Người tới vóc người rất cao gầy, dưới ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy nàng ta mặc trang phục cung nữ thấp nhất cực kỳ phổ biến trong cung, nàng hơi nghiêng người, đưa lưng về phía cửa sổ, nơi duy nhất có ánh sáng xuyên thấu vào, đầu hơi cúi, cả khuôn mặt lập tức bị giấu vào trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ.
Tựa như một luồng hồn phách, lẳng lặng đứng ở đó, không nhìn đến sự khẩn trương và cảnh giác của Chu Tĩnh Tuệ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi có biết, nghe nói thương thế của ngươi chuyển biến xấu, Hoàng thượng chỉ nói một chữ?”
Giọng nói của nàng ta vừa trầm lại vừa khàn, giống như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng và ngay sau đó sẽ nghẹt thở, khiến người nghe rất khó chịu rất vất vả, rất muốn xông lên giúp nàng lấy thứ gì đó trong cổ họng ra, nhưng rõ ràng tất cả lực chú ý của Chu Tĩnh Tuệ đều đã bị hai chữ “Hoàng thượng” thu hút đi, nàng nín thở, hỏi “Chữ gì?”
Người tới từ từ nói ra lời nói nguyên bản của Hoàng đế Bệ hạ: “Ngu xuẩn.” (Raw là: 蠢 – chỉ có chữ)
Hô hấp của Chu Tĩnh Tuệ lập tức trở nên dồn dập, hai tay đầu ngón tay dùng sức nắm vào chăn đệm.
Dường như người tới hoàn toàn không chú ý tới các loại phản ứng của nàng, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng Hoàng thượng không biết chút tâm tư kia của ngươi? Ngươi cho rằng ngươi làm không có chút sơ hở nào? Nhưng Hoàng thượng không nói gì, trực tiếp tính cả công lao của Hoàng hậu nương nương lên trên đầu ngươi, Hoàng thượng cũng đã giả ngu, nhưng ngươi vẫn còn thông minh như vậy, ôi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại thôi.”
Hai mắt Chu Tĩnh Tuệ “xoạt” sáng lên, hô hấp cũng nặng nề và rối loạn theo, rõ ràng cho thấy trong lòng đang hoạt động vô cùng kịch liệt, một lúc lâu mới miễn cưỡng chậm lại một chút, nàng nhìn sang người tới vẫn lẳng lặng đứng, dùng ánh mắt vừa cảm kích vừa phòng bị, nói: “Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn gì sau này ngươi sẽ biết, hiện tại ngươi còn chưa có tư cách,“ giọng nói khó nghe đứt quãng một lát, sau đó tiếp tục nói: “Quý phi nương nương sắp đi ra, ngươi nên tự bảo vệ bản thân cho tốt trước đi.”
Chu Tĩnh Tuệ nhíu nhíu mày, trong lòng có hơi nóng nảy, nhưng vẫn duy trì biểu hiện trầm ổn: “Đó là đương nhiên.”
Người tới gật đầu nhẹ, cúi đầu cứng ngắc xoay người rời đi, trước khi mở cửa đột nhiên lại dừng lại một chút, thêm một câu: “Chỉ là, không đợi Quý phi nương nương ra ngoài, Hoàng hậu nương nương đã về cung trước rồi, công lao của ngươi, còn có một phần của Hoàng hậu nương nương đó.”
Nàng nói xong cười nhẹ một tiếng rồi rời đi, Chu Tĩnh Tuệ tựa vào đầu giường còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, bên ngoài lại có người tới.
“Cung Thừa Thiên sai nô tỳ đưa xiêm y tới cho cô nương, dặn bảo tối nay cô nương phải đi làm việc.”
Buổi tối hôm đó lúc Cảnh Diệp thấy Chu Tĩnh Tuệ ở cung Thừa Thiên thì có hơi kinh ngạc, bên môi vẽ ra ý cười nghiền ngẫm, trong ánh mắt lại lạnh lẽo, miệng thì nói về phía Lý Lộc: “Tự cút ra ngoài nhận phạt!”
Lý Lộc co đầu rụt cổ đáp lời: “Dạ”, ngay sau đó lăn một vòng từ trong Ngự thư phòng ra ngoài, lập tức tập hợp đám con nuôi của mình, trực tiếp phun ra một chữ: “Tra!” (thái giám dưới tay, do mình dẫn dắt)
Hắn vừa thấy Chu Tĩnh Tuệ đi vào dâng trà đã biết không ổn, nếu Chu Tĩnh Tuệ đã báo lên “vết thương chuyển biến xấu”, vậy thì chắc chắn phải dưỡng thêm mấy ngày nữa, nhưng tới bây giờ mới cách có một ngày thôi, cho nên Chu Tĩnh Tuệ xuất hiện, nhất định là bởi vì chữ “ngu xuẩn” mà Hoàng đế Bệ hạ đã nói bị nàng ta biết được, vậy nên nàng ta thông minh phản ứng kịp lúc trước nàng đã làm sai chuyện “vết thương chuyển biến xấu“.
Nhưng mà!
Nhưng mà cho dù có biết là sai lầm rồi, lời đã nói ra, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, thế nhưng đồ ngu này lại có thể trực tiếp “biết sai thì thay đổi ngay” chạy tới làm việc! Như thế này thì có khác gì nói thẳng với Hoàng đế “Ta biết ngươi nói ta ngu xuẩn nhưng thật ra ta hoàn toàn không ngu xuẩn”, quan trọng hơn là còn liên lụy hắn đó có được không?
Gần vua như gần cọp, hắn làm một tổng quản cận thân dễ dàng sao? Ai cũng biết chuyện bên người Hoàng đế là dễ truyền ra nhất, nhưng bình thường người thông minh đều sẽ làm như không biết, mọi người đều chỉ ngầm hiểu với nhau, cũng chỉ có đồ ngu Chu Tĩnh Tuệ này lại có thể...... Lại có thể......
Lý Lộc trực tiếp khóc ngất trong nhà cầu.
Hơn nữa bởi vì Chu Tĩnh Tuệ báo bệnh, hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi chuyện dâng trà, theo lý sau đó Chu Tĩnh Tuệ có tới thì cũng hoàn toàn không tới lượt nàng ta dâng trà, nhưng nàng có thể tiến vào Ngự Thư Phòng, còn nữa, Chu Tĩnh Tuệ vừa tới, chuyện dâng trà này lại không có ai báo cho hắn, hoàn toàn không khoa học có được không?
Trên mặt Lý Lộc nặng nề, trong lòng càng nặng nề hơn, chuyện này không bình thường, hắn mơ hồ đã có thể đoán được là ai điều khiển ở phía sau, dù sao cả Hậu cung này, có thể duỗi tay đến ngự tiền, cũng chỉ có một mình vị kia thôi.
Nhưng cũng chính vì điểm này mới khiến cho hắn nghi ngờ, phải biết hai ngày trước vị kia còn bày ra dáng vẻ không chết không thôi với Chu Tĩnh Tuệ, vậy mà bây giờ lại ra tay giúp Chu Tĩnh Tuệ, phía sau này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lý Lộc không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ lung tung, làm tổng thư ký của người lãnh đạo quốc gia cao nhất, não động quá lớn sẽ rất dễ chết được chứ?
Hắn đứng dưới hành lang đợi một lúc lâu, cuối cùng đám con nuôi cũng đưa kết quả điều tra tới, đi đưa xiêm y cho Chu Tĩnh Tuệ là một cung nữ có cảm giác tồn tại vô cùng yếu ớt của phủ Nội Vụ, nàng nhận được mệnh lệnh là, bên phía cung Thừa Thiên sai phủ Nội Vụ đi đưa chế phục cho Chu Tĩnh Tuệ, sau đó nàng đưa đi. (đồng phục)
Nhưng đối với việc ai bảo nàng đưa, thì nàng hoàn toàn không nhìn thấy người, người nọ chỉ đứng bên cửa sổ chào hỏi một tiếng mà thôi, một đứa con nuôi của Lý Lộc cố ý tra xét tiếp, bình thường tiểu cung nữ này cực kỳ mềm yếu, vào cung ba năm đây mới là lần đầu tiên bước ra khỏi phủ Nội Vụ, sau đó cũng là dọc đường hỏi người khác mới tìm được Chu Tĩnh Tuệ, cho nên bản thân nàng ta chắc không phải là người của thế lực nào hết, chỉ đơn giản bị lợi dụng thôi.
Lý Lộc vỗ trán, cảm thấy rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới dưới tay hắn lại còn có cấp dưới vụng về lại thành thực như vậy, như thế thì đến cùng có nên báo cáo chi tiết đoạn này cho Hoàng thượng hay không đây, đúng thật là làm mất mặt hắn có được không?
Đám con nuôi của hắn rõ ràng không nhận thấy được loại tâm tình rầu rỉ này của cha nuôi nhà mình, nói tiếp: “Về phần người dâng trà, đều cho rằng là cha nuôi để cho nàng đi qua, dù sao khẩu dụ của Hoàng thượng cũng đã đồn đãi khắp Hậu cung.”
Lý Lộc híp mắt nở nụ cười âm trầm, nói: “Nói như vậy thì thật sự chỉ là trùng hợp sao?”
Mấy đứa con nuôi thấy hắn cười như vậy, lập tức tất cả đều run run một trận, ấp úng nói: “Chắc, chắc là vậy......”
Lý Lộc “hừ” một tiếng, “Lũ ranh con, ngày hôm nay cha nuôi sẽ dạy cho các ngươi một đạo lý, trong cung này cái gì cũng có thể có, chỉ không thể nào có trùng hợp, tất cả đều đi thăm dò lại cho ta, không được bỏ qua cho chút gì cả!”
Lý Lộc ở bên ngoài huyễn khốc cuồng bá, bên trong Ngự thư phòng lại là vô vàn tình cảm dịu dàng, sau khi Chu Tĩnh Tuệ dâng trà lập tức không nói tiếng nào đi đến phía dưới quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh tội với Hoàng thượng.”
Mắt Hoàng đế Bệ hạ nhìn chằm chằm tấu chương, lông mày cũng không động một cái, một lúc lâu sau mới chậm rãi phun ra một âm tiết không rõ nghĩa: “Hả?”
Nhưng chỉ cần một chút âm thanh như vậy cũng đã đủ làm cho Chu Tĩnh Tuệ kích động, ít nhất Hoàng thượng có phản ứng, điều này nói rõ Hoàng thượng vẫn bằng lòng nghe nàng giải thích, Chu Tĩnh Tuệ dùng sức mím môi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhét tấm lòng kích động về lại trong bụng, nàng khẽ ngẩng đầu liếc nhìn về phía Hoàng đế Bệ hạ, sau đó mở miệng nói: “Hoàng thượng......”
Một tiếng này rất là phong tình luôn ——
Bởi vì đè nén cảm xúc kịch liệt mà phơi bày ra khàn khàn, tê dại, run rẩy, uyển chuyển hàm xúc, thở gấp nghẹn ngào.
Tay Cảnh Diệp run lên, bút son đỏ để lại một dấu vết trên sổ con, hắn nhìn chằm chằm đề tên Tạ Dịch Giang ở dưới cùng, bốn màu xanh đỏ trắng đen không ngừng biến đổi trên khuôn mặt hắn, cuối cùng thì tô vẽ linh tinh trên sách bài tập có bị thầy chủ nhiệm phê bình giáo dục hay không, đây thật sự là một vấn đề đáng để suy xét nghiêm túc.
Hắn dứt khoát bỏ bút xuống, thân thể thoải mái dựa vào phía sau, mặt không thay đổi liếc nhìn xuống nữ tử quỳ phía dưới, ngạo mạn nói: “Nếu tới thỉnh tội, vậy thì nói với trẫm thử xem, ngươi có tội gì?”
Chu Tĩnh Tuệ cứng họng lại, tim cũng rất đau, thỉnh tội chỉ là một cách nói thôi mà, chỉ là bậc thang thôi mà, Hoàng thượng, ngài có thể đi xuống bậc thang hay không, đừng hỏi nhiều câu vô nghĩa như vậy mà, quan trọng nhất là sau khi ngài đi xuống thì nhanh chuyển cây thang sang cho ta, để ta cũng đi xuống với.
Chỉ là rõ ràng Hoàng đế Bệ hạ không diễn theo kịch bản, nữ chính đại nhân chỉ có thể phát huy khả năng diễn kịch của mình ngay tại chỗ, “Nô tỳ thẹn với Hoàng thượng, thẹn với Hoàng hậu nương nương, trước mạo nhận công cứu giá của Hoàng hậu nương nương, sau bởi vì không có mặt mũi nào gặp Thánh thượng nên giả vờ dưỡng thương, tội của nô tỳ không thể tha thứ.”
Nghe nàng ta nói trắng ra như vậy, Cảnh Diệp trái lại thật sự sinh ra mấy phần hứng thú đối với nàng ta, “Mạo nhận công cứu giá, công lao này là trẫm đưa cho ngươi, ngươi nói như vậy, ý tứ chính là trẫm cho ngươi mạo nhận đúng không?”
Hắn nói không nhanh, giọng nói như nhạc khí đang diễn tấu, nghe vào tai đặc biệt làm người ta mê muội, cả người Chu Tĩnh Tuệ hoảng hốt, một trái tim đập loạn không dứt trong lồng ngực, một lúc lâu sau mới cố hết sức phục hồi tinh thần lại, đáp lời: “Nô tì không dám to gan suy đoán Thánh ý, chỉ là trong lòng nô tỳ hổ thẹn, thật sự không có mặt mũi nào gặp Thánh thượng.”
Cảnh Diệp nghe vậy lại cảm thấy không thú vị, vừa rút tấu chương lật lật, vừa không chút để ý hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, trẫm nên ban cho ngươi tội gì?”
Vốn còn tưởng rằng Hoàng đế Bệ hạ sẽ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, Chu Tĩnh Tuệ lập tức thất vọng không thôi, chỉ là nàng không dám xác định tội danh, trả lời thì không thể không trả: “Nô tỳ mặc cho Hoàng thượng xử trí.”
“Vậy......” Cảnh Diệp ném tấu chương về trên ngự án, sổ con vừa vặn đụng phải bút son được đặt một bên, đầu ngọn bút chuyển động, tạo ra một vết đỏ diễm lệ như mặt trời mới mọc trên chặn giấy bằng đá Kê Huyết ở bên cạnh, câu nói đã lăn lộn trong miệng bị nuốt ngược trở vào, Cảnh Diệp sửa lời nói: “Vậy chờ Hoàng hậu hồi cung thì ngươi đi qua phục vụ nàng đi, dù sao ngươi cũng đã ‘ mạo nhận ’ công cứu giá của Hoàng hậu.”