"Cô là ai? Dựa vào gì mà yêu cầu tôi thả người?" Henri hai tay siết chặt, đầu ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệt, run lên.
Súng lục xoay mấy vòng trong lòng bàn tay, Lăng Khiêm Hi giơ súng chĩa thẳng vào đầu Henri, ngón trỏ từ từ đặt trên cò súng, bình tĩnh đánh giá hắn ta "Nếu như ngươi muốn chết, có thể thử xem." Ý thức được phía sau có động tĩnh, khủy tay trái cô xuất một kích, đập vào bụng người kia, tên đánh lén từ phía sau trúng một đòn ngã lăn xuống đất, gót giày nhọn tự nhiên giẫm mạnh lên bụng tên đó.
Kỹ năng diễn xuất hành động của cô vốn là nhất! Vài năm nay chuyên tâm làm việc, về sau có làm một số dự án về giải trí, sau này bình thường cô có theo Tần Tín Lỗi đến phòng tập để luyện quyền đạo, kỹ thuật bắn súng cũng học được từ cậu ta.
Họng súng tối om toát ra hàn khí, Henri cố gắng bình tĩnh, màn kịch này không có sẵn lời thoại, hắn chỉ có thể dựa vào tình huống xảy ra tại hiện trường mà phát huy thôi.
"Ngu ngốc, mau bắt tôi đi." Lăng Khiêm Hi thầm nhỏ giọng. Không thì tôi làm sao có thể thân cận Tiểu Quân a?
"Anh em xông lên hết cho tôi! Vì ông chủ có thể bán mạng là vinh hạnh của chúng ta!"
Một tiếng ra lệnh, cả đám điên cuồng vọt tới, tuy là tay không tấc sắt, nhưng mỗi tên đều là hán tử cường tráng, không thể khinh thường. Lăng Khiêm Hi đưa mắt quét qua một lượt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ném khẩu súng trong tay đi, khẩu súng trên không vẽ ra một đường cong, một quyền cho vào thẳng đầu tên có vẻ mặt hung tợn, hắn ta theo quán tính ngã về phía sau, cả người đập mạnh lên tường. Lăng Khiêm Hi nhảy lên, bắt lấy súng lục đang rơi xuống, Đôi mắt sắc bén khóa chặt ba tên điên cuồng. Cô hừ lạnh một tiếng, tặng bọn chúng một cái ngoắc tay, nhẹ nhàng nghiêng người né được công kích, đưa tay nắm lấy một cánh tay cơ bắp, vặn lấy cánh tay hắn, rồi ném qua một bên. Mắt thấy tên tóc bím cố sức tấn công, Lăng Khiêm Hi cúi người, chống tay, một cái quét chân đẹp mắt, tên đó ngã phịch xuống đất.
"Đi chết đi!" Tên mập mạp cầm lấy dao nhỏ đâm tới, Lăng Khiêm Hi ngã người về phía sau, dùng sức phần eo bật dậy. Xoay người, thuận thế đá bay tên mập mạp, một tiếng rầm vang lên, cái ghế phía sau vì hắn ngã xuống mà tan tát. Lăng Khiêm Hi tiện đà nhảy lên, hai chân ra lực, mỗi chân đạp mạnh lên ngực một tên. Thân thủ linh hoạt xoay một vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống mặt bất. Cô nhìn sáu tên đại cường tráng, lắc đầu, cảm thấy bất lực.
Làm ơn đi, bọn họ dùng để làm gì vậy? Sáu tên đàn ông cường tráng không làm ngã được một người phụ nữ? Mà Lăng Khiêm Hi vừa mới vào thì làm sao có thể trực tiếp trói người lại, diễn kiểu này là quá giả!
Lăng Khiêm Hi liếc nhìn Henri một cái, nhanh chóng kéo hắn qua, áp lên người mình. Henri hội ý gật đầu, đoạt lấy súng trong tay cô, ném sang cho thủ hạ hắn. Dùng một chút lực, rất nhẹ đặt con dao ở bên trái cổ Lăng Khiêm Hi. Lăng Khiêm Hi kéo kéo khóe miệng rồi [bất tỉnh].
"Đem trói ả đàn bà này lại." Henri vỗ vỗ tay, một tên từ mặt đất đúng lên.
"Dạ" Tên mập mạp xoa thắt lưng đau nhói, cầm sợi dây thừng khập khiễng đi về phía Lăng Khiêm Hi.
"Mấy người đừng thương tổn chị ấy!" Hạ Quân Thần ngây ngốc đứng tại chỗ lúc này mới có phản ứng, cháy tới níu níu kéo kéo với tên mập mạp, sợ dây thừng quấn chặt tay cô sinh ra cảm giác đau đớn, trên tay ẩn ẩn lên vệt hồng.
Lông mày Henri nhíu chặt, vẫy vẫy tay, nói: "Trói luôn cô ta lại."
"Nên ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi! Nếu không các người sẽ biết kết cục ngay bây giờ!" Henri lấy đạn từ trong Desert Eagle, đặt một viên lên lòng bàn tay thưởng thức..
"Đại ca, không bằng chúng ta cứ tận hưởng trước, sau đó đem bán lấy tiền, đẹp như thế này mà trực tiếp tiễn đi rất đáng tiếc..."
"Đúng vậy, tôi chưa từng thử qua gái Đông Phương đâu!"
Đám người kia điên tiết như sắc lang, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần và Lăng Khiêm Hi.
"Không được qua đây, nếu không... tôi cắn mấy người!" Hạ Quân Thần nhe răng, thật sự là đau đầu mà! Một đời anh minh của nàng, chẳng lẽ phải chôn thây ở chỗ này sao? Lăng Khiêm Hi cũng thật là, đi đến cứu người cũng không thèm mang thêm một mạng, một mình chạy đến đây, làm bây giờ biến thành [ vật bồi táng ].
Nửa đêm trên núi, tiếng sói tru tréo làm lòng người càng sợ hãi, ánh trăng ảm đạm xuyên qua tấm kính chiều lên thân ảnh hai người.
Lăng Khiêm Hi ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
"Chị tỉnh rồi!" Hạ Quân Thần ngữ khí vô cùng vui mừng, thấp giọng hỏi.
Nhảm nhí, cô vốn đâu có [bất tỉnh]!
Hạ Quân Thần liếc nhìn bốn phía, mấy người ở đây đa số điều đã ngủ, chỉ để lại tên tóc bím canh giữ. Nhưng nhìn hắn như vậy chắc cũng đã nữa tỉnh nửa mê.
"Tiểu Quân, xin lỗi, chị vốn nghĩ sẽ cứu em, đáng tiếc..."
"Khoan đã, em giúp chị cởi dây trói ra nha." Hạ Quân Thần vươn hai tay ở sau lưng ra, giảo hoạt nhìn Lăng Khiêm Hi cười, bởi vì hai tay bị trói khá lâu, có hơi đau, khó khăn lắm mới cởi được dây trói trên chân.
"Em... làm sao cởi ra được?" Lăng Khiêm Hi bị Hạ Quân Thần làm tức chết, cô mới tỉnh còn đang định ôn lại tình cảm, nuôi dưỡng cảm tình, người ta thì đã cởi được dây trói.
"Chị xem." Hạ Quân Thần hì hì cười đắc ý, ném xuống đất chiếc dao nhỏ vừa dùng để ăn "Bọn chúng qua ngốc rồi, còn mang dao nĩa cho em."
Trời, trong lòng Lăng Khiêm Hi bây giờ chỉ muốn lấy chiếc dao nhỏ này cho tên Henri kia ăn một dao! Eric ơi là Eric, người cậu phái cho tôi là loại gì a!
"Được rồi, chị xoay người lại, em giúp chị." Tia sáng mờ ảo, nàng tìm một góc thích hợp, ánh trăng không thể chiếu đến.
"Được..." Lăng Khiêm Hi xê dịch thân thể, đưa lưng về phía Hạ Quân Thần, để tiện cho nàng giúp đỡ. Có trời biết, cô vô cùng vô cùng không cam tâm cởi sợi dây này ra! Ánh mắt cô tìm kiếm khắp nơi, trong góc phòng của tòa nhà nhìn thấy một bậc thang nối thẳng cửa sổ lên mái nhà.
Lăng Khiêm Hi đứng lên, chỉ chỉ vào bật thang, nói "Chúng ta trốn ra từ chỗ đó sao?"
Hạ Quân Thần nhìn theo tay cô đnag chỉ, kinh hô "Cái gì?" Ý thức được mình hơi lớn tiếng, nàng nhanh chóng che miệng lại nói "Đùa sao? Cao như vậy! Lại không thấy gì, đừng có làm con tin chưa bị gϊếŧ thì đã trực tiếp biến thành bánh thịt được không!"
Từ cửa sổ này mà xuống đất, không khác gì trèo lên mấy tòa cao tầng đi tự sát.
"Nếu không em nói phải làm sao bây giờ?" Lăng Khiêm Hi mở hai tay hỏi.
Hạ Quân Thần nhíu mày, nhìn mấy tên kia "Hay là chúng ta lợi dụng bọn họ đang ngủ, đánh bọn họ bất tỉnh rồi trốn đi." Đôi mắt đen nhánh của nàng nhìn thẳng Lăng Khiêm Hi, không phải thân thủ chị rất tốt sao? Nhiệm vụ đánh người này cứ giao cho chị!
Lăng Khiêm Hi im lặng mân mê môi, nhất thời cô không biết nó gì cho phải. Đánh bất tỉnh Henri bọn họ, cô ăn nói thế nào với Eric! Cô trừng mắt, đột nhiên cười vô cùng gian trá, cơ thể [ bất ổn] va vào ghế một cái thật mạnh. Cái ghế ngã xuống đất, một tiếng bang giòng tan vang lên.
Người đang say giâc thoáng cái đã bị giật mình tỉnh dậy. Thấy tình hình không ổn, Hạ Quân Thần vội vàng dừng động tác, nhưng đã bị phát hiện.
Henri ngáp ngắn ngáp dài cau mày nói: "Lâu quá rồi nên muốn lên đường đúng không?"
Lăng Khiêm Hi đánh mắt với Henri, nhưng hắn ta không hề phản ứng, mới nhớ ra là buổi tối nên không nhìn thấy. Cô ngang ngược trực tiếp đá vào chân Henri một cái.
Henri phục hồi tinh thần, một bước túm lấy Lăng Khiêm Hi ra bên ngoài, tiện tay ấn mở đèn điện, toàn bộ tòa nhà trống trải thoáng chốc sáng rực.
"Em ấy định chạy trốn, cậu canh giữ chặt một chút." Cả đám ngủ như lợn chết "Làm ơn dùng một chút thủ đoạn, để cho tôi có thể quay làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Tai Hạ Quân Thần nghe thấy có chuyện xảy ra không đúng, cuộc trò chuyện giữa họ chuyện mơ hồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của nàng, Lăng Khiêm Hi lừa mình! Thì ra màn bắt cốc này là vở kịch được dựng sẵn! Cô ném đi sợi dây thừng chưa cột lại xong dựa sát vào cánh cửa để nghe rõ ràng hơn.
"Cô không được đi." Tên mập mạp cản lại trước mặt Hạ Quân Thần.
"Hừ, đừng có ồn ào! Cậu dám ngăn cản tôi? Tôi nói cho lão đại mấy người biết, coi chừng mất chén cơm đấy." Hạ Quân Thần đẩy tay thoát khỏi sự ngăn cản của tên mập mạp, nhẹ giọng cảnh cáo hắn.
Tên mập mạp nhụt chí, rụt cổ lại, ngoãn ngoãn đứng tại chỗ. Rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra, hai cô gái này ai cũng không dễ chọc.
"Vậy cô nói phải làm như thế nào? Tôi nghe lời cô." Henri sờ sờ cằm, thắc mắc nhìn Lăng Khiêm Hi.
"Tiếp theo phải tàn khóc hơn, nhớ chừa chút không gian để tôi có thể cứu người là được." Lăng Khiêm thật sự không biết phải nói thế nào, Rốt cuộc thì không biết tên Herni này có vào nhầm tổ chức hay không? Thủ pháp bắt cóc thì không nói, làm việc gì cũng phức tạp lên. Cô mà trở về sẽ đem cậu ta đại cáo trạng với Eric, cắt chức vị đường chủ của cậu ta.
"Đại ca, hành động nhanh lên, mọi người còn phải bỏ trốn."
Trên mặt Hạ Quân Thần hiện lên một tia âm hiểm, nghiềm ngẫm cười, nàng đã sớm phát giác ra chuyện này không thích hợp rôi! Tại sao Lăng Khiêm Hi biết mình ở vùng núi hoang vu này mà đến? Thật sự cứu người lại không cần đến cảnh sát, một mình đan thương thất mã xông vào hang cọp, còn diễn một tiết mục thân thủ bất phàm. Đáng thương cho bản thân vừa rồi còn một tràn nước mắt nước mũi âm thần cảm động đến rơi lệ, sùng bái chị ấy hồi lâu! Nàng thầm nắm chặt nắm tay, trò con nít này, Lăng Khiêm Hi, chị dám chơi em, xem em thu dọn chị thế nào!
"Dám làm phiền giấc ngủ của lão tử, thật sự là chán sông rồi, mập mạp, tiếp đãi gia hỏa này." Henri sờ sờ lên chiếc nhẫn vàng rồng tren ngón cái, tà ác cười nói.
Không lâu sau đó, tên mập mạp và tên tóc bím mang ra một bàn đinh, đinh sắc bén nhọn lạnh lẽo, người xem không khỏi tê dại da đầu. Lăng Khiêm Hi trong tư tưởng không khỏi khâm phục Henri, màn tra tấn như vậy rất chân thật, đáng khen ngợi! Tặng hắn một ngón tay cái.
"Hen-ri tiên sinh, xin hỏi là tử hình, đâm thủng ngực, mổ bụng, đồng nung, thiêu sống hay là... cung hình vậy?" Hai tay Hạ Quân Thần khoanh trước ngực, hăng hái nhìn theo hắn ta.
"Tiểu mỹ nữ, em thích chọn cái nào, để tôi xem hay là bắt đầu từ thoát y đi. Hắc hắc!" Henri quái thanh quái khí cười lên.
Hạ Quân Thần bị hắn âm dương quái khí cười phá lên mà nổi hết một thân da gà. Nàng vô cùng xinh đẹp nháy mắt mấy cái với đám đàn ông, giọng điệu mềm mại nói "Được, bây giờ tôi sẽ cởi. Mấy người các ngươi phải cố gắng hết sức nga..." Tay xoa lên ngực Henri, nhẹ nhàng vuốt ve, mị hoặc chỉ đạo "Cùng lên hết sẽ càng thú vị."
"Hạ Quân Thần, em..."
"Em thế nào?" Hạ Quân Thần cười khẽ, xấu xa câu lên khóe môi, thay Lăng Khiêm Hi chỉnh lại tóc, vừa nghiêm túc vừa có chút ai oán nói "Khiêm Khiêm, đùng trách em được không, nếu không chịu được thì đùng nhìn, em là vì bảo vệ chị..."
"Được, vậy em xuống tay đi, cởi." Lăng Khiêm Hi không chuyển mắt nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần, cô đánh một ván cược, để xem Hạ Quân Thần có dám cởi ra ở trước mặt nhiều đàn ông như vậy hay không, cô cá là nàng không dám.
"Được." Hạ Quân Thần cười thản nhiên, hiện ra bộ dáng tươi cười vô hại
Nhìn thái độ chắc chắc của chị ấy, không cởi đúng thật là đáng bị coi thường! Hạ Quân Thần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn xem Lăng Khiêm Hi, hai tay giao nhau nắm lấy góc áo, từ từ hướng về phía đầu kéo lên.
Hai bên trái phải, mấy tên cường tráng đều hít sâu từng hơi từng hơi, mở to hai mắt, cô ấy đúng là cởi thật a!