Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

chương 92: chúng ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm họp lớp, Tần Hiểu trang điểm ăn mặc rất đẹp.

Cô mặc một chiếc đầm liền kiểu công sở màu xanh bạc hà, vai khoác túi màu trắng đen dệt kim, mái tóc đen dài buông xõa, trông vừa dịu dàng vừa thoải mái.

Giả Sơ Vọng không hổ là công tử nhà giàu, bao hết cả nhà hàng Thủy Điệu Ca Đầu, mọi người chia thành từng tốp hai ba người đứng trò chuyện.

Tần Hiểu bước vào, lặng lẽ nhìn quanh một vòng, chắc chắn không nhìn thấy bóng dáng đó mới vào chỗ ngồi.

Giả Sơ Vọng đúng lúc ngồi ở bàn của Tần Hiểu, cậu ta hơi mập ra, tính cách phóng khoáng thoải mái lại hóm hỉnh, tuy vẫn chưa đến đông đủ nhưng mọi người trò chuyện rất rôm rả.

Lúc này có người trêu chọc trong nhóm chat: “Lão Giả, nữ thần của cậu sắp tới rồi, cậu có kích động không?”

Thực ra cũng biết bao năm nay chắc chắn cậu ta đã buông bỏ rồi, lại thêm quan hệ thân thiết nên đùa giỡn không ngại ngùng gì cả.

Giả Sơ Vọng cũng không tức giận mà hơi nhướng mày: “Tôi đợi chồng cậu ấy tới để solo đây!”

“Hahaha ngầu, lão Giả ngầu thật!”

“Dám đào góc tường người đã kết hôn, giỏi ghê hahaha!”

Tần Hiểu trước đó nhận được tin nhắn của Kỷ Đinh báo công ty có chút việc nên tới trễ, cô và Ôn Nghiên đang trên đường đi, bảo Tần Hiểu báo lại mọi người.

Thế là cô báo cáo lại, mọi người đều sáng mắt lên, nói với vẻ khoa trương: “Không thể nào, Đinh tổng đưa người tới thật hả?”

“Lão Giả, tiêu rồi tiêu rồi, cậu toi thật rồi.”

Mọi người đùa giỡn vui vẻ, có nữ sinh kia chú ý thấy Tần Hiểu đang lặng lẽ uống trà thì hỏi: “Hiểu Hiểu, cậu và Kỷ Đinh thân với nhau, cậu ấy đã vào thánh đường hôn nhân rồi, cậu cũng có rồi chứ nhỉ?”

Nghe thế, mọi người trong bàn đều nhìn sang.

Bỗng dưng trở thành tâm điểm, Tần Hiểu buông ly trà xuống. Câu trả lời thật sự xoay vòng trong đầu mấy giây, rồi cô nhếch môi: “Vẫn chưa, nhưng có người mình thấy hứng thú, vẫn đang thử hẹn hò xem sao.”

“Ô ô, quen biết nhau thế nào?”

“Đồng nghiệp công ty.” Tần Hiểu lại cười, không nói gì thêm.

Mọi người nhìn cô như vậy thì trong lòng cũng biết đây là vấn đề nhạy cảm nên không dò hỏi nữa.

Năm đó Tần Hiểu và Lục Văn Đào trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Cô gái dịu dàng ít nói, chàng trai tuấn tú nho nhã, đều thuộc tính cách không tranh giành với ai, cũng chưa từng có khúc mắc với nhau.

Kết quả một hôm, các bạn bỗng lan truyền tin tức, nói hai người họ đã chia tay.

Không rõ là ai đề nghị trước, nhưng mọi người đều thật sự thấy chấn động.

Kỷ Đinh bị tắc đường rất lâu, lên được mấy món ăn rồi cô và chồng mới tới nơi.

Người đàn ông theo sau cô mặc vest lịch lãm, tướng mạo đẹp trai, mày mắt sâu thẳm, thoắt nhiên trở thành nhân vật trung tâm tuyệt đối.

Nghe nói anh là doanh nhân có sự nghiệp thành đạt, lại thêm nhân duyên của Kỷ Đinh vốn rất tốt nên rất nhiều bạn học cũ đều vây quanh hàn huyên trò chuyện.

Liên hoan lớp thực ra là một cuộc xã giao quy mô nhỏ, mọi người đều có cơ duyên riêng, địa vị xã hội riêng, ai cũng biết rõ lúc này hẳn có rất nhiều người viện cớ tình bạn cũ để lôi kéo làm ăn sau này.

Trong tay Kỷ Đinh nhanh chóng xuất hiện một đống danh thiếp.

Rượu qua ba vòng, cuối cùng cô cũng có cơ hội đến chỗ bàn Tần Hiểu.

“Hiểu Hiểu, lâu quá không gặp!” Kỷ Đinh khoác vai cô, dáng vẻ rất thân thiết.

“Ừ, lâu quá rồi.” Tần Hiểu quay lại ôm lấy cô, lại nhìn quanh một vòng, “Chồng cậu đâu?”

“Anh ấy hả, đi tìm lão Giả nói chuyện rồi.” Kỷ Đinh thè lưỡi, “Lát nữa tớ gọi anh ấy về chào cậu.”

Hai người đều hiểu lão Giả thảm thế nào, sờ mũi nhìn nhau rồi cười.

“Cậu mới tới nãy giờ chỉ toàn nói chuyện mà không ăn uống mấy, chắc chưa no đúng không?” Tần Hiểu nói, “Nhà hàng này tuyệt lắm, hay là ngồi xuống ăn chút gì đó?”

“Được thôi.”

Đúng lúc này, một luồng gió ào tới, khoa trương và sến súa dang hai tay ra: “Cô gái, tôi nhớ cô chết mất!”

Kỷ Đinh không ngẩng lên, xích ra: “Cút! Bà đây không nhớ cậu!”

Điền Giai Tuệ ôm hụt vào khoảng không, suýt thì đâm đầu vào đĩa gà lớn trước mặt.

“Cậu không yêu tớ nữa rồi!” Giọng cô nàng nức nở tố cáo, “Huhuhu phụ nữ đúng là dễ thay đổi…”

Kỷ Đinh lạnh lùng liếc nhìn: “Không phải vì ai đó nói năng bậy bạ trong nhóm?”

“Hả?” Điền Giai Tuệ chớp mắt như sực hiểu ra, “Nên sau đó cậu đã bị anh Nghiên làm thật hả?”

“…”

Cô nàng còn cố ý nhìn xuống dưới: “Đã không?”

Kỷ Đing: “Cút!!!”

Tần Hiểu cười nhìn hai người đấu khẩu, rồi bỗng cảm thấy một sự thoải mái và vui vẻ lâu rồi mới có.

Không rõ bao lâu sau, cô thấy cũng khá no rồi, muốn đi vệ sinh nên chào Kỷ Đinh một tiếng.

Dặm lại lớp trang điểm trước gương, Tần Hiểu sửa lại lọn tóc rũ xuống trước trán rồi ra ngoài.

Cô tranh thủ trả lời tin nhắn, tay vẫn cầm điện thoại vô tình liếc mắt, rồi sững sờ nhìn chằm chằm vào hướng đó.

Tim Tần Hiểu run rẩy, còn tưởng mình hoa mắt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm, ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói bảng lảng bay ra bao bọc gương mặt tuấn tú của anh, bay qua rèm mi đang rủ xuống.

Chỗ khuỷu tay anh là áo vest, vừa hút thuốc vừa gọi điện: “Alo, nói đi.”

Tần Hiểu sững người, trong tích tắc Lục Văn Đào như có linh cảm, ngước mắt nhìn sang.

Cô bỗng cảm thấy không chốn dung thân, dứt khoát quay người, gần như loạng choạng hoảng hốt tháo chạy.

Nấp sau chỗ rẽ thở hổn hển, tim cô đập rất nhanh – không rõ anh có nhìn thấy không?

Cô chạy nhanh như vậy, chắc là không đâu.

Sao anh lại xuất hiện ở đây? Không phải đã nói với đám bạn thân là không tới sao?

Tần Hiểu bần thần nghĩ – trông anh có vẻ, hình như thực sự thay đổi rồi.

Vóc dáng hình như cao ráo hơn, chân dài, toàn thân không tìm ra chút khuyết điểm nào. Vẻ nhút nhát ngây thơ hồi đó đã biến mất, thay vào đó là sức hấp dẫn của người đàn ông đã trưởng thành.

Kiểu ăn mặc của Lục Văn Đào nhuốm đầy vẻ tinh anh xã hội điển hình.

Anh làm việc gì, quen được bạn bè thế nào, có những mối quan hệ xã hội gì, cô đều không biết.

Cô chỉ biết, hôm quyết tâm rời xa anh, họ đã gần 6 năm không gặp lại.

Sáu năm rồi.

Có thể biến một người thân thuộc nhất trở thành xa lạ.

Trong mắt Tần Hiểu như có ngấn nước mắt – cô sắp không quen biết anh rồi.

Cô tựa lưng vào tường, không rõ từ lúc nào mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo, giày cao gót siết tới mức mắt cá chân đau nhói. Tần Hiểu xích vào trong, chậm chạp ngồi xuống để hơi thở gấp gáp của mình dần bình ổn lại.

“Hoạt động mà cậu nói là tuần sau à?”

Phía sau lưng loáng thoáng vẳng tới giọng đàn ông, Tần Hiểu hơi sững sờ, mới nhận ra anh vẫn chưa rời đi.

Đang gọi điện cho ai chăng?

Trước đây không cần tới mấy giây mà cô vẫn có thể phán đoán thân phận người kia qua ngữ điệu và vẻ mặt của anh. Mà bây giờ, chỉ có thể gắng sức tìm chút manh mối nhỏ nhoi qua giọng nói trầm trầm kia.

Tiếc rằng, ngoài ôn hòa ra thì không thấy cảm xúc nào khác.

Chân tê dại, Tần Hiểu thuận thế ngồi bệt xuống đất, nấp sau một chậu cây rậm rạp.

Hình như từ giây phút anh xuất hiện trong tầm mắt, tim cô đã đập điên cuồng, không thể chậm lại nổi.

Mà điều khiến cô khó thở hơn là, bước chân người ấy mỗi lúc một gần, giọng cũng rõ hơn, dường như đang đi về phía này.

Tần Hiểu co rúm trong góc, ôm chặt túi xách của mình, tay áo vì thế cũng nhăn lại.

“Được, tôi biết rồi… đến lúc đó gặp nhau.”

Tiếng gót giày nện xuống mặt đất khiến dây thần kinh trong đầu Tần Hiểu căng thẳng tới mức muốn đứt đoạn.

Giống như dây cung sau khi kéo căng bỗng dưng buông ra, tiếng bước chân xa dần cũng khiến cô như mất hết sức lực.

Tần Hiểu thở dốc, loạng choạng đứng dậy.

Kỷ Đinh gọi điện tới, tiếng chuông đột ngột phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cô vội nghe máy: “Alo?”

Dường như nhận ra giọng cô không ổn, bên kia ngẩn ra một lúc rồi dè dặt hỏi: “Hiểu Hiểu, sao cậu đi lâu thế?”

Tần Hiểu định thần, cố giữ giọng bình tĩnh: “Tớ… tớ chút việc, đi trước nhé, quên không báo cậu biết, thật ngại quá.”

Kỷ Đinh ồ một tiếng: “Không sao không sao.”

Cô nói: “Vốn định nói chuyện với cậu thêm, lần sau hẹn nhau nhé.”

Kỷ Đinh vẫn hiểu lòng người như xưa, không bắt cô nói rõ, Tần Hiểu cúp máy rồi thở dài thườn thượt.

Trên đường ngồi taxi quay về, cô thất thần nhìn cảnh đêm như mực ngoài cửa sổ.

Dường như vào lúc này mới hiểu rõ ra – cô từng có được một báu vật quý giá, nhưng sau đó lại bị cô làm rơi vỡ rồi.

Tuy là bị ép.

Dường như cũng vào lúc này mới ý thức được, trái tim cô nhớ anh đến nhường nào.

Cho dù nó đã chịu bao tổn thương và dơ bẩn, thì vẫn không biết liêm sỉ mà nhớ nhung anh.

Nhớ nhung đến người đã sớm không còn thuộc về cô.

Cảm xúc của Tần Hiểu vẫn không thể ổn định được.

Cô cũng không có ai để nói về chuyện này, chỉ có thể để mặc nó chôn vùi trong lòng.

Trước kia gặp những chuyện này, chỉ cần cô rải một ít đất tượng trưng lên vết thương thì tim cô cũng sẽ tự mình lành lại.

***

Khi trao đổi về công việc, Ngụy Kiệt phát hiện tâm trạng cô không tốt nên nhân giờ trà chiều đã dò hỏi: “Lại sao nữa? Đô Đô không nghe lời hả?”

Đô Đô là con mèo mà hai tháng trước Tần Hiểu mới đem về nuôi, một con mèo vừa đáng yêu vừa hay nhõng nhẽo, lúc nào cũng cảm thấy nó là cô gái cao quý nhất trong nhà.

Ngụy Kiệt cười: “Cô phải nói với nó rằng đó là ảo giác thôi.”

Tần Hiểu nhớ lại dáng vẻ giơ móng vuốt của nó, cũng bất giác nở nụ cười: “Nó rất ư là không biết nghe lời.”

Hai người nói về những chuyện thú vị, Ngụy Kiệt nhắc: “Đúng rồi, chủ nhật này công ty và bên đầu tư Hùng Đạt có bữa tiệc chung, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Tần Hiểu hơi thắc mắc: “Nhưng công ty không nói gì với bọn tôi cả.”

Tiệc tối này chỉ có lãnh đạo cấp cao mới tham gia, Ngụy Kiệt chớp mắt: “Tôi có quan hệ với bên Hùng Đạt, có thể để chúng ta vào đó.”

Cô hơi ngần ngại: “… Đi được thật chứ?”

Ngụy Kiệt: “Anh đây nói được là được.”

Tần Hiểu ồ một tiếng, quan sát anh từ trên xuống dưới rồi chọc: “Vậy cảm ơn Ngụy tổng nhé.”

Gần đến tối chủ nhật, Tần Hiểu đi thuê một bộ lễ phục hoành tráng, trang điểm tinh tế xong xuôi thì đến địa điểm đã được báo trước.

Ngụy Kiệt đã ăn mặc tề chỉnh đứng ở cổng đợi cô, Tần Hiểu bước tới, nói nhỏ: “Chúng ta thế này, bị lãnh đạo biết liệu có ổn không?”

Ngụy Kiệt liếc nhìn cô, không hề che giấu vẻ kinh ngạc vì sự xinh đẹp của cô, anh nói: “Đã báo cáo với Châu tổng rồi, anh ấy cho phép chúng ta tới, yên tâm.”

Tần Hiểu lúc này mới thả lỏng.

Hoạt động này thiên về xây dựng đội ngũ và kết nối, bên đầu tư Hùng Đạt là cổ đông của công ty nên quan hệ giữa các nhân viên nếu có thể thân thiết hơn, sau này sẽ có ảnh hưởng rất tích cực đến mối quan hệ của hai bên.

Hai người đi vòng vòng bên trong, lấy chút trà và thức ăn.

Tính cách Tần Hiểu khá dịu dàng, ôn hòa, nhưng không có nghĩa là cô không thích quan hệ với người khác. Chỉ nửa tiếng đồng hồ mà cô đã làm quen được với rất nhiều người bên kia.

Ngụy Kiệt khen: “Nữ hoàng xã giao!”

Tần Hiểu xùy một tiếng, khóe môi cong lên.

Ngụy Kiệt bảo: “Lát nữa vũ hội bắt đầu, cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi vệ sinh.”

“Ừ.”

Tần Hiểu cầm một ly rượu vang, tìm một chỗ để ngồi. Tư duy trống rỗng giữa bao nhiêu người xúng xính áo váy, cô nâng ly lên hớp một ngụm, cảm thấy vị ngọt đắng.

Uống hết ly vang, cảm giác thiêu đốt nhè nhẹ lan tỏa phần bụng, Tần Hiểu đứng lên đưa ly rượu không cho người phục vụ, cũng định đi vệ sinh một lát.

Hôm nay cô mang giày cao gót quá cao nên đi mấy bước đã thấy khó chịu, bước chân dần chậm lại. Cúi đầu nhìn, chỗ thắt nơ hình như bị rách, siết chặt vào mu bàn chân trắng nõn, chẳng trách mà đau như vậy.

Tần Hiểu tập trung vào chân mình nên nhất thời không nhìn đường, đụng vào người khác, cô vội vã xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi ạ.”

Đối phương không lên tiếng ngay, cô nghi hoặc ngước lên, rồi bất giác sững sờ.

Người đàn ông nhìn cô từ trên cao, gương mặt tuấn tú chỉ có một vẻ lãnh đạm, giống như nhìn thấy cô cũng không khác gì với nhìn thấy chó mèo ngoài đường.

Vẻ mặt anh dường như thiêu đốt cô, Tần Hiểu thấy mũi cay cay, đáy mắt như có làn khí ẩm dâng lên.

Cô cũng không ngờ mình hèn kém như vậy, lần đầu chính thức gặp mặt với bạn trai cũ đã buông bỏ áo giáp.

Phản ứng tự bảo vệ bản năng đã khiến Tần Hiểu vô thức quay lưng bỏ chạy.

Nhưng chưa kịp quay người đi thì cổ tay đã bị nắm chặt, tiếp đó sau lưng vẳng đến giọng nói bình thản của Lục Văn Đào: “Cô Tần, cô đang trốn cái gì?”

Cô Tần.

Kiểu xưng hô xa lạ này khiến Tần Hiểu đau lòng, cô lẩm bẩm mà không nói nổi một chữ.

Hơi thở của Lục Văn Đào sát lại gần: “Nhìn thấy tôi là trốn, đã là lần thứ hai rồi.”

Lần thứ hai?

Vậy lần thứ nhất là…

Hôm liên hoan, anh vẫn nhìn thấy cô rồi?

Không rõ vì sao, Tần Hiểu cảm thấy sự phẫn nộ loáng thoáng trong câu nói đó.

Là ảo giác chăng.

Cô lắc mạnh đầu, cố gắng để cảm giác không chân thực đó biến mất.

Tần Hiểu nhắm mắt, nghiến răng quay lại, dũng cảm ngẩng lên nhìn vào mắt Lục Văn Đào.

Rõ ràng, những cảm xúc mà cô mong chờ không thể nào tồn tại.

Những ngọt ngào lúc xưa đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng, hà khắc.

Cô cười khổ. Ban đầu vì sao nói chia tay chứ?

Vì điều kiện nhà anh cũng không quá giàu có, lại thêm gánh nặng từ cô, hai người họ sẽ không có tương lai.

Cứ để một mình cô xuống địa ngục đi.

Chỉ cần anh có thể lên thiên đường.

Mà nay xem ra, quả thực anh đã tới được nơi mà họ từng cùng nhau mơ ước, cô nhận ra, anh sống rất tốt.

Sau khi rời xa cô, anh sống rất tốt.

Điều đó khiến Tần Hiểu vừa đau khổ vừa thấy ngọt ngào, vì thế nước mắt cũng vừa ngọt vừa đắng.

Lục Văn Đào nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ bé trắng trẻo của cô gái, cuối cùng cau mày: “Cô khóc cái gì.”

Tần Hiểu đã rất mệt, không còn sức đâu để ngụy trang nữa, cô đưa tay lau nước mắt, mệt mỏi lắc đầu: “Không có gì.”

Nhưng nước mắt cứ như đối đầu với cô, không tài nào kiềm chế, như chuỗi hạt bị đứt dây.

Tần Hiểu nghĩ bụng, chắc cô là một người bạn gái cũ không ra gì, đầu tiên là tàn nhẫn đẩy anh ra khỏi thế giới của mình, rồi sau khi gặp lại thì khóc lóc r.ên rỉ làm anh nhớ lại những chuyện cũ không mấy vui vẻ.

Dòng tư duy hỗn độn, chỉ nói vắn tắt những ý cô muốn bày tỏ: “Nhìn thấy anh sống tốt như thế, em cũng yên lòng rồi… Em… em chỉ mong anh sống tốt…”

“Chỉ mong tôi sống tốt?” Người đàn ông không rõ bị từ nào kí.ch thích mà vụt nắm chặt tay Tần Hiểu, đôi mắt đen nhìn thẳng cô, “Đừng có tỏ vẻ thoải mái phóng khoáng nữa.”

Anh tàn nhẫn nói: “Cô không có tư cách đó.”

Tim Tần Hiểu như bị lời nói của anh đâm trúng, cơn đau ở cổ tay khiến cô luống cuống, khổ sở, chỉ có nước mắt như không thể kiềm chế mà rơi lã chã.

“Rốt cuộc cô khóc cái gì?” Lục Văn Đào cười mỉa mai, “Tần Hiểu, tôi mới là người bị bỏ rơi…”

Anh chưa dứt câu, môi đã bị bịt kín.

Người phụ nữ mềm mại thơm ngát lao tới, đôi môi mềm nhắm chuẩn xác, đam mê cố chấp như khao khát sự sống.

Hành động đó quá đột ngột, Lục Văn Đào loạng choạng lùi lại một bước mới đứng vững, một tay thuận thế ôm eo Tần Hiểu. Hơi thở của cô vẫn như năm nào, dịu dàng thơm ngát, khiến anh gần như trong tích tắc chìm đắm, say mê.

Nụ hôn thơm mùi rượu vang càng thêm hòa hợp khi môi lưỡi quấn lấy nhau, sáu năm hóa ra cũng không thể bỏ được thói quen, chứ đừng nói là để vết thương lòng tự lành lặn. Họ như hai con cái sắp chết ngạt đang thở bong bóng giúp nhau, khao khát tìm kiếm chút nước còn lại từ người kia.

Tư duy ngừng trong giây lát, Lục Văn Đào bỗng sực tỉnh, giận dữ nắm lấy hai vai Tần Hiểu, đẩy cô ra xa.

Anh đang làm gì thế này?!

Suýt bị giam cầm trong chiếc lồng ký ức không thể chạy thoát, cô mới ngoắc tay, anh lại không biết sống chết mà nhảy vào bẫy.

Là do lần trước chưa đủ khắc cốt ghi tâm sao?

Lục Văn Đào hít một hơi, cúi nhìn, giọng nói lạnh nhạt: “Ban nãy cô vừa làm gì vậy?”

Tần Hiểu không nói, chỉ ngơ ngẩn đứng tại nơi bị anh đẩy ra, nước mắt nhòa nhạt.

Người đàn ông nhìn cô, giọng nói trở nên châm biếm cùng cực: “Đừng nói với tôi là cô còn yêu tôi đấy.”

“Phải.”

Lục Văn Đào nhướng mắt, như không nghe rõ: “Cái gì?”

Giọng Tần Hiểu khàn khàn, khẽ nói: “Văn Đào, em yêu anh.” Cô nhắm mắt như chấp nhận số phận, “Luôn luôn yêu anh.”

“…”

Cô nghe thấy người ấy khẽ chửi thề một tiếng, sau đó kéo cổ tay cô đi thẳng sang một bên hành lang. Động tác của cô khác xa trước kia, không chút thương hoa tiếc ngọc, thậm chí có thể xem là khá thô bạo.

Tần Hiểu bị anh ấn vào tường, cổ tay bị nắm chặt thành một dấu đỏ ửng, cô nhìn vẻ mặt như phong ba bão táp ập tới, hơi sợ hãi muốn giãy giụa.

Cử động rất nhỏ đó như dây dẫn lửa cho quả bom, Lục Văn Đào bóp chặt cằm cô, rất mạnh: “Rốt cuộc cô muốn làm gì, hả?”

“Cô muốn xem tôi bị cô chơi đùa tan nát xương cốt, không còn cả chút mảnh vụn, phải không?!” Trán anh hằn gân xanh, đó là trạng thái phẫn nộ, “Tần Hiểu, mẹ nó cô xem tôi là cái gì?! Nói yêu là yêu, nói hết yêu là hết yêu, tôi là thứ đồ chơi cô vẫy thì tới đuổi thì đi hả???”

Tần Hiểu lúng túng: “Em… em không nghĩ anh như vậy…”

Chỉ vì nhìn thấy anh mà không tài nào kiềm chế, vẫn muốn lại gần, muốn có được, cho dù phía trước là lửa cháy hừng hực.

Trước kia vì không muốn liên lụy anh mà rời đi, nhưng bây giờ cô không còn gánh nặng nào nữa, có phải là… vẫn còn cơ hội ở bên anh?

Nếu giải thích nguyên do với anh, liệu anh có tha thứ không?

“Đủ rồi!” Bên tai bỗng vang lên tiếng quát của Lục Văn Đào, vẻ mặt anh vừa lạnh lùng vừa kiềm chế, như đang cố gắng kiểm soát bản thân, anh chậm rãi nói: “Tôi sẽ không chơi trò này với cô nữa đâu.”

Tần Hiểu há miệng, thấy anh nhìn đi nơi khác: “Tôi có bạn gái rồi.”

Một tiếng sấm nổ bên tai, như đập nát linh hồn cô thành hai nửa.

Anh đã có bạn gái, sống lưng dựa vào tường của Tần Hiểu mềm nhũn, vậy thì hành vi của cô đối với anh là gì đây?!

Là đeo bám không biết xấu hổ.

Tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, hóa ra sau khi hạnh phúc bị đập vỡ thì đừng mơ nó quay về nguyên trạng, họ đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.

Tần Hiểu đột ngột đẩy anh ra, chạy đi, ai ngờ mới hai bước thì lòng bàn chân đã truyền tới cảm giác đau buốt, giày quá cao, cô bất cẩn ngã xuống.

Người đàn ông đứng phía sau nhìn cô, quá thê thảm, dù cô không quay đầu nhưng cũng biết ánh mắt anh lúc này chắc chắn là tràn ngập nét lạnh lùng.

Tần Hiểu nức nở, tháo giày ra rồi dựa vào tường đứng lên, khó nhọc bỏ đi.

Bước chân cô tuy khập khiễng nhưng tốc độ rất nhanh, như muốn trốn tránh mãnh thú hồng thủy sau lưng vậy, Lục Văn Đào đờ đẫn nhìn, mãi sau mới khẽ cười tự giễu.

Anh sửa sang qua loa chỗ tay áo và cổ áo bị nhăn, mặt nước hồ lặng sóng bất ngờ bị cô quấy nhiễu, cũng không còn tâm tư nào ở lại đây nữa.

Lục Văn Đào một tay đút túi quần, gọi điện thoại: “Alo, hôm nay chẳng phải cậu cũng tới sao?”

Bên kia đáp lời, anh nói: “Ra ngoài uống rượu với anh.”

***

Lúc Ngụy Kiệt chạy tới phòng bao thì một chai Whiskey đã uống vơi nửa, cậu bước tới giằng lấy ly rượu trong tay người đàn ông, trách móc: “Đừng uống như vậy nữa.”

Lục Văn Đào lơ đãng cười, Ngụy Kiệt ngồi xuống nhìn anh, ngập ngừng: “… Anh, sao vậy?”

Cậu như nửa đùa nửa thật: “Kẻ độc thân như anh mà uống rượu kiểu vậy, người không biết còn tưởng anh thất tình đấy.”

Lục Văn Đào sững người, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

Ngụy Kiệt quan sát anh rồi lặng lẽ thở dài, cậu rót rượu cho mình rồi cũng uống cạn một ly.

Rượu trong chai rõ ràng vơi đi hẳn, hai người gần như không ai lên tiếng.

Lát sau Ngụy Kiệt dừng lại: “Anh, gọi em tới uống rượu cũng phải nói lý do chứ, đừng giữ mãi tâm sự trong lòng.”

“…”

Cuối cùng Lục Văn Đào ngước lên, ánh mắt như mất đi vẻ sáng suốt mà có phần chếnh choáng.

Giọng anh khàn khàn: “Ban nãy, trong bữa tiệc, anh đã gặp tình đầu.”

Ngụy Kiệt hiểu ra – cậu đã sớm biết trong lòng ông anh họ có một ánh trăng sáng, đá anh đi rồi mà vẫn khiến anh lưu luyến mãi không quên. Vì người này mà ông anh họ mấy năm nay đều không có bạn gái.

Người đàn ông thất thần nhìn vào một góc nào đó, dần dần chìm trong hồi ức: “Cô ấy rất đẹp, lúc cười rất ngọt ngào, khóe môi có đôi đồng điếu nho nhỏ, đôi mắt cong cong như sao trên trời, lần đầu nhìn thấy cô ấy, anh đã bị cô ấy thu hút, vô thức mà rung động.”

“Anh biết rõ những niềm vui nỗi buồn của cô ấy, ngày nào cũng tạo ra đủ mọi cơ hội, thi thoảng cũng tặng vài món quà với danh nghĩa bạn bè. Có lẽ cô ấy cũng biết anh đang theo đuổi nên có một hôm đã hỏi anh, có thể nói chuyện riêng với anh không.”

“Anh đồng ý, sau khi buổi tự học tối kết thúc thì dẫn cô ấy ra sau núi, vốn định tỏ tình với cô ấy nhưng khi nhìn thấy cô ấy thì lại không kiềm chế được, nên đã hôn cô ấy.”

Dưới ánh đèn đường, hai bóng người đan vào nhau kéo dài, chàng trai trẻ tỏ tình mãnh liệt, trao tình cảm vào đôi môi người yêu.

Lục Văn Đào cười khẽ: “Lúc đó hôn xong, cô ấy thực sự xấu hổ, không dám nhìn thẳng anh mà chỉ nhìn xuống đất, hỏi anh có ý gì.”

“Anh nói, còn ý gì được, là thích cậu.”

“Cô ấy lườm anh, nói anh thật đáng ghét, không được cho phép đã làm chuyện này.”

Gương mặt thiếu nữ hồng như ráng chiều, nhìn rõ dưới ánh đèn mờ ảo, trong lòng cô cũng thích anh, điều đó khiến Lục Văn Đào thấy lòng lâng lâng.

Anh mặt dày ôm cô, nói bây giờ mình cầu xin cậu, có thể hôn cậu lần nữa được không.

Cô không đồng ý mà cũng chẳng chối từ, chỉ ngửa mặt lên, vô cùng thẹn thùng nhìn anh.

Lục Văn Đào không do dự nữa mà cúi xuống hôn cô thật mạnh.

Hồi ức đến đây thì vụt ngừng lại.

Người đàn ông lẩm bẩm: “Lúc đó bọn anh thật sự rất ổn, anh không hiểu về sau tại sao…”

Những ngọt ngào ngày cũ lẽ nào là hư ảo sao, vì sao anh lại bị bỏ rơi như thế.

Là cô không cần anh nữa, đúng không, tại sao lại quay đầu, khiến anh đau khổ thế này.

Nỗi đau thấu tâm can, len lỏi vào xương tủy, anh không muốn chịu đựng lần nữa.

Vốn tưởng Ngụy Kiệt sẽ cười nhạo anh vì một cô gái mà đày đọa bản thân tới mức này, ai ngờ cậu lại tỏ vẻ phức tạp, mãi mới nói: “Anh, em cũng kể cho anh nghe một chuyện, được không?”

“Hả?”

“Trước đây có một cô gái, hồi cấp 3 cô ấy gặp được mối tình đầu. Hai người yêu nhau mãnh liệt, cô gái rất thích chàng trai đó, nhưng gia đình lại không cho phép.”

“Đối mặt với những lời chửi mắng và đánh đập của mẹ, cô ấy không từ bỏ mà kiên định muốn ở cạnh chàng trai kia.”

“Thế nhưng khi kỳ thi đại học kết thúc, khi sắp cùng chàng trai đó hướng tới một tương lai tốt đẹp thì em trai cô ấy bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng.”

“Cha cô gái mất vì tai nạn lao động, mẹ thì thất nghiệp, gánh nặng ấy sắp khiến gia đình này sụp đổ, cô ấy chỉ có thể nhịn ăn nhịn mặc để chữa bệnh cho em trai, ban ngày đi học buổi tối đi làm, có lúc còn không ngủ được.”

“Cha mẹ chàng trai vốn đã không thích gia cảnh cô gái, cô gái biết rõ mình không xứng với chàng trai nên không muốn liên lụy, liền nói với chàng trai đó là mình không còn yêu anh nữa.”

“…”

Theo lời kể, vẻ mặt Lục Văn Đào càng lúc càng bàng hoàng, mi tâm nhíu lại.

Không biết bao lâu sau, môi anh mấp máy, khó nhọc nói: “… Cậu… biết cô ấy?”

“Phải.” Ngụy Kiệt thở dài, “Tối nay cô ấy đến đây với em, em đã thấy hai người hôn nhau.”

“Cô ấy nói không yêu anh chỉ vì không muốn làm liên lụy anh? Anh không tin!” Lục Văn Đào lắc đầu lia lịa, vẻ mặt đấu tranh và đau khổ, “Anh không tin, lúc đó cô ấy nói rất thật…”

Tình yêu tuổi trẻ rất mãnh liệt, để cắt đứt hoàn toàn chỉ có thể dùng những lời lẽ cay nghiệt để làm tổn thương nhau.

Cô cười anh tự mình đa tình, nói cô thực sự không coi đó là gì, chẳng qua là đùa chơi cho vui mà thôi.

“Trò chơi mà.” Tần Hiểu nói, “Văn Đào, sao cậu lại coi là thật?”

Anh đau khổ van nài nhưng vẫn không níu kéo cô được, cô mỉa mai: “Cậu phải hèn hạ thế nào mới chạy tới đây để tôi sỉ nhục?”

Lục Văn Đào thất thần quay về nhà, anh không nhớ đêm đó mình đã trải qua như thế nào.

“Cô ấy thật lòng yêu anh, anh à, là người ngoài cuộc, em là người biết rõ nhất.” Ngụy Kiệt hạ giọng, “Rời xa anh rồi cô ấy đã ngã bệnh, bệnh rất nặng.”

Bao lần từng muốn quyên sinh, từ trong ra ngoài đều tan vỡ.

“Em đã khuyên rất nhiều lần nhưng vẫn không có tác dụng.” Cậu nói, “Anh, người đó chỉ có thể là anh.”

Lục Văn Đào ôm mặt, giọng ảm đạm: “Đừng nói nữa.”

Nếu…

Anh run rẩy nghĩ, nếu đây thực sự là những gì Hiểu Hiểu từng trải qua, vậy những lời từ chối lạnh lùng ban nãy của anh với cô…

Chẳng ra thể thống gì.

“Anh chỉ biết tính khí mẹ cô ấy không tốt, phản đối bọn anh yêu sớm, còn những việc khác vốn chẳng biết gì…” Lục Văn Đào khàn giọng, “Tại sao những chuyện này cô ấy không nói với anh???”

Ngụy Kiệt: “Có lẽ là muốn dốc sức bảo vệ anh mà thôi.”

Lục Văn Đào nhắm mắt, “Cô ngốc.”

Dựa vào đâu mà cô lại thay anh quyết định, tưởng là mấy năm nay sau khi rời xa cô, anh sống ổn hay sao.

Không có cô, làm sao anh hạnh phúc?

Tần Hiểu tắm rửa xong, ôm đầu gối ngồi co rúm trên sofa, đờ đẫn.

Cô nhìn mắt cá chân sưng tấy, xịt qua loa ít thuốc Vân Nam, cơn đau buốt ập tới, vẻ cay đắng thoáng qua trên mặt.

Lại nhớ tới lời Lục Văn Đào: “Tôi có bạn gái rồi.”

Người con gái ấy là ai nhỉ?

Đồng nghiệp? Hay là bạn cũ trước kia? Rồi có thể là người lạ mà anh quen sau này…

Cô ấy may mắn thật.

Có thể được người đàn ông ấy bảo vệ che chở, là hạnh phúc mà cô không bao giờ có lại được.

Nhà kế bên lại bắt đầu mở nhạc, nhưng hợp cảnh đến bất ngờ.

Hối tiếc lớn nhất của em / là hối tiếc của anh lại liên quan đến em

Không có dấu chấm hết đã rất hoàn hảo rồi

Sao phải hiểu lầm câu chuyện chưa kể hết

Khi con người đau lòng tại sao còn thích nghe nhạc đau khổ, Tần Hiểu rút mấy tờ giấy trên bàn trà, ôm mặt đau khổ khóc to.

Nước mắt thấm ướt tờ giấy, thấm vào lục phủ ngũ tạng, chua chát đau đớn.

Còn có thể làm được gì / Đến cả đau thương cũng là điều xa xỉ với em

Một khi nhớ nhung / anh gần đến thế / nhưng đến cuối anh cũng không thể

Cùng em quay về nơi mãi không trở về được

Ai cũng nói con người khi già đến một độ tuổi nào đó sẽ bắt đầu nhớ lại quãng đời trước đây, nhưng rõ ràng cô vẫn còn trẻ, vì sao cũng chìm đắm vào hồi ức mà không thoát ra được.

Văn Đào từng nói sau này anh rửa bát, cô lau nhà. Họ sẽ mua một căn nhà lớn, nuôi một con chó, khi mùa xuân đến, đám trẻ sẽ có thể thả diều trong vườn hoa.

Tần Hiểu bần thần, phát hiện ra câu nói đó đã nhiều năm trước rồi, để lại lời thì thầm khe khẽ trong thời gian, nhạt đến mức không nhìn thấy chút dấu vết nào.

Em cảm nhận được hạnh phúc / là khi thấy anh hạnh phúc

Đã từng tự tay khiến thời gian chậm lại

Tiếc rằng chúng ta không chờ đợi nữa

Chúng ta

Tần Hiểu vùi đầu vào giữa hai đầu gối, gào thét bằng cả sinh mạng.

Anh đã không còn đứng tại chỗ chờ cô nữa, tất cả là do cô gây ra, thế thì bây giờ, chỉ cần có thể thấy anh hạnh phúc thì cô đã thỏa mãn rồi.

Nghe nói ngỗng trời là loại động vật chung thủy, cả đời chỉ có một bạn đời, nếu một trong hai con chết đi, con còn lại cũng sẽ đau buồn mà chết theo.

Tần Hiểu nghĩ, cô cũng là một con ngỗng, mất đi người bạn đời, mất đi hòn đảo sinh sống, chỉ có thể phiêu dạt giữa không trung, chờ cái ngày cái chết ập tới.

Trời đã về khuya, bóng cây đen xì xì ngoài cửa sổ miên man không bến bờ.

Tiếng chuông cửa vang lên, trong gian nhà chung cư nhỏ bé này trở nên trống trải, cô tịch.

Tần Hiểu siết chặt tay, không lên tiếng.

Bộ dạng này làm sao gặp ai, cô im lặng co ro, muốn chờ người bên ngoài chủ động bỏ đi.

Nhưng tiếng chuông cửa vừa gấp gáp vừa thúc giục, người kia dường như rất hoảng loạn, Tần Hiểu hít sâu một hơi, định bụng vẫn lên tiếng hỏi xem sao.

Chưa kịp nói gì thì nghe bên ngoài văng vẳng giọng của Lục Văn Đào: “Hiểu Hiểu, em có nhà không?”

Trong nhà không có tiếng đáp, anh trực tiếp đập cửa: “Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu em ra đây, anh có chuyện muốn nói với em!”

Cô sống ở một tiểu khu khá hẻo lánh, không có bảo vệ, cũng không có cửa chống trộm. Vách tường cũ kỹ tróc cả sơn, rơi lả tả những vệt vôi trắng.

Chỉ còn lại tấm cửa gỗ cô độc và yếu ớt trước mặt.

Ken két một tiếng, bản lề khô dầu xoay thật chậm, cô gái không trang điểm đứng trước mặt anh, gương mặt đầm đìa nước mắt.

Lục Văn Đào đầu óc trống rỗng, những lời chuẩn bị sẵn đều quên hết, anh đột ngột bước qua khung cửa, ôm chặt cô vào lòng.

Anh cuống cuồng hôn cô, m.út mát gặm nhấm, như muốn nuốt trọn cô vào bụng.

Tần Hiểu bị động đón nhận khao khát mãnh liệt ấy, mơ màng quấn quýt với anh, cô không rõ vì sao anh đã có niềm vui mới mà còn quay về tìm cô, nhưng bó tay, thật sự quá yêu anh rồi, căn bản không thể nói lời từ chối được.

Nỗi đau tích tụ cùng năm tháng hành hạ thần kinh tới mức yếu ớt, Tần Hiểu mơ hồ lại tự ti nghĩ, cứ để cô làm một người hèn hạ đi.

Chỉ tham lam một lần cuối này thôi, xem như là lời cáo biệt trịnh trọng mối tình này, vẽ một dấu chấm câu tàn nhẫn.

Cánh cửa đóng lại, Lục Văn Đào nhớ lại lời Ngụy Kiệt nói, cô bệnh rất nặng, đôi vai mỏng manh yếu đuối giống như chạm nhẹ sẽ gãy vậy.

Anh cười, càng ra sức hôn cô, thực ra anh cũng ngã bệnh, vết dao tan nát trên cổ tay vẫn đang nhắc nhở chuyện ngu ngốc anh từng làm vì cô. Nhưng anh là thế, không đâm đầu vào tường thì không quay đầu, yêu một người thì yêu cả đời. Đã gần 5 năm chưa từng làm, lúc tiến vào có hơi chặt, như lần đầu tiên ngây ngô vụng dại hồi cấp 3. Lục Văn Đào ôm chặt cô, vết thương hở trống hoác trong tim như dần dần được lấp đầy.

Họ vốn là hai con cá sắp chết khô, nhưng trong giờ phút nước sắp bốc hơi hết thì lại được quay về biển cả.

Cơ thể và linh hồn đều được cứu vớt và chữa lành.

...

Buổi sáng đến nhanh hơn bình thường, Tần Hiểu bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức, mơ màng lần tìm điện thoại trên tủ đầu giường.

“Alo…” Giọng cô vẫn như đang ngái ngủ, Ngụy Kiệt bên kia lớn tiếng, “Hôm nay cậu làm gì vậy, sao không nghỉ phép cũng không tới công ty, cậu xem xem mấy giờ rồi?”

“… Mấy giờ rồi?” Ý thức Tần Hiểu tỉnh táo hơn, nhưng mí mắt vẫn nặng, không mở nổi.

Ngụy Kiệt cảm thấy giọng cô nghe không rõ như bị cảm lạnh nên cau mày: “Có phải cậu bệnh rồi?”

Thế là, ông anh chạy đi tìm con gái người ta, kết quả làm người ta bệnh luôn?

Ngụy Kiệt tức điên – sớm biết thế đã không nói địa chỉ cho anh biết.

Cậu định cúp máy rồi hỏi ông anh xem thế nào, kết quả trong điện thoại lại vẳng đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông, vẫn còn chút khàn khàn: “A Kiệt, giúp Hiểu Hiểu xin sếp nghỉ một ngày, cứ nói cô ấy bị cảm lạnh rồi.”

“…”

Sau một hồi im lặng chết chóc.

Ngụy Kiệt nhanh chóng hiểu ra tình hình, luống cuống cúp máy: “Được được…”

Cmn, gọi anh ấy một tiếng anh, không phải là không có lý.

Bên này Lục Văn Đào buông điện thoại, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tần Hiểu.

Cô gái rõ ràng thất kinh hồn vía, nhanh chóng quay đầu đi, kéo chăn lên che kín người rồi quay lưng lại với anh, nói nhỏ: “Anh mau đi đi, nếu bị bạn gái biết thì không ổn đâu.”

Mãi sau cũng không nghe gì, Tần Hiểu mím môi, xấu hổ và ngượng ngùng lại dâng lên – anh cứ thế mà bất ngờ phát sinh quan hệ với cô, anh coi bạn gái chính thức là gì?

Trước đây anh không phải người bừa bãi như vậy, làm cho cô cũng tùy tiện theo.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, cách một lớp chăn cũng nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh: “Anh không đi.”

Tần Hiểu cuống lên, hay anh vẫn muốn kéo dài mối quan hệ không chính đáng này, cô giãy giụa: “Anh không thể làm vậy, cho dù em còn yêu anh thì cũng không thể tiếp tục làm kẻ thứ ba, hôm qua… hôm qua là do em bị ma nhập…”

Lục Văn Đào cười sảng khoái, anh không nhẫn tâm khiến cô bị đạo đức giày vò nữa nên nói thật: “Anh không có bạn gái.”

“Hả?”

“Lừa em thôi.” Anh dịu dàng nói bên tai cô, “Bấy lâu nay, chỉ có mình em, không ai khác.”

Tần Hiểu lại “a” một tiếng, dần an phận hơn, nhưng khác với bề ngoài, tim cô đang đập rất nhanh, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồ.ng ngực.

Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà thái độ của anh đã từ lạnh lùng xa cách mà biến thành thế này?

Đang nằm mơ chăng?

“Hiểu Hiểu, những chuyện trước đây anh đã biết hết rồi, Ngụy Kiệt đã kể anh nghe.”

Tần Hiểu sững sờ, quay người lại, vẻ mặt hoang mang: “Ngụy Kiệt…”

Lục Văn Đào như biết nghi vấn của cô, giải thích: “Nó là em họ anh.”

“… Ồ.”

Từ khi nói rõ mọi thứ, người trong lòng anh có vẻ ngây ngốc như một con chim cút nhỏ ngờ nghệch vậy.

Lục Văn Đào véo mặt cô, xoay đầu cô lại, khiến cô toàn tâm toàn ý nhìn thẳng vào anh.

“Còn chưa tính sổ với em đâu.” Mắt anh thẫm lại, “Ai bảo em tự mình quyết định thay anh?”

Tần Hiểu không dám nhìn anh: “Em… em không muốn là gánh nặng cho anh…”

“Ngốc.” Lục Văn Đào thở dài, véo mũi cô, “Sau này không được như vậy nữa, nghe rõ chưa?”

Tần Hiểu tủi thân nhăn mũi: “Ưm.”

Lục Văn Đào cười, cô ngắm mà đờ đẫn, ký ức xa xưa như hiện ra trước mắt, như vô số khoảnh khắc ngọt ngào ngày hôm qua của họ.

Người đàn ông hỏi: “Có yêu anh không?”

“Ừm, yêu.” Cô nói chậm rãi, “Vẫn luôn luôn yêu.”

Lục Văn Đào cúi xuống cọ vào cổ cô, khàn giọng: “Hiểu Hiểu, anh cũng yêu em, luôn luôn yêu em.”

Niềm hạnh phúc lớn lao sắp làm Tần Hiểu choáng váng, cô ôm eo anh, tham lam dán mặt vào ngực anh.

“Anh sẽ không rời xa em nữa chứ?” Giọng cô dè dặt.

Lục Văn Đào siết chặt vai cô, “Chỉ cần em không bỏ đi, anh tuyệt đối không đi đâu cả.”

Câu chuyện của anh và cô còn chưa nói xong, làm sao dễ dàng đặt dấu chấm hết.

“Được.” Mắt Tần Hiểu rưng rưng.

Cô nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: “Vậy sau này em lau nhà, anh rửa bát.”

“Được.” Người đàn ông hôn lên trán cô, ăn ý tiếp lời, “Chúng ta sẽ mua một căn nhà to, nuôi một con chó, khi mùa xuân đến thì dẫn bọn trẻ ra vườn hoa thả diều…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio