"Ngồi tựa lưng vào nhau trên tấm thảm
Cùng nghe vài bản nhạc và nói về nguyện vọng của nhau
Cậu mong tôi ngày càng trở nên dịu dàng
Tôi thì hy vọng cậu đặt tôi ở trong tim
Cậu nói rằng cậu muốn tặng tôi một điều lãng mạn.
Cảm ơn tôi đã đưa cậu vào chốn thiên đường
Chẳng sợ phải mất cả đời mới có thể hoàn thành
Chỉ cần tôi nói ra thì cậu sẽ nhớ mãi không quên
Điều lãng mạn nhất mà tôi có thể nghĩ đến
Đó là cùng cậu từ từ trở nên già đi
Dọc đường đi đó góp nhặt từng chút từng chút chuyện vui
Giữ lại về sau để cùng ngồi trên xích đu nhâm nhi chuyện trò
Điều lãng mạn nhất mà tôi có thể nghĩ đến
Đó là cùng cậu từ từ trở nên già đi
Cho đến khi chúng ta già nua, chẳng còn nơi đâu chúng ta có thể đi được
Cậu vẫn như xưa xem tôi là bảo bối trong vòng tay..."
Tiếng hát êm ái dễ nghe, tươi trẻ linh loạt, có sức xuyên thấu cực lớn vào tâm hồn, thông qua âm hưởng mà phiêu lãng theo toàn bộ quán bar. Hạ Quân Thần ngồi trên sân khấu, tay cầm micro, cả người toát lên khí tức tự tin thỏa mãn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm đế ly, đong đưa chiếc ly màu hổ phách, chất lỏng trong suốt như thủy tinh, Lăng Khiêm Hi ngồi ở quầy bar nhấp một ít champagne, đầu lưỡi nhẹ vươn, quét sạch chút rượu đọng lại bên môi, mang theo ý cười nhu hòa hướng về người đang ngồi phía trên sân khấu.
"Lăng tổng, không tra ra được người đã truyền tin tức ra ngoài. Tôi đã hỏi qua rất nhiều công ty truyền thông, bọn họ đều nói khi nhận được điện thoại thì dãy số người gọi không hiện lên, không có bất kì manh mối nào để lần theo. Người đó thậm chí còn dùng máy đổi sóng âm, ngay cả giọng nói cũng không cách nào phân biệt được." Bên kia Dương Kiệt kéo thuốc một hơi thật mạnh, nhả khói thuốc ra. Tùy tiền nắm lấy mái tóc rối bù, thật sự gần đây rất bận rộn với mấy vụ án, chưa được nghỉ ngơi hay ngủ ngon một giấc nào.
"Ừ, tôi biết rồi." Lăng Khiêm Hi uống chút rượu, nhàn nhạt nói.
Lần này trăm phương ngàn kế đánh động, là do đối thủ cạnh trạnh trên thương trường giở trò sao? Công việc kinh doanh của cô đang rất thuận lợi, ở trong ngành đang giữ vị trí dẫn đầu. Vì để giành lấy các đơn đặt hàng, phía sau phải ngầm sử dụng không ít thủ đoạn, đắc tội người khác, người muốn kéo cô xuống không phải số ít. Rốt cuộc thì là ai?
Quả Quả trốn đằng sau cửa của quán bar quan sát xung quanh hồi lâu nhưng vẫn không nhìn thấy diễn viên do Lương Lữ hẹn tới —— Hạ Cẩn Du xuất hiện. Cô bé nhìn lên đồng hồ có hình hoạt họa trên cổ tay, cũng đã gần h rưỡi rồi, đúng là nữ nhân không biết tuân thủ thời gian! Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần ở quán bar cũng đã hơn một tiếng, không biết lúc nào sẽ bỏ về.
Quả Quả chấp hai tay ra sau lưng, dự định thong thả bước vào quán bar.
"Tiểu bằng hữu, chỗ này không phải nơi em có thể đi vào nha!" Người thanh niên mặc đồng phục giữ cô bé lại, ngăn cô bé trước cửa ra vào "Mau về nhà tìm mẹ của em đi."
"Anh biết mẹ em là ai không? Người đó là..." Quả Quả đưa mắt đảo quanh một vòng, không thể nói tên Lăng Khiêm Hi ra. Vị tiểu ca ca gác cửa này nếu đem cô bé vào tìm Lăng Khiêm Hi, vậy cô bé ở đây trông sao ngóng trăng không phải đều uổng phí hết sao? Đợi bên cạnh Lăng Khiêm Hi thì không thể kết hợp với Hạ Cẩn Du.
"Mẹ em là ai?" thanh niên giữ cửa khom người, thích thú mà nhìn Quả Quả, tiếp tục chờ nghe kết quả.
"Không nói cho anh." Quả Quả chu cái miệng nhỏ nhắn, quay mặt sang chỗ khác. Từ phía xa nhìn thấy một cô gái dịu dàng động lòng người đang đi về phía mình.
Hạ Cẩn Du mặc một thân đồ đen bó sát người, cổ áo lệch vai phối hợp và chiếc quần ngắn liền với áo. Nước da trắng như tuyết, tóc đen dài phiêu dật như mây. Nét mặt trái xoan khéo léo tinh xảo được trang điểm nhàn nhạt, chiếc mũi cao thẳng duyên dáng làm bật lên một kết cấu hoàn mỹ của gương mặt. Con ngươi sáng lên như ngọc lưu y, so với sao trời còn rực rỡ hơn, làm nét đẹp kia của cô tăng thêm vài phần quyến rũ.
Cô đi thẳng đến trước mặt Quả Quả, hất tóc dài ra sau vai, môi mỏng khẻ mở, giọng nói ngọt ngào mềm mại tràn ra, "Thiên Sơn Đồng Mỗ, chính là thanh thuần câu hồn như thế."
Quả Quả ngắt mông một cái, nói ra ám hiệu kết hợp, "Trà giảm béo Lady Gaga, có nó trong tay cô sẽ có được vóc dáng mê người giống như tôi đây!" -_-|||
Kiểm tra đối chiếu khẩu hiệu không sai, Hạ Cẩn Du nắm tay Quả Quả dự định đi vào quán bar ngập trong vàng son này.
"Khụ khụ, phiền cậu một chút được không?" Hạ Cẩn Du ho nhẹ nhắc nhở thanh niên gác cửa làm tốt chức trách, ánh mắt cậu bé nhìn Quả Quả là quá rõ ràng rồi!
"Viagra, cho em một ly gì đó để giải khác đi." Hạ Quân Thần từ trên sân khấu bước xuống, cả người mồ hôi nhễ nhại, tiếng kêu encore không ngừng vang lên đê nàng hát thêm vài bài.
Người pha chế tự nhiên gõ đầu Hạ Quân Thần "Tiểu quỷ, không được gọi tôi như thế nữa, có nghe không?"
Hạ Quân Thần sờ sờ đầu, le lưỡi, "Cát Vĩ, tên anh nghe hay như vậy mà không được gọi nữa chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
"Đáng tiếc?" Cát Vĩ trừng mắt nhìn Hạ Quân Thần, đưa đến cho nàng một ly nước chanh "Em không sợ tôi bỏ thuốc vào nước của em à?"
"Nếu như anh muốn mất đi công việc với tiền lương ngàn, vậy có thể thử." Hạ Quân Thần hé miệng cười, uống một hớp lớn để thấm giọng.
"Sao em biết tiền lương của tôi là ngàn?" Cát Vĩ kinh ngạc.Với cái nghề này của anh ta, tiền lương thế này không tính là thấp, nếu như đổi quán bar khác không chắc sẽ có được thu nhập như thế này. Nhưng Hạ Quân Thần tại sao lại rõ chuyện này như lòng bàn tay?
Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi, búng tay một phát, thần bí cười cười, nói, "Không nói cho anh!" Mật mã notebook của Lăng Khiêm Hi nàng thuộc làu trong bụng, báo cáo tài vụ nàng cũng đã xem qua, bên trong có số liệu nào mà nàng không nhớ?
"Hi, mỹ nữ, tôi đem cục cưng này trả lại cho em." Một cổ hương thơm quyến rũ quấn quanh hơi thở của Hạ Quân Thần. Ở một nơi không khí hỗn tạp như quán bar, thì đây không khác gì là một cổ huơng thanh tuyền..
"Tiểu Quân, em vừa bị lạc đường, may mà Tiểu Du tỷ tỷ đem em tới đây tìm hai người. Nếu không thì chắc là em đã bị bọn buôn người bán lên núi nuôi làm con dâu rồi, rất sợ đó..." Quả Quả mặt nhăn mày nhíu diển tả cực kỳ khoa trương, một tràn lời kịch có thứ tự nói xong làm Hạ Quân Thần như vừa bị bão cuốn.
"Tiểu tử em tại sao lại không quay về nhà?" Dù là lạc đường thì cũng nên về nhà. Đứa nhỏ này vốn đã tà ác, lại đi đến quán bar, cho dù chỉ là một chút cũng có thể sẽ tu luyện thành một tiểu ác ma.
"Người ta ở nhà một mình rất sợ, tiện thể tới quán bar nhìn nhìn mấy mỹ nữ tỷ tỷ." Ánh mắt Quả Quả đuổi theo cô em váy ngắn táo bạo vừa đi qua. Cặp đùi trắng nõn như tuyết kia làm con mắt cô bé nhìn theo không chớp.
Hạ Quân Thần bĩu môi, kéo người này đi. Nàng nói với Hạ Cẩn Du "Làm phiền cô rồi."
"Chuyện nhỏ không đáng kể." Khóe môi Hạ Cẩn Du cong lên ° hiện ra một lúm đồng tiền hoàn mỹ, cô rất hiểu rõ bản thân, có thể tinh chuẩn nắm bắt mọi góc độ biểu cảm, biết bản thân như thế nào sẽ đáng trúng nhân tâm, lòng người xao động "Tôi là Hạ Cẩn Du, em có thể gọi tôi là Tiểu Du, rất vui khi được biết em."
Lương Lữ nói quả nhiên rất đúng! Bản thân Hạ Cẩn Du cảm thấy mình đã rất tốt, từ trước đến nay không hề để một nữ nhân nào trong mắt, chỉ môt nụ cười đã thanh lệ động lòng người đến như thế rồi.
Ánh mắt Hạ Cẩn Du lập lòe ngập tràn tình yêu, ánh mắt này hầu như đều có ở những cô gái nhất kiến chung tình. Mà Lăng Khiêm Hi đang ngồi một bên thưởng thức ly champagne trong tay, như đang ngồi xem hai người trước mắt diễn kịch. Cô muốn nhìn tiếp màn kịch này sẽ diễn thêm được bao lâu, họ Hạ này là ăn no rảnh rỗi sao? Sao không ở trên TV đợi cho đã đi lại chạy đến đây, muốn mua nước tương? Tưởng rằng mang cái lớp mặt nạ đẹp đẽ này thì có thể quang minh chính đại mà đi đào góc tường nhà cô?
Hạ Quân Thần cũng không nắm tay phải Hạ Cẩn Du đang đưa ra, lễ phép gật đầu, mỉm cười.
"Xin chào, tôi là Hạ Quân Thần. Muốn uống gì không? Tôi mời."
"Thần Nhi..." Hạ Cẩn Du chuyển ghế đến đối diện Hạ Quân Thần, nhìn nàng nháy mắt vài cái, "Có người nào nói qua rằng em rất mê người chưa?"
Lăng Khiêm Hi mặt tối sầm, Thần Nhi? Cô ta đúng là dám gọi! Chỉ mới gặp mặt lần đầu, có cần phải làm cái bộ dạng làm quen không biết chừng mực này không? Nữ nhân này rõ ràng là muốn làm cho cô tức chết!
"Hạ tiểu thư, đã có ai nói qua là cô rất đáng ghét chưa?" Lăng Khiêm Hi chậm rãi hỏi, nhưng khi nói ra như đang muốn gϊếŧ người.
Quả Quả không biết từ lúc nào đã chạy tới cạnh Hạ Quân Thần, kéo kéo góc áo nàng, cái tay nhỏ bé kia đưa lên mũi phẩy phẩy, nói, "Mùi thuốc súng thật là dày đặc nha!"
Hạ Quân Thần ngồi ở giữa hai nữ nhân đang có thế cục hết sức căng thẳng, tiến không được mà lui cũng không xong. Nàng quét mắt nhìn qua Quả Quả, đều là do đồ nhiều chuyện này hại, đương không lại chạy ra ngoài rồi lạc đường! Đợi tới lúc về nhà không bị Lăng Khiêm Hi chỉnh một trận mới lạ.
"Lăng Khiêm Hi, lẽ nào lại đúng như lời người ngoài đồn đại, quan hệ giữa cô và Hạ Quân Thần rất vi diệu?" Hạ Cẩn Du khép mắt nhìn cô.
"Cô nói xem? Hạ tiểu thư thân là một hoa đán dẫn chương trình đài truyền hình thành phố, không nghĩ là cô cũng cảm thấy hứng thú với những tin đồn vô căn cứ này." Muốn cạy miệng cô, không có cửa!
"Sao có thể như vậy được? Lăng tổng nói đùa rồi, tôi chỉ là kẻ làm công nho nhỏ, làm sao dám mạo phạm đến nhà tài trợ lớn nhất của nhà đài được chứ? Một câu nói của cô, biết đâu nhà đài ngay tức khắc có thể cắt mất chức của tôi?"
"Bằng nhân khí hiện tại của cô, ngay cả giám đốc nhà đài cũng không thể diệt được cô."
Lăng Khiêm Hi đẩy một ly chứa chất lỏng màu đỏ đến trước mặt Hạ Cẩn Du, cái ly trong tay nhẹ chạm vào nó, nói "Nếm thử đi, môi đỏ rực lửa, rất thích hợp với cô."
Sớm đã nghe đến tin đồn Hạ Cẩn Du sinh hoạt cá nhân không biết tiết chế, thậm chí có nhiều người nói cô ta được doanh nhân giàu có nào đó bao nuôi, trước kia có thể vào được đài truyền hình là do có chỗ dựa đằng sau. Nữ nhân này đích xác là rất được ân sủng và cũng đích xác vô cùng ngạo mạn.
"Nói đến pha rượu, tôi cũng biết chút ít, thật ngại, cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ." Hạ Cẩn Du đi vào trong quầy bar, mang rượu whisky, bột đường, bạc hà và đá viên cho vào bình shaker. Sau đó đậy nắp bình, tay phải dùng bgons cái đặt phía trên, ngón trỏ và ngón út kẹp lấy bình shaker, ngón giữa và ngón áp út đỡ lấy thân bình, dùng cổ tay lắc động qua lại. Thoạt nhìn qua tư thế khá sống với một người pha chế.
"Thuộc về cô [ lãng mạn dụ hoặc ]." Hạ Cẩn Du đưa đến trước mặt Lăng Khiêm Hi một ly với chất lỏng màu xanh, làm một tư thế mời rượu.
Lăng Khiêm Hi nắm lấy đế ly, lắc lắc nó, con ngươi lấp lánh như nước lộ ra vài tia tinh nghịch "Cảm ơn hảo ý của Hạ chủ bá, vất vả rồi." Cô cầm lấy ly rượu, đưa chiếc ly đến gần chóp mũi ngửi ngửi, hương thơm nồng nàng tràn vào ngũ tạng. Rượu này vừa đến miệng, hương vị thuần túy lại mang theo sự sảng khoái đặc biệt của bạc hà, cũng không giống cái cay xè của loại whisky thông thường.
"Còn được chứ, chỉ là rất ít khi phải tự mình ra tay làm người pha chế cho ai khác." Hạ Cẩn Du cô từ khi nào lại lưu lạc dến nông nỗi phải đến quán bar làm người pha chế thế này? Cho dù đối phương là một người có giá trị như Lăng Khiêm Hi thì đã làm sao?
Đây là tình huống ma quỷ gì đây? Hạ Quân Thần ở một bên nhìn mà chả hiểu gì, hai người bên ngoài thì hòa khí tốt đẹp, tươi cười rực rỡ, nhưng trong giọng nói thì cất đao giấu kiếm, cảnh cửu âm bạch cốt trảo này đúng là... tuyệt!
"Được rồi, không phải vừa rồi Quả Quả nói muốn chị dẫn em đi mua một cái giường nhỏ sao? Em nhìn đi, chỉ lo nói chuyện cũng xém quên mất chuyện này." Hạ Cẩn Du cười hì hì.
"Mua giường?" Hạ Quân Thần hỏi. Cái bóng đèn công suất lớn này bộ định đóng quân trường kì ở nhà nàng sao?
"Ừm ừm." Quả Quả gật đầu, "Tiểu Quân, chị đi cùng với em đi, em không nhớ đường về nhà." Cái cơ thể nhỏ bé này liền cọ tới cọ lui trên người Hạ Quân Thần, như một con mèo nhỏ mềm như bông cọ lên người chủ nhân.
"Khiêm Khiêm..." Ngữ khí dò hỏi, Hạ Quân Thần nhìn về phía Lăng Khiêm Hi.
Lăng Khiêm Hi quay mặt sang chỗ khác không để ý đến nàng, ý này chính là nàng tự mà đi quyết định đi! Nhưng nếu nàng mà quyết định sai thì sẽ thảm!
"Đi thôi đi thôi, chị họ của em cũng đâu nói gì." Hạ Cẩn Du cố tình nhấn mạnh ngay hai từ [chị họ].
Nhìn Hạ Quân Thần bị Hạ Cẩn Du lôi lôi kéo kéo, nhốn nháo ở cửa quán bar, Lăng Khiêm Hi cắn cắn môi, đem hết rượu trong ly một hơi uống cạn.
Nha đầu chết tiệt kia, dám bỏ rơi cô đi theo nữ nhân đó, có bãn lĩnh thì đừng hòng leo lên giường cô!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kế hoạch báo thù của Lương Lữ sắp bắt đầu, đủ loại ác độc... Tiểu Quả Quả có thỏa hiệp hay không? Từ từ đi đến kết cục có làm sao đâu~~~ đến cùng thì bóng đèn này sẽ hóa giải được cừu hận của Lương Lữ chăng?
Ngao ô ~~~