn thấy áo trong trên người cũng được đổi mới rồi.
Ký ức rải rác kéo tới giống như thuỷ triều, trong nháy mắt Ân Bích Việt đau đầu, lại chỉ nhớ rõ mình bị đặt ở trên giường, nhớ đến việc sư huynh muốn hút sức sống của hắn…
Sau đó thì sao?
Không có sau đó, láng máng nghĩ lại thì chỉ nhớ là rất nóng cũng rất thoải mái, giống như đang chìm nổi trong cơn thủy triều ấm áp.
Hắn đột nhiên có một suy đoán rất không tốt, “Ngày hôm qua, có phải là đệ…”
Lạc Minh Xuyên tránh né ánh mắt của hắn, cảm thấy mình thật sự không bằng cả cầm thú. Thật ra không phải là ngày hôm qua, bây giờ là ba ngày sau rồi.
Trong lòng Ân Bích Việt cảm thấy nặng nề, liền giơ tay kéo vạt áo trước của Lạc Minh Xuyên. Lạc Minh Xuyên nhất thời không để ý, bị hắn kéo áo, trên lồng ngực trắng nõn vân da rõ ràng, xuất hiện vài vết đỏ chói mắt.
Rõ ràng là bị người ta cào.
Cái này nhất định là rất đau đi…
Ân Bích Việt căn bản không nghĩ tới, đây là dấu vết do hắn vừa khóc khàn cả cổ họng, nghẹn ngào xin tha “Không muốn không muốn”, vừa hết sức cào cấu thân thể của người ta, thật ra sau lưng Lạc Minh Xuyên còn bị nhiều hơn.
Bây giờ hắn đã bắt đầu não bổ quá trình mình cưỡng ép sư huynh. (Não bổ: Suy tưởng quá mức.)
Xem ra không sai rồi. Hắn ép sư huynh ngủ với hắn rồi.
Hắn thừa dịp sư huynh thần trí mơ hồ, làm chuyện không bằng cầm thú với sư huynh.
Sáng sớm hôm qua mới vừa được giải đáp thắc mắc, mới vừa nghĩ rõ ràng mình thích sư huynh, buổi tối liền không nói hai lời ép người ta ngủ!
Đây còn là con người sao!
Sư huynh nắm lễ giữ đạo, nghiêm túc không thể xâm phạm, có thể nói là chính nhân quân tử số một của giới tu hành, thế mà bị hắn ép ngủ!
Nếu không chịu trách nhiệm thì còn là người sao!
Ân Bích Việt tự tìm chỗ chết đang phỉ nhổ mình, liền nghe Lạc Minh Xuyên lên tiếng, “Sư đệ, kiếm của đệ đâu, lấy ra đi.”
Lạc Minh Xuyên định nói, dù sao huynh đã làm chuyện như vậy, dù đệ có rút kiếm giết huynh, huynh cũng không có lời oán hận.
Ân Bích Việt hoảng loạn vội vàng cắt lời, “Đệ sẽ chịu trách nhiệm!”
Lẽ nào sư huynh nghĩ không thông, muốn dùng kiếm của hắn tự vẫn?!
“Sư huynh! Đệ biết chuyện này danh không chính ngôn không thuận, nhưng chúng ta trở về thì Hợp Tịch, đệ nhất định sẽ cho huynh một cái danh phận!”
Lạc Minh Xuyên đã nghĩ qua mấy chục loại hậu quả, nhưng không hề bao gồm tình huống trước mắt này. Y giật mình.
Đây không phải là lời y nên nói sao?
Ân Bích Việt thấy sư huynh mình không nói lời nào, đơn giản ôm người ta vào lòng, nhưng bởi vì chiều cao chênh lệch, càng giống như hắn nhào vào ngực Lạc Minh Xuyên, “Sư huynh, đệ nghĩ rõ ràng rồi, đệ thật sự thích huynh. Lúc trước ở Thương Nhai sơn, huynh cũng đề cập tới chuyện đạo lữ… Có thể thấy được huynh cũng không chán ghét đệ, huynh cũng nghĩ tới ở với đệ đúng không… Đệ nhất định sẽ đối xử tốt với huynh, huynh hãy tin đệ một lần.”
Ân Bích Việt không sỏi ngôn từ, mà sau khi nói ra câu đầu tiên, mấy câu sau liền thông thuận. Hắn chỉ muốn biểu đạt tâm tình của mình, mặc kệ thể diện hay mấy nghi thức xã giao gì đó.
Lạc Minh Xuyên nghe thấy câu đầu tiên liền bối rối. Thật giống như có ngàn vạn pháo hoa cùng nổ tung.
Đương nhiên là y mừng rỡ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, vẫn phải nói rõ ràng cái lý, y nhìn vào mắt Ân Bích Việt, “Sư đệ, chuyện như vậy, thật ra đệ là người bị hại. Những câu nói này là huynh nói mới phải.”
“Tu vi của huynh giải phong ấn quá nhanh, thần hồn không thể chịu đựng được, cho nên bị công pháp của mình gợi lên tà niệm.”
Y còn chưa nói hết, nhưng thật ra là bởi vì tà niệm bị kìm hãm quá lâu, trong khoảnh khắc bị dẫn ra, thì chẳng thể thu lại.
Ân Bích Việt nghĩ thầm, tu vi giải phong ấn hay công pháp gì chứ, dù sao gạo đã nấu thành cơm.
Sư huynh chính là người của mình. ~(≧▽≦)/~
Đột nhiên hắn bật thốt lên, “Vậy sư huynh thích đệ?”
Hỏi xong Ân Bích Việt liền hối hận rồi.
Hắn cảm thấy mình quá không đàn ông, nói mấy lời chít chít meo meo y chang mấy nữ chính ngôn tình.
Như vậy sao được, hắn hẳn là tổng tài bá đạo Long Ngạo Thiên mà, ‘Đừng hòng thoát khỏi anh!’ (Mấy thím tham khảo teenfic để biết thêm chi tiết…)
Lạc Minh Xuyên nghe vậy, ý cười trôi nổi trong mắt, con ngươi ôn hòa màu hổ phách cứ như một hồ nước, khiến cho người ta muốn sa vào đó. Ngữ khí lại vô cùng trịnh trọng, “Lòng huynh thích đệ, nhiều hơn đệ có thể nghĩ đến.”
Ân Bích Việt đỏ từ hai má tới hai bên tai.
Quá, quá phạm quy. QAQ