Sắc mặt Trần Đức Thanh xanh mét,"Mấy người muốn làm gì, còn không dừng lại mau! Ba, chuyện nàylà thế nào!"
Trần Đại Hoa hét to một tiếng, "Tất cả dừng lại cho tao,hiện tại tao sẽ đem đồ ăn phân chia cho từng người một..."
Trình Văn Quân thanh âm dịu dàng vang lên, "Ba, đây là thức ăn mà A Dung cùng Hạo Tĩnh liều chết liều sống mới thu thập được, mọi người lấy ăn cũng chưa tính, nhưng ít nhất cũng phải để cho bọn A Dung đến phân phát đi chứ."
Trần Đại Hoa cả giận nói: "Từ lúc nào mà ở nơi này hai cô có quyền được lên tiếng? Đây là nhà của con tôi, có tin tôi bảo con trai tôi đuổi hai mẹ con cô ra ngoài không?"
Vu Hạo Tĩnh đẩy đẩy kính mắt trên mũi, giọng nói lạnh như băng: "Bác Trần, thỉnh tự trọng.”
"Ngừng! Còn dám dạy đời ông mày? chỗ nào đến lượt mày..."
"Tất cả đều câm miệng lại cho tôi!" Tô Ngưng Mi giận dữ, vỗ một cái lên trên mặt bàn thủy tinh công nghiệp, toàn bộ mặt bàn nứt vỡ thay tiếng trả lời. Sau khi tiếng nổ vang lên, tất cả mọi người liền á khẩu, sắc mặt người Trần gia đều ngốc lăng nhìn nàng, nhưng Trần Tráng Tráng còn nhỏ lá gan lại lớn, hét lên: "Chị là người xấu, dám dọa đến tôi." Nói xong, ném ra một quả cầu nước hướng trên người Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi mặt lạnh lùng lắc mình một cái tránh né quả cầu nước, mắt nhìn chằm chằm mọi người, nói: "Đây là phòng của tôi, phiền các người đi ra ngoài tự mình tìm phòng ở đi, nơi này không chào đón các người!" Trong toà nhà này còn rất nhiều phòng ở, Tô Ngưng Mi không muốn ở cùng một chỗ với một đám người như vậy.
Trần Đại Hoa đã ngoài bảy mươi nhưng thoạt nhìn dáng vẻ như mới hơn năm mươi tuổi, tinh khí mười phần, trước khi tận thế người này cũng chỉ biết ăn uống hưởng lạc, không quan tâm một cái gì, mọi người Trần gia đều do Lưu Phượng Lan chiếu cố mà lớn lên, so với người tinh khí mười phần lớn miệng kia, dù nhỏ hơn Trần Đại Hoa năm tuổi nhưng Lưu Phượng Lan già hơn rất nhiều, tóc bạc cả đầu, mặt nhiều nếp nhăn, hành động đều khá chậm chạp.
Lúc nghe thấy lời Tô Ngưng Mi nói, Trần Đại Hoa nhướng mày, chỉ thẳng mặt Tô Ngưng Mi, mắng: "Mày cũng là cháu gái Trần gia ta, thế nhưng mày lại đuổi ông nội mày ra ngoài? Mày có tin tao bảo con tao đuổi mày ra ngoài không? ".Bây giờ tận thế tiến đến, con cháu đều là dị năng giả, hắn mới không cần e ngại người nhà họ Tô.
Tô Ngưng Mi nhếch khóe miệng cười lạnh hai tiếng, "Ông nội? Tôi họ Tô, tôi là người của Tô gia, không phải người của Trần gia, còn nữa, ông có muốn xem ngôi nhà này đứng tên ai không? Đừng cho là tôi không biết gì, mấy người vốn không thích đứa cháu gái này, trước đây mấy người nói gì trước mặt ba tôi tôi đều nhớ rất rõ, lúc trước không phải vì tiền của mẹ tôi mấy người chịu cho tôi sắc mặt tốt sao?"
"Trên giấy chứng nhận bất động sản đứng tên của mày thì sao? Con mẹ nó, hiện tại đã tận thế , ai nắm sức mạnh trong tay người đó mới là lão đại......" Trần Đại Hoa nói xong cúi đầu nhổ một ngụm xuống đất.
Tô Ngưng Mi mặt trầm xuống, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Trần Đại Hoa.
Nhìn thấy đôi mắt đen đang trầm xuống của Tô Ngưng Mi, trong lòng Trần Đại Hoa hơi hơi bồn chồn thấp thỏm, bất quá lại nhớ tới con trai nhỏ, cháu nội cùng con rể của mình đều là dị năng giả, còn phải sợ một đứa con gái sao? Nghĩ vậy liền lập tức trừng mắt nhìn qua, "Cái đồ mất dạy, mày nhìn cái gì mà nhìn!"
Tô Ngưng Mi lười, cảm thấy đôi co với người này thật vô nghĩa thừa hơi, một phen kéo lấy cổ áo ông ta, nhưng lại ngang ngạnh kéo ông ta đứng dậy đi tới cửa phòng. sắc mặt Trần Đại Hoa đỏ bừng lên, trong miệng liên tục mắng, "Trần Đức Thanh mày là con rùa rụt đầu chỉ biết đứng nhìn ba của mày bị con gái tha đi mà không dám làm gì, mày chết rồi phải không? Còn Trần Đức Dương, ranh con, mày còn không mau đi ngăn nó lại!"
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người, Trần Đức Dương cùng Nghiêm Giang Sơn bước lên muốn đi hỗ trợ, đáng tiếc bọn họ không ngăn cản được Tô Ngưng Mi. Một phen đẩy bọn họ ra, Tô Ngưng Mi đem Trần Đại Hoa quăng ra ngoài, đóng chặt cửa, mới nhân đạo nhìn người trong phòng: "Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!"
Dù thế nào Trần Đại Hoa vẫn là ba của Trần Đức Thanh, giờ phút này sắc mặt Trần Đức Thanh khó coi cực kỳ, "Tiểu Mi, họ đều là người nhà con, con lại đuổi họ đi là có ý gì?"
"Con chẳng có ý gì cả, dù sao trong nhà cũng không chứa được nhiều người như vậy, bên ngoài cũng không thiếu chỗ ở. Chú, thím, cô, dượng phiền mọi người ra ngoài đi, con nhớ phòng không có người ở, bên trong cũng đủ cả nhà mấy người ở." Tô Ngưng Mi tuyệt đối sẽ không ở cùng với cái gia đình như vậy.
Mới khoảng bảy mươi mà thoạt nhìn Trần Đại Hoa như mới hơn năm mươi tuổi, mười phần khoẻ mạnh, trước khi tận thế ông ta chỉ ăn uống hưởng lạc, không quan tâm bất cứ một cái gì, mấy người Trần gia đều là được Lưu Phượng Lan chiếu cố mà lớn lên.