edit: rồng
Rất nhanh, bầy rắn đã đến trước mặt, lúc này mọi người mới thấy rõ ngoại trừ phần lớn rắn màu đen, còn có một một vài con màu xanh, màu sắc rực rỡ, rắn ngũ sắc, bầy rắn có lớn có nhỏ, con lớn nhất không hề nhỏ hơn con chuột biến dị hình thể lúc nãy.
Trong lòng mọi người run như cầy sấy, thấy bầy rắn ngày càng gần mọi người đã không chịu được mà nhắm mắt, hai chân thì run lên, cho đến khi bầy rắn đụng phải trận pháp bị bắn ra. Mọi người đứng ở trong trận pháp phát ra tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngưng Mi vừa sợ hãi vừa cảm kích.
Có mấy con rắn đã đuổi theo lên trước mặt những người chạy thục mạng đó, lưỡi rắn (giống tim đèn) xèo xèo khạc, những người đó liền bị bầy rắn đuổi kịp vây quanh, cuốn lấy, ngã xuống đất, gào lên không dứt, dần dần không một tiếng động.
Trong trận pháp, những người nghe tiếng kinh hô kia mà toát mồ hôi lạnh, cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn mình lựa chọn tin tưởng cô gái trong trận pháp này.
Hàng loạt bầy rắn đã trườn tới, đụng vào trên trận pháp sau đó bị bắn ra, rồi sau đó đi đường vòng tiếp tục trườn về phía trước. Tuy nói những con rắn này sẽ không làm hại được người ở trong trận pháp, nhưng có người lá gan nhỏ, ở trong trận pháp sợ phát run, ngay sau đó những người bên cạnh cũng đứng không vững, đụng vào trên người của Khang Tiểu Tĩnh.
Vốn dĩ là Khang Tiểu Tĩnh ở ngoài cùng nhất, bị va chạm như vậy, hơi đứng không vững, bị đẩy ra ngoài trận pháp, cô liền kêu lên, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lại chợt cảm giác mình được ai đó kéo trở lại, sau đó bên cạnh lại vang lên tiếng kêu rên.
Khang Tiểu Tĩnh vừa mở mắt đã nhìn thấy Vu Hạo Tĩnh đẩy cô vào trong trận pháp, một cái chân của hắn bị đẩy ra khỏi trận pháp, bị vài con rắn biến dị cho quấn lên. Khang Tiểu Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập khó hiểu. Vu Hạo Tĩnh đau kêu lên một tiếng, lại nhanh chóng rụt chân về, cho dù như thế, trên đùi hắn chỉ sợ cũng bị thương là không nhẹ.
Khang Tiểu Tĩnh lo lắng nhìn bắp chân Vu Hạo Tĩnh, nức nở khóc, "Anh. . . . . . Anh không sao chứ, làm sao anh lại ngốc như vậy, biết rõ là em trả thù anh. . . . . ."
Sắc mặt Vu Hạo Tĩnh hơi tái nhợt, ôm Khang Tiểu Tĩnh vào lòng, cười nói, "Anh nói rồi, sẽ không để cho em bị tổn thương. . . . . . Em yên tâm, Anh không sao."
Khang Tiểu Tĩnh tựa vào trong ngực Vu Hạo Tĩnh, cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, chỉ có bả vai không ngừng nhấp nhô, còn mơ hồ có tiếng ngẹn ngào.
Khoảng nửa giờ sau bầy rắn đi hết, người trong trận pháp đều thở phào nhẹ nhõm, thần kinh cẳng thẳng cũng thư giãn ra. Nói cảm ơn với Tô Ngưng Mi, lúc này mới bước ra bên ngoài trận pháp, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Khang Tiểu Tĩnh cũng đỏ mắt nói cảm ơn với Tô Ngưng Mi, kéo Vu Hạo Tĩnh ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, sắc mặt của Vu Hạo Tĩnh trắng bệch, môi bắt đầu tím đen.
Khang Tiểu Tĩnh bị dọa sợ, nước mắt rào rào chảy xuống, móc dao găm ra cắt ống quần dầm dề máu của Vu Hạo Tĩnh , phát hiện trên bắp chân của hắn tràn đầy dấu răng, nhiều chỗ còn sưng lên. Khang Tiểu Tĩnh nhìn những vết thương kia, che miệng khóc. Cô nhìn Vu Hạo Tĩnh đang dần dần hôn mê, dùng sức lay góc áo hắn , "Vu đại ca, anh tỉnh dậy đi, xin lỗi, em sai rồi, rất xin lỗi. . . . . . Thật ra thì em rất thích anh, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, ô ô ô, xin anh đừng có chuyện gì mà."
Tô Ngưng Mi nhìn tình huống bên kia, trong lòng có gì đó rất là lạ, nhưng lại không nói ra được là gì.
Khang Tiểu Tĩnh khóc suốt , căn bản không biết nên làm cái gì, nhìn thấy sắc mặt của Vu Hạo Tĩnh cũng bắt đầu đen lại, cô vô cùng sợ, nhào vào lồng ngực Vu Hạo Tĩnh khóc rống lên, "Làm sao đây, bây giờ nên là cái gì, Vu đại ca xin anh mà, mau khỏe lại có được hay không."
Đám người bên kia liên tục nhìn về phía Khang Tiểu Tĩnh, bị rắn biến dị cắn bị thương có cơ hội nhiễm virus cao và trở thành người vô dụng, bọn họ hơi lo lắng. . . . . .
Có người tiến lên nhắc nhở Khang Tiểu Tĩnh, để cho cô cách xa Vu Hạo Tĩnh, nói không chừng người này sẽ trở thành zombie, bị Khang Tiểu Tĩnh khóc mắng đuổi đi.
Chân củaVu Hạo Tĩnh ngày càng sưng, còn mang theo khí độc, tất nhiên là bị trúng độc rắn, Khang Tiểu Tĩnh không để ý tới cái khác, cúi đầu bắt đầu hút máu độc trên đùi Vu Hạo Tĩnh hút ra.
Tô Ngưng Mi giật mình, thở dài.
Thể lực của Khang Tiểu Tĩnh sắp không chống đỡ được nữa, tựa vào trên người của Vu Hạo Tĩnh.
Không quá nửa canh giờ, màu xanh trên mặt của Vu Hạo Tĩnh cũng đã chuyển thành màu da bình thường, chỉ còn hơi nhợt nhạt. Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy Khang Tiểu Tĩnh tựa vào trong ngực hắn, liền ngồi thẳng người ôm Khang Tiểu Tĩnh, kết quả lại đột nhiên phát hiện tinh thần lực trong cơ thể mình dư thừa, hơn nữa thế nhưng đột phá từ cấp hai đạt tới cấp ba.
Vu Hạo Tĩnh tất nhiên không ngờ rằng mình bị rắn biến dị cắn bị thương cũng có chỗ tốt như vậy, liền mừng rỡ muốn chia sẻ tin tức tốt với Khang Tiểu Tĩnh. Chỉ là nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Khang Tiểu Tĩnh ở trong ngực, cuối cùng không nhẫn tâm, để cho tựa vào trong ngực tiếp tục ngủ.
Tô Ngưng Mi thấy Vu Hạo Tĩnh tỉnh lại chợt nhớ tới trong sách cũng có tình tiết giống như vậy, nhưng mà là Vu Hạo Tĩnh xảy ra cùng Trình Dung, lúc căn cứ bị thất thủ. Bọn Trình Dung chạy ra khỏi căn cứ, ở trên đường gặp rắn biến dị, Vu Hạo Tĩnh vì cứu Trình Dung mà bị rắn biến dị cắn bị thương, sau đó dị năng hệ hỏa cấp hai thành công đột phá cấp ba.
Nhìn bộ dang mừng rỡ như điên của Vu Hạo Tĩnh lúc này, có phải đã đột phá từ dị năng cấp hai lên dị năng cấp ba?
————
Lại nói Liên Cẩn Viên sau khi cùng Tô Ngưng Mi chia tay, lập tức dùng ngự kiếm bay về phía căn cứ, anh có chút phiền, thật ra hắn về để tìm giấy hôn thú bị gắn vào đầu giường mà mỗi ngày trước khi đi ngủ đều muốn thấy. Anh cũng biết là sau khi ra khỏi căn cứ này giấy hôn thú cũng hết hiệu lực rồi, nhưng anh vẫn muốn giữ gìn nó thật tốt, bởi vì đối với anh mà nói, đây là giấy hôn thú với người trong lòng của mình, chỉ có một, nên tuyệt đối không thể bỏ.
Không quá nửa giờ anh đã đến trên bầu trời căn cứ, từ bầu trời nhìn xuống, bên ngoài trụ sở một vòng đã bị bầy zombie và thú biến dị vây quanh, người ở bên trong muốn đi ra rất khó khăn.
Anh tìm được lầu dân cư mà lúc đầu ở một cách chính xác, lật tay một cái phi kiếm biến trở về lớn như bình thường rồi được bỏ vào trong không gian.
Nhà dân đã biến thành đống đổ nát, muốn tìm được giấy hôn thú nói thì dễ hơn làm.
Liên Cẩn Viên ném ra mấy lá bùa về khu phế tích, ngói phía trên rơi xuống, xà ngang lập tức bị bắn ra bắn ra bên cạnh. . . . . . Liên Cẩn Viên bận rộn ở chỗ phế tích, lại không nghĩ rằng có người mang theo hàng loạt người may mắn còn sống sót chạy về hướng bên này.
Bận rộn hơn phút sau, vẫn không tìm ra giấy hôn thú nhỏ, Liên Cẩn Viên âm thầm mắng một tiếng, tiếp tục ném bùa chú, dọn sạch đống gạch ngói vỡ vụn.
Hình như phía sau truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, còn có giọng nói của một vài người. Liên Cẩn Viên không để ý tới quay đầu lại, tiếp tục lục soát.
Âm thanh phía sau càng lúc càng lớn, sau đó anh thấy có một giọng nữ mang theo vui mừng nghe hơi quen, , "Thượng tướng, chúng ta được cứu rồi. . . . . ."
Sau đó là âm thanh hơi nghiêm túc, "Trình tiểu thư nói gì vậy, hiện tại toàn bộ căn cứ đã bị vây lại rồi, trừ phi Đại La Thần Tiên hạ phàm, nếu không chúng ta chỉ có thể bị vây ở căn cứ chờ chết."
Giọng nữ kia lộ ra vui mừng cực điểm, "Thượng tướng, thật sự có Đại La Thần Tiên, ngươi xem người nọ. . . . . . Chúng ta thật sự được cứu. . . . . ."
Chú Làm Gì Thế-CLGT! Liên Cẩn Viên thầm mắng ở trong lòng một tiếng, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Trình Dung một cái, làm sao anh lại xui xẻo như vậy, trở lại tìm đồ còn có thể đụng phải người đàn bà đáng ghét này, thật muốn một kiếm đánh chết cô.
Trong căn cứ đem Phương Nhược Hoa nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh phế tích ném bùa chú, không hiểu nhìn Trình Dung một cái, "Trình tiểu thư có ý gì? Người nọ?"
Trình Dung chỉ vào Liên Cẩn Viên cười nói: "Thượng tướng, tôi đoán không sai, Liên tiên sinh trước mặt là người tu chân, người tu chân trong truyền thuyết, ông có thấy lá bùa trong tay anh ấy hay không. . . . . . Có Liên tiên sinh, tuyệt đối có thể mang theo chúng ta lao ra khỏi căn cứ. . . . . ."
Phương Nhược Hoa nhìn những ngói và xà ngang tự động bay đi hướng bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn nhớ trước Mạt thế có nghe nói về tu chân giả trong truyền thuyết, cũng không nghĩ tới thế nhưng hôm nay lại gặp được. Nếu vị tiên nhân này chịu giúp một tay, nói không chừng bọn họ còn có thể xông ra, còn có thể cứu.
Phương Nhược Hoa tiến lên, nhìn người đàn ông ăn mặc bình thường, suy nghĩ một chút, ôm quyền cung kính khom người với Liên Cẩn Viên, "Tiên Nhân, tôi là Phương Nhược Hoa, thượng tướng của căn cứ này, mong rằng Tiên Nhân có thể ra tay giúp đỡ, giải cứu những người may mắn sống sót còn đang chịu khổ."
Liên Cẩn Viên cảm thấy ót có chút đau, lại quay đầu nhìn Phương Nhược Hoa một cái, mở miệng nói: "Ông cũng biết nói tiếng người?"
Phương Nhược Hoa ngẩn ra, lúc này mới nói: "Hi vọng tiên sinh có thể giúp một tay đem mọi người cứu ra ngoài."
Trình Dung cũng lên trước một bước cười khanh khách nói: "Liên đại ca, không ngờ anh đã trở lại."
Liên Cẩn Viên nhìn cô gái này một cái, phun ra hai chữ , "Cút ngay!"
Sắc mặt Trình Dung biến hóa, cắn cắn môi, vẫn xinh đẹp như cũ đứng bên cạnh Phương Nhược Hoa cố chấp nhìn Liên Cẩn Viên.
Liên Cẩn Viên vốn không muốn để ý tới những người này, nhưng nhìn đám người đông nghẹt phía sau, còn có những ánh mắt mong đợi của mọi người, nhớ tới gia gia từng nói với anh việc gì cũng có nhân quả của nó, có nguyên nhân thì có kết quả, mình đã làm chuyện gì, thì sau này sẽ được đáp lại như thế, hơn nữa chuyện này với hắn mà nói, cũng không phải việc khó gì, hắn cuối cùng là không có nhẫn tâm mở miệng cự tuyệt, chỉ nói: "Chờ ta tìm được đồ lại nói, đầu tiên mọi người hãy đem những dị năng giả có lực công kích và quân nhân điều đến bốn phía, chú ý đề phòng."
Dứt lời, lập tức quay đầu đi vào khu phế tích, cũng may lần này rất nhanh tìm thấy gường gỗ ở dưới xà ngang, cùng với giấy hôn thú dính trên giường gỗ. Trên mặt hắn vui mừng, nhảy lên phế tích, dỡ lên xà ngang bị gãy, thận trọng gở giấy hôn thú dính trên giường gỗ xuống. Giấy hôn thú đã hơi rách nát, nhăn nhăn nhúm nhúm , phía trên dính một chút bùn đất.
Liên Cẩn Viên nhíu mày một cái, thận trọng vuốt phẳng hình anh và Tô Ngưng Mi, xử lí sạch bùn đất phía trên, lúc này mới cẩn thận đặt nó vào trong túi.
Trình Dung có chút ngạc nhiên, quên mất mới vừa rồi Liên Cẩn Viên lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn cô, bước tới gần phía trước, xem thử vật mà Liên Cẩn Viên cẩn thận đặt trong ngực, cười nói: "Liên đại ca, anh trở lại là tìm cái này sao? Cái gì vậy? Rất quan trọng đối với anh sao?"
Liên Cẩn Viên chợt xoay người lại, vỗ một chưởng lên bả vai Trình Dung, chỉ nghe thấy âm thanh xương vỡ vụn, sau đó miệng Trình Dung phun ra máu, bay ra ngoài phế tích, ngã ầm ầm ở trên phế tích.
Trình Văn Quân và Trâu Bái sợ hết hồn, Trình Văn Quân che miệng hoảng sợ kêu lên, Trâu Bái âm trầm nhìn Liên Cẩn Viên một cái, lí trí ngăn cản liều mạng với Liên Cẩn, bay ra khỏi phế tích, ôm lấy Trình Dung đang hộc máu, Trình Dung đã hôn mê.
Phương Nhược Hoa nhíu mày, nói: "Liên tiên sinh, mặc dù anh rất lợi hại, nhưng mà không nên đối xử như vậy với phụ nữ."
Liên Cẩn Viên nhìn Phương Nhược Hoa cười như không cười, "Ông còn giúp người đàn bà này? Ông có biết con trai ông đã chết như thế nào không? Hỏi ba người kia đi? Có khi bị người ta xem là kẻ ngu lại còn không biết!"
Phương Nhược Hoa sắc mặt kịch biến, nhưng cũng biết lúc này không thích hợp để đối đầu, đè xuống tức giận trong lòng, nói với Liên Cẩn Viên: "Bây giờ Liên tiên sinh định làm như thế nào?"
Có thể làm sao, dĩ nhiên là cứng rắn tạo ra một con đường , trong không gian của Liên Cẩn Viên không ít bùa chú công kích, chia cho một ít dị năng giả, dạy bọn họ cách sử dụng. tinh thần lực trong cơ thể dị năng giả cũng tương tự với linh khí, có thể sử dụng được bùa chú.
Căn cứ còn dư lại khoảng hai chục ngàn người may mắn còn sống sót, sau hai giờ, còn sống sót nhiều lắm là một vạn.
Trâu Bái ôm Trình Dung, che chở Trình Văn Quân d.đ.l.q.đ đi theo sau lưng mọi người cứng rắn xông ra ngoài.
Giờ phút này đầu của Liên Cẩn Viên đầy bụi đất, việc này làm trễ nãi không ít thời gian, anh còn lo lắng vợ của anh chờ ở thôn nhỏ, nói với Phương Nhược Hoa: "Đã xông ra ngoài rồi, còn dư lại nên làm cái gì thượng tướng tự mình tính toán đi, tôi đi trước một bước."
Phương Nhược Hoa cũng biết kế hoạch của Liên Cẩn Viên không sai, không thể tự nhiên yêu cầu người ta mang theo nhiều người như vậy, chỉ có thể gật đầu với Liên Cẩn Viên một cái, "Cảm ơn Liên tiên sinh trợ giúp."
Liên Cẩn Viên phất tay một cái, bước lên phi kiếm hướng quốc lộ chạy như bay.
Mọi người thấy kiếm cùng người ở trên bầu trời, chỉ cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt, cảm thấy thật hư ảo.
Ngự Kiếm Phi Hành không tới nửa giờ, Liên Cẩn Viên đã nhìn thấy sơn thôn với mảng lớn đất đai màu đen đã trở thành phế tích rồi, từ bầu trời nhìn xuống, anh mơ hồ có thể nhìn thấy vợ hắn ngồi ở trong trận pháp, trong tay đang cầm một quyển sách gì nhìn có vẻ rất chăm chú.
Trừ vợ của anh ở thôn hoang này, còn d.đ.l.q.đ có những đám người khác, Liên Cẩn Viên thu hồi phi kiếm ở kế bên, chạy như bay về phía thôn nhỏ.
Giờ phút này, Tô Ngưng Mi ở trong trận pháp hình như cũng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn sang cách đó không xa.