Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

chương 123: cùng giường với ông chú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Khắc Cốt bước xuống thang máy bay tư nhân, từ lối đi chuyên dụng đi ra khỏi phi trường, đi về hướng chiếc xe hơi đang đợi anh. Trên người của anh có một loại lạnh lùng uy nghiêm cùng cao quý khó lòng có thể diễn tả thành lời, khiến phụ tá cùng hộ vệ theo hầu cũng không dám nhiều lời.

Lăng Khắc Cốt ngồi vào chỗ của mình xong, hỏi Bách Hổ theo tới đón anh: "Đứa nhỏ ở Mĩ cũng không phải là Tiểu Phi. Bách Hổ, bên phía anh có tin tức gì không?"

"Tất cả những đứa nhỏ sinh cùng Tiểu phi năm đó đều đã điều tra qua, không có ai là Tiểu Phi đích thực." Bách Hổ gãi gãi tóc ngắn đang chỉa lên, xin lỗi nói, "Lão đại, là tôi vô năng, không cách nào điều tra ra được người bị đổi với Tiểu Phi."

"Không trách anh được. Bách Hổ, chuyện này ngàn vạn lần không được nói với bé con, nhất định phải bí mật tiến hành điều tra." Lăng Khắc Cốt vỗ vỗ bả vai Bách Hổ, gật đầu một cái với anh.

Bách Hổ sáng tỏ đáp một tiếng: "Lão đại, có phải chúng ta đã đi nhầm hướng không? Mấy năm tôi điều tra đến đã muốn lật tung cả địa cầu lên rồi."

Chân mày Lăng Khắc Cốt không khỏi nhíu lại: "Bách Hổ, anh nói tôi mới để ý tới. Có lẽ đứa bé kia cũng không phải sinh ra ở bệnh viện Báo."

"Lão đại, ý cậu muốn nói chuyện của “Tiểu Phi” là có người động tay động chân vào sao?" Bách Hổ đột nhiên hiểu ra, mấy năm này, bọn họ chỉ chuyên tâm điều tra xem Tiểu Phi thực thụ đã bị đổi nhầm tới nơi nào, nhưng không có điều tra đứa nhỏ tên “Tiểu Phi” ở bên cạnh rốt cuộc là chui từ đâu ra.

"Đúng! Bách Hổ, chuyện này giao cho anh. Bé con gần đây bị ‘Tiểu Phi’ làm cho tức giận, tôi muốn chăm sóc cho cô ấy một chút. "Tròng mắt đen sắc bén của Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhìn về phía trước.

Mấy năm trước trong lúc vô tình, anh phát hiện nhóm máu của ‘Tiểu Phi’ nhóm máu O, bé con là nhóm máu AB có RH âm tính, đứa bé của bọn họ chỉ có thể là A hoặc B, không thể nào là nhóm O, Ngân Báo lúc ấy kinh ngạc thiếu chút nữa tự sát để mà tạ lỗi. Trong bệnh viện Báo do Ngân Báo phụ trách, thế nhưng lại để cho người ta đổi mất Tiểu Phi, đây là thất trách cực lớn.

Lúc ấy vì không muốn đánh rắn động cỏ, anh kêu Ngân Báo và Bách Hổ giấu giếm chuyện này, bắt đầu lặng lẽ điều tra. Nhưng đã qua rất nhiều năm, bọn họ đã điều tra hết một lượt tất cả đứa nhỏ ra đời cùng năm đó với Tiểu Phi, cũng không tra được con gái của anh rốt cuộc ở nơi nào. Nghĩ đến con gái lưu lạc bên ngoài, mi tâm của Lăng Khắc Cốt liền nhíu chặt lại."Tiểu Phi" có phải chịu khổ hay không? Có chịu ngược đãi hay không? Có được nhận sự giáo dục tốt hay không? Những chuyện này vẫn cứ luôn quanh quẩn trong lòng ành.

"Đứa bé kia!" Bách Hổ nghe nói tới “Tiểu Phi’ giả kia, cũng có chút bất lực. "Tiểu Phi" giả kia ỷ vào được bé con cưng chiều mà vô pháp vô thiên, hư hỏng tùy hứng, thường làm ra những chuyện không ai có thể tha thứ được.

"Bách Hổ, nhất định phải giúp tôi tìm được Tiểu Phi." Lăng Khắc Cốt bận lòng nói. Anh xem con của người khác thành con gái mình thương yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng mới phát hiện đó không phải là con gái của anh. Anh cũng không có vô tình vứt bỏ "Tiểu Phi" , nhưng anh muốn con gái ruột thịt của anh trở về.

"Lão đại, cho dù có chết tôi cũng nhất định phải tìm được Tiểu Phi." Bách Hổ trịnh trọng cam kết với Lăng Khắc Cốt. Anh nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào điều tra bằng ra đứa nhỏ đáng thương kia.

"Không nghiêm trọng như vậy." Nghe được lời Bách Hổ nói, Lăng Khắc Cốt không khỏi cười lên, "Bách Hổ, Lần này tôi đi Mĩ có gặp được Duẫn Nhi."

"Duẫn Nhi? ! Con bé thế nào? Tôi hơn mấy tháng không có qua thăm nó, rất nhớ con bé rồi." Bách Hổ vừa nghe đến con gái của mình, liền lấy lại tinh thần. Ba năm trước đây, Duẫn Nhi cùng Thượng Tễ đi Mĩ du học, anh vốn là không nỡ để Duẫn Nhi đi, nhưng Duẫn Nhi cố chấp nhất định cùng đi với Thượng Tễ, anh chỉ đành để công chúa nhỏ của anh đi Mĩ. Cặp “vợ chồng son” kia không biết quan hệ dạo này có khá hơn chút nào không, Tiểu Tễ tính khí có còn khó chịu như lúc trước không.

Lăng Khắc Cốt từ trong túi móc ra một cái máy quay Digital ném cho Bách Hổ: "Đây! Duẫn Nhi bảo tôi đưa cho anh. Trở về với Nhạc Nhạc cùng nhau xem đi."

"Ha ha ha!" Bách Hổ sảng khoái cười to. Anh cùng Nhạc Nhạc chỉ sinh độc nhất có đứa nhỏ Duẫn Nhi này, năm đó thấy Nhạc Nhạc sanh con khổ sở như vậy, anh lập tức đi “triệt sản”. Anh cả đời này, có hai bảo bối Nhạc Nhạc và Duẫn Nhi như vậy đã quá đủ rồi, không cần phải sinh con trai.

Thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Bách Hổ, Lăng Khắc Cốt buông lỏng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Khi Lăng Khắc Cốt về đến nhà, đã hơn tám giờ tối. Anh vừa đi vào phòng khách, Hi Nguyên liền cười tười tiến tới đón anh: "Về rồi, em hôm nay bận quá, không tới phi trường đón anh được."

Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên hôn một cái, trong mắt nồng đậm tình yêu: "Đừng để mệt nhọc quá, quá bận rộn thì kiếm thêm mấy phụ tá đi."

"Hai ngày trước em tìm được một phụ tá, đứa bé kia rất có tiềm lực." Hi Nguyên hả hê cười nói. Bởi vì có Tưởng Tiếu Phàm, công việc của cô nhẹ nhõm rất nhiều.

"Vậy thì tốt." Lăng Khắc Cốt ôm lấy vai Hi Nguyên, ôm cô ngồi vào trên ghế sa lon.

Hi Nguyên giống như đứa bế, cuộn lại trong ngực của anh, mỉm cười nhìn gương mặt tuấn tú vẫn không có mấy dấu hiệu tuổi già của Lăng Khắc Cốt. Cũng đã gần năm rồi, anh trong mắt cô vẫn là người đàn ông anh tuấn nhất. Cô cảm thấy mình yêu anh vĩnh viễn cũng không đủ.

"Tiểu Phi còn chưa về sao?" Lăng Khắc Cốt liếc nhìn trên lầu an tĩnh, cau mày hỏi.

"Đứa nhỏ Tiểu Phi này, bị em chiều hư rồi, em mới nói nó có vài câu liền bỏ nhà đi, hai ngày không có về." Hi Nguyên gác cằm lên vai Lăng Khắc Cốt, sâu kín thở dài một cái.

"Đừng quá quan tâm, Tiểu Phi cứ để anh trông nom." Lăng Khắc Cốt có chút đau lòng xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của Hi Nguyên, nhẹ giọng an ủi cô.

"Tốt quá, anh đã về" Hi Nguyên đưa đôi tay ra, ôm thật chặt hông của Lăng Khắc Cốt, ngửa mặt nhìn Lăng Khắc Cốt, "Lăng, em rất nhớ anh. Anh đừng đi nước ngoài nữa có được không? Em muốn anh ở bên em."

Bởi vì sự nghiệp của Lăng Khắc Cốt trải rộng toàn cầu, anh trong một năm thì có tới / thời gian sẽ dùng để bay khắp thế giới, cô cũng còn phải quản lý công ty, tự nhiên cũng không có biện pháp nào cùng đi với anh. Những ngày phải tách ra, nhớ nhung trong cô sẽ càng mãnh liệt.

"Đợi sang năm Tiểu Tễ lấy được học vị bác sĩ, anh sẽ để cho nó tiếp quản. Đến lúc đó, anh sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới." Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên đến trên đùi, giống như một cặp vợ chồng trẻ ôm chặt ấy cô. Mặc dù đã là vợ chồng già, nhưng tình cảm giữa hai người còn nồng đậm hơn cả người trẻ tuổi.

"Thật sao?" Hi Nguyên hưng phấn ôm hông cường tráng của Lăng Khắc Cốt, vui mừng thiếu chút nữa thét chói tai.

Lăng Khắc Cốt nhéo cái mũi dọc dừa của Hi Nguyên, cưng chiều cười nhẹ: "Anh có gạt em bao giờ chưa?"

"Thật hy vọng Tiểu Tễ ngày mai sẽ tốt nghiệp." Hi Nguyên ngang ngược cười nói.

Lăng Khắc Cốt cúi đầu, mang theo nụ cười thỏa mãn hôn lên cánh môi xinh đẹp của Hi Nguyên xinh. . . .

Nửa đêm, Lăng Thượng Phi lặng lẽ mở cửa chính lâu đài Tinh Nguyệt, nhẹ nhàng đi vào. Cô đi tới phòng khách, đèn lớn phòng khách liền được người bật sáng choang, cô liền chẳng thể trốn vào đâu, lồ diện ngay trước tầm mắt của Lăng Khắc Cốt.

"Con còn biết trở về nhà sao?" Lăng Khắc Cốt khinh thường liếc nhìn Lăng Thượng Phi.

"Cha. . . . . . Ừ. . . . . . Ngài trở về lúc nào?" Lăng Thượng Phi đôi mắt đang say lờ đờ híp lại, chột dạ hỏi. Cô thế nào xui xẻo lại bị người cha nghiêm nghị này bắt được? Xem ra lại phải dừng lại ở đây mà nghe giáo huấn rồi.

"Con nhìn lại mình xem còn thấy có dáng vẻ của một cô gái sao? Một thân mùi rượu, vải vóc trên người so với đồ bơi còn ít hơn!" Mặc dù Lăng Thượng Phi không phải con gái ruột thịt của anh, nhưng cũng là anh cùng Hi Nguyên từ nhỏ nuôi lớn, anh thật không hi vọng thấy cô biến thành một đứa nhỏ hư hỏng.

"Cha, cha thật là lạc hậu." Lăng Thượng Phi kéo quai áo đã trượt khỏi bả vai lên, chỉnh sửa y phục một chút, sau đó cười nói: "Bây giờ các cô gái trẻ đều ăn mặc như vậy, cái này gọi là tân thời."

Lăng Khắc Cốt tức giận phất tay cho cô một cái tát: "Làm con gái của ta thì an phận một chút cho ta! Tất cả những thứ đồ hở hang này đều vứt hết đi cho ta! Ngày mai nếu còn để ta thấy con mặc lộ liễu như vậy nữa, thì con mau cút khỏi lâu đài Tinh Nguyệt cho ta!"

Lăng Thượng Phi đột nhiên bị đánh, đau đến mắt nổ đom đóm cũng không dám không vâng lời: "Cha, ngài đừng nóng giận, con sẽ đi thay ngay."

Thấy Lăng Thượng Phi ảo não muốn lên lâu, Lăng Khắc Cốt nghiêm nghị quát lên: "Đứng lại!"

"Cha, còn có chuyện gì?" Lăng Thượng Phi cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, dùng dư quang khóe mắt len lén lo lắng nhìn vẻ mặt Lăng Khắc Cốt.

"Không cho phép lại chọc giận mẹ nữa! Nếu không ta liền thông báo từ đứa con gái như con!" Giọng nói của Lăng Khắc Cốt tràn đầy âm lãnh, khiến Lăng Thượng Phi bị sợ đến dựng tóc gáy.

"Con biết rồi." Lăng Thượng Phi nói xong, như một làn khói bỏ chạy lên lầu, ở lại nhiều thêm một giây cùng Lăng Khắc Cốt cũng không dám.

Nhìn bóng lưng Lăng Thượng Phi, Lăng Khắc Cốt bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Anh cũng không muốn quá nghiêm nghị đối với Tiểu Phi, nhưng con bé càng ngày càng trở nên không hiểu chuyện, còn khiến bé con phiền lòng như vậy. Không biết con gái ruột thịt của bọn họ có phải cũng ngang ngược tùy hứng giống như Tiểu Phi vậy hay không. Anh cảm thấy con gái của anh nhất định sẽ đáng yêu giống như bé con vậy.

"Tiểu Phi, cha nhất định sẽ tìm được con." Lăng Khắc Cốt đầy tự tin thầm nói.

Cho dù phải đào ba thước đất, anh cũng muốn tìm ra con gái ruột của anh.

. . . . . .

Tối nay, Tiểu Phàm đột nhiên có cảm hứng, cô nằm ở bàn chúi đầu chỉ vẽ thiết kế hết toàn bộ giờ đồng hồ. Đợi cô vẽ xong thì đã là ba giờ đêm. Cô lên gân cốt một cái, đang muốn đi ngủ, liền nghe thấy tiếng xe hơi đi vào trong sân vườn.

Ông chú anh tuấn về rồi?

Tiểu Phàm len lén đi tới trên ban công, quan sát Thẩm Đan trong sân. Chỉ thấy anh tinh thần phấn chấn đi xuống xe, một chút mệt mỏi cũng không thấy, giống như làm việc đến ba giờ đêm đối với anh mà nói là chuyện rất bình thường, đơn giản.

Thẩm Đan đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ gian phòng Tiểu Phàm, dưới ánh đèn trong suốt, thân thể Tiểu Phàm rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt của anh. Anh không khỏi nhếch lên khóe môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tiểu Phàm bị sợ đến lập tức trốn ra phía sau rèm cửa sổ. Anh ta tự nhiên lại nhìn lên cửa sổ phòng cô làm cái gì?

Tiểu Phàm vỗ ngực một cái, liền quay về giường đi ngủ.

Tiểu Phàm bò lên giường đang muốn ngủ, liền nghe thấy tiếng động truyền tới từ cửa phòng ngủ.

Chẳng lẽ Thẩm Đan lại muốn gọi cô đi làm đồ ăn khuya?

Cô còn chưa có xuống giường, liền nhìn thấy hai tròng mắt đen của Thẩm Đan híp lại, bước chân mạnh mẽ xông tới. Anh vừa đi vào vừa cởi áo sơ mi, giống như nơi này là phòng của anh vậy.

"Tiên sinh Thẩm, chú làm gì vậy?" Thấy Thẩm Đan nằm chết dí trên giường của mình, Tiểu Phàm sợ hết hồn. Cô nắm chặt trước ngực, kinh ngạc hỏi.

"Không ngủ thì còn có thể làm được cái gì? Thật ồn ào!" Thẩm Đan mang theo hơi rượu vươn tay ra, một tay kéo Tiểu Phàm vào trong ngực, "Ngủ!"

"Sao chú lại chạy tới phòng của tôi ngủ?" Tiểu Phàm ở trong lòng anh giãy giụa. Người đàn ông này, mới vừa rồi lúc xuống xe rõ ràng nhìn còn thấy rất tỉnh táo, thế nào vừa lên lầu lại say thành ra như vậy rồi?

"Câm miệng! Đừng lảm nhảm...! Trong phòng của tôi lúc nào thì nuôi con quạ đen?" Thẩm Đan nhíu nhíu cặp lông mày tuấn tú, bộ dạng say rượu lơ mơ. Tròng mắt đen của anh híp lại buồn cười thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Phàm, càng ngày càng cảm thấy thú vị.

"Đây là phòng của tôi! Tiên sinh Thẩm, chú đi nhầm. . . . . . Ưmh. . . . . . phòng . . . . . mất . . . . . rồi. . . . . ." lời nói của Tiểu Phàm bị nụ hôn bá đạo của Thẩm Đan chận lại.

Anh chẳng những chiếm giường của cô, còn chiếm môi cô.

Ông chú ghê tởm!

Tiểu Phàm dùng chân gia sức đá Thẩm Đan, lại phát hiện mình căn bản không làm gì được. Hai chân của anh giống như hai cây kìm sắt, đacứ ý khóa chặt thân thể cô, không có cách nào nhúc nhích. Ở trong ngực Thẩm Đan, cô cũng chỉ là một con gà nhỏ, bị con ưng già tận tình trêu đùa.

Tiểu Phàm tức giận trợn to hai mắt, nhưng ánh mắt của cô không mang theo một chút lực uy hiếp, nên tiện nghi vốn đang bị chiếm cũng không giảm đi chút nào. Nụ hôn của Thẩm Đan càng trở nên nóng bỏng, đảo loạn trái tim vốn chưa từng một lần bị đàn ông cạy mở của cô.

"Đáng ghét!" Tiểu Phàm nắm lồng ngực cường tráng của Thẩm Đan, muốn ngăn cản anh tiếp tục.

"Thật là thoải mái." Thẩm Đan đột nhiên từ trong miệng phát ra một tiếng lầu bầu say mê, Tiểu Phàm giận đến thật muốn cầm một con dao giết chết anh ta.

Khi tay Thẩm Đan hướng về phía hông của cô thì cô liền cho rằng anh lại muốn làm chuyện kia, bắp thịt toàn thân bởi vì hốt hoảng mà căng thẳng. Chỉ là ngoài dự liệu của cô, Thẩm Đan chỉ lấy tay ôm sát hông của cô, ấn cô vào trước ngực, cũng không có động tác nào tiến thêm Môi của anh chạm vào cánh mũi phấn hồng của cô, hô hấp nóng bỏng càng phả mạnh lên gương mặt của cô, hình như anh đang từ từ ngủ thiếp đi.

Tiểu Phàm nghĩ đẩy bàn tay to của anh ra, lại phát hiện hơi sức anh quá lớn, cho dù ngủ thiếp đi, cô cũng không cách nào đẩy anh ra được. Cô chỉ có thể chấp nhận nằm im ở trong ngực anh. Ngực của cô không ngừng bùm bùm nhảy loạn. Đây là lần thứ hai cùng anh ngủ ở trên một cái giường, lần này cô rất tỉnh táo, cho nên mặt đỏ giống như quả táo. Thẩm Đan với mùi xạ hương đầy nam tính tràn ngập cánh mũi cô, khiến cho cô say mê.

Xuyên thấu qua ánh đèn yếu ớt, Tiểu Phàm nhìn vào gương mặt anh tuấn của Thẩm Đan. Anh ta cũng đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, vẫn còn đẹp trai bức người, trên người có một loại sức quyến rũ cao nhã thành thục. Ánh mắt Tiểu Phàm rơi vào cánh môi hình trái tim khêu gợi của anh, liền lại nhớ tới nụ hôn của anh.

Cái ông chú đáng ghét này, rốt cuộc coi cô là cái gì?

Cô chỉ là cô hầu gái của anh ta, cũng không bao gồm làm ấm giường!

Mặc dù bọn họ cũng đã sớm xảy ra qua quan hệ.

Tiểu Phàm cảm thấy kỳ cục, dùng tay chống đỡ lồng ngực để trần của Thẩm Đan, bên dưới cần cổ là lồng ngực màu đồng cổ với những cơ thịt săn chắc, sờ rất mê người.

Tiểu Phàm cảm giác mình có chút giống sắc nữ, vậy mà lại nghĩ muốn sờ xoạng lồng ngực của Thẩm Đan.

Cô nhắm thật chặt mắt lại, ra lệnh cho mình ngủ. Nếu đuổi Thẩm Đan không đi, không thể làm gì khác hơn là đành phải chờ tới ngày mai anh ta tỉnh lại rồi mới nói tiếp đi.

Không biết đã trải qua bao lâu, cô mới từ từ thiếp đi trong ngực Thẩm Đan.

Thẩm Đan nhếch khóe môi, tròng mắt đen tinh nhuệ bỗng chốc mở ra. Anh cúi đầu nhìn dung nhan tinh xảo đang say ngủ của Tiểu Phàm, trong mắt có loại trầm mê: "Vật nhỏ, có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai hay không?"

Đối với giãy giụa của Tiểu Phàm anh đều thấy hết. Anh không tin cô đối với mình không có cảm giác.

Nhẹ nhàng hôn một cái lên cánh môi ngọt ngào của Tiểu Phàm, anh bá đạo vê chặt thân thể của cô vào với mình, dùng tứ chi khóa cô lại, sau đó mới thả lỏng tâm tình tiến vào giấc ngủ.

"Tưởng Tiếu Phàm, làm sao em lại lần mò lên giường của tôi vậy hả?"

Tiểu Phàm bị tiếng rống to kinh ngạc của Thẩm Đan đánh thức, cô mở đôi mắt đẹp còn đang mê mang ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Đan: "Tôi? Chạy lên giường của chú?"

Tiểu Phàm cảm thấy rất buồn cười, cô chỉ mọi thứ trong phòng, nói với Thẩm Đan: "Xin nhìn cho rõ ràng đây là phòng của ai rồi hãy nói!"

Thẩm Đan nhăn mày, nhìn lướt qua gian phòng, sau đó xoa trán của mình, không hiểu, nói: "Làm sao em lại kéo tối tới phòng của em vậy?"

Tiểu Phàm bị anh tức chết, cô chỉ vào lỗ mũi Thẩm Đan, ảo não quát: "Quỷ mới có thể đem chú tới phòng của tôi! Rõ ràng là chú xông vào phòng tôi, cứng rắn ôm người ta ngủ, hơn nữa còn cưỡng . . . . . cưỡng. . . . . ."

"Cưỡng cái gì?" Thẩm Đan cúi thấp người xuống, câu hỏi chứa đựng ý cười.

"Biết rõ còn hỏi." Tiểu Phàm đỏ mặt nói không ra lời.

"Có phải như thế này hay không?" Thẩm Đan đột nhiên bắt lấy cánh môi của Tiểu Phàm, bá đạo, nóng bỏng hôn vào trên môi của cô.

"Buông ra. . . . . . Ưmh. . . . . . Tôi. . . . . ." Tiểu Phàm bị anh đột nhiên hôn làm cho tay chân luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Anh ta sao có thể lại cường hôn cô?

"Thật ngọt!" Thẩm Đan đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi Tiểu Phàm, "Tưởng Tiếu Phàm, em phải chịu trách nhiệm đối với tôi đấy!"

"Cái gì?" Tiểu Phàm bị lời nói của Thẩm Đan làm cho chấn động, cô đẩy Thẩm Đan ra, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Rõ ràng là anh sàm sỡ cô, lại muốn cô phải chịu trách nhiệm.

"Em khiến cho tôi phân tâm, chỉ muốn hôn em. Em không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm đây?" Thẩm Đan ôm Tiểu Phàm lại, dùng giọng nói khàn khàn hỏi ngược lại.

"Cũng đâu phải tôi muốn để cho chú hôn tôi chứ!" Tiểu Phàm huơ nắm đấm, nện một quả lên gương mặt tuấn tú của Thẩm Đan. Đối với một kẻ ác như anh ta thì phải lấy ác trị ác. Cô đẩy Thẩm Đan đang bụm mặt ra, ngang ngược nói: "Còn dám tùy tiện hôn tôi, tôi liền đánh chú đến không nhìn ra dung mạo nữa mới thôi!"

Thẩm Đan giang hai tay, cười nói: "Em đã đánh rồi, tiếp theo nên là tôi hôn em."

Nói xong, Thẩm Đan không cần quan tâm đến mặt bị thương, anh trực tiếp đụng ngã Tiểu Phàm, lại nhào vào gặm, cắn.

"A! Khốn kiếp! Chú thối! Không cần cắn nữa!" Tiểu Phàm bị anh cắn đến khiến cả người ngứa ngáy khó nhịn, tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ đầu hàng. Ai bảo kỹ thuật của anh tốt như vậy.

Thẩm Đan giảm nhẹ sức lực, lại vẫn không chịu buông tay. Anh mút lấy môi dưới Tiểu Phàm, đồng thời sử dụng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve, giữa lúc cô lẩm bẩm phản đối thì anh liền cạy mở hàm răng ngọc của cô ra, cái lưỡi mạnh mẽ đâm vào trong miệng của cô, tận tình chơi đùa cùng với cái lưỡi ngọt ngào của cô.

"Ưmh. . . . . . Không cần. . . . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phàm giãy dụa, muốn cự tuyệt.

Thế nào cùng Thẩm Đan ở chung một chỗ, cô trở nên có chút không còn giống mình nữa? Cô vậy mà lại khát vọng nụ hôn của anh xâm nhập thêm một chút.

"Em phải!" Thẩm Đan hôn cuồng dã mãnh liệt, cho đến khi Tiểu Phàm thiếu chút nữa hít thở không thông, anh mới buông cô ra, bồng cô vào trong ngực, dùng giọng nói trầm thấp khêu gợi, nói: "Làm người phụ nữ của tôi."

"Không làm!" Tiểu Phàm liều mạng khống chế nhịp tim của mình, nói gì cũng không chịu thỏa hiệp.

"Không phải em thích tôi hôn em sao?" Thẩm Đan cắn cánh môi Tiểu Phàm, đôi tròng mắt đen nóng bỏng nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô.

"Không thích." Tiểu Phàm cố chấp trả lời. Cho dù thích cô cũng sẽ không thừa nhận! Ai bảo cái người này lại bá đạo, cường thế như vậy? !

"Tiểu tử dối trá” Thẩm Đan nặng nề cắn một cái, không cam lòng nói.

"Chú là chó à! Lại thích cắn người như vậy!" Tiểu Phàm đau đến cau mày. Môi của cô khẳng định bị anh cắn nát rồi.

"Tôi chỉ thích cắn em." Thẩm Đan ngậm vành tai Tiểu Phàm, vừa mút cắn, vừa mê hoặc cười nhẹ. Khi hàm răng anh ấn lên cổ Tiểu Phàm thì thân thể Tiểu Phàm nhẹ nhàng run rẩy.

"Không. . . . . . Muốn. . . . . . Sẽ bị người. . . . . . Thấy. . . . . ." Khi anh lại in hằn thêm một dấu hôn nữa lên cổ cô. Mặt của Tiểu Phàm hiện lên một vầng mây đỏ, mắc cỡ đến không dám mở mắt.

"Vậy tôi sẽ hôn ở chỗ người ta không thấy được." môi Thẩm Đan làm bộ muốn dời xuống.

Tiểu Phàm ngượng ngùng đẩy Thẩm Đan ra, đỏ mặt trách cứ: "Sắc lang!"

Thẩm Đan cười ha ha, anh hài lòng nhìn vết hôn trên cổ Tiểu Phàm, hả hê nói: "Đây là dấu ấn của tôi! Vật nhỏ, không cho phép để người khác đụng vào em!"

"Tôi không phải là chú!" Tiểu Phàm nhảy xuống đất, nắm lấy trang phục của mình chạy vào phòng vệ sinh.

"Vật nhỏ mê người." Thẩm Đan liếm liếm hương vị ngọt ngào lưu lại trên môi, trầm mê mà cười nói.

Anh càng ngày càng thích cô gái nhỏ Tưởng Tiếu Phàm này, thậm chí vượt qua tình cảm năm đó đối với bé con . Nhiều năm như vậy, anh từng có không ít phụ nữ, nhưng vẫn không có người phụ nữa nào chỉ cần một nụ hôn đã khiến anh động lòng. Xem ra không phải anh không có số hào hoa, mà là vận hào hoa của anh chưa tới thôi. Tưởng Tiếu Phàm chính là đóa hoa đào chỉ nở vì anh.

Thẩm Đan đặt đôi chân dài xuống đất, nhặt lên áo sơ mi đêm qua bị anh ném trên đất, anh nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng của Tiểu Phàm

Tiểu Phàm mặc quần áo tử tế xong mở cửa phòng vệ sinh ra, lặng lẽ ra bên ngoài chải lại tóc, thấy Thẩm Đan đã rời đi, cô mới thả lỏng, lớn mật bước ra ngoài.

Cô ngước nhìn kim đồng hồ treo trên tường xong thì thiếu chút nữa thét chói tai. Đều do Thẩm Đan, hôm nay là lần đầu tiên cô rời giường sau giờ. Kiểu này thì sẽ trễ giờ đi làm rồi. Cô nắm túi xách tay lên chạy xuống lầu.

"Tưởng Tiếu Phàm, đồ ăn sáng của tôi đâu?" Thẩm Đan một phát bắt được Tiểu Phàm đang muốn chạy trối chết, chậm rãi hỏi.

"Hả, đồ ăn sáng! Tự mình đi mua đi !" Tiểu Phàm hất tay Thẩm Đan ra, vội vàng chạy đi.

Thẩm Đan mở sải chân dài ra, chỉ vài bước đã đuổi kịp Tiểu Phàm, anh bá đạo lôi cô ngồi vào trong xe của mình: "Em đi mua cho tôi!"

"Thẩm Tổng, tôi bị muộn giờ rồi! Đây đều là do chú làm hại!" Tiểu Phàm chỉ chỉ đồng hồ vàng Rolex trên cổ tay anh, bất mãn kháng nghị.

"Ai bảo em mê người như vậy?" Thẩm Đan hung hồn trả lời. Anh ôm sát Tiểu Phàm, nói gì cũng không để cho cô xuống xe. Tài xế nhìn thấy anh ra hiệu, liền khởi động xe, lái đi.

"Chú...chú, chú… quả thật không thể nói lý!" Tiểu Phàm bị hành động của Thẩm Đan làm cho giận tới không thốt nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.

Người cường hôn cô là anh, lại vẫn nói anh không sai, mà là lỗi của cô.

"Tôi muốn ăn điểm tâm, em không làm cho tôi ăn, thì phải theo tôi!" Thẩm Đan bá đạo cười nói.

"Hừ!" Tiểu Phàm giận đến không để ý đến anh nữa, xoay đầu qua bên kia.

Thẩm Đan cũng không có ép buộc cô nhìn qua mình, anh chỉ là dùng một đôi tròng mắt đen tinh xảo nóng bỏng canh chừng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cùng với vết hôn rõ ràng trên cổ cô

Anh muốn ở trên cơ thể cô in hằn lại dấu ấn ký của mình, để cho những tên đàn ông khác không thể mơ ước đụng vào.

Tiểu Phàm bị Thẩm Đan ép buộc đi vào một nhà hàng lớn ăn một bữa sáng phong phú. Sau khi ăn xong bữa sáng, cô mới biết bữa sáng mình làm đơn giản tới cỡ nào, mùi vị khó ăn đến cỡ nào. Cô thật không rõ Thẩm Đan có tiền, tại sao không tới nhà hàng ăn điểm tâm, còn ngày ngày chịu đựng bị đầu độc bởi tài nấu nướng của cô?

"Ăn no chưa?" Tiểu Phàm đá Thẩm Đan một cước. Anh ta ăn nhàn nhã đến như vậy, chẳng thèm quan tâm chút nào tới tâm tình lo lắng sốt ruột của cô. Cô cũng đã sắp bị muộn rồi!

"Chưa. Chỉ cần có em ở đây trước mắt tôi, tôi vĩnh viễn đói." Thẩm Đan có thâm ý khác cười cười. Lời của anh khiến Tiểu Phàm giận đến đỏ mặt, cô căm tức gầm nhẹ: "Sắc lang! Mau ăn!"

Thẩm Đan để dao dĩa xuống, quyết định không trêu chọc Tiểu Phàm nữa. Anh lưu loát đứng dậy, kéo tay của cô đi ra ngoài: "Tôi đưa em đi làm."

"Không!" Tiểu Phàm cũng không muốn để cho anh đưa đi. Cô không muốn để cho người ta thấy cô đi chung với cái người đại phú ông này.

"Em phải!" Thẩm Đan đầy uy hiếp nói. Âm điệu mặc dù không cao, lại làm cho Tiểu Phàm không có cách nào phản kháng, cô chỉ có thể lựa chọn nghe lời, để cho anh dùng chiếc Lamborghini của mình đưa cô tới chỗ làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio