Editor: Maria Nyoko
Beta: Yêu tà
Liên gia đều nhận lấy sách tra tìm từng tờ một, chỉ có Liên Phàm Kiệt tiện tay lật lật sách trong tay: "Bây giờ tìm cái này làm gì? Bây giờ chúng ta nên làm là tìm ra nguyên nhân tại sao chúng ta phải bị vây ở chỗ này."
Tô Ngưng Mi giở từng trang tìm, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Bác cả, hoa cỏ màu tím này tôi cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu, nếu mấy ngày nay cũng không tìm được nguyên nhân tại sao chúng ta phải bị vây ở chỗ này, hiện tại chẳng tìm ra hoa cỏ màu tím là cái gì, nói không chừng đối với chúng ta còn sẽ có một chút trợ giúp."
Liên Phàm Kiệt hừ một tiếng: "Lãng phí thời gian, các ngươi tìm đi. . . . . ." Nói qua vừa muốn ném sách trong tay cho Tô Ngưng Mi, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Hạ Thần Tuyên bên cạnh Tô Ngưng Mi đang gắt gao theo dõi hắn, mặt không chút thay đổi. Liên Phàm Kiệt không khỏi rùng mình một cái, sách trong tay cũng không còn dám ném trên người Tô Ngưng Mi.
Hạ Thần Tuyên lạnh lẽo nhìn Liên Phàm Kiệt: "Đưa sách cho ta."
Liên Phàm Kiệt ngoan ngoãn cầm sách trong tay đưa cho Hạ Thần Tuyên, Hạ Thần Tuyên nhận lấy sách bắt đầu giở từng trang tìm.
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, nhìn thấy hắn đang chuyên chú lật quyển sách trong tay, cũng không nói thêm cái gì.
Trình Dung nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, lúc này mới nói với Tô Ngưng Mi: "Tiểu Mi, có còn hay không, tôi cũng giúp cô tìm."
Tô Ngưng Mi cũng không nói thêm cái gì, từ trong không gian lấy ra một quyển đưa cho Trình Dung.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe âm thanh lật trang sách.
Thủy trưởng lão nhìn thấy tình huống của bên này còn cố ý tới đây hỏi một câu, Tô Ngưng Mi cũng không tiện giải thích nói mình có cảm giác quen thuộc đối với hoa cỏ màu tím kia, chỉ nói là tra tìm một ít đồ vật, Thủy trưởng lão cũng sẽ không hỏi nhiều cái gì, chỉ là để cho bọn họ cẩn thận một chút, chú ý nhiều hơn tình huống chung quanh.
Không lâu lắm, Liên Cẩn Viên chợt chỉ vào một chỗ trong sách nói: "Tiểu Mi, tìm được, em qua tới đây xem một chút."
Tô Ngưng Mi nghe vậy, vội vàng nghiêng thân thể qua Liên Cẩn Viên nhìn một tờ, trên sách hình ảnh giống hoa cỏ màu tím kia như đúc. . . . . . Tô Ngưng Mi nhìn xuống, không khỏi kinh hãi lên: "Vậy mà lại là nó. . . . . ."
Hoa cỏ toàn thân màu tím này được đặt tên là huyễn thảo, người ngửi thấy huyễn thảo tản mát ra mùi thơm có thể tạo ra ảo giác, đối với thân thể con người không có thương tổn quá lớn, chỉ là huyễn thảo này không đả thương người, nhưng nếu không thể sớm tìm được dược thảo tương khắc, mọi người chỉ vĩnh viễn ở ngay giữa ảo cảnh này. Một khi Huyễn thảo này tản mát ra mùi thơm tiến vào thân thể con người, nếu muốn giải trừ thuật này, cần dùng La Hương Thảo cùng những thứ thảo dược khác luyện chế thành đan dược sau khi uống mới có thể giải trừ loại ảo thuật này.
Tô Ngưng Mi nhìn một chút đan dược giải trừ ảo thuật này được đặt tên là Minh Đan, cần La Hương Thảo cùng mấy vị thảo dược khác luyện chế cùng nhau.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, không ngờ bắt bọn họ vây ở chỗ này sẽ là một cành hoa cỏ nho nhỏ, càng làm cho người ta kinh hãi là muốn giải trừ ảo thuật này cần có Minh Đan, nếu không cả đời cũng chỉ có thể ở trong huyễn cảnh này rồi.
Những người còn lại cũng ngồi vây chung một chỗ, thương nghị nên làm cái gì, Thủy trưởng lão khổ sở nói: "Thật là không có nghĩ tới trong bí cảnh đây vẫn còn có thảo dược cổ quái ly kỳ như vậy, thậm chí ngay cả tu vi cao như Hạ đạo hữu cũng trúng chiêu."
Hạ Thần Tuyên không nói lời nào, Tô Ngưng Mi nói: "Trên sách nói này huyễn thảo sẽ không đả thương cùng tánh mạng người, chỉ là nếu ở tình huống không phòng bị ý thức người hít mùi thơm nó vào sẽ trúng ảo thuật, người tu chân cũng là như thế, trừ phi đạt tới tu vi Luyện Hư không hề sợ hãi nữa." Cho nên khẳng định là, tu vi của Hạ Thần Tuyên phải là hậu kỳ Nguyên Anh hoặc là Hóa Thần Kỳ.
Có người hô: "Vậy chúng ta nên làm cái gì? Vốn không có đan dược có thể giải trừ hương này, chẳng lẽ cả đời đều phải vây ở chỗ này."
Một người khác nói: "Nếu như đốt toàn bộ huyễn thảo ở đây ra tro có thể đi ra ảo cảnh hay không?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu, "Không, chỉ cần ai hít mùi thơm huyễn cỏ vào, coi như nhổ hết toàn bộ huyễn thảo cũng không thể thoát được, phải dùng đan dược mới có thể giải trừ."
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không có loại đan dược này, cũng không có Luyện Đan Sư, chẳng lẽ muốn cả đời cũng vây ở chỗ này?"
Có người hướng ánh mắt tới Tô Ngưng Mi, người Bát Đại Gia Tộc đều biết cô công bố có sư phụ luyện chế thuốc, cũng mơ hồ có chút mong đợi, nói không chừng cô sẽ có loại đan dược này. Thủy trưởng lão cũng nói: "Tô cô nương, lão phu biết cô có sư phụ luyện chế thuốc, cô. . . . . . Sư phụ cô có thể có lưu lại cho cô loại đan dược này? Lão phu cũng là không có cách nào lúc này mới làm mặt dày hỏi thăm Tô cô nương. . . . . ."
Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên liếc mắt nhìn nhau, Tô Ngưng Mi cười khổ mà lắc lắc đầu: "Thủy trưởng lão, tôi. . . . . . Sư phụ cũng không để lại loại đan dược này."
"A, vậy làm sao bây giờ, không có đan dược này không phải cả đời chúng ta cũng không thể rời khỏi nơi này rồi. . . . . ."
"Cái này cũng không phải, trừ phi ngươi tu luyện tới tu vi Luyện Hư Kỳ có thể phá loại ảo thuật này."
"Luyện Hư Kỳ? Làm sao có thể? Ngươi cho rằng tu vi Luyện Hư Kỳ là cải trắng lớn sao? Dễ dàng tu luyện như vậy, ai, nên làm cái gì mới phải, thật muốn cả đời cứ như vây ở địa phương này à."
Trong đám người nghị luận ầm ĩ, tất cả đều lộ vẻ mặt mê mang. Tô Ngưng Mi cũng quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, mặc dù cô biết luyện chế đan dược, hơn nữa trong không gian cũng có dư lại mấy loại thảo dược luyện chế Minh Đan, nhưng lại không có La Hương Thảo. Cho dù có La Hương Thảo, cô cũng không nhất định có thể luyện chế ra đan dược, bởi vì cô cùng Liên Cẩn Viên đều là Đan Dược Sư cấp thấp, Minh đan cũng cần Đan Dược Sư trung cấp mới có thể luyện chế được, bọn họ cũng không có luyện chế qua đan dược trung cấp.
Nhưng mà bây giờ muốn giải quyết trước hết là biết hình dạng La Hương Thảo thế nào, hiện tại chỉ có biết trước hình dạng La Hương Thảo thế nào mới có thể từng bước một. Tô Ngưng Mi không cách nào, chỉ đành phải lấy tập Thiên Thảo ra ngoài, khiến mọi người giúp đỡ cùng nhau tìm kiếm La Hương Thảo, cũng biết hình dạng La Hương Thảo thế nào.
Có người không nhịn được nói: "Cho dù có biết rõ La Hương Thảo thì như thế nào? Chúng ta và đám người kia ngay cả một Luyện Đan Sư cũng không có, càng không cần phải nói còn cần những thứ thảo dược khác, xem một chút chung quanh đây làm sao có thể tìm được mấy vị linh thảo kia?"
Những người khác mặc dù không có phụ họa, nhưng thái độ cũng là sắc mặt buồn rầu.
Tô Ngưng Mi không nói lời nào, chỉ là để mọi người cùng nhau giúp đỡ tìm La Hương Thảo. Nhiều người sức mạnh lớn, rất nhanh tìm được La Hương Thảo, Tô Ngưng Mi đối chiếu La Hương Thảo trong Thiên Thảo tập, lại nhìn một chút cây hoa cỏ tầm thường gần bên cạnh huyễn thảo, thấy buồn cười. Cô không ngờ La Hương Thảo lại sinh trưởng bên cạnh huyễn thảo. Hiện tại thảo dược cũng đầy đủ hết, nhưng cô cùng Liên Cẩn Viên lại không luyện chế đan dược trung cấp, hiện tại nên làm thế nào cho phải?
Liên Cẩn Viên hình như nhìn ra cô khó xử, cầm tay của cô nói: "Đừng nghĩ nhiều, sẽ có biện pháp."
Liên Phàm Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Có thể có biện pháp gì, trừ phi chúng ta chờ đạt tới tu vi Luyện Hư Kỳ, không thể hi vọng ông trời hạ xuống cho chúng ta một Luyện Đan Sư. Thế nào? Trong ngày thường không phải cháu trai lớn có thể làm cho người ta vui mừng sao?"
"Cha!" Liên Yến Phỉ sợ nhìn thấy nhất chính là cha nuôi giận dỗi cùng Liên Cẩn Viên, "Cha, bây giờ là lúc nào rồi, người còn cùng Cẩn Viên làm cái gì vậy." sau khi Liên Cẩn Viên kết hôn, cô cũng áp chế phần cảm tình kia xuống, cô không phải là người vì tình cảm không từ thủ đoạn, hiện nay cũng chỉ coi Liên Cẩn Viên trở thành em trai.
Mọi người cũng thấy hành vi trơ trẽn của Liên Phàm Kiệt này, lúc này còn khiêu chiến cùng cháu trai, quả thật có vấn đề, chuyện Liên gia bọn họ cũng nghe nói qua, biết Liên Phàm Kiệt đã từng muốn cùng người quân khu bức bách người của Liên gia để cho hắn làm Tộc trưởng. Loại hành vi này, người Gia Tộc Tu Chân đều cho là cực kỳ trơ trẽn, dù sao Tộc trưởng Liên gia hiện nay vân du bên ngoài, cũng không có xảy ra chuyện gì, người này lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, nếu là ở gia tộc khác, chỉ sợ người này sớm đã bị chém giết.
Nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người, Liên Phàm Kiệt đỏ mặt mo, hừ một tiếng không nói gì nhiều.
Hiện tại mọi người đều biết muốn đi ra ảo cảnh này cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng ít ra không có gì nguy hiểm, cho nên hôm nay mọi người cũng hết biện pháp, lại không thể như thế nào, chỉ có thể ngốc tại chỗ không hề làm chuyện vô dụng nữa rồi.
Sắc trời tối xuống rất nhanh, đại đa số mọi người đã nhắm mắt lại bắt đầu ngồi tu luyện, chỉ có rất ít người trong mắt còn là vẻ mặt mờ mịt, không biết nên làm sao đây. Ngược lại hai người Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên không có tu luyện, chỉ là yên tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Tô Ngưng Mi nhỏ giọng nói: "Cẩn Viên, vậy chúng ta nên làm cái gì? Mặc dù hai chúng ta cũng sẽ luyện chế đan dược, nhưng đều là Đan Dược Sư cấp thấp, Minh Đan cần Luyện Đan Sư trung cấp mới có thể luyện chế ra."
Liên Cẩn Viên cầm tay của cô, cười nói: "Không cần lo lắng, anh tin tưởng em nhất định có thể đạt tới luyện đan sư trung cấp."
Tô Ngưng Mi liếc mắt nhìn mọi nơi một chút, hỏi: "Cẩn Viên, đến lúc đó làm sao em đi vào bên trong không gian luyện đan? Mặc dù trong bí cảnh không thể triển khai thần thức, nhưng tất cả mọi người ở chung một chỗ, cũng không thể mượn được cớ rời đi." Cô cũng không thể nào dùng thần thức ở trong không gian luyện đan, dù sao luyện đan cần Hỏa Linh Căn hỏa, cô chỉ có thể đi vào bên trong không gian mới có thể luyện đan.
"Thật ra thì không cần thiết giấu giếm thân phận luyện đan sư, thân phận luyện đan sư sẽ được tôn trọng, ban đầu em cũng chỉ là không muốn phiền toái mới giấu giếm chuyện biết luyện đan, nhưng bây giờ chỉ có luyện chế được đan dược chúng ta mới có thể rời đi lúc này thôi, cho nên không thể giấu giếm, sau khi chúng ta từ bí cảnh rời khỏi đây chúng ta đi ra ngoài vân du, đối với tăng trưởng tu vi cũng có chỗ tốt, em cảm thấy như thế nào?"
Tô Ngưng Mi sững sờ, đúng vậy, trước kia chỉ là không muốn phiền toái mới có thể che giấu mình biết luyện chế thuốc, hôm nay tất cả mọi người trong một tình cảnh, cô còn giấu giếm cái gì. Tô Ngưng Mi nghĩ như vậy, lại chỉ cảm thấy trước kia mình trôi qua thật là không được tự nhiên, cũng như rõ ràng có nhiều vật liệu có thể giúp càng nhiều người, rồi lại sợ làm cho mọi người tranh mua hoặc là bạo động mà không đi trợ giúp, thật ra thì nhiều chuyện đều là cô giơ tay có thể làm được, hình như cô chưa từng có nghĩ tới những chuyện này. Hôm nay vừa nghĩ như vậy, trước kia trải qua, còn có tỉnh cảnh hôm nay, cũng không biết thế nào, cảm giác đầu óc giống như oanh một tiếng, cả người cảm giác rất là rung động, giống như nghĩ thông suốt thứ gì vậy.
Tô Ngưng Mi cũng nói không rõ ràng lắm mình là cảm giác gì, chỉ cảm thấy thân thể có chút không giống như của mình, bên tai chợt truyền đến âm thanh trầm thấp của Liên Cẩn Viên, "Vội vàng nhắm mắt lại vận chuyển linh khí trong cơ thể lên. . . . . ."