Tiêu Anh vừa kể xong cũng là lúc Tiểu Mao Mao theo đồng hồ sinh học của mình tỉnh dậy, nhóc con chớp đôi mắt to khẽ nói nhỏ.
" Bây giờ là buổi trưa,anh Tiêu nói nhỏ nhỏ cho anh Mì Trứng ngủ nhé"
Cố Phi không hiểu vì lí do gì che miệng cười, Dịch Long Huấn cũng nhếch môi cười nhạt trả lời Tiểu Mao Mao.
" Mày dành chỗ của tao ngủ cả một buổi trưa rồi còn bảo nói nhỏ cái gì ? Đi về phòng tiêm thuốc đi"
" Á..."
Tiểu Mao Mao bị giọng Dịch Long Huấn dọa sợ, phải mất một lúc cậu mới có thể cười ngu ngốc đi xuống giường, tiến đến chỗ kẻ vừa quát tháo mình xong, cậu ngồi xổm xuống chân anh. Ôm hai bắp đùi người kia lấy lòng.
" Anh Mì Trứng ơi, cho Mao Mao xin lỗi nhé. Vì Mao Mao mà anh không ngủ trưa được, lần sau nếu anh thấy Mao Mao ngủ thì anh cứ lên ngủ chung nhé. Em không ngại đâu, giường anh ngủ thích thật"
" Phì..."
Dịch Long Huấn cười ra thành tiếng, hắn dùng tay tận lực đè đầu cậu nhóc xuống, tựa như sẽ bắt nạt cậu một chút vậy. Hắn còn không quên nói thêm một câu.
" Không ai ngu ngốc mà khôn như mày đâu"
" Hì...hì"
" Được rồi, mày mau về phòng mà chơi đi. Tao cần nghỉ ngơi một lát, đủ sức rồi tao lại cho mày vào phòng tao"
Cuối cùng cũng thành công để có giấy phép thông hành, Tiểu Mao Mao vui mừng đến độ cọ mặt lên bắp chân hắn. Giọng nói non nớt vang lên.
" Oaaaaa... Mì Trứng hứa nhé, Mì Trứng hứa rồi nhé. Anh mà nói dối sẽ làm cún con"
" Lại còn nhiều chuyện tao lại đánh mày bây giờ. Mau đi về phòng tiêm thuốc đi"
" Vâng ạ"
Tiểu Mao Mao lần đầu tiên tự giác trong việc tiêm thuốc như vậy, cậu nắm tay Tiêu Anh... Nhanh chóng kéo ra ngoài cửa.
" Anh Tiêu Anh... Mau tiêm thuốc cho Mao Mao, mau tiêm cho Mao Mao đi"
"Ngoan, về phòng anh nào"
Hai người chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì đụng trúng con gấu to bự nổi danh thô lỗ Tần Liêm.
Tiểu Mao Mao thì hoàn toàn không sợ người này, cậu nhìn con gấu kia cười ngu một cái rồi bỏ đi. Chỉ riêng Tiêu Anh là có chút sợ hãi với Tần Liêm.
Làm sao mà không sợ cho được, cả người Tần Liêm cơ bắp cuồn cuồn, đã vậy anh còn thô to... Tiêu Anh đứng cạnh hắn còn chưa đến lồng ngực của Tần Liêm.
Không những thế... Ánh mắt Tần Liên nhìn Tiêu Anh như một con mãnh hổ thèm khát được ăn thịt khiến bác sĩ có chút lo sợ. Nhịn không được, Tiêu Anh mới hỏi.
"Làm...làm...sao lại nhìn tôi như vậy?"
Nghe được chất giọng của Tiêu Anh vang lên, Tần Liêm trở lại với dáng vẻ hung hãn của mình. Anh liếc nhìn bác sĩ một cái rồi xoa đầu Tiểu Mao Mao, âm giọng cọc cằn vang lên.
" Không gì cả, mang thằng nhóc về phòng đi để tôi còn nói chuyện với thiếu gia"
" Ờ...tôi biết rồi"
Tiêu Anh cảm thấy cái tên Tần Liêm này không nên chọc giận, nếu không anh sẽ bóp chết vị bác sĩ nhỏ bé là vậy mất.
Nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi kéo Tiểu Mao Mao đi, Tiêu Anh không dám ngoảnh mặt nhìn lại tên gấu to bự kia lần nào nữa.
Tần Liêm nhìn theo bóng dáng của Tiêu Anh kia một lát rồi bỗng nhiên liếm môi, sau đó chậm rãi đi vào.
Dịch Long Huấn đã để ý kĩ hành động của Tần Liêm từ lúc nãy đến giờ, hắn khoanh tay trước ngực. Thẳng thắn hỏi.
" Nhìn trúng Tiêu Anh rồi?"
Tần Liêm phì cười, rút từ trong túi quần ra một hộp gỗ nhỏ đã cũ, anh ném sang người Dịch Long Huấn. Chậm rãi nói.
"Tiêu Anh như một con thỏ nhỏ, ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon. Chỉ có điều là mông hơi lép một chút thôi"
Cố Phi liếc nhìn Tần Liêm bằng ánh mắt khinh thường, nhanh chóng nói.
" Hừ... Mông lép hay không miễn chơi sướng là được. Nếu tôi đoán không lầm... Tiêu Anh sắp bị cưỡng dâm rồi"
Tần Liêm gật đầu, thành thật trả lời.
" Ừ...có lẽ là vậy"
Cố Phi khẽ mắng.
" Đồ vô sĩ, miễn cậu đừng chạm vào con trai Mao Mao của tôi là được. Mao Mao là của Long Huấn rồi, ha ha."
Đoạn Cố Phi quay sang nhìn Dịch Long Huấn, ánh mắt mang theo ý cười nói.
" Mao Mao không mê Tuấn Kiện đẹp trai, Mao Mao chỉ say mê đại thiếu gia giang hồ Dịch Long Huấn thôi. Kể ra thằng bé cũng không sợ chết đấy chứ, một mực bu bám cậu... Đã vậy hai người còn giống nhau, đều đã mất cha mẹ"
Dịch Long Huấn mân mê chiếc hộp nhỏ Tần Liêm mới đưa trên tay, hắn im lặng mất một lúc sau mới trả lời.
" Dù thế nào cũng là người dưng, nó là nó...còn tôi là tôi, đừng đánh đồng như thế... Nếu không, thằng bé sẽ gặp nguy hiểm, người vô tội sẽ bị vạ lây"
Ý tứ của hắn có lẽ Cố Phi cũng hiểu, anh không nói gì nữa, chỉ đơn giản " ồ" lên một tiếng rồi thôi.
Căn phòng trở về với sự yên lặng vốn có của nó, Tiểu Mao Mao phòng kế bên lại ngoan ngoãn tiêm thuốc.