Rất nhiều người đều cho là trong trận chiến trên núi Tây Linh hẳn là lần đầu tiên gặp nhau của Liễu Khi Sương cùng Ngọc Triển Mi.
Trên thực tế hai người đã biết nhau từ rất sớm, còn sớm hơn cả tuổi bắt đầu tu hành. Cho đến nay, việc này hầu như không ai biết.
Kiếm Thánh bắt cóc Quân Dục ở ngoài cửa học phủ, thu Yến Hành trong cuộc đánh lộn ở quán rượu, so sánh với đó, cách Liễu Khi Sương nhập môn ngược lại cũng coi như nghiêm túc chính thức. Ít nhất là có cuộc đối thoại nghiêm túc chính thức.
Khi đó kiếm ý của Quân Dục có chút thành tựu, Kiếm Thánh xuống núi bắt đầu thăm dò Vực Vẫn Tinh. Khi đi ngang qua cánh đồng tuyết thì gặp phải hai cái bé gái, dáng vẻ cùng lắm chỉ có bảy, tám tuổi, mới vừa hợp sức giết chết một con sói xám lạc đàn. Nhìn thấy y đi tới, sắc mặt rất đề phòng, lại chẳng còn chút sức lực nào. Cảnh tượng này khiến y nhớ tới khoảng thời gian khi mình khi còn trẻ đi lang bạt Đông Địa cùng với Lý Thổ Căn.
Liễu Khi Sương vẫn luôn nhớ kỹ ngày đó, sư phụ đi ra từ trong gió tuyết, giống như bỗng dưng xuất hiện. Hình ảnh trong trí nhớ kỳ diệu như tiên.
“Hai nhóc có nguyện bái vào môn, học đạo pháp của ta?”
Liễu Khi Sương suy nghĩ một chút liền gật đầu, lại nghe thấy người bên cạnh hỏi,
“Học đạo pháp của ngươi thì bao lâu có thể mạnh như ngươi?”
Cho dù không có ai dạy, Ngọc Triển Mi cũng đã sớm thông minh đến đáng sợ.
“Gân cốt ngộ tính của nhóc rất tốt, năm trăm năm thì có thể bước vào Đại Thừa.”
“Năm trăm năm quá chậm.” Cô bé nói với Liễu Khi Sương, “Ngươi đi đi, ta còn muốn đi bái vào cung.”
Kiếm Thánh hơi nhíu mày, “Tu ma không tốt, dễ chết, còn rất đau.”
Ngọc Triển Mi rất kiên định, “Một khi ta bắt đầu tu hành, chính là đã vào giới tu hành, không giết người thì chính là bị giết. Hoặc là không học, nếu đã học thì phải học cách tiến cảnh nhanh nhất, công pháp có sức mạnh mạnh nhất.”
“Tu hành không phải là vì giết người, mà là vì ngộ đạo.”
Ngọc Triển Mi nâng mặt hỏi ngược lại, “Giết người gì không phải là một loại ngộ đạo sao? Thời khắc sống còn mới có lĩnh ngộ lớn.”
Kiếm Thánh không tỏ rõ ý kiến, chỉ là cười cười, “Quả nhiên, đạo khác nhau thì không thể nói chuyện được.”
Ngọc Triển Mi đẩy Liễu Khi Sương qua, không kiên nhẫn nói, “Đừng có trưng ra cái bộ dáng không nỡ rời xa này, ngươi và ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau cùng chung một đường… Ngươi tu hành cho tốt, nếu ta rãnh rỗi sẽ đến thăm ngươi.”
“Ngươi gạt ta.” Liễu Khi Sương lắc đầu, “Ngươi không phân biệt được Nam Bắc, căn bản không tìm được đường.”
Khi hai người còn không hiểu cái gì là đạo và ma không thể tồn tại chung thì đã lờ mờ hiểu rõ đây đại khái chính là biệt ly mãi mãi. Cho dù gặp lại, cũng không thể chung đường nữa.
Quả nhiên, nhiều năm sau, hai người gặp lại trong trận chiến trên núi Tây Linh. Trong dự liệu, nên khi ra tay cũng không có nửa phần do dự.
Ở ngoại ô hoang vắng ở thành Thái An, đêm đó tuyết mây che lấp ánh sao, cầu đá bị bỏ đi đã lâu sụp một nửa. Hồ nước đông thành mặt băng cứng rắn, hàng liễu lạnh lẽo co rúm lại bay múa trong gió tuyết.
Nữ tử khoác lụa mỏng màu xanh ngọc đi chân trần đứng ở trên cầu, mặt không hề có cảm xúc, cũng đẹp đến mức không giống người phàm.
Liễu Khi Sương đứng ở dưới cầu. Vừa vặn cách ba thước.
Có lẽ là bởi vì lúc này không phải thời cơ tốt để chính thức khai chiến, cung chủ Kim cung còn có điều lo lắng; có lẽ là không nắm chắc có thể giết chết đối phương, tùy tiện động thủ là việc không khôn ngoan.
Có lẽ chỉ là bởi vì đêm tuyết này dường như đã từng rất quen thuộc.
Trên cầu dưới cầu, không ai tiến thêm một bước nữa, đương nhiên cũng không đánh nhau.
“Bây giờ ngươi xuất hiện trước mặt ta, là thấy rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”
Giọng Ngọc Triển Mi không có nét lạnh lùng cứng rắn bướng bỉnh trên cánh đồng tuyết năm xưa, ngược lại bởi vì nguyên nhân công pháp tu luyện, bất kể là nói cái gì, trong ngữ điệu đều mang theo dịu dàng của gió xuân lùa qua cành liễu. Cho dù là đang nói chuyện sống chết.
Nàng ta đã quen giọng mình như thế, nhưng Liễu Khi Sương lại không quen.
“Không.” Liễu Khi Sương không tự chủ liền muốn cau mày, ánh mắt lướt qua cầu đá, rơi vào chỗ cách đó không xa.
Cảnh giới đạt tới, nếu như nàng muốn thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Ngọc Triển Mi nương theo ánh mắt của nàng nhìn sang.
Cách đó không xa là mấy hộ nhà nông ở ngoại ô. Có Thương Nhai che chở, gió lửa thời loạn còn chưa có đốt tới đây. Ánh đèn ấm áp màu vàng tỏa ra ngoài cửa sổ, rọi sáng tuyết đọng trên đất, cũng nhuộm tuyết trắng thành màu vàng ấm.
Láng máng có thể nghe được tiếng người phụ nữ nhẹ giọng dỗ đứa trẻ khóc nỉ non. Không biết mùi rượu gạo bay ra từ nhà ai, lẩn quẩn trong không khí rét lạnh.
Gió tuyết mênh mông, rượu ấm đèn mờ. Dịu dàng của thế gian, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Liễu Khi Sương không nói nữa, Ngọc Triển Mi đã biết nàng ta đang suy nghĩ gì.
Nàng ta không khỏi trào phúng, như là đang hỏi ngược lại đối phương, vừa như là đang hỏi chính mình,
“Buồn cười, nếu ta đã chọn con đường này, thì sao lại ham mê cuộc sống ấm no của thế tục?!”
Dường như để chứng minh câu nói này, làn váy dài buông xuống của nàng ta khẽ lay động, trong chớp mắt tuyết rơi ở phía trước không thể đến gần người nàng ta. Màn chắn vô hình cắt rời không gian quanh thân nàng ta, hoa tuyết tung bay bị cắt thành mảnh vụn nhỏ bé.
Đi kèm với đó là âm thanh ‘rắc’ nhỏ bé mà chói tai, vô số vết rạn nứt kéo dài từ cầu đá tới mặt băng, một đường kéo thẳng tới chỗ cách chân Liễu Khi Sương một tấc.
Liễu Khi Sương cảm nhận được sát khí nổi lên trong trời đất, như có mũi nhọn ở lưng, cũng như có lưỡi kiếm ở giữa hai mày. Cơ hồ là bản năng, một thân chân nguyên liền kích phát đến mức tận cùng, tuyết rơi trên người nàng trong nháy mắt đã bốc hơi, sương mù thật mỏng tỏa ra.
Hai người đều ở trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, nhưng một lần nữa lại lựa chọn không ra tay.
Liễu Khi Sương không biết nên nói cái gì. Dường như nói cái gì cũng rất dư thừa, đều là phí lời.
Cuộc nói chuyện trong đêm tuyết đi đến hồi kết.
“Ngươi đi đi. Lần sau gặp lại sẽ phải quyết sống chết.”
Thân hình Ngọc Triển Mi thoắt một cái, trong thời gian ngắn đã bay lượn qua hồ băng, trở về đại liễn cao như lầu các ở xa xa. Đại liễn được người nâng lên, nhanh chóng chạy về hướng Đông.
Liễu Khi Sương nghĩ, lại thế nữa rồi, nói để ta đi, chính ngươi lại đi trước.
Nàng tỉnh lại từ trong hồi ức, trước mặt vẫn là tĩnh thất trăm năm không đổi. Suy nghĩ được chải vuốt thông thuận, nàng liền bắt đầu thổ nạp nhập định.
Thật ra mấy trăm năm trước một câu của sư phụ đã nói rõ, đạo khác nhau thì không thể nói chuyện được.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên hết sức gấp rút lên đường, không quá ba ngày liền đến Vân Dương thành ở Trung Địa. Ma tu vẫn còn đang vượt biển, khắp nơi đã là cảnh tượng loạn thế.
Các thế gia đại tộc trong thành đã nhận được tin tức từ sớm, chuyển cả nhà về Liêm Giản, nhà có năng lực vượt biển thì đi thuyền về Bắc Địa, giá thuyền cũng cao tận trời. Bọn họ biết thế đất Trung Địa bằng phẳng, nếu như ma tu tiến quân thần tốc thì chỉ ít ngày nữa là có thể đến thẳng Vân Dương thành.
Sau một trận chiến kinh thế trên Hoành Đoạn Sơn, vị Tiên sinh trong học phủ kia bị thương rất nặng. Tin tức đã lặng lẽ truyền ra từ lâu trong giới tu hành.
Dân chúng bình thường không nghĩ tới những chuyện đó, chỉ là nghe tin xong thì lập tức hành động, bán gia sản lấy tiền, hốt hoảng ra khỏi thành.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi ngược dòng người tấp nập, cộng với khí độ bất phàm, bởi vậy rất là dễ thấy.
Trên đường là tạp vật không kịp mang theo rải rác khắp nơi, cửa của mấy quán trà ở hai bên đường mở ra, trống rỗng cái gì cũng không còn.
Ân Bích Việt còn nghe thấy đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ hỏi, “Sao chúng ta không ở lại đánh ma tu chứ?”
Cha đứa bé vác bao hành lí, chỉ nói, “Đừng nói nhảm nữa, ma tu ăn thịt người đó.”
Trên mặt người phụ nữ cũng lộ vẻ ưu lo, “Đến Liêm Giản là an toàn rồi.”
“… Tóm lại là tốt hơn, học phủ phần nhiều là người đọc sách, làm sao mà đánh giặc.”
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nếu như không phải hết cách rồi, thì ai lại muốn xa xứ chứ.
Ân Bích Việt vốn nghĩ rằng học phủ đã nghỉ học, phần lớn học trò khắp nơi bắt đầu tìm cách ra khỏi học phủ. Trong phủ hẳn là đang loạn, bởi vậy hắn dẫn Lạc Minh Xuyên đi đến cửa sau ở ngõ nhỏ vắng vẻ, “Đây là chỗ sư phụ từng dẫn đệ đi, nối thẳng đến trong sân của Chưởng viện tiên sinh.”
Quả nhiên Tiên sinh đã biết bọn họ đến, không chờ gõ cửa, cửa đã mở. Hai người đứng ở ngoài cửa hành lễ rồi bước vào.
Cây hòe cành lá sum xuê ngày xưa đã biến mất, trong viện là cành khô lạnh lẽo và dây mây tàn tạ.
Chưởng viện tiên sinh tóc mai điểm bạc dựa vào trên ghế mây, dường như đang nghe tiếng đọc sách oang oang truyền tới từ ngoài viện.
Ân Bích Việt rất nhanh đã phát hiện, học phủ hôm nay không có gì khác so với lúc bình thường.
Học trò vẫn đọc to theo sách, các tiên sinh vẫn còn dạy học. Chỗ khác biệt duy nhất đại khái là có một chút nô bộc đã ra khỏi phủ, các thư sinh bắt đầu tự mình động thủ, vẩy nước quét nhà ở đình viện, nhóm lửa làm cơm.
Ngoài thành loạn lạc, học phủ bất động như núi.
“Đến đây, ngồi đi. Chúng ta hình như còn chưa từng nói chuyện lần nào.”
Giọng của Tiên sinh không nghe ra vẻ uể oải, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra thương thế ra sao.
Nửa câu sau là nói với Lạc Minh Xuyên.
Lạc Minh Xuyên cùng Ân Bích Việt hành lễ rồi ngồi, mở miệng nói, “Đa tạ Tiên sinh đã ra tay giúp đỡ trên Hoành Đoạn Sơn.”
Tiên sinh không đáp, mà trực tiếp đánh giá y.
Về Lạc Minh Xuyên, tâm tình của Lý Thổ Căn rất phức tạp. Từng muốn người này chết, lại muốn người này sống. Tính ra số mệnh rối rắm không rõ, cũng không biết tình trạng này bây giờ là phúc hay họa.
Ân Bích Việt nói, “Theo tính toán của học trò và sư huynh, ma quân của Dung Trạc nhanh nhất là hai ngày sau sẽ đến Đông Địa.”
Tiên sinh gật đầu, lại không tiện thể mà nói đến cái chuyện lớn lửa xém lông mày này, ngược lại cười rộ lên, “Hai người các ngươi trông rất tốt.”
Bị trưởng bối trêu ghẹo và bị sư huynh đệ đồng môn trêu ghẹo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Ân Bích Việt có chút ngượng ngùng.
Lạc Minh Xuyên đáp,
“Sư đệ muốn ở cùng với học trò cả đời này.”
Ân Bích Việt yên lặng gật đầu.
“Ngươi có biết, ‘Song tinh hiện thế, sinh tử đồng môn’, vốn là nói hai người các ngươi không.”
“Học trò đã đoán được.”
“Ngươi nhất định phải tranh với trời?”
Tiên sinh hỏi Lạc Minh Xuyên. Ân Bích Việt cũng muốn nghe câu trả lời của sư huynh.
Sư huynh sẽ nói gì đây?
Lạc Minh Xuyên cũng cười, bên trong sự dịu dàng còn có chút bất đắc dĩ,
“Học trò và sư đệ đã trải qua những ngày an ổn, nếu như có thể, ai lại muốn trải qua những ngày khó khăn. Nhưng nó không tha cho chúng học trò, học trò tránh không được lần tranh chấp này. ‘Chỉ một người sống’ là không được, học trò phải tranh cái song khuyết đồng quy, sinh tử tương tùy.” (cả hai cùng sống trở về, sống chết có nhau)
Không có cái hào hùng than trời trách đất, cũng không có lời thề nguyện vĩ đại nào.
Rõ ràng là câu tục ngữ rất bình thường, nhưng Ân Bích Việt nghe đến đôi mắt suýt nữa đã chua xót.
Đây là sư huynh của hắn. Chỉ có sư huynh của hắn mới nói như vậy.
Tiên sinh trầm mặc. Trong viện không có lời nào một lúc lâu.
Gió lạnh thấu xương, sắc trời bất giác đã tối lại, trong tàng thư lâu của học phủ đã đốt đèn lên.
“Ta không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này.”
Hai người vốn nên là số mệnh tương khắc, có ngươi không có ta, vậy mà không biết từ lúc nào, đã lặng yên thay đổi số mệnh. Đi đến một kết cục hoàn toàn khác.
Lý Thổ Căn đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thất bại.
Đời này Tiên sinh từng đọc vạn ngàn điển tịch, lại không tin chân tình. Tính qua thiên cơ vạn cơ, cũng không tính được lòng người.
Sau đó hắn cười rộ lên, “Chờ Vệ Kinh Phong trở về, ta muốn nói cho hắn biết, hắn đúng rồi.”
Ân Bích Việt cảm thấy Chưởng viện tiên sinh bỗng trở nên phấn chấn, nếp nhăn ở khóe mắt đều dãn ra, tựa như là vị nho sĩ nga quan bác đái ở lần đầu gặp nhau.
Nói nói cười cười, có một nét phong thái lỗi lạc,
“Đánh thắng hay đánh thua, kết quả đều là máu chảy ngàn dặm, sinh linh đồ thán. Cân bằng sống chết của trời đất bị phá vỡ, lệ khí ở Vực Vẫn Tinh lệ ngày càng lớn mạnh. Thiên kiếp giáng xuống lần hai cũng không chừng.”
“Các ngươi không nên tới Đông Địa ngăn cản ma tu, các ngươi nên đi Vực Vẫn Tinh. Đến nơi đó mới có thể chấm dứt mầm tai hoạ, trước khi chấm dứt tất cả chuyện này.”
“Người tu hành ở học phủ không hơn trăm, mà ta cùng với cả học phủ, chỉ có thể chống đỡ bảy ngày.”
“Liêm Giản và Thanh Lộc kiếm phái chỉ có thể chống đỡ chín ngày. Nếu như Vô Vọng của Giai Không tự về thế gian, các ngươi có tối đa mười ngày.”
“Mười ngày này giao cho các ngươi, đi quyết định tương lai của thế giới đi.”
“Nếu như các ngươi không làm được, vậy cũng không ai có thể làm được.”