Edit: Ryou Nei
Beta: Tiểu Hy Hy
Sau nhiều ngày thường xuyên giúp đỡ Thiên Tầm, Mai nương rốt cuộc cũng học được hết các bước sắc thuốc cùng với cách khống chế lửa, tự nhiên, Thiên Tầm liền có nhiều thời gian hơn để đùa giỡn Mộ Dung Quyết, mỗi ngày thay đổi đa dạng các kiểu, lúc có cơ hội liền ăn đậu hủ của hắn.
Đến buổi sáng ngày thứ mười, Thiên Tầm cùng Mộ Dung Quyết đều ngủ dậy muộn, Mai nương đã giúp Thiên Tầm sắc thuốc xong xuôi. Lúc bưng lên lầu, Thiên Tầm và Mộ Dung Quyết cũng rửa mặt chải đầu xong.
Thiên Tầm nói cảm ơn với Mai nương, lại cho nàng một lượng bạc mới bảo nàng rời đi.
Giống như bình thường, Mộ Dung Quyết uống thuốc, chỉ là lần này mới uống hết nửa chén liền dừng lại.
1
Chúc Huyền cũng trở về sớm hơn dự tính của Thiên Tầm, cả khuôn mặt hắn hiện lên vẻ mỏi mệt, hiển nhiên là ngựa không ngừng vó bôn ba cả đêm. Chúc Huyền từ trong lồ ng ngực móc ra một hộp gấm, đặt nó lên bàn, ngữ khí vẫn lạnh băng như cũ: "Dược liệu."
"Hự...." Mộ Dung Quyết bỗng nhiên phun ra một búng máu, máu loãng lẫn lộn cùng với nước thuốc vừa mới uống.
Chúc Huyền sắc mặt đột biến, nhanh chóng rút kiếm ra chĩa về phía Thiên Tầm: "Ngươi đã làm gì chủ tử ta?"
Thiên Tầm cúi đầu nhìn máu loãng trên bàn, đôi mắt hơi ngưng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Quyết, muốn xem rõ đôi mắt lạnh lùng mà sâu thẳm của hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Quyết đầy bình tĩnh, lại nhiễm ý lạnh: "Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?".
Ngay từ ngày đầu nhận thức, nữ tử này liền bày ra bộ dáng không rành thế sự, tung tích của thần y cho tới nay vẫn không bị thế nhân biết đến, hiển nhiên là không định xuất thế, mà nữ tử này lại nói cho hắn rằng sư phụ của nàng chính là thần y Nam Đằng.
Hắn đã hoài nghi.
Sau đó, biểu hiện bình tĩnh của nàng càng làm cho người ta sinh ra nghi ngờ. Đơn giản là thấy nàng sẽ không làm gì mình, hắn liền nghĩ để xem nàng có mục đích gì.
Cũng có thể, hắn tham luyến một chút ấm áp sau đêm hôm đó.
Có điều hiện tại, nàng cuối cùng cũng xuống tay sao?
"Mục đích?" Thiên Tầm rũ mắt lặp lại hai từ này, ngữ khí có chút chua xót, "Ta nói không phải ta, ngươi tin không? Thuốc hôm nay là do Mai nương sắc."
Chúc Huyền lạnh lùng nhìn nàng: "Ý ngươi là nữ đầu bếp kia hạ độc chủ tử?"
Mộ Dung Quyết thân thể lung lay, Chúc Huyền vội vàng thu kiếm đỡ hắn ngồi xuống: "Chủ tử, ngài không sao chứ? Ta lập tức đi gọi đại phu."
Hắn hơi nâng tay: "Không cần, chỉ là thêm một chút độc mà thôi, không ngại."
Mộ Dung Quyết nói xong, nhìn về phía Thiên Tầm, ngữ khí đạm mạc: "Mai nương vì sao phải hại ta? Các ngươi có phải cùng một bọn không?"
"...Ta không biết, ta cũng là tới nơi này mới quen biết bà ấy." Dưới tình huống không biết chân tướng, Thiên Tầm không thể nào giải thích, "Ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi hãy tin ta."
Màu máu đỏ tươi bên khóe miệng khiến cho dung mạo của hắn càng thêm tái nhợt mà yêu dã, con ngươi u lãnh hiện lên ánh sáng nhạt nhẽo: "Ngươi uống hết chỗ thuốc còn dư này, nếu cũng trúng độc, ta liền tin ngươi."
"..."
Thuốc hôm nay là do Mai nương sắc, lại không thêm vào máu của nàng. Nếu mà ngày thường lúc Mai nương giúp nàng cũng hạ độc, vậy có phải là bởi vì nàng lấy máu tiêu độc không?
Cho nên, Mai nương là kẻ hạ độc sao? Hay là... còn có kẻ khác?
Mộ Dung Quyết thấy nàng vẫn luôn thất thần bất động, trên khuôn mặt không biểu tình đột nhiên ra vẻ cười nhạo: "Sao thế? Không dám uống?"
"Ta..." Nàng có thể chất bách độc bất xâm, cho dù uống hết chỗ thuốc này thì vẫn sẽ không có chuyện gì, sao có thể chứng minh trong sạch?
Kiếm quang chợt lóe lên, lần này kiếm của Chúc Huyền là chân chân thật thật xẹt qua cổ nàng. Chúc Huyền võ công cao cường, không chế lực đạo của mình rất tốt, trên cổ Thiên Tầm mới chỉ tràn ra một tia máu.
"Không nói ra chủ nhân sau màn của ngươi là ai, ta liền gi3t chết ngươi!" Chúc Huyền nói, trong mắt rất nhanh tràn ra sát khí nồng nặc.