Edit: Diệp Hạ Nhiên
Beta: Tiểu Hy Hy
Lúc này, Chúc Huyền đã rút kiếm đặt lên chiếc cổ trắng nõn thon dài của Thiên Tầm, lạnh lùng nói: "Buông tay."
Dù biết bên cạnh nhân vật phản diện có một thị vệ trung khuyển giết người như ma, nhưng nàng cũng không biểu lộ ra chút sợ hãi nào mà chỉ dùng ngữ khí bình thản nói: "Tuyết rơi nhiều ngày làm bệnh tình càng trở nặng, tốt nhất ngươi đừng ra ngoài."
Tay còn lại của nam tử áo đỏ hơi run, trong mắt có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì.
Chúc Huyền nhìn Thiên Tầm, nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt đang đứng cạnh chủ tử nhà mình này, dáng người nhỏ xinh, nhìn như một nữ tử mỏng manh yếu đuối, nhưng lại toát ra vài phần khí thế của người bề trên, thật khiến cho người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
[Ký chủ, bá khí quá lộ liễu, mau thu hồi lại.]
Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Thiên Tầm, nàng nhanh chóng thu liễm khí thế trên người, hoảng loạn buông tay Mộ Dung Quyết sau đó lùi lại một bước, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ: "Thật ngại quá, ta vừa thấy người bệnh liền theo thói quen bắt mạch cho hắn. Ta xin lỗi, xin lỗi."
Nàng nói xong, nhịn không được gãi gãi đầu.
[Ký chủ, lý do của ngài thật vớ vẩn.]
Chúc Huyền: "....." Nữ nhân này trở mặt cũng nhanh quá.
Mộ Dung Quyết nãy giờ vẫn duy trì bộ dạng của một vật trang trí, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn mang theo vài phần mát lạnh, câu chữ rõ ràng tựa như đang đọc thơ: "Ngươi là đại phu?"
Thiên Tầm gật gật đầu: "Đúng vậy, y thuật của sư phó ta rất lợi hại!"
Mộ Dung Quyết nghe vậy nhàn nhạt cười khẽ: "Thật sao, lợi hại thế nào?" Giọng điệu của hắn quá mức ôn nhu như đang nói chuyện với một tiểu bối.
Thiên Tầm cười cười, nàng hơi nhón chân nói nhỏ bên tai Mộ Dung Quyết: "Sư phó của ta chính là thần y Nam Đằng, ngươi nói có lợi hại hay không? Có điều ngươi không được cho người khác biết đâu đấy."
Nàng biết vị boss phản diện này vẫn luôn tìm sư phó nhà mình, đã như thế thì đây chính là biện pháp tiếp cận hắn tốt nhất.
Phàm là nhân vật phản diện đều có lòng đề phòng rất cao.
Chúc Huyền không biết nữ nhân kia nói gì với chủ tử nhà mình, chỉ biết là sau khi nàng nói xong vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của ngài lại lộ ra vài phần vui sướng cùng kinh ngạc.
Mộ Dung Quyết hỏi: "Không biết sư phó của ngươi đang ở đâu?"
Thiên Tầm nhìn quanh bốn phía sau đó đề nghị: "Chúng ta đứng đây thảo luận không ổn cho lắm, vẫn nên tìm một vị trí ngồi xuống nói thì hơn, ngươi thấy thế nào?"
"Vẫn là cô nương suy xét chu đáo."
Trong phòng chữ Xuân số một.
Sau khi vào phòng, chuyện thứ nhất mà Thiên Tầm làm chính là mở cửa sổ thông gió sau đó tắt bếp lò đàn hương bằng ám kim đi.
Mộ Dung Quyết giơ tay ngăn Chúc Huyền đang muốn rút kiếm lại.
Sau khi Thiên Tầm ngồi xuống, nàng nói: "Mùi vị quá nặng, ta không thích."
Chúc Huyền: "....." Thật muốn chém chết nữ nhân này!
Mộ Dung Quyết bật cười, hắn cho rằng đối phương làm như thế là vì mình.
Hắn khép chặt áo choàng trên người sau đó ngồi xuống đối diện Thiên Tầm. Chúc Huyền đứng một bên, chuẩn bị tùy thời rút kiếm.
"Sư phó của ta mai danh ẩn tích nhiều năm, người ở nơi nào ta sẽ không nói cho ngươi, nếu ngươi muốn chữa bệnh thì tìm ta là được. Có điều ta thu phí rất đắt, sau khi ngươi khỏi bệnh ta sẽ thu." Nàng tự rót cho mình một chén trà ấm.
Mộ Dung Quyết chậm rãi gật đầu hỏi: "Vừa rồi cô nương bắt mạch cho ta có nhìn ra bệnh gì không?"
Nàng đứng dậy, vừa nói vừa đi đi lại lại trong phòng: "Đừng gọi ta là cô nương, nghe không thoải mái, ngươi gọi ta Thiên Tầm là được rồi. Lại nói, không phải ngươi sinh bệnh mà là trúng độc, độc đã ngấm rất sâu, nếu trị liệu chậm trễ e là không sống được bao lâu nữa."
Sau đó vẻ mặt nghiêm túc của nàng liền thay đổi, tròng mắt nghịch ngợm xoay chuyển, nàng mỉm cười: "Đương nhiên ta có thể cứu."
Lúc này Mộ Dung Quyết đã tin nàng năm phần: "Không biết Thiên Tầm cô nương muốn giải độc cho ta như thế nào?"
Nàng sửa lại: "...Là Thiên Tầm, không phải Thiên Tầm cô nương."
"...Thiên Tầm."
"Trước khi giải độc còn cần vị đại ca này giúp ta một việc." Chúc Huyền này động một cái là muốn rút kiếm chém nàng, hơn nữa ở đây cũng gây trở ngại cho công cuộc chiếm tiện nghi boss phản diện, cho nên tốt nhất vẫn nên đuổi hắn đi: "Ngươi đi Vân Kỳ Sơn ở Bắc Dập quốc lấy một loại thuốc về. Nó là loại dược liệu giải độc quan trọng nhất. Đương nhiên nếu như ngươi không muốn chủ tử ngươi sống sót thì ngươi có thể lựa chọn không đi."