Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

chương 129: có thai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vấn đề mà cha mình hỏi Tạ Bích Sơ cũng không có đưa ra câu trả lời minh xác, bởi vì chính nàng cũng không biết nên làm như thế nào.

Nàng cũng biết chuyện trời xui đất khiến giữa hai người cũng không thể hoàn toàn trách Cố Thần, nhưng muốn nàng lại lần nữa chủ động dâng tới cửa?

Ha ha, nằm mơ cũng nhanh đó.

Thế là Tạ cô nương liền theo đó làm nũng Nam thần cha, nói muốn hảo hảo bên hắn.

Tạ nam thần đương nhiên rất không vui. Sau đó lại đưa Tạ Bích Sơ đi tế bái mẫu thân ruột của nàng.

Chiến tranh giữa hai nước Đại Hi và Đại Hoàn càng lúc càng hừng hực khí thế, có điều biên cảnh tiếp giáp giữa nước ở phía bắc, cho nên Giang Nam bên này tạm thời không bị ảnh hưởng quá lớn, cộng thêm Nam thần cha mỗi ngày đều dịu dàng thương yêu, Tạ Bích Sơ cảm thấy ngày tháng trôi qua thật “bình lặng”.

Nhưng cuộc sống bình lặng như vậy chưa được bao lâu đã bị vị khách không mời mà đến phá vỡ.

Tạ Bích Sơ gần đây rảnh rỗi say mê câu cá, mặc dù kỹ thuật rất kém thành quả càng kém hơn, nhưng những chuyện này không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng hứng khởi của nàng.

Mà tạ nam thần yêu chiều nữ nhi đối với chuyện này thái độ cũng hết sức ủng hộ, vì chuyện này mà mấy ngày trên bàn cơm đều có cá.

Thành quả lao động của mình Tạ Bích Sơ đương nhiên sẽ không vứt bỏ, coi như nhiều ngày ăn cá như vậy, nhưng vì nhà bếp bên này rất đa dạng, cho nên nàng không cảm thấy có chút tư vị gì là ngán cả.

Nhưng ai dự liệu trước được trưa hôm này, Tạ Bích Sơ và Nam thần cha vừa mới ngồi xuống bên bàn cơm, bị mùi vị canh cá sộc tới, trong dạ dày bỗng nhiên cuộn lên, nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được. Chưa kịp quay đầu đã liền nôn ra.

Sau đó thái y của phủ tới, sau đó người làm Tạ phủ đều biết, nhanh chóng rút lui——ông chủ tâm tình không tốt các đồng chí cẩn thận~.

Tạ nam thần quả thực không vui, cũng đã ngày nay rồi, vẫn treo bộ nét mặt “ta không vui ta khó chịu” các loại hung dữ.

Nhưng vừa tiến vào phạm vi tầm mắt của Tạ Bích Sơ, mặc dù sắc mặt vẫn như cũ không tốt, nhưng rõ ràng là đã khống chế rất nhiều rồi.

“Bảo nhi, con có dự định gì chỉ cần nói với phụ thân, hay là phụ thân đi bắt cái tên tên tiểu tử Cố Thần về đây cho con được không?”

Tạ nam thần hung dữ hai ngày, Tạ Bích Sơ lại mơ hồ hai ngày, nàng đến bây giờ cũng không dám tin nàng cư nhiên đã có thai rồi!

Có thai a a a a!

Mặc dù kiếp trước nàng đầu rồi, thế nhưng thân xác kiếp này mới a a a! Vẫn còn là học sinh trung học mà đã mang thai rồi, đây nhất định là kịch tình đại thần phục thù không sai mà!

tuổi nàng vẫn còn là một đứa trẻ mà, còn chưa dậy thì hoàn toàn, cộng thêm sự lạc hậu của điều kiện y học cổ đại, nàng cơ hồ như đã dự liệu được kết cục nàng khó sinh mà chết.

Nhưng kêu nàng vứt bỏ đứa bé này……….

Tạ Bích Sơ ngẩng đầu lên nhìn Nam thần cha, cắn cắn môi vẫn là nói: “Phụ thân, đứa bé này con muốn giữ lại, nhưng đừng nói với Cố Thần, chúng ta để đứa bé này mang họ Tạ, được không?”

Sắc mặt Tạ Dịch Giang có chút bất ngờ, có chút mừng rỡ. Sau cùng lại dừng ở lo lắng:

“Bảo nhi, con thật sự không đi tìm Cố Thần sao?”

Tạ Bích Sơ dẹt dẹt miệng uất ức: “Phụ thân không muốn đứa cháu này sao?”

“Con a,” Tạ Dịch Giang xoa xoa đầu nhỏ của nàng: “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì cả, những ngày này là phụ thân giấu giếm con, Cố Thần mới không tới tìm con, nhưng mang thai tháng, cũng sẽ bị hắn biết, đến lúc đó nó tới tìm con, con làm thế nào?”

Nghe ông nói vậy tựa như chắc chắn nàng đã bị Cố Thần đoán chừng vậy, Tạ Bích Sơ không vui, hừ một tiếng nói: “Tới thì thế nào, hắn tin tưởng mẫu hậu hắn như vậy, nếu biết con có con rồi, nói không chừng sẽ nghe lời mẫu hậu hắn làm hỏng đứa con của con, con dám cho hắn biết sao?”

Tạ nam thần vừa nghe, lập tức cảm thấy nàng nói rất đúng, một mặt nghiêm túc nói: “Bảo nhi, ngày mai chúng ta chuyển nhà!”

Thế là chờ người từ ngàn dặm xa xôi gấp gáp tới được Nhuận Châu, nghênh đón hắn chính là một thanh thiết tướng quân.

Cố Thần cả người đều không tốt rồi, thời gian thăm dò ở Nhuận Châu cũng đã vài tháng mà người vẫn không thấy đâu, cả người đều biến thành cái điều hòa hình người rồi, khi thì tức giận bốc hỏa, có lúc lại phun lãnh khí.

Hắn không dễ dàng gì mới mượn được cớ tới thăm người trong tim mình, kết quả không tìm thấy người đâu trong lòng càng thêm tức tối, huống hồ bảo bối nhà mình rất có thể bên cạnh đã có nam nhân khác bầu bạn, hắn không nhịn được cũng không muốn nhẫn nhịn!

Câu chuyện vẫn cần phải bắt đầu từ mấy tháng trước.

Cố Thần ngự giá thân chinh, mang theo binh sĩ đánh Đại Hoàn, nhưng luôn thắng điều này cũng phiền, dù sao thì động tác lặp lại chút kíɧ ŧɧíɧ cũng không có, trong lòng hắn lại đang thương nhớ Tạ Bích Sơ, cho nên càng thêm phiền não.

Thế là động não bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để kết thúc chiến tranh một cách nhanh nhất, một ngày nọ liền sai ám vệ đưa một “tiểu lễ vật” đến cho Cảnh Diệp.

Kết quả chưa đến ngày, trong Hoàng cung Đại Hoàn truyền ra tin tức, Hoàng đế Đại Hoàn không thấy đâu nữa.

Sống không thấy người chết cũng không thấy xác, cũng không thấy Đại Hi bên đó xách Hoàng đế ra bên ngoài làm con tin, dù sao thì cũng cứ như vậy vô thanh vô thức biến mất.

Cả Đại Hoàn lập tức biến thành nồi nước sôi, lại theo đó không bao lâu, nồi liền lật rồi.

Kẻ đầu sỏ làm ra tội Hoàng đế Bệ hạ Đại Hi vô cùng thản nhiên đem binh trực tiếp chạy tới Kinh thành Đại Hoàn, trung tâm quyền lực quốc gia cũng bị chiếm lĩnh rồi, cả quốc gia cũng coi như xong rồi.

Mà đang khi Hoàng đế Bệ hạ chuẩn bị tiến vào Trường Hoa cung nhìn vật nhớ người, nhận được tin tức khiến hắn kinh ngạc lẫn tức tối.

Sinh không thể yêu tim như đã chết Hoàng đế của vong quốc Đại Hoàn, Cảnh Diệp, lại bị Tể tướng đại nhân tiền nhiệm thu giữ lại!

Chuyện này có ý nghĩa gì?!

Nếu là người khác, khẳng định sẽ nghĩ Tạ tể tướng có dã tâm, thu giữ Cảnh Diệp chuẩn bị cùng hợp với Thiên tử lệnh cho chư hầu cái gì đó, nhưng Hoàng đế Bệ hạ là người thường sao, hắn ý niệm đầu tiên chính là, lão trượng nhân thu giữ con rể lúc trước là muốn làm gì?

Nói đêm phu thê thì sẽ vẫn mãi là vợ chồng, ban đầu Tạ Dịch Giang vì cớ gì mà trăm phương ngàn kế muốn đem Tạ Bích Sơ ra khỏi Hoàng cung?

Không phải là bất mãn với Cảnh Diệp, mà là bất mãn với việc hắn có quá nhiều tiểu thϊếp có thể sẽ tính kế Tạ Bích Sơ.

Nhưng bây giờ thì sao, Cảnh Diệp không phải Hoàng đế nữa rồi, bên cạnh nữ nhân cũng không có, người như vậy đưa tới ở rể cái gì đó không phải rất hợp sao.

Hoàng đế Bệ hạ cả người rất nóng nảy, quyết định thật nhanh ngay trong đêm đi tới Nhuận Châu, trong lòng vội vàng lại thấp thỏm.

Dọc đường đi đều suy nghĩ sau khi gặp Thanh Ngọc thì nên mặc y phục gì nên phối với trang sức gì nên tỏ ra như thế nào nên làm những động tác gì, cùng với việc nên bày tỏ sự áy náy như thế nào sao cho thành khẩn, thuyết phục như thế nào để Thanh Ngọc đừng quay đầu lại ăn Cảnh Diệp cái cây thảo kia vv….

Kết quả………..

Hoàng đế Bệ hạ chống trán không nói nên lời, gừng càng già càng cay, hắn quả nhiên còn non, vẫn không đấu lại tạ tể tướng mãn danh, mà ngay cả người cũng không tìm thấy đâu.

Nhưng thuộc tính cơ bản nhất của Hoàng đế Bệ hạ chính là không biết xấu hổ, không tìm thấy thì không tìm thấy, hắn liều chết phục ở Nhuận Châu lấy tịnh chế động lấy khoẻ ứng mệt không được sao?

Thế là Hoàng đế Bệ hạ vừa mới chiếm lĩnh Đại Hoàn vô cùng phóng khoáng đem hết thảy những việc tiếp theo tất cả đều ném cho tâm phúc làm, còn mình thì vùi trong thành Nhuận Châu bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của việc sau khi nhất thống thiên hạ sẽ đem quốc đô định ở Nhuận Châu.

Thế là Tạ cô nương ở trong nhà mấy ngày vừa mới ra khỏi cửa đi dạo phố liền bị theo dõi.

Nhưng thời khắc mấu chốt này, Hoàng đế Bệ hạ lại run sợ, người mặc dù đã ở dưới mí mắt rồi, nhưng hắn thật sự đã gặp được nàng rồi, cả bụng đầy lời muốn nói nhưng đến từ cũng không thốt ra được.

Liền cứ như vậy ở trong bóng tối lặng lẽ quan sát mấy ngày, theo sau nàng còn bắt được Hoàng đế hoang dã của vong quốc.

Hai huynh đệ mặt đối mặt hàn huyên một lát về chuyện Cố Thần đưa tới “tiểu lễ vật”, sau đó mặc dù không có bắt tay giảng hòa, nhưng rất rõ ràng, hai bên đều là thái độ hòa bình hữu hảo, ít ra cũng không có ý định muốn lấy mạng đối phương.

Cảnh Diệp vuốt vuốt dây chuyền ngọc bích trong tay, vừa nhàn nhạt nói: “Ngươi ngược lại rất nghe lời ông ấy, ông ấy kêu ngươi đoạt Hoàng vị của ta ngươi liền đoạt, kêu ngươi giữ cho ta mạng ngươi cũng giữ, sao ban đầu không nghe lời luôn đi, trực tiếp tiếp nhận Hoàng vị Đại Hoàn, đâu phải phí tâm phí sức như bây giờ.”

Ánh mắt Cố thần lướt qua dây chuyền ngọc bích trong tay hắn, sau đó thời điểm đưa tay ra rót trà rất “không cẩn thận” run tay một cái, trà nóng trực tiếp bắn vào tay Cảnh Diệp.

Cảnh Diệp ánh mắt mãnh liệt, ngón tay nhanh chóng khoát ra, có điều tay vừa thả lỏng, dây chuyền ngọc bích liền rơi xuống, rơi xuống nền đá cứng liền vỡ vụn.

Cố Thần ưu nhã thu tay lại.

Cảnh Diệp sững người, liếc nhìn dây truyền ngọc bích đứt vỡ, sau đó ánh mắt chợt hiểu, theo đó nhàn nhạt cười: “Bây giờ sức ghen ngược lại rất lớn, lúc trước vì sao vẫn không chịu cho nàng danh chính, mà lại hủy đi thân phận của nàng?”

Cố Thần lạnh lùng liếc hắn, nói: “Không liên quan tới ngươi.”

“Sao lại không liên quan?”Cảnh Diệp nhấp ngụm trà, khóe môi khẽ cười: “Tể tướng đặc biệt kêu ta ở rể, ta đã đồng ý…….” Suy tính.

Lời phía sau còn chưa kịp nói ra, đối phương đã một chưởng bổ tới.

Thế là đợi khi Tạ cô nương ăn xong cơm chuẩn bị tới hoa viên tản bộ, liền thấy hai nam nhân đã biến hoa viên thành mảnh hỗn độn.

Thấy người tư niệm đang ở trước mắt, điều đầu tiên Tạ Bích Sơ nghĩ là tới gần hắn, nhưng lại nghĩ bây giờ trong bụng nàng đang mang thai, bước chân liền thu lại, lại suy nghĩ một chút hậu quả nếu bây giờ hắn phát hiện ra cái thai, Tạ Bích Sơ quả quyết quay người chạy đi.

Hoàng đế Bệ hạ sốt ruột, trực tiếp bỏ rơi Cảnh Diệp mấy bước đuổi theo.

Tạ cô nương mê man chạy trực tiếp đụng vào, sau đó thảm án máu chảy lệ rơi liền xảy ra:

“Ưmh, con của ta——”

Lại lần nữa tương phùng cư nhiên lại trong tình cảnh không mấy tốt đẹp tâm thật sự khó chịu, Tạ cô nương ngẩng đầu lên được Hoàng đế Bệ hạ dìu vào phòng, nhưng đi được mấy bước chút nữa thì vấp té, Hoàng đế Bệ hạ trong tim quyết tâm lòng phục vụ nàng quả quyết đưa tay ẵm công chúa lên.

Đợi sau khi máu ngừng lệ ngừng, Tạ cô nương cũng phản ứng lại, chết tiệt người bên cạnh là Cố Thần a a a!

Nàng lập tức mặt phòng bị lùi về phía sau, giọng cứng rắn: “Chàng tới làm gì?”

“Ta……..” Hoàng đế Bệ hạ cứng họng, suy nghĩ một chút nói: "Thanh Ngọc, nàng nghe ta giải thích.”

Vì sao Tạ cô nương theo quán tính muốn nói câu “ta không nghe ta không nghe”, nhưng lại vỗ trán nói: “Giữa chúng ta không có hiểu lầm nào cả, cho nên căn bản cũng không cần giải thích.”

Hoàng đế Bệ hạ bất đắc dĩ cười tiếng, cố ý bỏ qua sự cảnh giác và hoài nghi trong mắt nàng, nghiêm túc nói: “Đương nhiên có, tỷ như sáng hôm đó sau khi nàng tỉnh dậy ta không còn ở đó, còn nàng bị đưa đến Phương Hoa các…….”

Loại chuyện này vốn chính là lịch sử đen tối của sự khuất nhục xác định lúc này nhắc tới có thật sự tốt không? Tạ cô nương vốn vì mang thai nên các loại cảm xúc không được ổn định cả người đều băng bó, thấp giọng quát: “Im miệng!”

Cố Thần cũng sốt ruột, liền biết nàng chắc chắn sẽ rất để ý chuyện này, nhưng nếu lúc này không giải thích, vậy thời gian kéo dài càng lâu, giải thích ra độ tin cậy càng thấp, “Nàng nghe ta nói……”

“Ta không nghe ta không nghe!”

Không đúng, nàng vừa nói rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?

Tạ cô nương hắng giọng một chút, sau đó thỏa hiệp: “Được, ta nghe, chàng nói đi.”

Cố Thần thở phào một hơi, sau đó nói: “Thanh Ngọc, thật ra đưa nàng xuất cung đều là người của ta.”

Dừng lại một chút, giống như là đang sắp xếp lại từ ngữ, nói tiếp: “Hôm đó ta tỉnh lại liền biết, ta không thể nào chỉ đơn thuần giữ nàng lại ở bên được, ta muốn cho nàng danh phận, ta muốn cùng nàng quang minh chính đại bên cạnh nhau, đây cũng là điều mà ta hứa với nàng.”

“Cho nên ta rời đi trước, để mẫu hậu đưa nàng đến Phương Hoa các vắng vẻ, như vậy sự biến mất của nàng sẽ không bị nhiều người thấy được, ta mượn tay của mẫu hậu phái người đưa nàng xuất cung trước, sau khi nàng được người của nhạc phụ đón đi, người của ta vẫn luôn ở phía sau nàng, chỉ là sau đó bị nhạc phụ đả thương nên mất dấu nàng.”

“Mục đích của ta chính là để hủy đi thân phận của nàng, sau đó nàng đổi thân phận khác, ta lại cưới nàng về, ta, ta không thể không có nàng…….”

Nói tới câu cuối cùng, gần như thở dài.

Tạ Bích Sơ có chút sững sờ, hoàn toàn không ngờ trong đó lại có sự sắp xếp như vậy:

“Nhưng khi chàng làm những việc này hoàn toàn có thể nói trước cho ta biết không phải sao?”

Cố Thần bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ muốn qua mắt mẫu hậu, dù sao thì chúng ta…….” Đậu tự nông đệ.

Cho nên ý của hắn chính là khi dễ nàng kỹ năng diễn quá kém, sợ nàng lộ ra bị Bạch Hoàng hậu nhìn thấy,hức, cho nên vì chuyện này mà nàng bị qua mắt là đáng đời sau đó đau long đến cùng cực, hức.

Ha ha.

Tạ cô nương cảm thấy phạt vui vẻ.

Tại sao chứ, bất kể gặp phải chuyện gì, hắn cũng tự chủ trương chặn trước mặt nàng cố gắng giải quyết tất cả, nhưng khi sự việc quả thực giải quyết rồi, lại dùng sự đau lòng của nàng đổi lấy!

Mỗi lần đều gạt nàng gạt nàng, nàng thừa nhận nàng có chút vô dụng, nàng không giúp được gì nhưng cũng phải nói cho nàng biết chứ, gạt nàng như vậy vui sao, không sợ nàng giống như lúc trước lần tốt bụng làm chuyện xấu sao?

Thế là Tạ cô nương bộ lạnh lùng nói: “Cho nên chàng tự chủ trương sắp xếp tất cả, căn bản không có hỏi qua ta có muốn hay không?”

Hoàng đế Bệ hạ nghẹn lời.

Tạ cô nương tiếp tục cao lãnh nói: “Coi như chuyện đó không xảy ra, ta vẫn mực muốn rời xa chàng, huống hồ vì chàng giấu giếm mà xảy ra chuyện trái với luân thường đạo lý kia, chàng cảm thấy ta sẽ vì những chuyện này mà ở lại bên chàng? Chàng từ khi nào đã trở nên ngây thơ như vậy?”

Cố Thần nắm lấy cánh tay nàng, nhắm mắt lại hít sâu hơi, mở mắt ra nói: “Lúc trước nàng vì sao muốn rời xa ta, không phải là vì chúng ta không thể ở bên nhau sao, bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi, tại sao nàng vẫn muốn rời xa? Thanh Ngọc, nàng nói cho ta biết.”

Ánh mắt hắn trầm lặng như hồ, không gợn sóng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, đợi câu trả lời của nàng.

Tạ Bích Sơ lại có chủ ý giáo huấn cho hắn bài học, cười lạnh nói: “Ban đầu chàng căn bản không chịu nói với ta nguyện ý, liền tự tiện vứt bỏ ta, ta cho dù muốn rời xa chàng, lại cũng rốt cuộc không cam tâm, nhưng đợi sau khi ta biết được chân tướng, ta sao có thể vẫn không cam tâm đây, thân thế vốn không cách nào thay đổi không phải sao, ta không rời xa thì còn lựa chọn nào nữa đây?”

Môi Cố Thần mấp máy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch ra, hắn đã hiểu ý của Tạ Bích Sơ.

Nàng muốn ở bên hắn, là khi còn chưa biết thân thế của nàng, đợi đến khi biết được chân tướng rồi, nàng liền không muốn nữa.

Ban đầu lúc hắn còn đang quan tâm thân thế của người, nàng còn chưa biết gì cả, đợi sau khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, hắn không quan tâm hành động trái với luân thường đạo lý của hai người, chỉ muốn hai người ở bên cạnh nhau, nhưng nàng lại biết thân thế của mỗi người rồi.

Hắn không quan tâm, nhưng nàng quan tâm.

“Thanh Ngọc…….”

Hắn đột nhiên nhớ ra khi hắn còn rất nhỏ, hắn nghe ám vệ bẩm báo: Tạ thị có người con gái, tuổi, tên Bích Sơ, tự Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, hắn không biết tự khi nào đã xưng hô với nàng bằng tên tự thân thiết như vậy, nhưng thời điểm giữa môi nỉ non chữ này, liền nghĩ tới mắt hạnh long lanh của nàng, giống như nước hồ trong vắt, tràn đầy tình ý với hắn.

Vậy mà cho tới bây giờ cũng không có lấy một lần, thời điểm hắn kêu tên nàng, lại mang theo sự tuyệt vọng khắc sâu như vậy.

Ngay cả thời điểm hắn biết thân phận nàng, hắn phản ứng đầu tiên là nghĩ cách giữ nàng lại bên mình.

Nhưng mà lần này, là nàng không muốn, mà hắn thì đã không còn bất cứ lý do gì để giữ lại nàng nữa rồi.

Tạ Bích Sơ vừa nhìn ánh mắt hắn, liền biết lần giáo huấn này có chút quá đà rồi, nàng cũng có thể cảm nhận được tro tàn trong lòng hắn.

Nàng cắn môi, có chút đau lòng muốn đi giải thích, nhưng nghĩ một chút vẫn là đứng đó không động đậy.

Câu nói kia quả thực nói rất đúng, người yêu trước đã thất bại rồi, là nàng yêu trước, cho nên hai người ở bên nhau, nàng hoàn toàn yếu thế, nói thỏa hiệp trước cũng vẫn là nàng.

Hơn nữa thân phận hai người kỳ thực cũng không tương xứng.

Hắn vốn là Hoàng đế, bây giờ lại chiếm được Đại Hoàn, những tiểu quốc xung quanh chỉ sợ theo đó cũng lũ lượt đầu hàng, hắn rất nhanh liền có thể nhất thống thiên hạ, hắn có tất cả giang sơn vạn lý, chứ đừng nói chi tới quyền thế và tiền bạc những thứ có thể khiến cho người ta tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Huống hồ hắn còn dung nhan nghịch thiên như vậy.

Còn nàng thì sao, nàng cái gì cũng không có.

Ưmh, không đúng.

Tạ cô nương quang minh chính đại bắt đầu mất hồn, đếm trên ngón tay vàng của mình.

Đầu tiên nàng có cha.

Mặc dù đã về hưu rồi, nhưng nam thần cha lợi hại như vậy, coi như về hưu đem nàng giấu lâu như vậy mà Cố Thần vẫn không phát hiện ra, sau cùng vẫn là vì nàng mà chủ động lộ ra sơ hở.

Cho nên có phụ thân lợi hại như vậy, nam phiếu cái gì thật ra cũng chỉ là phù du mà thôi.

Dù sao thì trong bụng nàng cũng có thai rồi, vị trí quan trọng nhất của nam phiếu Cố Thần cũng đã bị mất.

Vừa nghĩ như vậy, cơ hồ như thật sự không cần thiết phải cùng hắn trở về.

Nàng ở bên này các loại dự định, bên kia Cố Thần nhắm mắt, một bộ dạng sinh không thể yêu chưa gượng dậy nổi rời đi.

Hoàng đế hoang dã của vong quốc xem náo nhiệt không chê chắp tay đứng bên cạnh, dùng bộ biểu cảm “ta rất nghiêm túc ta không có hả hê” nói: “Ta hình như nghe thấy âm thanh như thứ gì bị đánh vỡ vụn vậy.”

Tạ cô nương hồi phục lại tinh thần, đưa tay nhặt chiếc ly đập vỡ.

Cảnh Diệp thân thể lắc lư tránh đi, chiếc ly đập trên nền phát ra âm thanh chói tai, hắn nghe thấy Tạ cô nương cười híp mí nói: “Nghe hay không?”

Cảnh Diệp gật gật đầu: “Nghe hay.”

Tạ Bích Sơ cảm thấy, chịu đả kích lớn như vậy, Cố Thần hẳn trong thời gian ngắn sẽ không tới nữa, cũng vừa tốt nàng chọn lấy một nơi trong số những nơi Nam thần cha đưa ra trông thuận mắt đi dưỡng thai.

Nhưng nàng rốt cuộc đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của một nhân sĩ, liền cách ngày, Hoàng đế Bệ hạ lại tới.

Hơn nữa tới cũng không nói chuyện với nàng, mà là ở bên cạnh nàng, khi Cảnh Diệp mỗi lần hơi đến gần nàng liền trực tiếp chen vào giữa, một bộ biểu cảm “không cần để ý các người có thể xem như ta không tồn tại”.

Nhưng sự tồn tại của ngươi cảm giác quá cường liệt mà, Tạ Bích Sơ mặt chữ 囧 nhìn hắn, mặc dù rất muốn mở miệng kêu hắn đi, nhưng sao nàng phải chủ động nói chuyện với hắn, nàng liền không!

Thế là ngày tháng cứ như vậy từng ngày từng ngày tới, bộ dạng lại như rất hài hòa.

Nhưng Tạ Bích Sơ sốt ruột a, thấy nàng bắt đầu lộ bụng bầu rồi, nàng muốn chuyển tới Nam thần cha nơi đó bắt đầu cuộc sống dưỡng thai có được không?

Cố Thần nếu là không đi, nàng căn bản cũng không cách nào dưới con mắt của hắn lén rời đi a, thật sự lo quá mà.

Nghĩ tới đây Tạ cô nương nhịn không nổi trợn mắt nhìn Cảnh Diệp cái, người đồng minh này không khác gì heo, lúc trước chẳng phải là Hoàng đế sao, không phải rất lợi hại sao, thế nào mà chỉ cần đối diện với Cố Thần đã liền chiến bại liên tục, vốn còn định dùng hắn để kiềm chế Cố Thần, kết quả hoàn toàn vô dụng.

Cho nên lẽ nào cứ như vậy bị Cố Thần phát hiện?

Sau đó lại giải thích hai người vốn không phải quan hệ tỷ đệ ruột?

Lại theo đó thuận lý thành chương đi làm Hoàng hậu của hắn?

Tạ cô nương: hừ.

Lần này tuyệt đối sẽ không thuận theo con đường mà hắn đã sắp xếp sẵn, nàng làm trái đến cùng, thật.

Đang khi Tạ cô nương các loại phiền não các loại nóng nảy, Cố Thần cuối cùng cũng cùng nói chuyện với nàng rồi, hơn nữa nói tin tức tốt.

“Tiểu quốc xung quanh đều đã đầu hàng rồi, ta cuối cùng cũng thống nhất thiên hạ rồi, một tháng sau sẽ có đại điển khánh công, Thanh Ngọc, nàng có thể cùng ta trở về không?”

Tạ cô nương chớp chớp mắt, hất mặt coi như không thấy cảm xúc thấp thỏm mong đợi trong mắt hắn, dùng giọng điệu khó hiểu nói: “Nếu là đại điển khánh công, ta đi làm gì, ta làm gì có công lao a.”

Thấy hắn lại muốn mở miệng, Tạ Bích Sơ cắn cắn đầu lưỡi, nói: “Hoàng thượng hay là sớm quay về chút đi, ở lại Nhuận Châu lâu như vậy, có lẽ trong triều đang có rất nhiều chính sự đợi Hoàng thượng trở về xử lý, hơn nữa…….”

“Đừng gọi ta là Hoàng thượng,” lời của nàng còn chưa nói hết đã bị Cố Thần quát nhẹ chặn lại, sắc mặt hắn âm trầm tựa hồ như có thể chảy ra nước, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mệt mỏi giữa lông mày như vị phong ấn vậy, mãnh liệt, hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:

“Thanh Ngọc, nàng không biết đã làm tổn thương ta như thế nào đâu, nói lời gì mà khiến ta đau thế này.”

Tạ cô nương tâm trạng cũng tốt gì đâu, nàng đây không phải là học từ hắn sao?

Ngôn ngữ thứ này, khi biểu đạt tình yêu sao vô lực như vậy, khi làm tổn thương thì lại sắc bén lạ thường.

Nhưng có tác dụng, chẳng qua cũng là vì người thân cận không có phòng bị mà thôi, hắn ban đầu dung những lời kia làm tổn thương nàng, lẽ nào nàng không thể lần cho hắn nếm thử tư vị này?

Nàng không cam tâm, không cam tâm bị hắn nói vứt là vứt, cũng không cam tâm làm người thân phận không tương xứng này để hắn mang đi.

Nàng nếu cho mình thêm chút lợi thế, đợi lui về sau thời điểm hắn lại lần nữa phải lựa chọn, phản ứng đầu tiên không phải là để hắn vứt nàng đi dễ dàng như vậy.

Trong mắt Cố Thần thấm ra tia máu, nhìn nàng khẽ hỏi: “Thanh Ngọc, bây giờ đến lượt ta hỏi nàng, giữa chúng ta, thật sự không có ngày sau đúng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio