Biệt thự sang trọng, xa hoa ở Paris chiếm diện tích hơn mét vuông, được bảo vệ nghiêm ngặt.
"Catherine, bây giờ có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với em, Golden League là nơi có nhiều triển vọng nhất. Mặc dù em nhận Gino làm thầy, học thiết kế chỉ hơn một năm, lại có thể đoạt được thành tích thế này, thật không ngờ!" Một chàng trai cao lớn tóc nâu mắt xanh đẩy cửa phòng ra.
"Cám ơn," Cô gái nghiêng người dựa vào sô pha rộng lớn, trên đầu gối đặt một chiếc máy tính, mái tóc dài hơi xoăn màu nâu đỏ sáng, ôn nhu pha lẫn một tia gợi cảm.
"Em lại xem tin tức của cô ấy? Mỗi ngày đều xem cũng không thấy mệt sao?" Allen tới gần máy tính, bên trong đang chiếu nghi lễ cắt băng chào mừng xí nghiệp sáp nhập tập đoàn của Lăng Khiêm Hi. Hầu như cả ngày nàng đều ở trên mạng tìm kiếm tin tức của cô.
Hạ Quân Thần đặt máy tính qua một bên, ngồi thẳng người dậy, nở một nụ cười xinh đẹp nhìn anh nói, "Anh quản nhiều quá."
"Còn cái này?" Nhẫn nàng đeo trên ngón áp út tay phải vẫn không đổi, tuy rằng nàng chưa bao giờ nói, thế nhưng dù bận rộn thế nào mỗi ngày nàng không quên xem vài tin tức của cô gái kia.
"Đi." Hạ Quân Thần thuận tay cầm lấy gối ném qua hướng Allen, của phòng trên lầu phanh một tiếng bị đóng lại.
Allen chụp lấy gối đầu, vô tội rụt rụt cổ, còn bỏ đi? Rõ ràng là chột dạ. Anh lấy máy tính qua, ngồi lên sô pha, bấm nút nguồn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, cô gái này quả thật vô cùng xinh đẹp, rất có phong thái, nhưng điểm nào của cô ấy lại khiến Catherine mê muội đến vậy?
"Hai tiếng sau có một buổi lễ ký kết hợp tác ở khách sạn Hilton, sẽ có rất nhiều phóng viên đến, phải chuẩn bị kỹ càng một chút." Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Allen đối trên lầu rống to.
"Biết." Trong phòng truyền đến tiếng bộp bộp, cũng không biết nàng đang làm cái gì.
Allen bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước anh đi công tác Trung Quốc, gặp Hạ Quân Thần lưu lạc ở trên đường, hảo tâm đem nàng về Pháp. Cho nàng theo Gino học thiết kế, Gino là một bậc thầy trong giới cũng là bạn cũ của anh. Không ngờ nàng lại thông minh như thế, vừa học đã biết, còn có thể suy một ra ba, có thể gọi là người có năng khiếu bẩm sinh. Cô gái nhỏ này bản tính rất lương thiện, thấu hiểu đạo lý, khiến người đứng đầu hắc đạo như anh không thể không bội phục, ngay cả phần lớn thủ hạ của anh đối với nàng cũng vô cùng quý mến, kính trọng.
=====
Phóng viên của các tạp chí lớn tụ họp tại khách sạn Hilton, ngay lúc này vô cùng đông khách, rất nhiều người ở các tầng lớp khác nhau và những ông chủ bà chủ đứng đầu giới trang sức tham dự, mọi người cùng đến chứng kiến ngôi sao thiết kế trang sức giỏi nhất ký kết cùng ông chủ lớn.
"Tiểu thư Catherine, có tin đồn rằng tiểu thư và ngài Allen sống chung đã lâu, còn định kết hôn, đây là thật sao?"
"Hôn lễ tổ chức ở tháng sau đúng không?"
"Tiểu thư Catherine nghe nói ngài đã có con với anh Allen?"
Máy ảnh nhắm đến Hạ Quân Thần và Allen, lập tức vô số câu hỏi được đưa tới.
Bên môi Hạ Quân Thần cong lên một nụ cười nhu hòa, điềm nhiên hướng vào máy quay nói, "Chuyện đó..."
"Chuyện đó là tin tức không thật, tiểu thư Catherine là vị hôn thê của tôi!" Hạ Quân Thần đang nói lại bị một thanh âm quen thuộc cắt đứt, trong lòng kinh ngạc, sao lại là chị ấy? Nàng còn tưởng rằng cả đời này sẽ không nhìn thấy chị ấy nữa! Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đền tụ tập vào người đang bước tới.
Lăng Khiêm Hi cầm tay phải Hạ Quân Thần giơ lên, khí định thần nhàn nói, "Nhẫn đính ước trên tay cô ấy đã chứng minh điều đó!" Máy ảnh chuyển hướng, nhao nhao nhắm vào tay Hạ Quân Thần, cô gái đột nhiên xuất hiện này đúng là có một chiếc nhẫn giống hệt của tiểu thư Catherine. Lăng Khiêm Hi xông vào đám người hơi hơi gật đầu, nói, "Ngại quá, buổi lễ đã kết thúc, tôi cần đưa vị hôn thê của tôi về nhà."
Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Mọi người xung quanh tự động tách ra, thế nhưng tất cả máy ảnh, máy quay phim vẫn nhắm ngay đôi tay đang nắm chặt của hai người điên cuồng chụp. Hạ Quân Thần bị đưa vào một chiếc Ferrari màu tím, xuyên qua kính xe Lăng Khiêm Hi nhìn đám phóng viên đang chen chúc đi tới, khóe miệng gợi lên một nụ cười, khởi động xe, ung dung rời đi.
Tiêu đề trang đầu ngày mai, từ buổi lễ ký kết hợp tác của ngôi sao trang sức sẽ được đổi thành vị hôn phu của ông chủ hắc đạo bị người đẹp thần bí bắt đi!
"Lăng Khiêm Hi, sao chị lại xuất hiện ở đây?"
"Chị không hiện ra để em cưới Allen kia sao?" Lăng Khiêm Hi ghen vô cùng, hai năm nay nàng không trở về nhà là vì tên con trai đó?
Ngồi trên ghế phó lái chính là Hạ Quân Thần khí chất ưu nhã, quần áo lộng lẫy, tương đối chính chắn, ổn trọng hơn rất nhiều. Bất quá, sao lại thay đổi, Hạ Quân Thần là của cô! Cô không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp đi cô gái của cô, kể cả đối phương là người đứng đầu xã hội đen.
"Laura, đúng là hành động nhanh lẹ!" Một chàng trai khoảng tuổi từ cầu thang chậm rãi đi xuống, mũi cao thẳng, hai mắt hẹp dài, đôi môi mỏng khiêu gợi. Quần áo màu đen vô cùng giản dị, cả người lại toát lên khí tức quý tộc ưu nhã. Mái tóc đỏ rượu phủ tán loạn trên khuôn mặt anh tuấn, ngón tay thon dài đang vuốt ve chiếc súng lục tinh xảo.
"Eric?" Hạ Quân Thần ngạc nhiên hô. Chẳng phải người này là bạn thân của Allen? Tại sao Lăng Khiêm Hi và anh ấy lại quen biết nhau? Còn nữa, cách phát âm tiếng Pháp của cô vô cùng chuẩn xác, mình sống ở đây hai năm vẫn chưa đạt được trình độ này. Thân phận Lăng Khiêm Hi thật là quỷ dị!
"Vào phòng chị." Lăng Khiêm Hi lôi kéo Hạ Quân Thần lên cầu thang. Hạ Quân Thần bĩu môi, người này đang làm gì vậy? Lúc trước chính chị ấy đuổi mình đi, cần thì tìm tới, không cần thì vứt bỏ, nàng vẫn còn nhớ rất rõ câu [Không muốn gặp lại em]!
"Sao vậy? Bây giờ chị lại muốn gặp em?" Hạ Quân Thần tức giận, tránh khỏi tay Lăng Khiêm Hi đang nắm chặt mình. Năng cằm lên, không cam tâm trừng cô.
Eric quay đầu, hứng thú nhìn chằm chằm hai người trước mặt, gương mặt đầy nghi hoặc. Từ lúc hai người này bước vào nhà chỉ nói tiếng Trung, còn lôi lôi kéo kéo, dường như đang liếc mắt đưa tình, lại có vẻ không giống. Vẻ mặt Catherine, có chút nổi giận, trong cơn giận lại mang theo chút ủy khuất, đây là tình huống gì?
Ánh mắt Eric bất mãn nhìn chăm chú, Lăng Khiêm Hi hừ một tiếng nói, "Vào phòng rồi nói."
"Em không đi!" Vào phòng làm gì? Mình với chị ấy thân lắm sao?
"Cần tôi giúp cậu không?" Eric dùng loạt tiếng Trung cứng nhắc hỏi, giả bộ muốn tới bế Hạ Quân Thần. Bị Lăng Khiêm Hi hung hằng trừng mắt nhìn, cậu ta dám?
Được rồi, nhẹ nhàng không được thì phải mạnh bạo vậy, không thì vẫn đứng mãi ở chỗ này, không phải để người khác chễ giễu sao? Lăng Khiêm Hi lập tức ôm chặt eo nhỏ của Hạ Quân Thần, đem nàng đi vào một căn phòng ở phía đông.
Hạ Quân Thần sửng sốt, người này muốn làm gì? Cường thủ hào đoạt? Hai tay nắm chặt, chụp lấy tay vịn cầu thang, cũng trèo hai chân lên, cả người hóa thành gấu Koala ôm lấy cây cột lớn. Hô to, "Cứu mạng! Cứu mạng----" Nàng không phải là người dễ bắt nạt!
nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn.
Trán Lăng Khiêm Hi chảy ra mấy vạch đen, cứu mạng? Em ấy phát điên cái gì vậy? Cô cũng rất ủy khuất được không? Tiểu bại hoại này, một lần mất tích chính là hai năm, mình từ xa chạy tới Pháp, lại gặp nhau ngay lúc phóng viên đang ép hỏi chuyện hôn sự của em ấy. Cô đã tạo nghiệt gì!
"Vẫn không chịu buông tay, nếu tay của em không gãy thì là tay vịn bị gãy, nhưng em nên cân nhắc thật kỹ, là cánh tay em cứng hơn hay tay vịn cứng hơn." Lăng Khiêm Hi nói bên tai nàng. Trong lòng cảm thấy thất bại, em ấy có ý gì? Ghét mình đến vậy sao? Bây giờ muốn vào phòng nói chuyện với nàng cũng khó đến vậy? Rốt cuộc Allen kia là ai? Đáng giá để nàng thủ thân như ngọc đến thế?
Hạ Quân Thần xoay đầu một chút, bất đắc dĩ nhếch miệng cười, buông ra tay vịn cầu thang, "Lịch sự một chút, chị buông em ra, em tự đi."
"Tiểu Quân..." Thanh âm xưng hô quen thuộc, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, sau đó là tiếng khóa cửa.
"Chị dẫn em tới đây làm gì?" Bị Lăng Khiêm Hi chăm chú nhìn khiến ánh mắt Hạ Quân Thần khẽ dao động, nàng hoảng hốt khi phải đối mặt với vẻ thâm tình như vậy. Đến bây giờ nàng vẫn chưa thể thoát khỏi sự ôn nhu ấy, giờ đây lại ngã vào, có lẽ cả đời này sẽ không ra được, tất cả tình cảm của mình đã do cô nắm giữ.
Lăng Khiêm Hi chống hai tay lên tường, nhốt Hạ Quân Thần trong lòng mình, dùng mũi chạm nhẹ vào mũi nàng, đôi mắt khép hờ, khẽ cười, hôn lên cánh môi nàng, vừa ôn nhu xâm nhập, vừa hung hăng rà soát. Đem toàn bộ nhớ thương hai năm qua trút xuống nụ hôn này. Đối với sự nhu tình như vậy, Hạ Quân Thần không thể kháng cự, chỉ còn cách yên lặng tiếp nhận. Mùi hương quen thuộc trên người Lăng Khiêm Hi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mũi nàng, trong phút chốc trái tim bị chấn động, nàng biết mình còn yêu Lăng Khiêm Hi, yêu rất nhiều.
Rời khỏi môi Hạ Quân Thần, ánh mắt Lăng Khiêm Hi dừng trên khuôn mặt thanh tú của nàng, mang theo vẻ hối lỗi cùng nồng đậm yêu thương, nàng trở nên chính chắn và vô cùng xinh đẹp, tựa như một đóa Tuyết Liên nở rộ tỏa hương thơm ngát.
"Nhìn gì mà nhìn!" trái tim lơ đãng đập dồn dập, Hạ Quân Thần xấu hổ cúi đầu, giọng nói vẫn gắt gỏng. Nếu vừa gặp mặt liền nhận thua, vậy sau này làm sao nàng có vị thế trong lòng Lăng Khiêm Hi.
"Chị nghĩ..." Lăng Khiêm Hi cố ý dừng một chút, phản ứng của Hạ Quân Thần cô đã sớm nhìn thấu, cô ngưng cười, nghiêm túc hỏi, "Em muốn đi tắm với chị hay để chị... "làm"?
Cái chuyện + đó ạ =)))
"Cái gì?!" Hạ Quân Thần mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lại đụng vào trán Lăng Khiêm Hi, nàng sửng sốt, khoát tay, "Xin lỗi a... Em không chú ý..."
Lăng Khiêm Hi bị đau, che trán xoa xoa, đôi mắt đẹp nheo lại, vươn ra ngón trỏ câu lấy chiếc cằm hoàn mỹ của nàng, "Chị nghĩ là cả hai."
Xin lỗi phải có thành ý!