Tơ Ngưng Mi đem toàn bộ tinh hạch zombie chia hết cho ba người kia, Hàn Bảo nhìn tinh hạch màu đen trong tay, nói: "Chị Tiểu Mi, chị đem toàn bộ tinh hạch cho bọn em như vậy, chị không tu luyện sao?"
Tô Ngưng Mi mày cũng không nhíu, nói: "Chị đã là lực lượng thức tỉnh giả cấp rồi, dùng tinh hạch zombie cấp cũng không còn tác dụng mấy." Quả thật bên trong tinh hạch còn chứa một ít linh khí nhưng đối với Tô Ngưng Mi mà nói thứ này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Ba người Hàn Bảo cũng không chối từ, tiếp nhận tinh hạch quay về phòng tu luyện.
Từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi đi, nháy mắt đã qua một tháng, bốn người họ buổi sáng đi thu thập vật tư ở những khu nhà gần đó, chiều đến lại ở nhà để tu luyện. Trải qua một tháng hấp thu tinh hạch thì đám người Hàn Bảo cũng đã trở thành dị năng giả cấp .
Buổi sáng hôm nay sau khi ăn xong chút đồ ăn, cả bốn người đang chuẩn bị xuất phát thì lại nghe thấy tiếng ôtô ở bên dưới, cả bốn đều chạy tới bên cạnh cửa sổ mà nhìn xuống. Khi phát hiện có một chiếc xe Jeeps và một chiếc Mercedes đang đỗ xe dưới toà nhàmà bốn người đang ở, Tô Ngưng Mi liền hít vào một ngụm khí, linh cảm cho nàng biết ở bên dưới hẳn là người nhà họ Tô.
Người đầu tiên bước xuống xe là một chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú, theo sát sau đó là toàn bộ người ở trong hai chiếc xe đều bước xuống, có già có trẻ, Tô Ngưng Mi đếm qua thì tổng cộng có chín người. Mấy người trên xe đều vừa bẩn vừa loạn, cả người đầy vết máu. Chín người đồng loạt nhìn về phía tầng hai của toà nhà khiến trái tim Tô Ngưng Mi nhảy dựng lên. Chàng trai khôi ngô mới bước xuống xe lúc nãy đang cúi đầu nhìn hai cụ già đang đứng bên cạnh, hỏi: "Ông nội, bà nội, có phải nhà Tiểu Mi ở đây không?"
Cụ ông gật đầu, chằng trai kia liền hướng về phía tầng hai của toà nhà mà gọi to: "Tô Ngưng Mi, anh là anh họ của em đây, em có còn ở đó hay không?"
Tô Ngưng Mi nghe thấy câu nói này liền nhanh chân chạy vọt xuống, nàng đã chờ ở đây gần hai tháng, rốt cuộc nàng cũng đã được gặp ông bà ngoại rồi.
Mở cửa chính toà nhà ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông bà ngoại tóc điểm hoa râm đang đứng đối diện. Bà ngoại nhìn thấy đứa cháu gái giống y mẹ nó như từ một khuôn đúc ra thì nước mắt trào ra, bà vương tay khẽ run muốn chậm vào Tô Ngưng Mi. Còn ông ngoại thì thoạt nhìn như rất trấn định nhưng Tô Ngưng Mi phát hiện hai tay ông đang ẩn ẩn run run, hiển nhiên là cảm xúc của ông đang bị dao động khá lớn.
Nhìn thấy hai ông bà như vậy, trong lòng Tô Ngưng Mi rất khổ sở, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy người mẹ của thân thể này hơi quá đáng. Có điều mọi chuyện cũng đã qua rồi nên có nghĩ như vậy hay không cũng không còn quan trọng nữa. Tô Ngưng Mi một phen nắm chặt lấy tay bà, cười tủm tìm nói: "Bà, bà là bà ngoại của con phải không ạ?"
Bà ngoại hơi ngượng ngùng lau nước mắt đi rồi mới vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Ngưng Mi, nói: "Tốt, tốt, đứa bé ngoan, con không có bị làm sao là tốt rồi..."
Tô Ngưng Mi lại nhìn thoáng qua ông ngoại đang đứng bên cạnh liền tiến lên đỡ lấy cánh tay của ông: "Ông ngoại, con là Tiểu Mi, hồi nhỏ con thường xuyên được nghe mẹ kể về ông bà, cuối cùng con đã được gặp ông bà rồi, chúng ta đi lên lầu rồi nói sau."
Đã có mấy con zombie lảng vảng tiến gần khu nhà, chúng nghe thấy động tĩnh bên này liền thoáng lung lay chậm chạp chạy tới.
Mọi người theo nhau đi vào toà nhà, Tô Ngưng Mi vội đóng cửa chính lại, ngăn cách toà nhà với đám zombie bên ngoài.
Từ lúc xuống lầu Tô Ngưng Mi liền cảm thấy có một ánh mắt luôn tràn ngập địch ý gắt gao bám theo nàng, khi vào đến cầu thang, nàng vừa mới quay đầu nhìn thoáng qua đã phát hiện có một cô gái khoảng - tuổi đang phải trái gắt gao trừng mắt nhìn nàng. Tô Ngưng Mi nhíu nhíu đôi mày, hình như đây mới là lần đầu tiên nàng gặp cô gái này đi?
Trở về phòng, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt sau khi đã chào hỏi ông bà Tô gia thì liền vào trong bếp làm đồ ăn. Trong khoảng thời gian này cả bốn người đều chỉ chú ý đến việc tu luyện và giết zombie nên rất ít khi dùng khí than nấu đồ ăn vì vậy mà bây giờ trong nhà vẫn còn dư lại chút khí than. Hàn Bảo nấu cơm rồi lại mang mấy hộp thịt cá với một vài cái đùi gà được bảo quản hút chân không ra.
Trong phòng khách, Tô Ngưng Mi nhanh chóng làm quen với người nhà của mình.
Tô gia có bốn người phụ nữ, mẹ của Tô Ngưng Mi-Tô Quốc Trân là con gái thứ hai của Tô gia. Tô Ngưng Mi còn có một người bác trai là Tô Quốc Khánh, vợ của bác-bác gái là Chu Thu Tâm, chàng trai trẻ tuổi vừa rồi chính là con của họ-Tô Hạo và cũng là anh họ của nàng. Tô Ngưng Mi còn có một cậu là Tô Quốc Văn, mợ của nàng trên đường đi đến đây đã bị zombie cắn mà nhiễm bệnh độc mà qua đời; bởi vậy mà con gái của cậu mợ là Tô Vũ-em họ của Tô Ngưng Mi đã hận Tô Ngưng Mi đến thấu xương, cô bé đó cảm thấy tất cả đều do Tô Ngưng Mi gây ra, nếu không phải ông bà nội đi tìm Tô Ngưng Mi thì mẹ của cô bé cũng không phải chết. Mặt khác, Tô Ngưng Mi còn có một người dì là Tô Quốc Mai, khi tận thế mới tiến đến thì chồng của dì bị nhiễm bệnh độc trở thành zombie, hai vợ chồng dì sinh được một cô bé mới mười tuổi tên là Mục Tiểu Nghiên, cũng là em họ của Tô Ngưng Mi, Tiểu Nghiên rất đáng yêu nhưng bây giờ đang sợ hãi núp sau lưng dì Mai, hiển nhiên là đọc đường em ấy đã phải chịu một sự kinh hãi không hề nhẹ.
Toàn bộ Tô gia cũng chỉ có một mình Tô Hạo là băng hệ dị năng giả nên có thể thấy được suốt dọc đường mọi người đã phải gian khổ vất vả tới cỡ nào.
Trong lòng Tô Ngưng Mi cũng rất khó chịu, chẳng những người nhà họ Tô vì tìm nàng mà phải chịu vất vả dọc đường, hơn nữa mợ của nàng còn vì vậy mà phải chết. Cả phòng đều chìm vào trầm mặc, may mà Hàn Bảo đi ra từ phòngbếp đã phá vỡ sự im lặng này: "Chị Tiểu Mi, em nấu cơm xong rồi, chị cùng cả nhà mau đến ăn cơm đi."
Nhìn thấy trên bàn có cơm trắng, thịt cá, dưa muối, người nhà họ Tô cũng không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, lúc trước khi tận thế tiến đến họ sẽ không động vào những đồ ăn này. Nhưng từ khi tận thế đến thì trong Tô gia cũng không còn lại bao nhiêu lương thực, dọc đường đi đến đây thức ăn cũng đã hết, họ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, sớm đã không còn bộ dáng Tô gia hào môn nữa. Mặc dù họ đói nhưng được dạy dỗ rất tốt, chưa nói ăn chậm nhai kĩ nhưng tuyệt đối sẽ không tranh nhau như người Trầngia.
Trong lúc họ ăn cơm thì Tô Ngưng Mi đã dọn sạch các phòng trống để người nhà họ Tô vào nghỉ ngơi một đêm thật tốt, có chuyện gì để mai nói sau.
Người Tô gia đương nhiên là đồng ý, chuyến đi này họ chưa có một giác ngủ yên, vất vả vô cùng.
Sáng hôm sau Tô Ngưng Mi chuẩn bị đồ ăn thật tốt dù chỉ đơn giản là mì tôm, bánh mì, bánh bích quy.
Tuy không gian của nàng có sẵn rất nhiều đồ ăn nhưng nàng chưa muốn lấy ra, chuyện nàng có không gian tùy thân này có thể giấu kín bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Sau khi ăn xong Tô Ngưng Mi hỏi ông bà ngoại xem họ có dự định gì không thì cả ông và bà đều đồng loạt nhìn về phía Tô Hạo, lẽ hiển nhiên hiện tại Tô Hạo là người đứng đầu Tô gia.
Tô Hạo là một chàng trai đã trưởng thành, anh có dáng người cao lớn, cơ bắp cường tráng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhìn thấy cả nhà đang nhìn mình, lúc này anh mới mở miệng: "Anh có dự định muốn tới căn cứ thành phố G, còn Tiểu Mi, em có dự tính gì không?"
Tô Ngưng Mi gật gật đầu: " Em cũng đang có ý định này."
Đang nói thì nghe thấy có tiếng ôtô ở bên dưới, Tô Ngưng Mi đứng dậy tiến lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy có hai chiếc xe ôtô cải trang của quân đội.