Edit: Aya Shinta
Beta: Tiểu Hy Hy
Thiên Tầm chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt cô hiện lên một nụ cười khéo léo, không tổn hại chút nào đến uy nghi của một vị công chúa, "Không biết ngài là vị hoàng tử nào?"
"Đứng hàng thứ ba."
Thượng Quan Nhiễm Hiên biết nghe lời phải mà đáp lại, sau đó yên lặng nhìn Thiên Tầm, khóe miệng tràn ra một tia ý cười: "Hoàng tẩu, mời!"
Tối hôm qua mới vừa phái người ám sát tỳ nữ của nàng, hôm nay lại tới tận đây, có ý gì thế? Nhìn thấy nàng cũng không e dè, nên nói rằng quả thực là vai chính hay sao? Khí tràng thật mạnh mẽ!
Thiên Tầm khép áo choàng lại, hơi gật đầu, sau đó bước vào nội thất.
"Lý thái y." Sau khi Thiên Tầm đi vào thì thấy sư phụ nhà mình đang điều chế thuốc, mà một nữ tử mặc y phục màu trắng đối diện mình, nghe thấy tiếng gọi nên cũng quay đầu lại, là một khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mắt lạnh như băng sương.
Lý thái y thay đổi cách xưng hô lúc trước, thờ ơ mà đáp lại: "Thái tử phi, ngài đã tới."
Thiên Tầm chuyển tầm mắt qua trên người bạch y nữ tử, nở nụ cười nhạt tựa gió mát: "Nói vậy vị này chính là Lâu cô nương đúng chứ? Ngưỡng mộ đã lâu."
Lòng Lâu Lăng Sa tự dưng bực bội một trận, không biết vì sao, nàng ta rất chán ghét ánh mắt của đối phương khi nhìn mình, giống như đang nhìn bộ dạng tr@n trụi của nàng ta, như hoàn toàn thấu hiểu nàng ta.
Nàng ta giống như một người bị lộ tất cả bí mật, áo không đủ che thân mà bị Ninh Thiên Tầm nhìn chăm chăm vào.
Điều này làm cho nàng ta cực kỳ không vui.
Nàng ta lập tức cũng đã quên mất lớp ngụy trang hoàn mỹ thường ngày, trong giọng nói không khỏi chứa vài phần lạnh lẽo, "Là sao, bổn tiểu thư quả thực muốn chúc mừng ngươi gả cho Thái Tử điện hạ, chúc các ngươi sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp."
Lâu Lăng Sa rõ ràng biết Thượng Quan Khanh Mặc không sinh được mà còn nói ra lời này, ý vị trào phúng đó, không cần nói cũng biết.
Thiên Tầm không những không giận mà còn cười, hiền lương thục đức: "Nói vậy thì trong lòng Lâu cô nương cũng rõ ràng, Thái Tử điện hạ chung tình với ngươi, nếu Lâu cô nương có thể đáp ứng Thái Tử điện hạ, bổn cung cũng không ngại nhường vị trí chính phi cho ngươi."
Thượng Quan Nhiễm Hiên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, hắn híp mắt lại, mặc cho hơi thở nguy hiểm lan tràn, "Kính xin hoàng tẩu thận trọng từ lời nói đến việc làm, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể thế được."
"Hai vị không có việc khác, mời trở về đi!" Lý thái y đài ngẩng đầu lên, nhìn hai người Thượng Quan Nhiễm Hiên cùng Lâu Lăng Sa, bắt đầu hạ lệnh tiễn khách.
Lâu Lăng Sa lạnh lùng liếc Thiên Tầm một cái, khi đối diện với Lý thái y lần nữa, trên mặt lại mang theo vài phần cung kính. Thân là người hiện đại, tất nhiên nàng ta biết điều cổ nhân coi trọng nhất là lễ tiết, muốn mượn sức của thần y, tất nhiên phải lấy lễ tiếp đón, vô cùng cung kính: "Kính xin thần y suy xét đề nghị của ta một chút, lần sau vãn bối lại đến bái phỏng."
Nàng ta nói xong, kéo Thượng Quan Nhiễm Hiên phi thân rời đi.
Thiên Tầm đứng ở tại chỗ mà suy tư.
Lý thái y thấy bộ dạng trầm tư đến ngây người của cô, ông mỉm cười nhẹ: "Nghe thấy hết rồi?"
Cô lấy lại tinh thần, "Đúng vậy sư phụ."
"Nha đầu kia có dã tâm quá lớn, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, vi sư sẽ không đáp ứng..." Ông tỏ rõ ý nghĩ của mình với Thiên Tầm, lại nhắc tới đề tài hôm qua, "Nếu Bắc Dập vong, thiên hạ sẽ thuộc về ai?"
Thiên Tầm nghe vậy, trong lòng vui vẻ, cô có thể bảo vệ Lý thái y!
"Thiên hạ, sẽ là thiên hạ của Nam Việt. Tây Diên sẽ không diệt vong, cả hai nước đều sẽ hòa hợp, sư phó có đồng ý đi Tây Diên?" Cô dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được để trả lời, trong thanh tuyến dịu dàng trong trẻo, lại mang theo sự kiên định cùng với không thể nghi ngờ.
Cô như là một nhà tiên tri, miêu tả kế hoạch của thiên hạ trong tương lai.
Trong nội thất, chỉ có hương dược liệu thơm mát, chen lẫn hai tiếng hít thở sâu cạn không đồng nhất.
Yên tĩnh trong chốc lát, Lý thái y mới chậm rãi gật đầu, hiền lành cười, "Vi sư tin con, nếu ngày nào đó mà điều bất hạnh xảy đến, thế cũng không hối hận."
Ông quen biết với nha đầu này chẳng qua cũng chỉ có hai ngày, lại bị hành vi, lời nói kinh người của cô làm cho chấn động. Ở trước mặt ông, nha đầu này có thể nói thẳng không cố kỵ mà thảo luận đề tài mẫn cảm của quốc gia, không che không giấu chút nào, hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng chính mình.
Ông lựa chọn tín nhiệm nàng, vậy thì đã sao?
Nếu như để Thiên Tầm biết ý nghĩ của Lý thái y, đại khái nàng sẽ có vài phần hổ thẹn. Dù sao thì mình ỷ vào việc biết cốt truyện, lại phân tích tính tình Lý thái y một lần rồi mới lựa chọn tin tưởng ông.
Không giống như Lý thái y, lựa chọn không hề giữ lại mà tin tưởng đồ đệ nửa đường mới quen biết có mấy ngày.
Thiên Tầm viết kế hoạch của mình ra, sau đó đưa cho Lý thái y xem, chờ ông xem xong, cô lập tức bỏ tờ giấy khai dược vào trong bếp lò, "Sư phụ, cảm ơn ngài nguyện ý tin tưởng con."