Những ngày hè, giờ chiều, ánh mặt trời vẫn chói chang thiêu đốt, Lăng Khiêm Hi theo thói quen rút khăn giấy ra lau lau cái trán đang lấm tấm mồ hôi của Hạ Quân Thần, thuận tay điều chỉnh mái tóc đang rối tinh của nàng, ôn nhu tươi cười nhìn nàng.
Bánh xe chậm rãi lăn đều, trong thoáng chốc hai năm ngọt ngào ấm áp cũng chậm rãi trôi qua, sau chuyến đi đó, cuộc sống bắt đầu trở lại như cũ.
"Khiêm Khiêm, tiểu nhu hòa A Phàm còn làm ở công ty không?" Đột nhiên nhớ đến bạn tốt lúc trước, Hạ Quân Thần hỏi.
"Đương nhiên còn, sao vậy?"
"Chị nói thử, em có nên đi gặp bọn họ chào hỏi một chút không?" Hạ Quân Thần chăm chú thưởng thức mười ngón tay của mình. Vừa rồi bị một đám lớn phóng viên vay khốn nàng cũng quên mất sự tồn tại cảu hai người kia.
"Biến mất lâu như vậy, trở lại công ty cũng không gặp mặt hai người họ. Như vậy có phải là em không xem họ là chị em không? Có khi nào bọn họ nói là em đang chơi đại bài?"
"Hmm...... Cái này sao, Catherine tiểu thư, em cảm thấy em đủ năng lực để chơi đại bài à." Lăng Khiêm Hi nắm được cơ hội, cố ý chọc tức nàng "E là định nghĩa chơi đại bài của chúng ta xem ra không giống nhau rồi."
"Lăng Khiêm Hi, chị nói lại lần nữa cho em xem? Khế ước bán thân của chị còn nằm trong tay của em này!"
Quả nhiên mà, tiểu gia hỏa này lại lấy khế ước quỷ quái đó ra!
"Được rồi được rồi, chị sẽ sắp xếp thời gian bồi em cùng nhau tới cửa tạ tội, được chưa?"
"Ưm, chị đúng là thông minh, hắc hắc!" Hạ Quân Thần thoáng cúi người đến gần Lăng Khiêm Hi, sờ sờ lên tai cô "Bông tai này ở đâu ra? Đá viên này rất sáng!"
"Em mới phát hiện à, chói mắt không?"
"Chị nói không?" Ngón tay Hạ Quân Thần trượt xuống, nhẹ nhàng nhéo vành tai Lăng Khiêm Hi.
Bên cạnh là chiếc Maybach màu đen đang xoay đầu, thân xe hướng về phía chiếc Bugatti.
"Hi, hai vị mỹ nhân đã lâu không gặp, đang muốn đi đâu?" Khuỷu tay Hàn Quang Húc chống lên cửa sổ xe, cợt nhả chào hỏi với hai người.
Của sổ bên ghế điều khiển chậm rãi hạ xuống, Lăng Khiêm Hi mang kính râm cỡ lớn, khóe miệng khẽ động, tạo thành một vòng cung hoàn mỹ "Đuổi kịp, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi đi đâu."
Tay phải lên cần số, chân dẫm chân ga, chiếc xe như mũi tên rời dây cung lao về phía trước. Hạ Quân Thần cũng không hề sốt ruột, an tâm dựa vào ghế, mắt nhìn về phía trước, đối với kỹ thuật lái xe của Lăng Khiêm độ tin tưởng của nàng là tuyệt đối.
Theo tình hình, một chiếc Bugatti cách cửa lớn chỉ trong gang tấc đang phóng như bay, cần phải lập tức mở cửa nghênh đón. Bảo an ấn nút mở cửa, trong nháy mắt, hai cánh cửa lớn liền mở toan ra, chỉ mất vài giây, chiếc xe đã đột nhập vào đại viện của biệt thự ven biển. Dẫm phanh sau lại, chiếc xe hất đuôi một vòng tuyệt đẹp trong đại viên rộng lớn, vững vàng dừng lại.
Theo sát đó là chiếc Maybach, thế nhưng lại bị ngăn cách bởi cửa lớn mà dừng phía bên ngoài, Hàn Quang Húc ão não đập mạnh xuống vô lăng. Hắn lúc nào cũng rêu rao về kỹ thuật đua xe của mình, bây giờ lại bại dưới tay Lăng Khiêm Hi, sao mà còn mặt mũi nhìn người đây?
"Lăng tiểu thư đến rồi? Bao tiên sinh đang ở bên trong." Nữ quản gia thấy Lăng Khiêm Hi, cúi người kính chào.
Hạ Quân Thần chớp chớp mắt, nhìn một đại đội người dài thườn thượt, đều toàn là những cô bé trẻ tuổi xinh xắn! Bao tiên sinh? Bao Tử sao? Biệt thự bọn họ thay đổi cũng lớn thật, nữ quản gia mắt kính trượt đến chóp mũi cùng rất nhiều gia đình còn chưa là gì, trang hoàng cũng vô cùng khí khái.
"Tuổi? Chiều cao? Cân nặng? Ba vòng?" Bao Tử ngồi trên sô pha bắt chéo chân, miệng ngậm thuốc lá, trên tay cầm tư liệu của một cô bé. Hạ Quân Thần sửng sốt, có lầm không vậy? Anh ta đang tuyển vú nuôi hay là tuyển vợ?
"Bao tiên sinh, ngài thấy tôi có được không?" Hạ Quân Thần ngồi đến bên cạnh Bao Tử, làm mặt quỷ nhìn hắn.
Tầm mắt Bao Tử chuyển dời từ đám đông mỹ nữ đến hoa cả mắt, nhìn sang Hạ Quân Thần, liên tục nói: "Được được được...... Nhưng mà, tiểu mỹ nữ này, chen ngang như vậy là hành vi không tốt đâu nha!" Bàn tay anh ta đặt xuống eo vuốt ve vài cái, nhướng mày nói "Nhưng cô khá là ưu việt, có thể sẽ thuận lợi trúng tuyển...... Theo thường lệ, trước cứ khai báo thông tin cơ bản đi. Khoan đã? Cô rất giống với một người bạn của tôi a!!"
"Cái gì mà giống? Là em ấy! Bao Tử chết tiệt, cậu làm mấy chuyện này tại sao Tiểu Tuyết lại không quản vậy?" Lăng Khiêm Hi nhặt bút trên bàn gõ lên đầu hắn.
Bao Tử đúng dậy, phất phất tay, nói: "Đều quay về hết đi, ngày mai tiếp tục." Nói xong hắn tiếp tục giải thích: "Không phải Tiểu Tuyết đang mang thai sao? Cần phải có một vú nuôi hầu hạ bên cạnh cho nên mới tổ chức một cuộc tuyển vú nuôi."
" Tuyển vú nuôi?" Hạ Quân Thần vô cùng hứng thú lật xem một sấp lớn sơ yếu lý lịch trên bàn "Wow, có cả sinh viên tốt nghiệp đại học S này!" Đãi ngộ của vú nuôi là cao bao nhiêu vậy!
"Bao Bao, có cần phải phô trương như vậy, cậu làm cứ như nhà giàu mới phất lên sau một đêm?" Lăng Khiêm Hi dừng lại nói "Không phải vừa sáng hôm nay Tiểu Tuyết mới phát hiện mình mang thai sao?" Làm gì mới đây mà hắn đã rối tinh rối mù lên như thế?
"Cậu cũng chỉ biết lo chuyện của nhà cậu, rảnh đâu mà lo cho vợ của mình. Cô ấy không có người chăm sóc, mình chỉ là dùng tiền để tìm người."
"Đáng khen thật, Bao Tử, cậu cũng sắp làm ba rồi đấy. Cậu cũng nên thu hồi tâm tư của mình đi, đừng cứ mãi lêu lổng suốt ngày, ở nhà nhiều hơn để mà lo cho Tiểu Tuyết. Những mỹ nữ bên ngoài đó, không thích hợp với cậu đâu."
Lăng Khiêm Hi nhẹ nhàng vén tóc "Sau này lại làm phiền đến bổn cung, còn phải đi giám sát hành vi náo loạn của ngươi."
"Cái gì?" Ông trời ơi, oan uổng quá!
Bao Tử liền kéo tay Hạ Quân Thần "Đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho tiểu dân! Người náo loạn ở cái nhà này rõ ràng không phải là tiểu dân mà, là Tiểu Tuyết." Hắn không chấp nhận phải cúi đầu trước thế lực đen tối! Cô vợ nhà hắn là nhân vật thế nào, chẳng lẽ Lăng Khiêm Hi còn chưa rõ sao? Còn cố ý chỉnh người? Còn phải đi giám sát!
"Hơn nữa tiểu dân đây cũng là vì suy nghĩ cho gien của bảo bảo nhà tiểu dân mà, nó ở trong bụng mẹ nó tiếp xúc với các mỹ nhân tỷ tỷ, lớn lên trổ mã nhất định sẽ tiêu sái lỗi lạc!" Cái gì, cái gì chứ? Người này đúng là hài hước! Hạ Quân Thần cười nói "Vậy cũng không thể đỗ lỗi cho Khiêm Khiêm được." Hồ Ngạo Tuyết thích xem náo nhiệt đúng là thật, nhưng mà tên Bao Tử này nói là trạch nam thì không ai dám tin.
"Được rồi! Nhưng mà, tôi lần đầu tiên nhìn thấy một màn tuyển người đông như thế, vậy...... có cần trình diễn tài năng gì không?"
"Nếu như em đã nói ra, đương nhiên tôi cũng muốn nhìn thử!" Bao Tử nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần, ngữ khí nói chuyện ngả ngớn dị thường "Sao? Tiểu Quân cũng có hứng thú ứng tuyển hả? Em mà múa cột cũng không tồi đâu nha, khẳng định là siêu cấp sεメy!"
"Hứng thú cái đầu quỷ nhà ngươi! Bao Tử, cảnh cáo cậu, không được lấy cái ánh mắt sắc lang mị mị đó nhìn người phụ nữ của tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho câu." Lăng Khiêm Hi kéo Hạ Quân Thần ra sau mình. Tên sắc lang, để xem một lát cô trị hắn thế nào!
"Bà cô à, không tha cho ai vậy?" Phạm Duẫn Hách, tay trái nắm tay vịn thang trong hoàng kim, tay phải đút túi quần, nhàn nhạ tự đắc từng bước tứng bước đi xuống lầu. Tóc nâu hơi xoăn, một thân áo sơmi đen, cổ áo hơi mở rộng, phối hợp với chiếc quần tối màu đơn giản, trên mặt là nụ cười mê hoặc chúng sinh, thoạt nhìn qua như tinh tú trên trời.
"Bao Tử này! Dám ở trước mặt, giở trò đùa giỡn với người phụ nữ của tôi, tôi thế nào cũng phải thay Tiểu Tuyết giáo huấn cậu ta." Lăng Khiêm Hi nhịn cười, ra vẻ tức giận nói.
"Tôi thấy mọi người hẳn là đã đói bụng rồi? Đi đến tầng cao nhất, buổi tối chúng ta cùng nhau nướng BBQ đi." Bao Tử sờ sờ vỗ vỗ cái bụng, nhanh chóng chuyển đề tài, tay đặt lên vai Phạm Duẩn Hách đang đứng ở phía trước nói. Nét đẹp đều nằm ở thức ăn, bây giờ chỉ có thức ăn mới có thể lắp đầy cái bụng đói của hắn. Mùa hè ở tầng cao nhất nướng BBQ, nghĩ ra điểm này, phải là một người rất tài ba nha!
"Ai da má ơi, Tiểu Quân! Rốt cuộc em cũng đã trở lại!" Hồ Ngạo Tuyết đang cầm trong tay bộ đồ chơi trẻ em, nhùn thấy bốn người liền đem chúng ném qua một bên cho Chu Hàm, khoa trương nắm lấy tay Hạ Quân Thần ân cần hỏi han nhiệt tình.
"Ừm? Em nghe Bao Tử nói chị có thai......" Thân thủ chị ấy vẫn nhanh nhẹn như xưa nha! Nếu như chị ấy cứ suốt ngày tung tăng nhảy nhót thế này, đứa bé trong bụng chị ấy phải tính sao đây.
"Đúng rồi, không phải em đoạt giải quán quân cuộc thi thiết kế kia sao? Cho nên, chị muốn hỏi là, em có thể giúp Tiểu Vị Lai trong bụng chị thiết kế một cái khóa trường mệnh hay không? Làm ơn làm ơn!" Hồ Ngạo Tuyết lắc lấy lắc để cánh tay Hạ Quân Thần.
Hạ Quân Thần bĩu bĩu môi, nữ nhân này đúng thật là đại gia!
"Tiểu Vị Lai? Khóa trường mệnh?"
"Ừm ừm, hi dương vô hạn hảo, chỉ thị đẳng vị lai. Tiểu Vị Lai là tên chị đặt cho bảo bảo, không tồi đúng hông?" Thấy bộ dạng kêu ngạo khoe khoang của Hồ Ngạo Tuyết, Hạ Quân Thần cũng không dám nói gì, nàng mong muốn ăn được một bữa cơm trưa trước khi cánh tay bị người ta dỡ xuống. Vị Lai? Ha, đúng là cái tên hay......
"Khóa trường mệnh đúng không? Không sao...... không thành vấn đề."
"Em đồng ý rồi hay quá, qua đây, ngồi ngồi ngồi." Hồ Ngạo Tuyết ấn hai vai Hạ Quân Thần, để nàng ngồi bên cạnh Lăng Khiêm Hi. Tiện tay đưa cho nàng vài xâu thịt xiên, ngô bắp gì đó.
"Khiêm Khiêm, nghe nói phóng viên bây giờ ai ai cũng ở khắp nơi đào bới nội tình của cậu với Tiểu Quân. Cậu cũng đừng làm cho công việc người ta vất vả thêm, người ta kiếm tiền cũng đâu dễ dàng gì! Tôi thấy tốt nhất cậu nên làm như thế này, cậu cứ dứt khoát tổ chức cuộc họp báo chiêu đã ký giả, giải thích quan hệ của cậu với Tiểu Quân không phải sẽ kết thúc sao?" Phạm Duẫn Hách xoay cá thu đang cầm trong tay, qua ngọn lửa nhìn Lăng Khiêm Hi ở đối diện.
"Tôi tiện thể nhắc luôn, ai dám dùng cái ánh mắt tò mò nhìn em ấy một cái, tôi liền móc mắt người đó ra, không phải rất tốt sao?" Lăng Khiêm Hi tiếp nhận ý kiến, nhìn Phạm Duẫn Hách đang mê mệt tươi cười không sợ chết.
"Good idea!" Bao Tử bạo dạn búng tay một phát, thể hiện tinh thần dũng cảm không sợ bát quái, nói "Cậu cứ thẳng thắng chiếu cáo thiên hạ quan hệ của cậu và Tiểu Quân đi, đây là phương pháp không tồi đấy."
Hắn vừa dứt lời, đã bị Lăng Khiêm Hi hung hăng liếc xéo một cái. Lăng Khiêm Hi nhẹ hít một hơi, nhịn cười, đưa tay ra kéo kéo Hồ Ngạo Tuyết, hờn dỗi nói, "Tiểu Tuyết, cậu xem bọn họ đều khi dễ mình......"
"Các ngươi ai dám khi dễ Khiêm Khiêm của tôi thì bước qua nó rồi nói tiếp." Hồ Ngạo Tuyết dùng hai tay yếu ớt xoa xoa lên cái bụng, quét mắt nhìn Bao Tử và Phạm Duẫn Hách.
"Không dám không dám...... Vợ à, em phải để ý bảo bảo chứ." Bao Tử rụt rụt cổ, ra dáng thỏa hiệp ngươi chú ý ta bảo bảo." Bao Tử rụt rụt cổ, tỏ vẻ thỏa hiệp.
"Phạm tiên sinh, bộ anh nhận hầu bao của đội paparazzi hả?" Trên trán Hạ Quân Thần hiện lên ba đường hắc tuyến, anh ta đúng là rảnh! Hai người bây giờ mà cùng nhau đi ra ngoài tthiếu điều trốn phóng viên còn không kịp, ở đó mà công khai họp báo, chiêu đãi kí giả? Sau này chắc h đều có người đi theo chụp lén.
"Mua chuộc tôi? Vậy không phải sẽ là một cái hầu bao to đùng sao? Phạm Duẫn Hách làm vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu gập đầu ngón tay ngồi đếm đếm.
Lăng Khiêm Hi đem chân gà đã nướng xong đưa cho Chu Hàm, hai người nhìn nhau cười hì hì. Chân gà đó lập tức bay một phát vào miệng Phạm Duẫn Hách, Chu Hàm cười xấu xa "Phạm thiếu gia, mua chuộc anh, hầu bao này đủ chưa?"
Ban đêm, càng về khuya, côn trùng bên ngoài cửa sổ rền vang, thỉnh thoảng còn làm chói cả màng tai con người.
Mọi người sau khi tắm xong đều lần lượt trở về phòng ngủ. Ngày đại hỉ khi biết tin có em bé của Hồ Ngạo Tuyết, bạn tốt đều ở lại để [xung hỉ].
Ánh đèn nhu hòa chiếu soi lên tắm chăn vàng nhạt trên giường. Đôi tay tinh tế vuốt ve lên thân thể mềm mại bóng loáng. Lăng Khiêm Hi cúi đầu, dùng miệng ngậm lấy cúc áo ngủ của Hạ Quân Thần, nhẹ nhàng cởi đi cúc áo đầu tiên ngay trước ngực. Nụ hôn ngọt ngào, ôn nhu cũng lập tức rơi xuống ngực.
"Khiêm Khiêm......" Hạ Quân Thần thấp giọng nỉ non.
"Hửm." Lăng Khiêm Hi cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của nàng.
Buổi tối tốt đẹp như vậy, đáng giá như vậy, phải hảo hảo quý trọng, không phải sao?
Đột nhiên có âm thanh chìa khóa đang mở cửa phòng, Lăng Khiêm Hi lập tức kéo chăn che lại thân thể của hai người, ngước mặt lên nhìn ra phía cửa "Bao Tử?" Tại sao cậu ta lại vào đây?
"A? Xin lỗi, đi lộn phòng!" Bao Tử dùng tay che lại hai mắt, rồi từ trong khe hở đó, mở to mắt nhìn trộm xung quanh.