Khi môi Zu Cuella rơi vào trên ngón tay ngọc mảnh khảnh của Hi Nguyên thì cô đột nhiên cảm thấy phía sau lựng lạnh đến rùng mình. Cô cũng không biết ở lâu đài Tinh Nguyệt, có một người đàn ông khuôn mặt sắp biến thành con lừa rồi.
Lăng Khắc Cốt ngồi ở trong thư phòng, nhìn lên màn hình laptop trước mặt nụ cười không chút đề phòng của Hi Nguyên, sự âm trầm của anh phát ra càng mãnh liệt. Khi Zu Cuella ở trên môi Hi Nguyên hôn trộm được một cái thì anh giận đến thiếu chút nữa đập bể màn hình.
"Bắt con bé về cho tôi!" Anh ra lệnh cho Lý Vĩ đang đứng bên cạnh.
Lý Vĩ bị hơi thở tàn bạo tản mát ra từ quanh thân anh dọa sợ, lập tức vội vàng đi thi hành mệnh lệnh.
"Chậm đã!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên đứng lên, khép laptop lại, tròng mắt đen sắc bén híp lại, âm lãnh nói, "Tôi tự mình đi!"
Mặc kệ cái tên Zu Cuella đó thân phận là gì, dám đụng bé con của anh chính là tìm chết.
Coi như vì bé con cùng cả đất nước Đan Mạch trở mặt, anh cũng không ngần ngại.
Bé con là của anh!
Cho dù là con rối, cô cũng chỉ có thể là của một mình anh!
Lý Vĩ nơm nớp lo sợ theo sát sau lưng Lăng Khắc Cốt, vừa dùng di động ra lệnh cho các huynh đệ đang theo dõi Hi Nguyên: "Theo sát tiểu thư! Không để cho Zu Điện hạ đem tiểu thư đi! Tôi sẽ theo lão đại tới đó ngay!"
Lăng Khắc Cốt ngồi lên một chiếc siêu xe G màu đen dừng ở phía ngoài, một đám hộ vệ ngồi vào trong mấy chiếc ôtô phía sau, một đội xe sang trọng từ lâu đài Tinh Nguyệt phóng vụt ra, người không biết còn tưởng rằng bọn họ có hành động gì quan trọng.
Chợ đêm náo nhiệt giống như không phải là thành phố đang đêm, đã sắp giờ, nhưng sóng người vẫn như cũ bắt đầu khởi động.
"Tôi gõ chết cô! Xem cô còn dám giành ba cùng tôi không! Tôi đục chết cô! Đục chết cô!" trong tay Hi Nguyên cầm một cái chùy, đứng ở trước một trò chơi, dùng sức đập lên tiểu nhân trước mặt. Cô đem những thứ đầu tiểu nhân nhô ra kia làm thành Thang Mang Lâm, đậm thật lực những con rối kia cho hả giận.
Nhìn cô đập đến hăng say, Zu Cuella mỉm cười đứng ở sau lưng cô, móc ra một cái khăn tay LV có mùi nước hoa nhàn nhạt, săn sóc lau mồ hôi cho cô: "Con mèo nhỏ, em đã đập nửa giờ rồi, còn không mệt sao?"
"Không mệt!" Hi Nguyên cắn răng nghiến lợi nói. Trước mắt của cô không ngừng nhảy múa hình ảnh Lăng Khắc Cốt ôm hôn Thang Mang Lâm, cho nên càng thêm dùng sức đập.
Nhìn thấy bàn tay cô cũng đã đỏ lên, Zu Cuella từ phía sau áp lên lưng của cô, dùng tay phải cầm tay của cô, hài hước cười nói: "Tôi giúp em đập, em chỉ cần để ý bắt bọn nó làm thành Thang Mang Lâm."
Tư thế của hai người từ mặt bên nhìn lại vô cùng mập mờ, Zu Cuella vây quanh Hi Nguyên, gò má của anh dính vào trên má phấn của Hi Nguyên, bàn tay to của anh một cái ôm hông của cô, một tay nắm tay của cô. Hai người hưng phấn cùng nhau đập lên những con rối tiểu nhân trước mặt.
"Tiên sinh, anh có phải muốn đập hư luôn máy chơi game của tôi hay không!" Vị tiểu thương đau lòng nhìn con rối bị đập bẹp dúm, nhắc nhở hai tình lữ đang chơi như điên.
Zu Cuella từ trong túi móc ra một xấp tiền mặt, chừng hơn mấy vạn, mí mắt cũng không nháy một cái liền ném cho người bán hàng rong.
Người bán hàng rong nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, không còn ngăn cản hành động điên cuồng của bọn họ nữa.
Số tiền này đủ cho anh ta mua xong mấy trăm dàn máy chơi game, người nước ngoài trước mặt này con mẹ nó thật rất có tiền.
Khi một con rối cuối cùng bị anh ta đập cho tê liệt, cũng không dám hé đầu ra nữa thì Hi Nguyên ảo não chu cái miệng nhỏ nhắn: "Tất cả đều bị anh đập bể!"
"Còn chưa có chơi đủ? Nếu không tôi cho máy bay chuyển một máy tới đây để cho em chơi đủ." Zu Cuella dịu dàng dụ dỗ Hi Nguyên, vân đạm phong khinh nói.
"Máy bay? Có phải anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu hay không?" Hi Nguyên vỗ Zu Cuella một cái.
"Chỉ cần có thể khiến em cười một tiếng, nhiều tiền hơn nữa cũng đáng." Zu Cuella nhẹ nhàng nâng cằm Hi Nguyên, mắt màu xanh dương mang theo nồng nặc thâm tình, thiêu đốt người.
Khi đầu anh ta rủ xuống thì tâm Hi Nguyên hoảng loạn nhảy dựng lên, cô bị mùi nước hoa đặc trưng của anh ta bao vây, đầy lo lắng. Nhưng cô còn chưa kịp đẩy Zu Cuella ra, thân thể liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ có lực kéo vào trong ngực.
"Cùng tôi về nhà!" gương mặt đẹp của Lăng Khắc Cốt lạnh lẽo, lãnh ngạo liếc nhìn Zu Cuella, đầy đe dọa mà ra lệnh cho Hi Nguyên.
"Ba?" Hi Nguyên không hiểu ra sao nhìn Lăng Khắc Cốt, không hiểu anh làm sao sẽ tới đây. Vừa nghĩ tới hình ảnh anh hôn Thang Mang Lâm, cô liền giãy ra: "Con không về! Ba không phải tới tìm người tình của ba sao, trông nom con làm cái gì? Con muốn cùng Zu Cuella ở chung một chỗ!"
"Con dám phản kháng ta?!" Lăng Khắc Cốt giận đến cắn răng, đang muốn đem Hi Nguyên đoạt lại, một đám người ngoại quốc mặc áo đen liền nhanh chóng bao vây Lăng Khắc Cốt, đầy phòng bị nhìn Lăng Khắc Cốt chằm chằm.
Thời gian chớp mắt, ở sau lưng Lăng Khắc Cốt cũng xuất hiện một đám hộ vệ, tất cả đều là võ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh. Hi Nguyên nhìn một cái cũng biết là hộ vệ của Lăng Khắc Cốt.
Hai đám người giằng co, ai cũng không chịu nhận thua.
Hi Nguyên giống như con rối bị hai người đàn ông này lôi tay, một phải một trái nắm kéo.
Cô đau đến giãy dụa thân thể: "Hai người các người mau buông tôi ra!"
Zu Cuella chẳng những không thả, ngược lại chặt hơn kéo Hi Nguyên hướng trong lồng ngực mình: "Lăng tiên sinh mời về, sau khi tôi hẹn hò với con gái của ngài xong sẽ đưa cô ấy về."
Hai chữ hẹn hò được anh ta nhấn mạnh, hình như là thành tâm nói cho Lăng Khắc Cốt nghe: anh ta và Hi Nguyên là tình lữ, bây giờ đang hẹn hò, Lăng Khắc Cốt làm cha không nên ngăn cản con gái hẹn hò.
"Bây giờ đã hai giờ đêm, là một người cha yêu chiều con gái mình, tôi sao có thể cho phép con bé về nhà sau giờ đây? Zu Điện hạ, ngài nói xem có đúng không?" Lăng Khắc Cốt kẻ tám lạng người nửa cân đáp lại, trong giọng nói có phần buông lỏng lại không giấu được uy hiếp.
"Thật không hổ là tổng giám đốc Lăng." Zu Cuella giống như đang khích lệ Lăng Khắc Cốt, nhưng anh mắt màu xanh dương lại lộ ra khí lạnh âm trầm, giống như satan, khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt đột nhiên nâng tay, một quyền đánh về phía Zu Cuella, đối phương bởi vì tránh né công kích của anh mà không thể không buông Hi Nguyên ra, Lăng Khắc Cốt thừa dịp đem Hi Nguyên vác lên trên vai, sau đó cười lạnh nói với Zu Cuella: "Thay tôi chào hỏi Vương Hậu Khải Sắt Lâm!"
"Không cần lôi bà nội tôi ra nói chuyện! Lăng Khắc Cốt, bé con tôi muốn chắc rồi!" Zu Cuella một ít cũng không lùi bước ngưng mắt nhìn Lăng Khắc Cốt.
" Zu Điện hạ tôn kính, con gái của tôi sợ rằng không có phúc khí làm vương phi của ngài. Hẹn gặp lại!" Lăng Khắc Cốt nói xong, vác Hi Nguyên xoay người rời đi.
Một đám thủ hạ muốn tiến lên vây đánh, bị anh ta ngăn lại.
Anh ta bây giờ còn chưa có tư cách lưu Hi Nguyên lại, dù sao cô vẫn còn là con gái của Lăng Khắc Cốt.
Hi Nguyên đang bị Lăng Khắc Cốt vác trên vai nghe những chữ Điện hạ, vương phi này thì không khỏi kinh ngạc, mặc dù vẫn cảm thấy trên người Zu Cuella có loại phong cách quý tộc cao nhã, nhưng vẫn không ngờ anh ta thật là một hoàng tử.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Zu Cuella, tò mò nhìn đôi mắt màu xanh dương của anh ta.
Zu Cuella đáp lại cô bằng một nụ hôn gió: "Con mèo nhỏ, ngày mai tôi đón em đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn chân chính!"
Hi Nguyên hưng phấn gật đầu, Lăng Khắc Cốt lại lạnh lùng trả lời: "Con gái của tôi không rảnh!"
Nói xong, đem Hi Nguyên ném vào trong siêu xe G, lo lắng ngồi vào bên cạnh cô: "Lái xe!"
Rõ ràng cảm nhận được tức giận không đè nén được này của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên bị sợ đến lui về phía sau, dán chặt lên cửa kính xe, len lén liếc nhìn gương mặt lãnh khốc so với băng tuyết ngàn năm còn phải lạnh lẽo hơn.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Khắc Cốt vẫn giống như tòa băng sơn đột nhiên nghiêng đầu lại, dùng một đôi tròng mắt đen hẹp dài hung hăng bắn về phía Hi Nguyên: "Tới đây!"
Hi Nguyên dùng chút sức lực còn lại lắc đầu, nói gì cũng không tới gần ngọn núi lửa đang trực phun trào kia, sợ bị lửa giận nóng rực kia thiêu trụi.
Lăng Khắc Cốt một tay túm lấy cô lôi vào trong ngực, sau khi xe dừng lại, một cước đá văng cửa xe ra, ôm Hi Nguyên xuống xe.
"Con . . . . . Tự con đi. . . . . ." Hi Nguyên bị vẻ âm hàn trên gương mặt Lăng Khắc Cốt dọa sợ, bị sự tức giận không dễ bộc lộ ra ngoài của anh chấn kinh, hốt hoảng giùng giằng.
"Con còn dám động nữa, ta liền ngay tại chỗ này ăn con!" tròng mắt đen vằn máu của Lăng Khắc Cốt nheo lại, âm lãnh ngoan độc uy hiếp.
Hi Nguyên bị sợ đến lại không dám động. Vào lúc này có thể có mười mấy đôi mắt đang nhìn bọn họ, nếu là anh thật bất chấp tất cả, vậy cô còn có mặt mũi gặp người sao?
Cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoảng hốt lén liếc nhìn Lăng Khắc Cốt.
Rõ ràng là anh phản bội cô, tại sao ngược lại trong lòng cô lại cảm thấy có lỗi? Cô lại cũng chưa làm chuyện gì thật có lỗi với anh.
Đang trầm tư cô cũng không có phát giác bọn họ đã lên lâu, khi thân thể cô bị ném vào trong giường lớn KING¬SIZE của Lăng Khắc Cốt, cô kinh ngạc thét chói tai.
Một đôi môi mỏng đầy khí phách cùng âm lãnh của phái nam lập tức che lại cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, một thân thể cường tráng áp chặt thân thể mềm mại của cô xuống nệm. . . . . .