Tiếng kiếm rít cạnh biển Nam Địa kia cũng chẳng to rõ, thậm chí không bằng tiếng sóng mênh mông. Nhưng khi nó vang lên, mọi người tu hành sống tên cõi đời này, có đầy đủ tu vi cảnh giới đều nghe được, hoặc có thể nói là cảm nhận được.
Bị vây trong lồng đã lâu, minh châu bị bụi lấp, một khi ra khỏi vỏ, liền lộ hết ra sự sắc bén, chém hết tất cả bất bình trên thế gian.
Chân Tiên Ý Lăng Tiêu là người tu hành có khả năng tưởng tượng đến vô cùng, Lâm Uyên kiếm hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thần binh trong thiên hạ. Trước kia, có rất nhiều người cho là kiếm đạo tu vi của Vệ Kinh Phong vô song là do có một nửa là vì thanh kiếm này. Cho nên mới có câu ‘Người có được Lâm Uyên sẽ đạt được chân ý kiếm đạo, có cả thiên hạ‘. Nhưng mà Kiếm Thánh làm việc ngông cuồng không cố kỵ ai, cầm thần binh nói đúc lại là đúc lại, khiến kẻ khác nắm tay than thở, lại hâm mộ Quân Dục tốt số.
Mà bây giờ, chân tướng của sự thật bất ngờ vô cùng.
Hề Hoa phong trên Thương Nhai sơn, Quân Dục đang ngồi ở trước bàn lau kiếm, không có chút khó hiểu nghi ngờ nào. Trước khi Kiếm Thánh dẫn Ân Bích Việt rời khỏi Thương Nhai thì vẫn luôn ở trong viện của hắn. Đêm trước khi đi, họ đã nói rất nhiều lời, chủ yếu là Vệ Kinh Phong nói, Quân Dục nghe, hơn nữa lại còn tin tưởng.
“Danh bất hư truyền, Lâm Uyên kiếm…”
Dư Thế đứng trên đỉnh Hoành Đoạn Sơn, gió núi mang theo tuyết mỏng. Bóng đêm và gió tuyết cũng không thể che đậy tầm nhìn, nếu như ông ta muốn thì có thể nhìn rất xa.
Trong lòng lại không có một chút hoài nghi, Xuân Sơn Tiếu cùng Phong Thu Ly quả nhiên là để ngụy trang mà thôi. Vệ Kinh Phong không dùng thanh kiếm này, lại đưa nó cho đồ đệ, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, làm như vậy là chuyện rất ngu xuẩn. Ông ta có chút hờ hững nghĩ, thật sự là đáng tiếc, thần binh lẽ ra nên sánh với người tài, nhưng sau khi ông ta phá rồi dựng lại, hủy đạo trùng tu, trong cơ thể đã rót vào khí tức của ma, đã không thể dùng thanh kiếm này nữa.
Lâm Uyên kiếm giết tà giết ma, tự nhiên sẽ khắc chế công pháp Ma đạo.
Ông ta phẩy nhẹ ống tay áo, liền xuất hiện ở phía sau núi, chắp tay đứng ở ngoài từ đường cũ kỹ.
Dưới ánh nến trong từ đường, một bóng người in trên cửa sổ.
“Ngươi có xét rõ lại mình hay chưa?” Dư Thế trầm giọng hỏi.
Người trong cửa sổ không đáp.
Từ sau trận chiến trên Hoành Đoạn Sơn, Lâm Viễn Quy chưa từng ra khỏi từ đường, danh là tìm chốn yên tĩnh để suy nghĩ lại, nhưng thật ra lại là bị giam cầm. Thậm chí đệ tử đồng môn đến thăm hắn đều sẽ phải bị trưởng lão Trì giới đường trách phạt.
“Môn phái dưỡng dục bồi dưỡng ngươi, ơn trọng như núi. Bây giờ đại cục đã định, không cầu ngươi cắt thịt tước xương để báo đáp, chỉ cần làm một chuyện cho tông môn nữa thôi. Sau khi chuyện thành công, chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, lão phu còn muốn đưa Lâm Uyên kiếm cho ngươi. Sư phụ ngươi dưới suối vàng nếu có biết, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”
Lâm Viễn Quy không nói lời nào, loại trầm mặc này rơi vào trong mắt Dư Thế chính là thỏa hiệp.
“Nghĩ xong thì đi ra.” Dư Thế phất tay áo, cửa sổ từ đường hơi lắc lư, bụi mù cùng mảnh vụn bắn tung toé, tiếng vỡ vụn chói tai liên tiếp vang lên. Là âm thanh khi cấm chế bị loại bỏ.
Lâm Viễn Quy chậm rãi đi ra từ trong bụi mù, thanh sam phóng khoáng, sắc mặt lạnh lùng như thường.
Dư Thế hài lòng nghĩ, lẽ ra nên như vậy, nào có kiếm tu nào có thể cự tuyệt Lâm Uyên kiếm?
Nhà trúc Thanh Lộc kiếm phái cạnh biển, trong lòng Yến Hành khẽ lay động, “Ngươi có nghe không? Âm thanh của kiếm.”
Tống Đường nhíu mày, “Đây là kiếm gì?”
Yến Hành cười cười, “Có chút quen thuộc, ‘Mối bất bình nhỏ trong lòng, có thể dùng rượu để nguôi đi; mối bất bình lớn trong đời, không dùng kiếm không sao nguôi được.’ rất giống sư phụ, nhưng không phải là sư phụ.”
Tống Đường có chút lo lắng cho hắn, “Kiếm Thánh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tối nay Đông Địa không có tuyết rơi. Dường như là bởi vì những hạt bụi cực nhỏ chiết xạ ánh sáng, bầu trời đêm lại hiện ra màu đỏ kỳ lạ.
Ánh trăng phá mây đen, chiếu sáng vực sâu yên tĩnh.
Nếu như nhìn từ trên trời, nó giống như vết sẹo xé rách nửa Đông Địa. Bắt đầu từ dưới đỉnh núi tuyết Thông Thiên ở phía Đông, kéo dài qua cánh đồng tuyết, sau đó chia làm hai nhánh, tựa như đại thụ mọc ra chạc cây, một Nam một Bắc.
Nhánh phía Nam kéo tới gần sông Mân Xuyên, bây giờ chỉ để lại một dấu vết nhỏ. Vào tiết sương giáng (-/) cuối mùa thu, Kiếm Thánh phong ấn vực sâu, toàn bộ linh khí Đông Địa biến đổi lớn, kiếm khí vọt thẳng tới mây xanh, mặt đất rung chuyển không vững. Lúc này người đời mới thật sự nhìn ra sức mạnh của Thánh nhân rốt cuộc là mạnh bao nhiêu. Chỉ cần người này muốn, thì đủ để thay trời đổi đất, dời núi lấp biển.
Không thể tránh khỏi, cái giá đánh đổi cũng rất lớn. Ngoại trừ những người trong Hề Hoa phong, gần như không ai tin rằng Kiếm Thánh còn có thể trở về.
Lúc này trên rìa vách đá trên cánh đồng tuyết có hai người đang đứng. Bởi vì tu luyện công pháp có cùng nguồn gốc, nét yêu dị trên mặt mày cũng giống nhau đến mấy phần.
Nơi này là điểm bắt đầu của vực sâu, dù cho gió lạnh trên cánh đồng tuyết gào thét, nhưng khi đứng ở bên rìa vách đá lại không nghe được một tiếng gió nào, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Khi Lâm Uyên kiếm kêu vang lên, Dung Trạc cười rộ lên, “Chủ nhân hiện nay của thanh kiếm này ta có từng gặp qua trên Hoành Đoạn Sơn.”
Ngọc Triển Mi nhìn chăm chú vào Vực Vẫn Tinh, “Ngươi cảm thấy Lâm Uyên kiếm ở trong tay hắn, có thể xuất ra mấy phần uy thế?”
Dung Trạc suy nghĩ một chút, “Sáu phần.”
Đúng lúc có một người áo đen lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên người hắn ta, thấp giọng nói hai câu. Cũng không tránh né Ngọc Triển Mi.
Tin tức không tốt, Dung Trạc nghe xong thế nhưng tâm tình lại không hề tệ chút nào,
“Giết không được thì đừng tiếp tục nữa, cần gì phải dâng lên cho hắn thử kiếm, cứ chờ hai người họ đến đi.”
Thân pháp người kia như quỷ, tàn ảnh loáng một cái, liền lặng yên không tiếng động lui xuống.
Ngọc Triển Mi lạnh lùng nói, “Sáu phần đã là rất nhiều. Ngươi còn chưa động thủ? Là chờ tiểu tử kia thành Thần thành Thánh sao?”
Dung Trạc nhíu mày, “Cung chủ gấp cái gì, không bằng nói chuyện hợp tác trước đi.”
Ngọc Triển Mi không biết hắn ta có mưu tính gì với hai người kia, cũng không truy hỏi nữa, “Nếu như là hợp tác, ta cảm thấy ít nhất cần phải thẳng thắn chút.”
Là hai bên hợp tác mà không phải là một bên nương nhờ một bên phụ thuộc, thành ý của Dung Trạc với Ngọc Triển Mi rõ ràng là cao hơn những vị cung chủ còn lại. Nhưng tối nay trong cuộc đối thoại bên vực sâu này, cũng không có ai tự xưng là ‘Bổn tọa’.
“Cung chủ muốn biết cái gì?”
“Trận chiến trên núi Tây Linh, Dư Thế giúp ngươi giả chết, ngươi vẫn luôn đợi đến lúc Kiếm Thánh rời khỏi trần thế mới hiện thân, trong này quãng thời gian gần như trăm năm này, ngươi đã đi đâu?”
Dung Trạc thật sự mở miệng đáp, “Bắc hoàng đô. Ta dùng kim khóa mạch đâm sáu huyệt lớn, che dấu cả người khí tức của ma. Sống hai mươi năm như người bình thường, thi vào Hoàng cung làm người hầu, bái ngự thú sư Ngưng Thần cảnh, học cách làm sao để ký kết khế ước cùng dị thú.”
“Ngươi nghiên cứu ký khế ước với dị thú chính là vì tìm cách ký khế ước với ma vật dưới Vực Vẫn Tinh?” Ngọc Triển Mi đạo, “Chỉ là như vậy, ngươi hà tất tự mình đi? Đừng nói ‘Biến động run sợ vào Đông’’ ở Bắc Địa không liên quan gì đến ngươi.”
Dung Trạc không hề phủ nhận, “Ta biết một nhóm người của Hiền vương Đoàn Thánh Dự ở Bắc Địa, giúp hắn một tay. Đáng tiếc hắn quá ngu, không nén được cơn giận, nhất định phải cử binh vào Hoàng đô trước khi Đoàn Thánh An chết… Dư Thế muốn Tây Địa và Trung Địa, ta muốn Đông Địa và Nam Địa, cung chủ nếu như giúp ta, Thiên La Cửu Chuyển và Đông Địa, ta và ngươi chia đều.”
Lòng Ngọc Triển Mi hiểu rõ, hơi kinh ngạc khi Dung Trạc nói hết cả ra, nhưng lời nói của nàng vẫn lạnh nhạt như trước, “Các ngươi không phải cho là đại thế đã định sao, vì sao còn nguyện chia cho ta một chén canh?” (tức là chia một phần lợi)
Dung Trạc nhìn về phía Tây, “Lão thất phu Dư Thế kia, không hẳn có thể thắng được Thương Nhai sơn.”
“Hắn là Á Thánh, Thủ đồ Kiếm Thánh mạnh lắm thì cũng chỉ là Đại Thừa.”
“Đồ đệ Kiếm Thánh hiểu nhất là chuyện chiến vượt cảnh giới, lấy yếu thắng mạnh, huống hồ không chỉ có một người.’ Trong ‘Bão Phác Thất Tử’ có thể đặt lên bàn cược, cũng chỉ có một Lâm Viễn Quy.” Câu nói tiếp theo của hắn ta liền khiến sắc mặt Ngọc Triển Mi khẽ động, “Nghe nói ngươi biết nhị đệ tử của Kiếm Thánh? Trên biển Phù Không, nếu như không phải cô ta cứu đi con trai của Đoàn Thánh An thì bây giờ Bắc Địa đã đổi chủ.”
Ngọc Triển Mi nói, “Ngươi muốn ta làm cái? Nói thẳng ra.”
“Những chuyện vô bổ còn lại thì không dám làm phiền cung chủ, ta tự có cách sắp xếp vẹn toàn, chỉ xin cung chủ lên Thương Nhai sơn một chuyến.”
Ngọc Triển Mi trầm mặc không nói. Nửa ngày sau, nàng mở miệng đáp,
“Một khi được chuyện, thiên hạ to lớn, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì lấy bấy nhiêu, ta chỉ muốn Kim cung cùng Thiên La Cửu Chuyển.”
“Không thành vấn đề.”
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?”
Dung Trạc cười rộ lên, giọt máu đen đỏ thuận theo đầu ngón tay tái nhợt của hắn rợi xuống, nhỏ vào tuyết trắng trên vách đá.
“Tách tách.” Bởi vì vách đá yên tĩnh, tiếng vang nhẹ nhàng mấy cũng rất rõ ràng. Ánh đỏ quỷ dị bay vọt lên trời, trong khoảnh khắc vết máu đã biến mất không còn tăm hơi.
Hắn ta nói, “Vậy thì lập lời thề máu đi.”
Ân Bích Việt thu kiếm vào vỏ, cùng Lạc Minh Xuyên nghiêm túc làm lễ về hướng mà Vô Vọng rời đi.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước theo con phố dài, tuyết đọng trên đất bị kiếm khí chưa tiêu tan kích thích, tung bay ở trong gió.
Ân Bích Việt ngơ ngác nói, “Lúc đầu đệ đã hiểu lầm đại sư.”
Lạc Minh Xuyên nói, “Huynh cũng vậy.”
Cảnh thiền định là phép thần thông của Phật môn, lúc bị nhốt trong Phật đường Quan cũng đã sử dụng, khi đó y thấy hơi giận trong lòng, lúc ra tay không chút do dự, lại còn dùng Thiên La Cửu Chuyển mạnh nhất.
Sau khi dễ dàng phá cảnh thiền định mới biết Vô Vọng không có ác ý.
‘Phật Ma chỉ trong một cái chớp mắt’, không phải khuyên y quay đầu lại là bờ, mà là nói cho y biết, ‘Thiên La Cửu Chuyển’ đúng là Ma công, nhưng nếu như tu luyện tốt, thì cũng là Phật pháp.
Thành Phật thành Ma, không liên quan đến công pháp, toàn bộ là do tâm của người.
“Sư huynh, trong cảnh thiền định lúc nãy, huynh ở chỗ nào?”
“Huynh và đệ bị ngăn cách nhau, huynh cùng đối chưởng với đại sư Vô Vọng, phá cảnh mà ra, bèn ở một bên nói chuyện cùng đại sư, nhìn đệ phá cảnh.”
Ân Bích Việt nghĩ mình cầm kiếm chém đến mệt chết mệt sống, sư huynh chỉ cần một chưởng là đã có thể phá cảnh, thật sự là người so với người càng khiến người ta tức chết. Lại lập tức ý thức được một chuyện, thử thăm dò hỏi, “Cho nên huynh đã nghe và nhìn thấy tất cả?”
“Nghe cái gì?”
“… Không có gì.”
Sắc mặt Lạc Minh Xuyên không thay đổi, trầm ổn như cũ, “Sư đệ nói thích huynh, nên muốn ở cùng với huynh. Là câu này à? Vậy tất nhiên là huynh nghe rất rõ ràng.”
Lúc đó Ân Bích Việt cảm thấy mình ngầu đến muốn bùng nổ luôn, nhưng hắn chỉ có thể vĩnh viễn ngầu không quá giây. Huống chi bây giờ bị Lạc Minh Xuyên nghiêm túc trêu đùa. Lập tức trên mặt nóng hổi, nói sang chuyện khác, “Đại sư nói chuyện gì với huynh.”
“Đại sư nói rằng khi Quan khi còn sống đã đánh vỡ giới hạn của linh tu cùng võ tu, liền từ Phật nhập Ma, có thể coi hư là hiểu rõ vạn pháp. Mà Mạc Trường Uyên tu Ma đạo trước, nên đã học qua các công pháp trăm nhà. Nếu huynh muốn thông hiểu Thiên La Cửu Chuyển, thì đọc chút kinh Phật sẽ vô cùng hữu ích.”
Lạc Minh Xuyên lấy ra một quyển sách buộc chỉ, Ân Bích Việt cúi đầu nhìn, “Kinh Tạp A Hàm”.
Hắn nhớ tới lúc đánh cờ với Tịnh Hải trong Hưng Thiện tự, đã nghe qua một câu chuyện trong kinh Phật này, không khỏi cảm thán. Đều đọc kinh Phật như nhau, lại tu Phật pháp khác nhau.
Hoặc là Phật pháp đều giống nhau, chỉ là lựa chọn của mỗi người khác nhau mà thôi.
“Đại sư còn nói, sư đệ có tuệ căn, sau này không muốn luyện kiếm thì cũng có thể đi Giai Không tự tu Phật.”
“Đợi xong chuyện Đông Địa, đương nhiên phải đi Giai Không tự, dù sao cũng phải đích thân đến nhà cảm ơn.”
Lạc Minh Xuyên cười nói, “Sư đệ có thể học Phật, nhưng không thể xuất gia đâu.”
Ân Bích Việt cúi đầu, “Người ta đã có đạo lữ, chỉ thiếu một tờ giấy hôn thú, chùa nhà ai dám nhận loại người lục căn không tịnh như đệ.”
Hắn phát hiện khí tức của sư huynh lúc này đang thả lỏng, tâm tình khoan khoái, có thể thấy được là cũng có sự khai ngộ trong cuộc nói chuyện với đại sư Vô Vọng. Thôi đi, chỉ cần tâm tình sư huynh tốt thì trêu đùa thêm vài câu thì có gì đâu.
Ra khỏi thành chính là bờ biển, sóng biển cọ rửa đá ngầm, tiếng vang liên miên.
Lạc Minh Xuyên bỗng nhiên dừng lại, kéo tay Ân Bích Việt tay, “Sư đệ, đi thôi.”
Không hề phòng bị, dưới chân chợt trống không, Ân Bích Việt theo bản năng nắm chặt người bên cạnh, nhưng mà gió lạnh gào thét cũng gần như chỉ trong cái nháy mắt.
Sau cái chớp mắt, bọn họ đã ở trên bầu trời.
Ít đi tầng tầng mây dày che đậy, ánh sao cực kỳ sáng ngời, tựa như đưa tay ra là có thể chạm tới.
“Sư huynh lại có thể cưỡi mây bay, chuyện khi nào vậy?”
“Mới vừa nãy.”
Ân Bích Việt không hỏi thêm nữa, hắn nhớ tới lời sư phụ nói, không cần kết quyết, cảnh giới đạt tới thì chỉ cần hơi suy nghĩ chút, nói đi là đi.
Hắn thở dài nói, “Trước kia là sư phụ mang đệ bay, bây giờ là sư huynh mang đệ bay, lúc nào thì đệ mới có thể tự bay đây.”
Lạc Minh Xuyên nhẫn nhịn ý muốn kéo sư đệ vào trong ngực vân vê một phen, cười nói, “Rất nhanh thôi.”
Xuyên qua sương đêm mênh mông, tiếng sóng ầm ầm sóng ngoài khơi ở dưới chân rất nhanh đã tụt về phía sau.
Bọn họ cưỡi mây gió, chạy về phía tương lai mịt mù.