edit:rồng
Tô Ngưng Mi cảm thấy đầu óc trống rỗng, khi Liên Cẩn Viên nói chuyện khí nóng rơi bên tai của cô, có chút ngứa, qua một hồi lâu cô mới nói, "Anh …Anh đã sớm biết?" Âm thanh của cô có chút khô khốc, cô biết mình đối với anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, cho nên vẫn không nói bí mật của không gian, nhưng không nghĩ rằng anh đã biết từ sớm. Tô Ngưng Mi không nhịn được nở nụ cười khổ.
Liên Cẩn Viên ừ một tiếng, "Về sau có thể sẽ càng ngày càng nguy hiểm, đồ của em có thể giấu đi, nhưng anh vẫn như cũ có thể cảm giác được vị trí nó ở đâu, chỉ cần tu vi cao hơn em đều có thể cảm ứng được, cho nên tốt nhất có thể luyện hóa."
Lúc đầu nhìn thấy cô, anh đã biết trên người cô có bảo bối, linh khí nồng đậm vây lượn ở bên cạnh cô, lần gặp mặt thứ hai anh giúp cô giải quyết mãng xà biến dị. Cũng thuận lợi dây dưa với cô, không vì cái gì khác, từ trước đến nay không dễ gì gặp được người phụ nữ hấp dẫn mình, ban đầu anh đã muốn nhắc nhở cô rằng bảo bối của cô rất thu hút người khác, nhưng thấy ánh mắt phòng bị của cô như vậy vẫn nhịn xuống, chỉ là mỗi lần đều không thể khống chế muốn đến gần cô, lại dọa cô sợ.
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy, toàn cầu lần nữa gột rửa, các loại thiên tai nối tiếp nhau, linh khí vốn yếu kém cũng dần dần tràn đầy, gia gia nói người tu chân ẩn núp trên thế giới cũng dần xuất hiện, cho nên anh phải nhanh chóng tu luyện, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nói thật, cho dù ở cùng cô mấy tháng cô vẫn còn phòng bị đối với anh, để cho trong lòng anh thật khó chịu, nhưng cũng hết cách, anh tin chắc rằng sẽ có một ngày cô không phòng bị anh nữa, chân chính thích anh.
Tô Ngưng Mi trầm mặc hồi lâu, cầm hồ lô ngọc trong tay vuốt vuốt rồi trả lại cho Liên Cẩn Viên, sau đó bấm một cái khẩu quyết, chuỗi hạt châu Phỉ Thúy mang theo trên cổ dần dần hiện ra ngoài. Cô gỡ chuỗi hạt châu từ trên cổ xuống đưa cho Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên nhận lấy và xem xét , nói: "Xác thực là một bảo bối, cho nên em phải mau sớm luyện hóa, mặc kệ lần này có tìm được người nhà họ Tô hay không chúng ta đều phải trở lại Phù Khẩu trấn, sau đó em chuyện tâm mau luyện hóa nó, chúng ta mới có thể tiếp tục lên đường.” Anh vừa nói vừa đeo vật này lên cổ Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi vuốt hạt châu Phỉ Thúy trên cổ, còn không đợi cô hỏi, Liên Cẩn Viên lại nói: "Muốn luyện hóa một vật, đầu tiên phải có máu trong tim, sau đó anh sẽ giúp em bố trí trận pháp, hướng dẫn cho em luyện hóa, bình thường sẽ không có vấn đề lớn. Tốt lắm, hiện tại không nói cái này, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, trước mặt sẽ có một rừng cây, hy vọng ẽ không đụng phải loài chim biến dị này." d,d,l,q,d
Tô Ngưng Mi cũng nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy ở trước mặt là một mảnh rừng lớn, cánh rừng cây này nổi danh là nơi ở của chim ở trên quốc lộ , rừng cây được đặt tên là rừng chim, bên trong các thậm chí có cả trăm loài chim, cả rừng cây chiếm diện tích mấy trăm mẫu, xung quanh có một cái hồ rất lớn, là thắng cảnh nổi danh trên quốc lộ , trước mạt thế thường có người tới tới tham quan. Chỉ là sau tận thế chỗ này không còn an toàn nữa.
Hai người từ chỗ này bay quan bầu trời của rừng chim, nhìn thấy rừng cây ở xa xanh biếc hùng vĩ, có thể nghe thấy các loại tiếng chim hót bên trong.
Cũng may rất nhanh sẽ bay qua cánh rừng này, hai người tiếp tục bay tới phía trước, như thế qua năm, sáu tiếng, đã đến mười một mười hai giờ đêm rồi. Đoạn đường này hai người gặp phải không ít loài chim bay biến dị, nhưng cũng chỉ có một hai con, không thành đoàn nên giải quyết nhanh chóng.
lequydon
Liên Cẩn Viên chợt ồ lên một tiếng, Tô Ngưng Mi khẩn trương hỏi, "Anh nhìn thấy gì vậy?"
"Phía dưới có hai chiếc xe con, hình như là xe của người nhà họ Tô." Ngự kiếm của Liên Cẩn Viên bay xuống dưới. Rất nhanh Tô Ngưng Mi nhìn thấy hai chiếc xe con ở ven đường, một chiếc xe thương vụ màu đen, một chiếc Wrangler, vừa nhìn chính là bảng số của hai chiếc xe con người nhà họ Tô, bên cạnh còn có những chiếc xe khác.
"Là ông ngoại và bà ngoại với họ." Tô Ngưng Mi vui mừng bắt lấy cánh tay Liên Cẩn Viên nói, "Không biết bọn họ thế nào, hi vọng tất cả mọi người bình an." Trong lòng nàng vừa vui mừng lại lo lắng.
Liên Cẩn Viên đã dừng lại dưới một cây đại thụ, , thu hồi phi kiếm, hai người xuống phi kiếm đi tới mấy chiếc xe.
Xe có ánh đèn yếu ớt chiếu vào nơi xa, trên mui xe có người gác đêm, nhìn thấy Liên Cẩn Viên cùng Tô Ngưng Mi, hô: "Là ai ?"
Tô Ngưng Mi nghe ra là âm thanh của anh họ Tô Hạo, vội vàng lôi kéo Liên Cẩn Viên chạy tới, "Anh họ, là em, em là Tiểu Mi. . . . . ."
Tô hạo vội từ trên xe nhảy xuống, trước ánh đèn quả nhiên nhìn thấy là Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên, "Em họ , cuối cùng tìm được em rồi"
"Biểu ca, ông ngoại và bà ngoại họ như thế nào? Tất cả mọi người không có sao chứ?" Trong xe tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi không muốn quấy rầy bọn họ, kéo Tô Hạo đến bên cạnh nhỏ giọng hỏi. Tô hạo nói: "Đều không có việc giừ, ban đầu căn cứ chìm, bởi vì phần lớn là dùng đò ăn trong không gian của tiểu cô cô, zombie cùng biến dị thú còn chưa có vây lại, mọi người rất dễ dàng dựa vào đi ra ngoài. Em cùng em rể họ ở thành phố G, chúng ta liền quyết định tới thành phố G tìm em, ai biết vẫn là không có gặp được em, cuối cùng làm trễ nãi hơn nửa ngày cũng không còn gặp em. Thành phố G càng ngày càng nhiều zombie, cuối cùng thật sự không làm chậm trễ, liền lên trên quốc lộ ,cũng đã đi hai ngày hai đêm rồi, không ngờ các em còn đuổi theo."
Quả nhiên giống như Liên Cẩn Viên đoán, người nhà họ Tô căn bản lo lắng cho họ, tới thành phố G tìm các cô. Trong lòng Tô Ngưng Mi trong lòng tràn đầy hối tiếc, "Ban đầu còn tưởng rằng mọi người trở về quốc lộ , chúng em cũng theo tới trấn Phù Khẩu, kết quả nói là không có tin tức của mọi người, sau đó em và Cẩn Viên trở lại thành phố G, tìm khắp chung quanh thành phố G, lúc này mới lên quốc lộ đuổi theo mọi người."
Tô hạo cảm thấy kỳ quái, dọc theo con đường này nguy hiểm ngập tràn, như thế nào em họ và em rể họ có thể từ căn cứ đến trấn Phù Khẩu, sau đó trở về thành phố G, đuổi theo bọn họ, tốc đọ này quá nhanh rồi.
Có lẽ là nhìn thấy nghi vấn trong mắt Tô Hạo, Liên Cẩn Viên mở miệng nói: "Em là người tu chân, cho nên tốc độ nhanh, dọc theo đường đi cũng không còn gặp gỡ nguy hiểm gì, lúc này mới đuổi theo mọi người. Đúng rồi, mọi người định đi đâu?"
Tô hạo vẫn còn chưa hiểu hết lời nói của Liên Cẩn Viên, người tu chân? Chẳng lẽ giống như trên TV sẽ có Ngự Kiếm Phi Hành, dời non lấp bể người tu chân?
Liên Cẩn Viên lại hỏi một lần, Tô Hạo lúc này mới hoàn hồn, cười khổ nói: "Chúng ta cũng không biết rốt cuộc nơi nào an toàn, chỉ có thể theo quốc đạo đi về phía trước, căn bản không nghĩ tới muốn đi đâu? Em họ các em cảm thấy nơi nào thì được?"
Tô Ngưng Mi suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Em cảm thấy trước nhất chúng ta nên đi trấn Phù Khẩu, xem thử tình hình thế nào rồi tính, anh họ nghĩ như thế nào?"
Mọi người Tô hạo vốn cũng không biết nên đi nơi nào, tất nhiên đồng ý đề nghị của Tô Ngưng Mi. Ba người họ không ngủ, ở mui xe giữ cả đêm. Tô hạo còn hỏi Liên Cẩn Viên rất nhiều chuyện về người tu chân, nghe xong trợn mắt hốc mồm.
Chân trời đàn sáng lên, người trong xe đều tỉnh dậy tới đây, ông ngoại Tô và bà ngoại Tô vừa xuống xe đã nhìn thấy Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên trên mui xe, mắt bà ngoại Tô hồng lên, "Tiểu Mi a, bà ngoại không nhìn lầm chứ, con, làm sao con tìm được chúng ta?"
Tô Ngưng Mi nhảy xuống từ trên mui xe, lôi kéo tay bà ngoại tay, "Bà ngoại, bà không nhận nhầm, con chính là Tiểu Mi, rốt cuộc tìm được mọi người."
Nghe âm thanh của Tô Ngưng Mi, Hàn Bảo và Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt cũng xuống xe, tất cả mọi người rất kích động, líu ríu hỏi không ngừng, Tô Ngưng Mi đều nhất nhất trả lời.
Cho đến nửa giờ sau mọi người mới xem như yên tĩnh lại, ăn xong điểm tâm, ngồi quanh ở trên đất trống thương lượng làm như thế nào đi. Tô Hạo giơ tay nói: "Em họ nói trấn Phù Khẩu coi như an toàn, nếu không chúng ta đổi đường đi quốc lộ đi trấn Phù Khẩu như thế nào?"
Hàn Bảo cười nói: "Tùy tiện đi đâu đều được."
Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt cũng nói: "Chúng ta nghe Tiểu Mi tỷ."
Tất cả mọi người nhất trí tán thành đi trấn Phù Khẩu, bên cạnh một chiếc Mercedes màu đen có một cô gái trẻ tuổi lòng không yên gặm bánh bích quy, nghe bọn họ nói muốn đi trấn Phù Khẩu, do dự một chút đứng lên, đi tới bên cạnh Tô Hạo, lắp bắp hỏi "Tô đại ca, mọi người muốn đổi đi quốc lộ sao?"
Tô Hạo không biết đang suy nghĩ gì, cúi đầu không chút để ý ừ một tiếng, cũng không nhìn cô gái.
Ngược lại Tô Ngưng Mi ngẩng mắt nhìn cô bé kia, dáng dấp cô gái kia không tệ, gầy yếu đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Hạo không che giấu được nhu tình, nghe tô hạo nói như vậy, mong đợi nói: "Tô đại ca, vậy ta với các ngươi cùng đi quốc lộ có được hay không?"
Tô hạo lúc này mới ngẩng mắt nhìn cô bé kia, trong mắt nói không rõ là nét mặt gì, hé miệng nói: "Tiểu Mẫn, em không phải là có nhà người sao? Tôi là cùng người nhà của tôi cùng đi trấn Phù Khẩu, nếu là cùng đi chỉ sợ là không thích hợp."
Cô gái vội vàng nói: "Tô đại ca, ba mẹ của em nghe em, bọn họ cũng không còn nơi nào để đi, đi đâu cũng không quan trọng. Tô đại ca em biết em cái gì cũng không có. Anh nhất định ghét bỏ em, nhưng anh yên tâm em chịu đựng được, sẵn sàng làm bất cứ điều gì,em…em thích." Cô gái nói xong mặt cũng có chút đỏ, rõ ràng muốn tỏ tình.
"Tiểu Mẫn, em đang nói gì vậy?" Tô hạo nhanh chóng cắt đứt cô bé này muốn nói gì, "Tiểu Mẫn, anh có bạn gái, hơn nữa em không thích họp đi cùng bọn anh."
Người nhà họ Tô đều biết quan hệ của Tô Hạo và Chu Dao, hai người này mặc dù không có nói rõ, nhưng mọi người trên căn bản cũng xem Chu Dao là bạn gái Tô Hạo.
Mắt cô gái hồng lên, nói xin lỗi với Tô Hạo liền vội vàng chạy về.
Những người khác im lặng, chuyện tình cảm bọn họ cũng không tiện chen miệng cái gì.
Đợi mọi người ăn xong đồ, tra xét bản đồ, bọn họ hôm nay ở trên quốc lộ , nếu muốn đi quốc lộ sẽ phải đi qua quốc lộ không xa phía trước, đi qua hai thành trấn rồi mới có thể tới quốc lộ . Tra xét lộ tuyến, mọi người liền lên xe, Tô Ngưng Mi qua kính xe nìn thấy anh mắt lưu luyến không rời và nước mắt của cô gái tên là tiểu Mẫn kia.
Mọi người lên đường đi về phía trước, mặt đường bị động đất ảnh hưởng, trở nên gồ ghề, nhưng may là không có xuất hiện tình huống mặt đường gảy lìa, xe rất nhanh xuống đường quốc lộ đi về thành trấn phía trước, đây là một thành trấn không lớn. Trước mạt thế mọi người trong trấn đều đi vùng khác làm việc, cho nên ở lại trong thôn tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.
Hầu hết thành trấn là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ và Zombie, rất dễ dàng xông ra.
Đợi đến mặt trời lặn thời điểm mọi người rốt cuộc đi qua khỏi hai thành trấn, lên trên quốc lộ .
Liếc nhìn bản đồ, cách trấn Phù Khẩu cũng không xa, đại khái đi -h là có thể đến trấn Phù Khẩu. Tất cả mọi người không có ý định nghỉ ngơi, chuẩn bị tiếp tục gấp rút mà lên đường, như vậy đến tối khoảng mười giờ là có thể chạy tới trấn Phù Khẩu đi.
Hai chiếc xe con là có Đại cữu Tô Quốc Khánh cùng tiểu cữu Tô Quốc Văn, Tô hạo, Liên Cẩn Viên, Tô Ngưng Mi nghỉ ngơi một ngày hiện tại cũng đều tinh thần rất nhiều, tài xế liền đổi thành Tô hạo và Liên Cẩn Viên. Đổi tài xế, mọi người ăn ít thứ, tiếp tục lên đường.
Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên, ông ngoại và bà ngoại còn có Hàn Bảo ngồi trong Wrangler. Tô Ngưng Mi ngồi ở ghế cạnh tài xế, một đường nhìn đường núi bên ngoài đen thui, rất sợ chợt có biến dị thú thoát ra.
Tô Ngưng Mi cũng nói cho người nhà họ Tô mình là người tu chân, người nhà họ Tô thật giống như cũng không phản ứng gì, đại khái mọi người sớm đã có phát hiện, hơn nữa mạt thế chuyện gì cũng có thể xảy ra, tu chân tự nhiên cũng không có gì ly kỳ rồi.
Đèn đường trên quốc lộ sớm bị hư, xe đi trên đường tối đen, chỉ có trước mặt một chút ánh đèn có thể nhìn thấy một chút.
Nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau, còn có tiếng hừ hừ rất lớn, Tô Ngưng Mi nhìn phía xa, mơ hồ có thể nhìn thấy hai rất bóng dáng cao lớn, bên cạnh còn có một vài bóng dáng đung đưa, cùng với uông uông uông tiếng chó sủa.