Editor: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Linh Linh
【 Đội Ngũ 】Trì Niệm: Không đi.
【 Đội Ngũ 】Thiên Dữ Thiên Tầm: Ngươi là đại thần đứng đầu trong bảng xếp hạng tổng hợp, sao có thể không đi! Công ty game nhất định sẽ mời ngươi.
【 Đội Ngũ 】 Trì Niệm: Ừ.
Thiên Tầm đưa tay lên chống cằm như đang suy nghĩ điều gì đó, vài giây sau, cô cầm lấy di động bên cạnh máy tính nhắn tin cho Ứng Trì Hoán.
Cố Thiên Tầm: Trưa nay chúng ta cùng ăn cơm.
Sau hai phút, Ứng Trì Hoán trả lời.
Ứng Trì Hoán: Tôi muốn ở công ty xử lý hồ sơ, e là sẽ về muộn.
Cố Thiên Tầm: Hì hì, vậy anh chờ tôi.
Ứng Trì Hoán: Ý em là sao?
Đợi một lúc không thấy Thiên Tầm không trả lời, Ứng Trì Hoán ném điện thoại sang một bên, nhìn vào máy tính, chợt thấy một lời nhắn nằm lẻ loi ở đó.
【 Đội Ngũ 】 Thiên Dữ Thiên Tầm: Không đi thì không đi, giờ ta hơi mệt, tạm biệt.
……
Ba mươi phút sau.
Trước đại sảnh lầu một tại công ty Ứng thị.
“Chào tiểu thư, không biết cô tìm ai?”
“Xin chào, tôi tìm Ứng Trì Hoán.”
Người này dám gọi thẳng tên tổng giám đốc? Trước đại sảnh, người tiếp viên lặng lẽ đánh giá Thiên Tầm từ trên xuống dưới, toàn thân mặc một bộ váy liền thân bó sát eo hết sức xa hoa, làm cho làn da trắng nõn của cô càng trở nên nổi bật. Thật ra, cô gái này cũng không quá xinh đẹp, nhưng lại có thể mang đến cho người đối diện một cảm giác rất đăc biệt.
Khuôn mặt thanh tú này không những rất quyến rũ mà còn mang vài phần sắc bén.
Người tiếp viên lễ phép mỉm cười: “Không biết vị tiểu thư đây có hẹn trước?”
Thiên Tầm lắc đầu: “không.”
“Thực xin lỗi, nếu tiểu thư không hẹn trước thì không thể gặp được tổng giám đốc.”
Thiên Tầm rất tự nhiên, mỉm cười: “Cô gọi điện báo cho Ứng Trì Hoán là có vị hôn thê tới tìm, hắn nhất định sẽ xuống đây tiếp tôi.”
Cái gì, hôn thê sao?
Trong đại sảnh, người tiếp viên sợ ngây người, tổng giám đốc có hôn thê sao? đây thực sự là tin tức động trời.
Cô gái nghe vậy liền lễ phép trả lời. “Vậy phiền tiểu thư đợi một chút.”
Trong đại sảnh, người tiếp viên nhấc máy gọi trực tiếp lên văn phòng tổng giám đốc: “Chào tổng giác đốc, có một vị tiểu thư tự xưng là hôn thê của ngài hiện đang chờ dưới lầu một, cô ấy nói muốn gặp ngài.”
“Vị hôn thê của tôi?” Ứng Trì Hoán khẽ nhíu mày, thấp giọng lặp lại những lời kia. Một lúc sau trầm giọng nói: “Tôi lập tức xuống ngay.”
Trong đại sảnh, người tiếp viện gác máy sau đó quay đầu nhìn cô gái váy đỏ trước mặt. Trong mắt lóe lên tia sáng quái dị: “Hai người có ở cùng một chỗ không? Ngày thường tổng giám đốc có hay cùng tiểu thư cái kia...”
Con ngươi đối phương lay động, ánh mắt ám muội.
Thiên Tầm nghẹn lời, cô gái này nói chuyện thẳng thắn quá. Cô khẽ nhếch miệng, mỉm cưới: “Chuyện này cô nên đi hỏi Ứng Trì Hoán.”
Trong đại sản, người tiếp viên nhịn không được mà thè lưỡi, đi hỏi tổng giám đốc sao? Tôi không có lá gan đó.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu.
Thật nhanh.
Tiếng bước chân trầm ổn từ xa đang tới gần, người đang tới mặc một bộ trang phục kiểu tây, khuôn mặt ôn nhu có vài phần không vui: “Cố Thiên Tầm!”
Ứng Trì Hoán nhíu mày: “Em nói lung tung gì thế, tôi không có vị hôn thê.”
Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ khiến người tiếp viên kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thiên Tầm, nhưng lại thấy nét mặt cô gái kia mang ý cười giảo hoạt, thanh âm réo rắt: “Không nói như vậy, anh sẽ xuống đây gặp tôi sao?”
Ứng Trì Hoán liếc nhìn xung quanh, nơi này nói chuyện không tiện: “Đi theo tôi.”
Nói xong, hắn liền đi trước.
Thiên Tầm không đuổi kịp, chỉ quay đầu nhìn cô gái dưới đại sảnh, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, cười nói: “Thực mau chính là vị hôn thê của Ứng tiên sinh.”
Phía đại sảnh, cô gái bày ra giọng điệu cổ vũ: “Cố tiểu thư, cố lên! Tôi sẽ hỗ trợ cô!”
Ứng Trì Hoán: “...” Hai người này tưởng hắn điếc sao?
6