Editor: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Hy Hy
Tổng giám đốc thoáng nhìn qua Mỉn Cười Nửa Bước Điên, trong lòng dành ra ba giây mặc niệm cho hắn.
Ai không biết Cố Thiên Tầm là hòn ngọc quý trên tay Cố gia, đến nỗi cha mẹ và anh trai cưng chiều cô đến “vô pháp vô thiên”, trong cái xã hội thượng lưu này, dường như chưa có người nào dám chọc đến Cố Thiên Tầm, thế nhưng người này còn dám khiêu khích cô, quả thực không biết tự lượng sức.
Tổng giác đốc được Thiên Tầm phía sau gật đầu đồng ý mới nói. “Bảo vệ, mời vị khách nhân kia ra ngoài, sau này, sau này toàn bộ sản nghiệp trên danh nghĩa của Cố gia không được phép tiếp đãi vị tiên sinh này.”
Ứng Trì Hoán đứng ở một bên, cười như không cười, bổ sung một câu: “Nhân tiện, không cho phép vị tiên sinh này tham gia trò chơi Giang Hồ Thiên Hạ, đem số tiền mà hắn đã nạp trả lại cho hắn, tôi ngại dơ.”
Trò cười diễn ra một hồi, Mỉm Cười Nửa Bước Điên vừa mắng vừa bị bảo vệ kéo ra ngoài, lúc sau không còn nghe thấy gì nữa.
Người chủ trì lại đưa microphone lên, tiếp tục chương trình.
Thiên Tầm nhìn tổng giác đốc, chỉ một đám thiếu niên đằng sau lưng, mỉm cười mở miệng: “Bọn họ là bạn tốt của tôi, ông hãy chiêu đãi họ thật tốt, tôi hơi mệt nên về trước.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Ứng Trì Hoán vươn tay muốn đẩy xe lăn giúp Thiên Tầm: "Vết thương của em có ổn không?"
Thiên Tầm không trả lời mà đem tầm mắt quét đến chỗ Nguyên Nhất, Nguyên Nhất hiểu ý liền nhanh chóng bước tới.
Trong đại sảnh áp khí rất thấp, ánh mắt mọi người dường như đều tập trung ở góc này, chú ý nhất cử nhất động của bọn họ.
Thiên Tầm vươn tay, tư thế hào phóng ưu nhã, đuôi lông mày Ứng Trì Hoán khẽ giật, khoé miệng khẽ nhịn cười, nàng thật giống lão phật gia, hắn đỡ lấy tay Thiên Tầm, thanh âm ôn hòa: “Cẩn thận một chút.”
“Em bị thương ở bụng, chân không có vấn đề gì.” Cô khẽ cười, thanh âm không lớn, chỉ có người ngồi cùng bàn mới nghe thấy, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quân chúng không nghe được bọn họ nói chuyện, vẻ mặt khó hiểu nhìn biểu tình biến hóa của đám người bên bàn kia, cho đến khi thấy Thiên Tầm từ trên xe lăn đứng dậy, bọn họ đều mở to hai mắt kinh ngạc, trong lòng cũng thầm kinh ngạc đồng thời có vài phần hổ thẹn khó nhịn.
2
Thì ra cô ấy không phải người tàn phế!
Châm chọc lúc trước lại có vẻ buồn cười.
...
Mọi người nhìn theo Thiên Tầm cùng Ứng Trì Hoán rời khỏi khách sạn.
Trên xe, Thiên Tầm hơi dựa lưng vào ghế chợp mắt.
Cô tin rằng, Ứng Trì Hoán chưa yêu mình.
Cũng chưa hẳn là thích, vẫn chưa đủ.
Ngồi ở ghế phụ, cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh có điều gì muốn nói sao?”
Ứng Trì Hoán trầm mặc một hồi, có chút chần cờ: “Anh không biết.”
Hắn không biết tình cảm của chính mình với Thiên Tầm có phải nhất thời hay không, hắn không xác định được, cũng không chuẩn bị tốt.
Thiên Tầm thu hồi tầm mắt, nhìn lên phía trước: “Ồ, em có lời muốn nói với anh.”
“...Được, em nói đi.”
“Hai ngày sau em muốn sang Anh.”
“…”
4
“Có lẽ sẽ sống luôn bên đó, thậm chí là kết hôn, sinh con, có lẽ sẽ không quay về nữa.”
“…”
“Nếu anh rảnh, ngày mốt tới sân bay tiễn em.” Đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất.
Để anh nhận biết được trái tim của chính mình.
4
Hắn không nghe thấy thanh âm của bản thân, chỉ có thể trả lời theo bản năng: “Được.”
Nghe được câu trả lời của hắn, Thiên Tầm quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngoài kia có dòng người lưu động cùng phong cảnh lướt nhanh.
Cô liền nhớ lại một chuyện.
Thời điểm trúng đạn hôn mê, cô có một giấc mộng.
Nội dung của giấc mộng đó là hồi ức về chuyện có liên quan đến Ứng Trì Hoán và Thiên Tầm ngày nhỏ.
Vốn dĩ là hồi ức tốt đẹp, nhưng trong giấc mộng của cô lại là khung cảnh đầy máu và sự tàn nhẫn.
Và vì thế, ngày đó bọn họ đã lựa chọn quên đi đoạn ký ức đáng sợ này.
Có điều, cô nhớ ra rồi.
Cô vốn tưởng rằng, nguyên chủ đối với nam chủ là nhất kiến chung tình, nhưng sau khi nhớ lại hết thảy, cô mới phát hiện ra.
Thế gian này trước nay đều không có thứ tình cảm vô duyên vô cớ.
Mười năm trước, bọn họ đã đem sinh mệnh đối phương coi là thứ quan trọng nhất của mình.
Ứng Trì Hoán, đến bao giờ anh mới có thể nhớ ra em?
4