Edit: Makjyoko
Liên Cẩn Viên gật đầu: “Em yên tâm, anh sẽ chú ý, em cứ việc chiến đấu với nó.” Anh biết cô cũng không muốn chỉ là một người phụ nữ dựa dẫm vào người đàn ông, cô hi vọng mình có thể trưởng thành, trở lên mạnh mẽ, có thể bảo vệ người nhà của mình.
Tốc độ của hai người đều rất nhanh, mau chóng nhìn thấy con hổ biến dị sau cây cổ thụ che trời, lúc này nó đang ăn, xung quanh nồng nặc mùi máu tươi, con hươu dưới miệng của nó gần như đã chỉ còn lại khung xương.
Nghe được tiếng động phía sau lưng, hổ biến dị cảnh giác quay lại nhìn về phía Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên, gầm về phía hai người.
Liên Cẩn Viên lui sang bên cạnh, bảo Tô Ngưng Mi phải cần thận một chút.
Tô Ngưng Mi nhẹ nhàng gật đầu, rút đao ra, nắm chặt chuôi đao chăm chú nhìn chằm chằm con hổ biến dị này, hổ biến dị gầm lên hai tiếng, bất ngờ tung người đánh về phía Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi nắm chặt đao, lợi dụng địa thế nhảy lên một cây đại thụ, từ trên cây nhảy xuống chỗ con hổ biến dị, giơ thanh Katana chém về phía con hổ biến dị.
Hổ biến dị là biến dị lực lượng cùng tốc độ, chưa cần đợi Tô Ngưng Mi đâm về phía nó, nó đã cảm nhận được nguy hiểm ở trên không, lập tức lách mình tránh được.
Một người một hổ đấu nhau ở trong núi tràn đầy cổ thụ cao chọc trời.
Sau một giờ, trên người hổ biến dị đã đầy các vết đao lớn nhỏ, nó dần dần có phần trở nên nóng nảy, xông về phía Tô Ngưng Mi gầm to. Thấy hổ biến dị nhanh chóng vồ về phía mình, Tô Ngưng Mi cấp tốc bấm khẩu khuyết, một tia chớp phóng về phía hổ biến dị.
Tia chớp đánh trên thân con hổ biến dị khiến cho toàn bộ lông trên mình con hổ bị thiêu cháy, hổ biến dị gầm lên đau đớn, mắt đỏ lên, hung ác nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi tung ra một quả cầu lửa, hổ biến dị nhanh chóng tránh đi, Tô Ngưng Mi lại bấm khẩu khuyết một quả cầu lửa tiếp tục đánh về con hổ biến dị.
Hổ biến dị chiến đấu với Tô Ngưng Mi hơn nửa giờ, dần dần mệt mỏi, tốc độ cũng chậm lại, lần này không có tránh quả cầu lửa, hổ biến dị bị đốt kêu thảm thiết.
Lại qua nửa giờ, thể lực của Tô Ngưng Mi và hổ biến dị đã giảm sút cực điểm, hổ biến dị đứng tại chỗ mở miệng to thở hổn hển, sau đó bất ngờ nhảy về phía Tô Ngưng Mi. Trong nháy mắt Tô Ngưng Mi đem linh khí rót vào thân đao, nhanh chóng ngả người về phía sau, hổ biến dị nhảy qua người cô, ngay lúc này Tô Ngưng Mi cầm đao dùng sức đâm vào bụng con hổ biến dị.
Phần yếu nhất của con hổ chính là phần bụng mềm, cho dù nó biến dị cũng vậy.
Hổ biến dị gầm lên đau đớn ngã xuống đất không dậy nổi, Tô Ngưng Mi cũng nằm trên mặt đất thở hổn hển một lúc. Tiếng kêu của hổ biến dị hổ dần yếu đi, không bao lâu thì không còn hơi thở.
Tô Ngưng Mi ngồi dậy, dùng đao đào ra tinh hạch trong đầu hổ biến dị, nhìn về phía Liên Cẩn Viên cách đó không xa cười cười.
Hai người tiếp tục đi tiếp, trong một ngày hai người săn được một con thú biến dị cấp ba, năm con thú biến dị cấp hai cùng hơn mười con thú biến dị cấp một. Những con thú biến dị này toàn bộ bị cô ném vào trong không gian. Nhìn sắc trời không còn sớm, lúc này hai người mới Ngự Kiếm Phi Hành quay về căn cứ.
Liên Cẩn Viên dừng lại ở một nơi cách căn cứ không xa, hai người đi bộ về căn cứ.
Bọn người Tô Hạo, Hàn Bảo đã quay về an toàn, Tô Ngưng Mi đưa toàn bộ tinh hạch cho bọn họ, viên tinh hạch cấp ba kia cô đưa cho Tô Hạo, những tinh hạch cấp một, cấp hai còn lại phân cho những người khác. Có được viên tinh hạch cấp ba này, Tô Hạo sẽ mau chóng tu luyện lên cấp ba rổi.
Thú biến dị trong không gian được Tô Ngưng Mi lấy hết ra ngoài: “Cậu à, trong thời gian này mọi người đừng đi làm nữa, ở nhà giúp một tay đi. Chỗ thịt thú biến dị này đều phải xử lý toàn bộ: nấu chín, phơi khô, đóng gói chân không. Mấy ngày tiếp theo con định cùng Cẩn Viên ra ngoài săn tinh hạch, mấy người anh họ, Bảo Nhi bọn họ đều ở nhà tu luyện...”
Cô biết rõ diễn biến hai tháng sau đó sẽ có tai nạn lớn liên tiếp xảy ra, đến lúc đó căn cứ cũng sẽ bị công phá, hiện tại cô muốn chuẩn bị trước hai tháng, đầu tiên là muốn lấp đầy không gian của dì mình, mặt khác mấy người anh họ cũng cần nỗ lực tu luyện, tốt nhất là trong hai tháng này có thể vượt qua cánh cửa cấp hai.
Lúc này cô cũng không thể nói hai tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là bảo mọi người không cần đi làm mà ở nhà giúp một tay.
Tô Quốc Khánh gật đầu: “Được, không đi làm thì không đi làm, chúng ta ở nhà giúp một tay cũng tốt."
Mấy con thú biến dị này cũng đủ cho bọn họ bận việc một đoạn thời gian thật lâu.
Sau đó, Tô Ngưng Mi lại mang ra rất nhiều thức ăn cùng nước uống giao cho Tô Quốc Mai, để cho bà ấy đưa toàn bộ vào trong không gian của mình.
Sau đó cô lại đi tìm Tư Huy, nói là hy vọng có thể mua một cái máy đóng gói và túi đóng gói từ quân đội, trong quân khu nhất định là có những thứ này.
Đúng là quân khu có những thứ đồ này, hơn nữa còn dư thừa, Tư Huy lập tức báo cáo cấp trên ngay sau đó được phê chuẩn, dù sao Tô Ngưng Mi là dị năng giả lực lượng cấp ba, có thể lôi kéo thì tận lực lôi kéo.
Thời gian còn lại, mỗi ngày Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên ra ngoài thu thập tinh hạch, trong một tháng này Tô Ngưng Mi thu thập tinh hạch có thể nói là đến trình độ điên cuồng, toàn bộ tinh hạch thu thập được đều cho mấy người trong nhà bọn họ tu luyện. Gần như là trong thời gian một tháng ngắn ngủn, dị năng của tất cả mọi người đều lên tới cấp ba.
Dị năng không gian cấp ba có thể chứa được đồ gần bằng một sân bóng nhỏ, không gian của Dì Tô Ngưng Mi đã chất đầy thức ăn. Thú biến dị săn về toàn bộ được làm thành thịt muối phơi khô đóng trong túi chân không, sau đó được dì cô cất trong không gian.
Đáng lẽ là bọn người Tô Hạo, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đều không muốn để cho chỉ có Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên ra ngoài thu thập tinh hạch, còn mình ở nhà tu luyện, nhưng Tô Ngưng Mi kiên quyết như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên đã hai ngày chưa có trở về, vội vàng tìm kiếm thú biến dị trong núi, đang chạy về phía trước, chung quanh chợt truyền đến tiếng ầm ầm thật lớn, trong lòng Tô Ngưng Mi căng thẳng, dự cảm không tốt trỗi dậy.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, cổ thụ cao chót vót cũng bị bật cả gốc lên, vùi lấp dưới mặt đất, Liên Cẩn Viên nhanh chóng kéo Tô Ngưng Mi bay lên trên không.
Ngọn núi phía xa xa toàn bộ bị sạt lở, mặt đất vẫn rung chuyển, có một khe nứt to khiến cho cả dãy núi chia ra làm hai, các tòa nhà cao chọc trời của thành phố phía xa trong nháy mắt đều sụp đổ hoàn toàn, toàn thành phố đã trở thành một đống đổ nát thực sự, bụi bay khắp nơi.
Khuôn mặt của Tô Ngưng Mi trở nên trắng bệch, không phải động đất phải một tháng sau mới xảy ra sao, làm sao có thể xảy ra trước thời hạn như vậy. Cô nhớ trong sách có nói động đất xảy ra đồng thời khi mà căn cứ thành phố G bị zombie triều cùng thú triều vây công, thương vong thảm trọng.
Trong lòng Tô Ngưng Mi có chút sợ hãi, run rẩy kéo áo của Liên Cẩn Viên, lắp bắp nói: “Cẩn viên, mau... Mau mau trở về, em sợ mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt Liên Cẩn Viên có phần nặng nề, gật gật đầu, cầm tay Tô Ngưng Mi, bấm khẩu quyết bay về phía căn cứ.
Dọc theo đường đi, động đất vẫn chưa ngừng lại, các công trình kiến trúc đều đã sụp đổ, bụi đầy trời, bề mặt đường đứt gãy. Xa xa, Tô Ngưng Mi có thể nhìn thấy zombie triều và thú triều bao vây căn cứ.
Trận động đất này ít nhất cũng phải là cấp chín, đợi đến khi hai người chạy tới cửa căn cứ, bức tường bên ngoài căn cứ đã ầm ầm sụp đổ, trong căn cứ càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, các tòa nhà đều trở thành phế tích, vì zombie triều và thú triều vây công nên hiện tại trong căn cứ trở thành một mớ hỗn loạn, tử thương vô số.
Sắc mặt Tô Ngưng Mi nhanh chóng tái đi, hai người tiếp tục phi kiếm bay đi không quan tâm có bị bại lộ hay không, bay thẳng đến khu cư trú, đợi khi tìm được vị trí, cả tòa nhà đã sụp đổ hoàn toàn. Tô Ngưng Mi bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, nhảy ra khỏi phi kiếm bới đống đổ nát hoàn toàn quên mất là thần thức của mình có thể dò xét tình trạng bên dưới. Liên Cẩn Viên kéo cô lại, trầm giọng nói: “Đừng bới, bên trong không có người.”
Không có người bị đè phía dưới cũng có nghĩa là còn khả năng sống sót, có nghĩa là bọn họ đã xông ra ngoài, lúc này Tô Ngưng Mi mới thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng lôi kéo Liên Cẩn Viên xông ra ngoài: “Chắc là bọn họ chưa đi xa, bây giờ chúng ta đi xung quanh xem sao.” Người nhà họ Tô gia rất có thể là ngồi xe đi ra ngoài, hiện tại có zombie triều, thú triều, biển người quả thực là một mảng hỗn loạn.
Khắp nơi xung quanh đều là tiếng la khóc, tiếng cầu cứu, quân đội khu quân sự đã xuất động, ghìm súng bắn về phía zombie triều và thú triều, ngay cả xe tăng cũng được lái ra ngoài. Nhưng zombie triều và thú triều quá nhiều, hơn nữa sóng người quá hỗn loạn, chạy tứ tán khắp nơi, thậm chí có lúc sẽ làm bị thương tới người vô tội.
Bốn phía đen ngòm một mảnh đầu người, không phân rõ ai là ai, thần thức của Tô Ngưng Mi có hạn, căn bản không tìm được người nhà họ Tô, bây giờ cô chỉ cầu mong người nhà họ Tô đã chạy ra khỏi căn cứ. Chỉ là có không ít zombie cùng thú biến dị ở ngoài căn cứ, có thể chạy đi an toàn hay không chỉ thuận theo ý trời rồi.
Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên tránh sau một bức tường đổ nát, phù triện trong tay Liên Cẩn Viên tựa như không cần tiền bay về phía xung quanh zombie và thú biến dị, Tô Ngưng Mi cũng chẳng quan tâm cái gì, từng đạo lôi điện bổ xuống xung quanh.
Cô có phần sốt ruột, nhìn bốn phía một vòng, không phát hiện ra người nhà họ Tô nhưng ngược lại nhìn thấy ba người Trình Dung, Trâu Bái và Trình Văn Quân.
Đi theo Trình Dung còn có một thiếu niên, chính là Phương thiếu gia kia, lúc này trong tay thiếu niên kia cầm một khẩu súng bắn về bốn phía, hơi hơi run rẩy đi theo sau lưng Trình Dung. Trình Dung chán ghét nhìn bước chân run rẩy của thiếu niên ở sau lưng, nhìn zombie ở chung quanh xông tới, chợt xoay người lại, đưa tay đẩy thiếu niên kia. Thiếu niên chỉ lo sau lưng, không ngờ Trình Dung lại đột nhiên đẩy hắn, thân thể không bị khống chế nhào tới bầy zombie, dường như lập tức bị bầy zombie cho bao chùm.
Thậm chí Tô Ngưng Mi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, tuyệt vọng cùng không cam lòng của Phương thiếu gia.
Trình Dung cũng vừa quay lại nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì ngẩn ra, rồi lập tức quay đầu lại, hướng về phía Trâu Bái và Trình Văn Quân nói: “Mẹ kiếp, anh Trâu, chúng ta phải nhanh chóng xông ra, nếu không đợi lát nữa càng thêm khó khăn.” Cô bảo Trâu Bái che chở cho cô, hướng về phía Tô Ngưng Mi đang bên cạnh Liên Cẩn Viên nói: “Anh Liên, các anh có muốn xông ra cùng chúng tôi không, nhiều người sức mạnh lớn, nếu không chỉ sợ chúng ta cũng sẽ chết dưới sự vây công của bầy zombie cùng đàn thú này."
Liên Cẩn Viên châm chọc nhìn cô, âm thanh trầm thấp âm trầm: “Hành động tiêu sái vừa rồi của cô Trình thật làm cho lòng người lạnh giá, tôi sợ cô Trình cũng hạ độc thủ sau lưng chúng tôi.”
Trình Dung hơi xấu hổ, nhìn phía sau có zombie vây quanh, vội vàng đánh ra một đạo tia chớp bổ tới zombie, lại vội vàng quay đầu giải thích: “Anh Liên hiểu lầm rồi, Phương thiếu gia kia căn bản không phải người tốt, dựa vào ba của mình là thủ lĩnh căn cứ ở trong căn cứ làm mưa làm gió, khi nam bá nữ. Một thời gian dài quấn lấy tôi, nếu không phải là tôi là dị năng giả cấp ba thì chỉ sợ hắn trực tiếp bảo người đánh tôi hôn mê bắt đi rồi, người như vậy chính là chết cũng xứng đáng, anh Liên không nghĩ vậy sao?”
Cô nói xong, con ngươi ngập nước thản nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt sâu thẳm của Liên Cẩn Viên.