1.
Sau khi xuyên qua, để thoát khỏi âm mưu ban đầu, tôi đã chạy trốn trong tuyệt vọng.
Tôi ngự kiếm bay lên không trung, sử dụng hết tất cả sức lực để tăng tốc, xuyên qua những đám mây mù, trước mắt chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa.
Không biết qua bao lâu sau, khi khí lực thân thể đã cạn kiệt, tôi lập tức từ giữa không trung rơi xuống.
Chỗ này cách nơi diễn ra âm mưu ban đầu khoảng 100.000 dặm, sau khi xác định chắc chắn xong, tôi mới yên tâm ngất đi.
Lúc tôi tỉnh tại, mở mắt ra, tôi gần như chết đứng ngay tại chỗ.
Ôi mẹ ơi!
Trước mặt tôi là một khuôn mặt khổng lồ... chính xác là của một con rồng khổng lồ!
Đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng to bằng cả cơ thể tôi đang chăm chú nhìn tôi.
Tôi sợ hãi tới mức không thể di chuyển được.
Đối với tôi, con vật to nhất mà trước đây tôi nhìn thấy chỉ là một con voi mà thôi, cho nên tôi đã vô cùng sốc trước sự tồn tại siêu nhiên trước mắt này.
Tôi không di chuyển, và con rồng này cũng vậy.
Tôi chớp mắt, con rồng cũng chớp mắt.
Tôi động đậy ngón tay, con rồng cũng cử động móng vuốt của nó... lật ngược tôi lại.
Đôi đồng tử vàng óng hình như đang quan sát tôi.
Tôi rùng mình.
Sau đó, con rồng duỗi móng vuốt tới đẩy tôi một cái, làm tôi lăn vài vòng ở trên cỏ.
Không đau lắm, nhưng bị xấu hổ ấy!
Lúc này, trông tôi giống như một cuộn len bị móng mèo trêu đùa, đường đường là một nhân loại mà bị một con rồng thao túng mất hết liêm sỉ như thế này.
Thật xin lỗi các bạn "người" đồng loại của tôi.
Sau khi dò dẫm một lúc, con rồng dường như mất hứng thú.
Ngay khi tôi nghĩ cuối cùng mình đã được giải thoát, tôi đã bị móng vuốt của nó tóm lấy rồi bay lên mây.
"Aaaaaaaa!"
Tôi hét lên trong sợ hãi.
Lý do là do móng vuốt rồng chỉ tóm lấy một phần cơ thể tôi, nó còn không bay như bình thường mà bay tới bay lui tám vòng tới tốc độ cực cao!
Nếu không phải trong bụng không có gì, tôi chắc chắn sẽ nôn ra ngay tại chỗ.
Chờ con rồng này bay đã rồi, nó bắt đầu giảm tốc độ rồi hạ cánh, còn tôi thì đã trở thành con cá ướp muối cứng ngắc không thể di chuyển.
À thực ra cũng không sao đâu, chỉ là người thì bay phía trước, linh hồn thì đuổi theo sau, cho nên nhất thời không đuổi kịp mà thôi.
Con rồng thủ phạm kia ném tôi dưới gốc cây rồi bay lên những đám mây dày đặc, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
2.
"Haizz ~" Tôi thở phào nhẹ nhõm, lần này là nhẹ nhõm thật.
Tôi đứng dậy, rũ cỏ trên người, nhìn ngó xung quanh.
Chết cha, tôi còn chả biết đây là chỗ nào, trốn kiểu gì bây giờ?
Quên đi, con gà nhỏ đi đâu mà chả như nhau.
Vì vậy, tôi nhanh chóng đi về một phía.
Sau khi bay một lúc lâu, tôi thậm chí còn lạc lối hơn cả lúc đầu bị lạc.
Những ngọn núi xanh trải dài, những con sông và đồng cỏ ở đây chỗ nào cũng y như nhau, kể cả khi tôi nhìn từ 81 hướng.
Tôi ngồi xổm tại chỗ, bắt đầu vẽ vòng tròn suy nghĩ.
Bụng tôi réo lên eo éo.
Ôi, đói.
Tôi đứng dậy, chợt nhìn thấy một con gà lôi.
Bắt lấy nó!
Tôi vội vã đi bắt con gà, định châm lửa nướng lên ăn thì thân hình lại bắt đầu lơ lửng trong không trung.
Lúc tôi nhìn lên, tôi lại thấy con ngươi màu vàng thẳng đứng quen thuộc.
Chấm hết.
Con rồng vồ tôi, tôi vồ con gà, quay trở về chỗ cũ.
Khác biệt so với lúc trước đó là lúc này trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện thêm một số linh thú.
Lợn rừng cấp sáu, linh hổ cấp bảy và tê giác cấp tám.
Tôi chẳng thể đánh lại con nào cả,
Nhưng khi nhìn thấy con rồng thì chúng cũng run chả khác gì tôi.
Sau khi rồng ném tôi xuống gốc cây trước đó, nó tóm lấy những con linh thú kia rồi ném chúng qua chỗ tôi.
Tôi né tránh theo bản năng.
Rồng vươn móng tóm lấy tôi.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ rồng cũng có sở thích xấu, muốn xem một con người yếu ớt như tôi đấu với bọn linh thú hung dữ?
Hai chân tôi run lên, nhất thời nghĩ tới 7749 cái chết thê thảm của mình, không khỏi rơi nước mắt.
Rồng nhìn tôi bằng cặp con ngươi màu vàng, đột nhiên di chuyển bàn chân.
Ngay lập tức, ba con linh thú cấp cao ngã xuống đất, không còn sự sống.
Chẳng lẽ sắp tới lượt mình sao?
Nước mắt rơi càng ngày càng dữ dội, tôi thút thít ngồi đó, nhưng lại sợ con rồng này mất hứng cho nên cố nén giọng cho không phát ra tiếng.
Vì vậy, với đôi mắt ngấn lệ, tôi nhìn con rồng xé đám linh thú thành những miếng thịt nhỏ.
Tôi rùng mình, ngồi bệt dưới đất.
Nhưng tôi lại thấy nó đặt một trong số các dải thịt tới trước mặt tôi.
Tôi đần người nhìn nó.
Một lúc lâu sau, tôi chợt nhận ra... con rồng này, là cho tôi ăn à?
Nhưng tôi cũng không phải động vật ăn thịt sống man rợ!
Tôi nhìn rồng, cố gắng hết sức để nói cho nó hiểu rằng tôi không ăn thịt sống bằng cách cử động cơ thể của mình, nhưng cuối cùng tôi lại buông tay xuống.
"Rồng đại nhân, ta không thể ăn thịt sống, ta chỉ ăn gà nướng thôi."
Tôi đã từ bỏ bản thân, thậm chí còn ngồi nói chuyện với một con rồng.
Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy rồng phun lửa vào con gà lôi của tôi.
Tôi sửng sốt - Rồng hiểu được lời tôi nói sao!
Vì thế, tôi nhìn con gà cháy đen, nói với rồng: "Ngài rồng ơi, cháy đen thui rồi, giờ sao ăn được?"
Con ngươi vàng của rồng nhìn tôi, rõ ràng là rất bình tĩnh, nhưng tôi dường như nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn từ trong mắt hắn.
Sau đó, con rồng vẫy đuôi một cái rồi lại phi thẳng lên trời.
3.
Sau lần đó, tôi tạm chấp nhận số phận của mình hoàn toàn khác với cốt truyện ban đầu.
Con rồng này dường như coi tôi là vật cưng.
Hằng ngày, nó đều dùng móng vuốt quắp tôi bay lên không trung khiến tim tôi như sắp ngừng đập ngay ở trên đó, còn nữa, nó cũng coi tôi như cuộn len mà lăn qua lộn lại trên mặt đất nữa.
Nó cũng bắt và cho tôi ăn rất nhiều linh thú cao cấp hung dữ mỗi ngày.
Rồng thường sẽ phun lửa để nướng chín cho tôi ăn.
Cuộc sống mơ mơ hồ hồ, tôi đều để cho nó diễn ra một cách tự nhiên.
Cũng có thể nói tôi và con rồng này có duyên thì sao.
Thỉnh thoảng, tôi có thể cố nuốt được thịt linh thú, nhưng đa số vẫn là phải tự mình xử lý mới có thể ăn.
Ngoài ra, để tồn tại, tôi còn thường xuyên bắt chuyện với rồng để làm hài lòng nó.
"Ngài rồng này, ngài muốn ăn thử thịt cừu non nướng không? Ta làm cho ngài ăn nha."
Con ngươi vàng óng của rồng nhìn tôi, sau đó gặm một miếng thịt bò sống lớn để tỏ ý từ chối.
"Rồng đại nhân, sao ngài lại cao lớn được như vậy? Trên đời này không có ai uy nghiêm hơn so với ngài hết!"
Sau đó, tôi nhìn thấy cơ thể to lớn của con rồng lập tức được thu nhỏ lại, trở thành con rồng có kích thước giống như tôi, trông còn rất dễ thương.
"Ngài rồng này, ngài ngủ thế này có lạnh không? Ta ủ ấm cho ngài nha."
Tôi ôm con rồng bằng cả hai tay, không quá to cũng không quá nhỏ, vừa phải, giống như cái gối ôm vậy.
Nhưng nhân lúc tôi không để ý, con cự long lúc này mới mở mắt ra, con ngươi màu vàng kim dựng đứng lên.
...
Hôm nay, tôi đi tới suối để tắm.
Mặc dù tu sĩ có thể bấm thuật để làm sạch người, nhưng tôi vẫn quen với việc tắm bằng nước hơn.
Ngoi người lên trong nước, tôi ngẩng đầu nhắm mắt phơi mình trong nắng, thích quá đi.
Tôi đang mơ mình được cưỡi trên đầu rồng, tay cầm sừng rồng bơi lội tung tăng, nhưng mới mơ được một nửa, tôi đã bay lên không trung và tỉnh lại ngay sau đó.
Tôi đã thực sự ngồi trên đầu con rồng.
Tôi vội vàng chộp lấy hai cái sừng để ổn định cơ thể, nhưng ~, "Ngài rồng ơi, ta còn chưa mặc quần áo!"
Con rồng có vẻ muốn tăng tốc.
Nghe vậy, nó chớp chớp đôi mắt to tròn rồi cúi đầu nghiêng một góc để tôi ngã xuống đất.
Tôi nhanh chóng nhặt quần áo mặc vào, sau đó rất tự giác trèo lên đầu rồng ngồi.
"Ngài rồng, đi thôi nào!"
Tôi hơi phấn khích.
Rốt cuộc thì giấc mơ ban nãy mới mơ được có một nửa, thế mà nửa sau đã sắp thành sự thật rồi đây này!
Ngồi vững vàng, tôi được rồng cõng lên phi thẳng lên trời.
Khác với cảm giác bị lộn ngược và choáng váng trước đây, lúc này tôi như được ngồi trên chiếc ghế siêu VIP sang trọng.
Giao diện tuyệt vời, trải nhiệm siêu cuốn.
Lang thang giữa đám mây trắng một lúc, tôi gần như là gào lên hát một cách phấn khích hoặc là khen ngợi rồng không ngớt lời.
Tôi không biết rồng cảm thấy thế nào, chứ tôi thì có tâm trạng siêu tốt.
Ban đêm, rồng phun lửa nướng heo sữa, ngon tuyệt cú mèo.
Tôi ăn no thịt, vô thức cọ xát vào con rồng đã thu nhỏ ở bên cạnh.
Chậc, nó đã coi tôi là thú cưng luôn rồi.
Có một số lúc, tôi coi nó giống như mèo nhỏ mà mình nuôi vậy.
Nhìn đôi đồng tử vàng của rồng co lại khép hờ một cách thích thú, tôi mỉm cười tự mãn.
Chậc, rồng nhỏ và mèo nhỏ cũng đều như nhau thôi, thích dính người như vậy cơ mà.