Editor: Kookies
Beta: Tiểu Hy Hy
Buổi sáng hôm sau, Thiên Tầm đúng 5 giờ rời giường, thay đồ thể thao thoải mái, rửa mặt xong mới đi ra khỏi phòng.
Tối hôm qua cô cho thêm một ít dược liệu trợ giúp giấc ngủ trong canh thuốc, cho nên lúc này Ứng Trì Hoán hẳn là còn ngủ trên giường.
Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Thiên Tầm làm mấy thứ đơn giản như sandwich rồi chiên trứng, rồi hâm nóng qua sữa bò, để bữa sáng vào hộp giữ nhiệt, sau đó mới đến trước phòng Ứng Trì Hoán gõ cửa.
Đợi hồi lâu, không ai đáp lại.
Thiên Tầm hơi nâng khóe miệng, duỗi tay đè thẳng chốt cửa xuống, mở cửa vào.
Quả nhiên như cô nghĩ, lúc này Ứng Trì Hoán còn ngủ say trên giường, sợi tóc màu đen ngày thường được chải vuốt chỉnh tề giờ lại rơi hỗn độn rơi trên giường.
Lần đầu tiên Thiên Tầm biết, thế nhưng tướng ngủ của người này rất xấu.
Chẳng qua, thật sự rất đáng yêu.
Cô đi đến chỗ cửa sổ sát sàn kéo mạnh rèm cửa sổ màu xám bạc ra, vốn vẫn còn đang suy nghĩ cần dùng cách gì gọi Ứng Trì Hoán dậy, đối phương trái lại rất tự giác mà mở mắt ra. Mắt buồn ngủ mờ mịt mơ màng, hiện lên vài phần ánh nước. Có lẽ là ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, Ứng Trì Hoán theo bản năng mà che cánh tay trước mặt.
Sau khi thích ứng với ánh sáng trước mặt, hắn hơi nghiêng đầu, vừa vặn thấy Thiên Tầm khoanh tay trước ngực, cười như không cười mà nhìn mình: "Ứng tiên sinh, anh nói 5 giờ dậy đi chạy bộ đâu?"
Biểu tình Ứng Trì Hoán ngây ngốc một chút, rất nhanh phản ứng kịp với việc mình đáp ứng ngày hôm qua. Nhanh nhẹn đứng dậy, cũng không quên cầm chăn che khuất nửa người trên, thanh âm có vài phần khàn khàn khi mới vừa tỉnh ngủ: "Cô ra ngoài trước đi." Ngừng lại, hắn lại bổ sung: "Cho tôi mười phút."
Ứng Trì Hoán trái lại rất nhanh, sau khi rửa mặt cũng thay một bộ đồ thể thao, sau đó đi xuống lầu dưới.
6 giờ, hai người ra cửa.
Ứng Trì Hoán dẫn đầu chạy trước, Thiên Tầm cầm tóc rơi tán loạn cột lại, đi theo sau hắn chạy chậm chạp.
Khu biệt thự nằm ở phía ngoài thành phố, không khí so với trung tâm thành phố mà nói tươi mát hơn rất nhiều. Đặc biệt là không khí buổi sáng mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt, thi thoảng có gió nhẹ lướt qua như người yêu dịu dàng nỉ non, cả người đều nhẹ nhàng thoải mái hẳn.
Thiên Tầm tăng nhanh bước chân, đuổi theo Ứng Trì Hoán, một đường cùng hắn chạy về phía trước, ngữ khí lười biếng, như không để ý hỏi một câu: "Ứng tiên sinh, anh thích kiểu con gái thế nào?"
Ứng Trì Hoán thả chậm cước bộ, có lẽ không nghĩ tới Thiên Tầm sẽ hỏi loại vấn đề này, hắn tiếp tục chạy về phía trước, "Không biết."
Thiên Tầm nhìn con đường uốn khúc phía trước, híp mắt nhẹ giọng nói: "Anh sẽ chấp nhận hôn phối của dòng họ sao?"
"...Không." Ứng Trì Hoán không cần nghĩ ngợi nói: "Địa vị của Ứng gia không cần kết thông gia cùng người khác. Cha mẹ tôi đều là người tương đối tiến bộ, bọn họ sẽ tôn trọng ý kiến của tôi."
Cô kéo khóe miệng, cười nhạt ra tiếng: "Thật sao."
......
Chạy bộ buổi sáng kết thúc, quần áo hai người đều mướt mồ hôi, trở lại biệt thự liền trở về phòng của mình tắm nhanh. Sau đó Ứng Trì Hoán còn phải đi làm, cho nên chỉnh trang quần áo tốn nhiều thời gian hơn so với Thiên Tầm.
Lúc hắn xuống lầu, Thiên Tầm đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng, thấy hắn sửa soạn xong, ngẩng đầu liếc mắt một cái, tươi cười xán lạn: "Ngồi."
"..." Vì sao đột nhiên có loại ảo giác hắn mới là khách?
1
Hắn đi đến bên bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, không khỏi lại kinh ngạc một phen. Bất quá nhớ đến canh thuốc Thiên Tầm làm tối hôm qua, suy nghĩ một chút liền bình thường trở lại.
Kéo ghế ngồi xuống, hắn theo thói quen mà cầm lấy sữa bò uống, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp không khỏi làm hắn ngơ ngẩn, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: "Cám ơn."
Thiên Tầm cắn một ngụm sandwich, nhai một chút rồi nuốt vào, mới chậm rãi trả lời một câu: "Sau này bổn tiểu thư nấu cơm thay cho tiền thuê nhà. Trên đời này người có thể khiến bổn tiểu thư xuống bếp không nhiều lắm, anh là người đầu tiên."
Ứng Trì Hoán cười dịu dàng, có chút bất đắc dĩ: "Thật sao, vậy đây là vinh hạnh của tôi."
"Đương nhiên." Thiên Tầm kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn không kiềm chế được ý cười.