Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

chương 21: gia thế của tuấn kiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Tuấn Kiện quả thật là con của một nhà có truyền thống đóng góp cho Tổ Quốc, ông nội anh từng giữ chắc vụ cao trong quân đội. Sau này khi về hưu, những người cấp dưới vẫn một mực kính trọng ông. Thậm chí vào dịp tết, vẫn có người từ quân đội trở về thăm Trương Gia Phiên, tức là ông của anh.

Cha và chú của Trương Tuấn Kiện lần lượt tên là Trương La Thành và Trương Địch Văn, cha và chú đều làm ở đội cơ động chuyên bắt các loại tội phạm có hoạt động nguy hiểm. Được nhiều người kính nể, nhà họ Trương rất có chỗ đứng ở xã hội.

Khác với gia đình nhà họ Dịch là một phần góc tối của xã hội, thì nhà họ Trương chính là người sẽ bảo vệ công lý, hai họ đều đối ngược nhau...

Nhưng ít ai hay biết rằng, cha của Trương Tuấn Kiện và cha của Dịch Long Huấn có quan hệ rất tốt, hai bên đều có thế lực riêng... Nhưng công tư phân minh, chưa hề xích mích nhau lấy một lần.

Riêng đến đời con là ngoại lệ, có thể Dịch Long Huấn ở nước ngoài khá lâu nên không biết người ở trong nước nhưng Trương Tuấn Kiện thì lại khác, chỉ một lần hắn về nước... Anh lập tức có thù hận với hắn. Cảm giác " Mình không bằng một người xa lạ " là cảm giác mãi Tuấn Kiện sẽ không bao giờ quên.

Nhắc đến Tuấn Kiện, chắc chắn nhiều người sẽ thắc mắc tại sẽ hai đời trước lại đi cống hiến công sức cho đất nước, riêng anh thì lại không thể ? Tại sao anh lại trở thành một hộ tá ở trại tâm thần. Sáng thì ở công ty giải quyết, có thời gian rãnh rỗi thì đến đây.

Chuyện cũ nhắc lại vừa đau lòng lại vừa buồn cười,đại thiếu gia Trương Tuấn Kiện vì say mê người làm nhà mình mà bất chấp tất cả... Nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Vậy người làm đã khiến anh mê mẩn đó là ai ? Trương Tuấn Kiện cũng sẽ không ngại trả lời rằng đó là cậu nhóc tên Tinh Anh... Hay còn được gọi là Tiểu Mao Mao.

Anh yêu Mao Mao, nhưng Mao Mao không yêu anh.... Cậu yêu người khác, một người chỉ vừa nhìn qua đã khiến cậu nhớ mãi không quên. Tuấn Kiện vì chuyện này mà tức giận sinh ra hàn hạ Mao Mao, khiến cậu từ một người bình thường hóa điên như bây giờ.

Anh chọc ông nội lẫn cha mình suýt chút nữa là tức chết. Đáng lẽ anh cũng sẽ là một chàng cảnh sát cống hiến cho đất nước, nhưng cuối cùng anh lại chọn từ bỏ con đường đầy vinh quang ấy. Lui về kinh doanh và bù đắp lại những tổn thương cho Tiểu Mao Mao.

Trương Tuấn Kiện nhìn Mao Mao đang đỡ Dịch Long Huấn ngồi dậy mà lòng tức giận, ánh mắt anh trở nên hung dữ nhìn Dịch Tan nói tiếp.

" Thế nào hả ngài Dịch ? Ngài tính sao về tìm đến bệnh nhân của tôi mà gây hại thế ?"

Dịch Tan dường như cũng nhận ra Trương Tuấn Kiện, bởi gì anh trai y có quan hệ rất tốt với nhà họ Trương... Dịch Tan nhìn anh một hồi rồi có kìm nén tức giận. Mỉm cười tà ác nói.

" Cậu Trương sao lại nóng tính thế?Tôi chỉ đến thăm cháu tôi thôi mà ?"

Trương Tuấn Kiện buông tay Dịch Tan ra, lạnh nhạt nhìn đám người của Dịch Tan nói.

" Nghe cha tôi nói chú vừa lên chức, địa vị củng cố chưa mạnh nhưng lại ngang nhiên làm loạn ? Long Huấn là bệnh nhân của tôi, hiện tại cậu ta cũng chưa ổn định tâm lí. Sau này cảm phiền đừng đến đây nữa, nếu ngài còn tự ý xâm phạm đến người khác. Tôi chắc chắn tôi cũng có cách khiến cha tôi phải đến hỏi thăm ngài ?"

Quả thật, đúng là Dịch Tan dạo này phất lên như diều gặp gió, nhưng cánh diều yếu quá vẫn chưa thể vững chắc trên bầu trời rộng lớn. Những bang hội ngang tầm gia tộc vẫn chưa chịu hợp tác với hắn. Huống gì làm người đứng trước mặt lại là con cháu " nhà mặt phố, bố làm to" kia chứ?

Nuốt nghẹn sự tức giận trong lòng, Dịch Tan cũng thấy rằng Long Huấn không hề phản kháng lại sức ép của mình cho nên cũng yên tâm hơn phần nào. Y cài lại áo vest, ra hiệu cho đám thuộc hạ.

" Được rồi, thăm cậu hai như thế là đủ rồi. Chúng ta mau về thôi "

Đoạn y nhìn Tuấn Kiện nói.

" Cậu Trương, có dịp gặp lại. Tôi sẽ nhớ kĩ vụ việc lần này"

Trương Tuấn Kiện không nhìn lấy Dịch Tan thêm một lần nào nữa, anh chỉ nhàn nhạt nói.

" Cửa ở phía trước, đi đi không tiễn"

Dịch Tan hừ lạnh một tiếng, mang theo sự tức giận bỏ đi. Lúc cánh cửa đóng sầm lại, Trương Tuấn Kiện đi đến túm cổ áo Tiểu Mao Mao ngồi qua một bên, nhìn Dịch Long Huấn giả ngây ngô buông lời chế giễu.

" Uiii... Tội nghiệp chưa kia, bị bóp cổ vui không ? Chắc là không vui rồi nhỉ? Riêng tôi thì thấy vui lắm đó, đáng đời anh"

Giây phút này... Dịch Long Huấn chỉ muốn đá chết tên họ Trương này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio