edit: rồng
Thời gian trôi qua mau, bên ngoài trời dần tối, phần lớn bùa chú mà Liên Cẩn Viên vẽ là bùa chú công kích, còn có một số bùa chú phòng ngự. Chờ đến lúc bọn họ dùng ngự kiếm bay về, nguy hiểm gặp phải đều tới từ không trung, tất nhiên là muốn chuẩn bị nhiều một chút.
Trong thời gian này, Tô Ngưng Mi cũng vẽ vài tờ bùa chú hệ hỏa cấp thấp, cô vẽ bùa vẫn chưa thuần thục, tỉ lệ thành công quá thấp.
Liên Cẩn Viên thu thập đồ xong, lại kín đáo đưa cho Tô Ngưng Mi một xấp bùa chú công kích,"Không biết trên đường đi có nguy hiểm gì hay không, em cầm mấy cái này, hai cái này thì để bên người, đây là hai lá bùa phòng ngự, có thể ngăn cản được nhiều lần công kích, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." dien. dan. le. quy. don
Tô Ngưng Mi nhận lấy bùa chú, đem hai tờ trong đó cất kỹ trong người, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Liên Cẩn Viên, nói cảm ơn anh.
Liên Cẩn Viên cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, "Em không cần phải cảm ơn anh." Ngừng một chút, hình như anh muốn tiếp tục nói gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ nói, "Tốt rồi, mau lên đường đi, cũng đã bị trễ một hai ngày rồi, cũng không biết trở về có thể tìm được bọn họ hay không."
Hai người thu dọn đồ, ra khỏi phòng, khóa cửa phòng lại, tìm chỗ trống, Liên Cẩn Viên lấy phi kiếm ra, hai người đứng lên trên, Liên Cẩn Viên bấm một cái khẩu quyết, phi kiếm bay lên trời bay về phía thành phố G.
Lúc đi tới trạm thu lệ phí, Tô Ngưng Mi nhìn xuống một cái, trạm thu lệ phí chỉ có hai ngọn đèn lờ mờ, bên cạnh còn đốt vài đôi đống lửa.
Đầu trọc gát ở trạm thu phí ngẩn đầu nhìn lên trời, ngốc ngốc sờ sờ ót nói với Minh ca: "Minh ca, hình như mới vừa rồi em thấy có thanh kiếm bay qua."( rồng: đầu trọc dễ thương quá đi >
Đoàn người vừa nghe, cũng ngẩng đầu nhìn lên, kết quả cái rắm gì cũng không thấy, Minh ca cười mắng: "hôm nay cậu bị người ta đánh đến ngu người rồi, ở trên làm gì có cái gì?"
Đầu trọc hừ một tiếng, "đâu phải Minh ca không biết em thức tỉnh thị lực, có thể thấy rõ ràng con ruồi cách xa mấy trăm thước, mới vừa rồi thật sự em nhìn thấy trên không trung có cái gì đó bay qua. Thôi, không nói với mọi người, có nói mọi người cũng không tin." Dứt lời, hình như lại nghĩ tới chuyện hôm nay bị đánh, mắng, " mẹ nó, lần sau để ông đây nhìn thấy, sẽ bắn nổ hắn!"
Mọi người cười ha ha, trong đó có người nói, "Đại Long, cậu đừng có mà khoác lác nữa! Có đánh thắng được người ta không, có làm được gì không."
Đầu trọc giận tím mặt, "Hắc Tử, ngươi muốn ăn đòn đúng không"
————
Hai người Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên rất nhanh đến được quốc lộ , quốc lộ cách thành phố G tám giờ đi xe, phi kiếm của Liên Cẩn Viên không tính là pháp khí phi hành, tốc độ cũng không phải rất nhanh, từ trấn Phù Khẩu đến thành phố G cũng cần ba giờ. Hai người coi như may mắn, không biết có phải bởi vì trời tối hay không, hai người không có đụng phải loài chim nào, một đường thuận lợi trở lại căn cứ thánh phố G.
Dọc theo con đường này cũng nhìn thấy rất nhiều người đi đường, có lẽ là đều trốn ra được từ căn cứ, tiến về phía trấn Phù Khẩu. diễn đàn lê quý đôn
Lúc này đã mười giờ đêm, lộ ra vầng trăng sáng trên bầu trời, Tô Ngưng Mi mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng phế tích của căn cứ, xung quanh căn cứ còn bị vô số zommbie bao quanh, ngược lai rất ít thú biến dị.
Hai người dừng lại ở gần căn cứ, Liên Cẩn Viên dùng thần thức dò xét một phen, nói: "Không có ở đây, bây giờ căn cứ không còn người sống, chúng ta đi về phía thành phố G xem một chút."
Rất nhanh lại tới Thành phố G, Thành phố G hôm nay cũng là một vùng phế tích, khắp thành phố đã trở thành thiên đường zombie, Liên Cẩn Viên tra xét một phen, lắc đầu với Tô Ngưng Mi, người nhà họ Tô không có ở căn cứ này. Sau đó, cả đêm hai người kiểm tra xung quanh thành phố, vẫn không có người nhà họ Tô.
Sắc trời dần sáng, linh khí trong cơ thể Liên Cẩn Viên đã không còn nhiều, hai người ngừng lại ở một vị trí vắng vẻ. Tô Ngưng Mi xuống phi kiếm, trên mặt có chút mờ mịt, Liên Cẩn Viên kéo cô ngồi xuống dưới một cây đại thụ, "Nghỉ ngơi cho tốt trước, linh khí trong cơ thể anh đã không còn, phải bổ sung linh khí mới có thể tiếp tục lục soát. Xin lỗi bà xã, hiện tại anh chỉ tới Kết Đan Kỳ, thần thức cũng chỉ có phạm vi vài chục km, khó để tìm bọn họ."
Tô Ngưng Mi cười khổ, "Phải là em xin lỗi anh, đoạn đường này anh cực khổ rồi, bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ khỏe mới quyết định." Tô Ngưng Mi cũng biết hôm nay hi vọng mong manh, bốn hướng thành phố G đều là đường, căn bản không thể xác định được bọn họ đi đường nào, hôm nay trở lại nhưng mà cũng chỉ có một tia hi vọng nhỏ trong lòng, cảm thấy bọn họ còn có thể ở Thành phố G, hiện tại đã tìm kiếm xung quanh thành phố G, căn bản không có.
Liên Cẩn Viên lấy ra một chút thức ăn đưa cho Tô Ngưng Mi, "Ăn trước ít đồ, ăn đồ xong thì nghỉ ngơi, em đã một ngày một đêm không ngủ rồi."
Tô Ngưng Mi nhận lấy thức ăn yên lặng ăn. Liên Cẩn Viên hai ba ngụm giải quyết thức ăn trong miệng, ở xung quanh bày một trận pháp phòng ngự, lật tay một cái một chiếc xe con xuất hiện trong trận pháp, "Ăn xong, chúng ta phải nghỉ ngơi trên xe, đợi nghỉ ngơi tốt rồi mới tính toán tiếp."
Hôm nay chỉ có thể như thế, hai người ăn xong đồ thì nghỉ ngơi môt giấc.
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, hình như Tô Ngưng Mi nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa kiếng xe, Liên Cẩn Viên không có nửa điểm phản ứng, nằm nghiêng ở trên ghế xe nhắm mắt ngủ. Tô Ngưng Mi nhìn thấy bên ngoài của xe có một nam một nữ. Quay đầu nhìn Liên Cẩn Viên đang ngủ say một cái, Tô Ngưng Mi cuối cùng vẫn kéo cửa sổ xuống, hai người này hẳn không có địch ý, nếu không trận pháp phòng ngự và Liên Cẩn Viên sẽ có phản ứng. Nhìn hai người trước mắt, Tô Ngưng Mi nói: "Xin hỏi hai người có chuyện gì không?"
Quay cửa kiếng xe xuống, Tô Ngưng Mi mới nhìn rõ người đàn ông có mái tóc dày, trán đầy đặn, mũi thẳng, đôi môi mỏng, thoạt nhìn rất lạnh lùng, không có nhiệt độ. Da của người phụ nữ rất trắng, mái tóc xoăn dài, mắt to, mũi thẳng, đôi môi đỏ thắm đầy đặn, hai gò má nhàn nhạt màu hồng, cả người giống như búp bê. Đáy lòng Tô Ngưng Mi cũng không nhịn được cảm thán một phen, đúng là trai tài gái sắc.
Nữ sinh khả ái như búp bê nhìn người đàn ông lạnh lùng, trừng mắt với hắn, người đàn ông không chút cử động, lạnh lẽo đứng tại tại chỗ. Nữ sinh hình như có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, cười ngọt ngào với Tô Ngưng Mi, "Xin chào, tôi tên là Trần Kiều Kiều, tôi muốn hỏi mọi người có gặp một con Kim Mao Khuyển ở gần đây, ưmh, lớn như vầy" Nữ sinh vừa nói vừa dùng tay, giang tay ra, phát hiện hình như không đủ, chân mày khả ái nhíu lại, "Ưmh, cao chừng này, dài gần ba thước, một thân da lông màu vàng, trên cổ có một cái lục lạc, đi bộ sẽ nghe lục lạc đinh đinh đinh vang dội, xin hỏi mọi người có thấy không?"
Trần Kiều Kiều? Kim Mao biến dị? Tô Ngưng Mi chợt nhếch miệng mà cười cười , duyên phận này thật đúng là kỳ diệu, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng sẽ đem cô và nhân vật trong sách lại cùng một chỗ. Nếu cô đoán không sai, nam nhân lạnh lung như khối băng đứng bên cạnh nữ sinh Trần Tiểu Kiều là nam chủ Tiêu Linh Vũ trong bản Mạt thế tu chân nữ chủ mà lúc trước cô xem rồi.
Chỉ là Tô Ngưng Mi nhớ trong sách hai người này lúc xuất hiện là ở thành phố B mới đúng, làm sao chạy đến gần thành phố G. thành phố B là thủ đô của cả nước, sau khi mạt thế trải qua ba năm xây dựng trở thành căn cứ lớn nhất, có thể đồng thời chứa được khoảng nghìn vạn người. Lúc đó bọn họ mới xuất hiện.
Chỉ là tình tiết cũng thay đổi rất nhiều, hai người này xuất hiện trước cũng không lạ. Nàng còn nhớ rõ trong sách nói bởi vì trong nhà nuôi thú cưng quá mức dịu ngoan nên biến dị không nhiều lắm, thú cưng biến dị chỉ có le que mấy con.
Chủ nhân Trần Kiều Kiều của con Kim Mao biến dị hình thể là vị hôn thê của Tiêu Linh Vũ, sau đó Tiêu Linh Vũ và Trình Dung mắt đấu mắt, Tiêu Linh Vũ muốn giải trừ hôn ước trong nhà với Trần Kiều Kiều, dĩ nhiên là Tiêu gia sẽ không đồng ý, càng thêm phản đối Tiêu Linh Vũ và Trình Dung ở chung một chỗ. Cũng là bởi vì Tiêu Linh Vũ kiên trì, hơn nữa Trình Dung rất biết lấy lòng người, rất nhanh sẽ lợi dụng đồ vật trong không gian làm vui lòng Tiêu lão gia, cuối cùng, Trình Dung thuận lợi gả cho Tiêu Linh Vũ.
Tiêu gia và Trần gia đều là gia tộc giàu có, thế hệ trước đều là tướng lãnh chiến công hiển hách.
Mặc dù gia tộc Trần Kiều Kiều cũng là gia tộc giàu có, cấp bậc không thấp, nhưng mà rốt cuộc vẫn kém Tiêu gia. Hơn nữa Trần Kiều Kiều cũng là rất yêu Tiêu Linh Vũ, nhưng mà Tiêu Linh Vũ chưa từng có thích cô, vẫn xem cô là em gái. Cuối cùng Trần Kiều Kiều biết Tiêu Linh Vũ thích Trình Dung, không chịu nổi đả kích này, ra tay đối với Trình Dung, bởi vì Trần gia rất cưng chiều đứa con gái này, đoạn thời gian đó Trình Dung cũng coi là nhận hết sự hành hạ Trần gia, cuối cùng vẫn được Tiêu Linh Vũ giải cứu, Trần Kiều Kiều cũng vì vậy hắc hóa, hoàn toàn đối địch với Trình Dung.
Tóm lại, Trần Kiều Kiều từ một nữ sinh đơn thuần không màng thế sự biến thành nữ phụ ác độc khắp nơi đối địch Trình Dung, kết quả tất nhiên không tốt hơn Tô Ngưng Mi bao nhiêu.
"Xin chào, xin hỏi cô có gặp Kim Mao Khuyển của tôi không?" Trần Kiều Kiều giơ giơ tay trước mắt người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp diễm lệ trước mặt, cô cảm giác người cô gái này đang nhìn cô ngẩn người? Cô gái lập tức hooig hồn, lộ ra vẻ mặt xin lỗi với cô, "Thật xin lỗi, tôi vẫn luôn nghỉ ngơi trên xe, chưa từng thấy Kim Mao Khuyển của cô."
"Thì ra là như vậy." Trần Kiều Kiều hơi thất vọng, nhíu mày, chu môi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Tiêu đại ca, không thấy Đậu Đậu phải làm sao? Anh nói nó lớn như vậy, có khi nào bị người khác làm thành con mồi giết chết ăn không?"
Ánh mắt của người đàn ông cũng không nhìn Trần Kiều Kiều, trong miệng phun ra hai chữ lạnh lùng , "Có lẽ."
Trần Kiều Kiều nghe vậy, đỏ ngầu cả mắt, mím môi nhìn người đàn ông lạnh lùng, "Tiêu đại ca, làm sao anh có thể nguyền rủa Đậu Đậu như vậy, hu hu hu, chờ trở lại thành phố B, em nhất định tố cáo với Tiêu gia gia, nói anh khi dễ em, nói anh khi dễ Đậu Đậu!"
Người đàn ông lạnh lùng hình như cũng có chút bất đắc dĩ, khẽ quay đầu nhìn về phía Trần Kiều Kiều, "Ngoan, đừng náo loạn ở đây. Đậu Đậu đã bị lạc chúng ta nên trực tiếp trở về thành phố B, gia gia bảo anh tới đây dẫn em về thành phố B, chúng ta đã bị chậm trễ ở đây hai ba tháng rồi."
Trần Kiều Kiều không làm, oa oa khóc lớn tiếng lên, vừa khóc vừa chỉ trích Tiêu Linh Vũ, "Ô ô, Tiêu đại ca anh khi dễ em, anh khi dễ Đậu Đậu, anh mặc kệ Đậu Đậu sống chết ra sao, anh nhìn Đậu Đậu từ nhỏ lớn lên, làm sao anh có thể độc ác như vậy!"