Sợ hãi quá mức khiến Hà Nghiên không thể thốt nên lời, cô nghiến răng ken két, hai tay áp mạnh xuống mặt bàn, âm thanh tạo ra đủ làm kinh động đến người khác, càng khiến cô muốn đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài. Nhưng tất cả đều phí công vô ích, thân thể xụi lơ trên ghế, sức lực trong tay không thể quét đổ bát đĩa trên bàn.
Mắt mũi tối sầm, trước khi gần hôn mê bất tỉnh, cô thấy hắn ngồi đó lẳng lặng nhìn mình, khóe miệng mang theo tia cười lạnh, ánh mắt hờ hững không chút gợn sóng.
Không biết qua bao lâu, từ trong bóng tối Hà Nghiên giật mình tỉnh lại, đập vào mắt cô là một chiếc đèn chùm to tướng, sợi dây thủy tinh lóng lánh, phản chiếu ánh sáng chói lóa.
“Tỉnh rồi à?” Hắn hỏi.
Cô vùng vẫy đứng dậy, hướng về phía âm thanh theo bản năng. Căn phòng rất lớn, Phó Thận Hành ngồi trên chiếc sô pha đằng xa nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, mang theo ý cười vui vẻ: “Cô giáo Hà, tố chất cơ thể cô rất tốt, tỉnh sớm so với dự đoán của tôi nửa tiếng.”
Hà Nghiên không chỉ có yếu tố thể chất tốt, cô còn có tố chất tâm lý phi thường, nếu không đã không thể trốn thoát trong sự kiện bốn năm trước. Sợ hãi khiến tâm trí cô hoảng loạn nhưng lý trí lại thúc giục cô phải nhanh chóng tỉnh táo. Hà Nghiên nhắm chặt mắt, lúc mở ra, cô đã có thể tiếp nhận tình hình, run rẩy hỏi: “Anh là người hay là ma?”
Phó Thận Hành bật cười, giọng mỉa mai: “Cô giáo Hà thông minh, dũng cảm, quả quyết sao lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy?”
Câu hỏi này đúng là rất ngu xuẩn, bộc lộ đầy đủ sự hoang mang của cô. Thế giới này không có ma, Thẩm Tri Tiết cũng không thể sống lại, khả năng duy nhất là hắn chưa từng chết. Hắn không chết, hắn đến tìm cô báo thù rồi!
Cơn ác mộng đã biến thành sự thật, cô vô cùng sợ tên ác ma ngay trước mặt mình.
Tình cảnh thoáng cái như quay trở lại bốn năm trước. Hắn ngồi kia nhìn cô lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén như dao: “Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại hậu họa.”
Không! Điều này còn kinh khủng hơn so với bốn năm trước, hắn như ác quỷ chui ra từ địa ngục, đến vì trả thù. Nước mắt chảy dài, cơ thể run rẩy nhưng cô không phải là người phụ nữ chỉ biết thút thít cầu xin. Mặc dù giọng nói vẫn còn run lập cập nhưng nội tâm đã dần trở nên kiên nghị: “Anh muốn gì? Giết tôi à?”
“Giết cô?” Hắn cười khẽ, chậm rãi lắc đầu: “Nếu muốn giết cô, tôi không cần làm mấy trò phiền phức này.”
Nếu không phải muốn giết cô, vậy là muốn tra tấn cô, nỉ non cầu khẩn tuyệt đối không áp dụng được, ngược lại càng khiến sự việc trầm trọng hơn. Cô kìm nén nỗi sợ, trong đầu tính toán nhanh, thử tìm đường sống bằng cách khác: “Thẩm Tri Tiết, chúng ta cần bình tĩnh nói lý lẽ một chút, thế này là thế nào?”
Hắn hơi nheo mắt dò xét cô, biểu hiện kia hoàn toàn khác bốn năm trước. Lần nào người phụ nữ này cũng khiến người ta bất ngờ. “Nói gì?” Hắn hứng thú, hỏi: “Nói rằng tôi nên thả cô, còn cô tuyệt đối sẽ không đi báo cảnh sát, hai người chúng ta nên quên chuyện đã qua, bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa?”
Chính xác là cô định nói như vậy. Hà Nghiên mấp máy môi: “Không phải, tôi rất hiếu kỳ, không biết anh trốn khỏi trại giam như thế nào?”
Hắn thoáng kinh ngạc, nhướng mày: “Cô giáo Hà, cô liên tục khiến tôi bất ngờ đấy. Điều đó càng chứng tỏ, trò chơi tiếp theo của chúng ta ắt hẳn sẽ thú vị lắm đây.”
Hà Nghiên đoán không ra tâm tư của hắn, chỉ có thể cẩn thận đối phó: “Trò chơi gì?”
Hắn ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài vắt lên nhau, tư thế thoải mái lười nhác: “Biến một thục nữ gia thế trong sạch, thuần hóa thành một gái giang hồ phóng đãng đê tiện.”
Cô không kìm nổi cơn ớn lạnh.
Phản ứng đó khiến hắn hài lòng, hắn từ từ nhếch môi: “Cô giáo Hà, cô xuất thân trong sạch, từng tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp và có được một sự nghiệp đáng kính. Người xinh đẹp nguyên tắc như cô mà bị vấy bẩn, vấy bẩn đến tận cùng. Cô xem có phải rất thú vị không?”
Đây đúng là một sự xấu xa ác độc, trả thù dơ bẩn nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, mấy gã đàn ông nối đuôi nhau bước vào. Hà Nghiên cảm nhận thấy nguy hiểm, lăn người trên chiếc giường rộng, cho đến khi lưng chạm phải vách tường lạnh lẽo.
Phó Thận Hành đứng dậy đi tới, đứng cách cô không xa, ném ra một con dao: “Cầm lấy, hãy để tôi xem cô giết người thế nào đi.”
Đó là một con dao gọt trái cây, ngắn nhỏ mà sắc bén, giống con dao cô đã dùng bốn năm trước.
Một gã nhỏ thó tiến lên trước, túm lấy cô kéo ra khỏi giường. Cô ra sức dãy giụa, tay bắt được con dao dưới nền đất, nhưng con dao chưa kịp ghim lên người gã thì cổ tay cô đã bị nắm chặt. Những ngón tay như kìm sắt siết chặt cổ tay cô, không tốn chút sức nào gỡ ra, con dao liền rơi leng keng xuống nền đất.
Cú đánh đầu tiên trút xuống, đầu cô bị đánh nghiêng sang bên, tai ù đi, mọi vật đều trở nên chòng chành, lúc to lúc nhỏ. Trong ánh mắt mờ ảo, cô nhìn thấy một gã đàn ông đang cầm camera, lẳng lặng đứng bên nhìn. Còn Phó Thận Hành thì ngồi trên sô pha chăm chú quan sát cô.
Cô không giãy dụa nữa, từ từ nhắm mắt.
Phó Thận Hành lười biếng ngồi dựa trên ghế, giọng điệu trước sau như một: “Khả năng chỉ đến thế thôi à? Chán thật. Hay là chúng ta đổi trò khác đi.”
Gã còm bò xuống giường nhưng ba bốn gã đàn ông khác lại vây xung quanh cô, ấn chặt tay chân cô, cưỡng ép chích thuốc vào người cô. Cơ thể cô như rơi xuống địa ngục, miệng phát ra những tiếng nức nở tuyệt vọng. Cô tiếp tục giãy dụa điên cuồng: “Mày giết tao đi, Thẩm Tri Tiết, mày giết tao luôn đi!”
Hắn tỏ vẻ thờ ơ, lắc đầu khe khẽ: “Không, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giết cô đâu.”
Thuốc nhanh chóng có tác dụng, sự tỉnh táo dần tiêu tan, cơ thể bị thuốc khống chế, chỉ còn sót lại bản năng sinh lý. Tình cảnh này còn kinh khủng hơn so với trước, trong không khí tràn ngập mùi vị dâm ô, hơi thở gấp gáp khiến người ta đỏ mặt.
Cả căn phòng, dường như chỉ mình Phó Thận Hành mặt không đổi sắc, lòng tĩnh như nước, hắn liếc nhìn gã đàn ông đang động dục bên cạnh, thản nhiên nói: “A Giang, đừng chạm vào người phụ nữ này, không may mắn đâu.”
A Giang giơ tay che chắn bộ phận đang có phản ứng, lúng túng giải thích: “Em không có ý định chạm vào cô ta.”
Gã liếc nhanh lên giường, cúi người thận trọng hỏi Phó Thận Hành: “Anh Phó, anh định quay đến bao giờ. Mấy tên này là dân nhà nghề em đặc biệt mời từ đảo quốc về, chỉ cần không bảo ngừng, chúng sẽ chơi một mạch đến khi cô ta nát vụn mới thôi.”
Phó Thận Hành giơ tay nhìn đồng hồ, hờ hững đáp: “Dừng lại đi, chỉnh sửa clip xem hiệu quả thế nào.”
Quay phim chuyên nghiệp đương nhiên sẽ cho ra sản phẩm với hiệu quả vô cùng tốt. Bất luận là màn vật lộn kịch liệt trước đó hay là màn say đắm mê loạn sau này, tất cả hình ảnh đều được chiếu trên màn hình rộng, đặc tả chi tiết bằng âm thanh nổi, cảnh tượng so với hiện trường càng khiến người ta tim đập chân run hơn.
Hà Nghiên khoác áo tắm, nằm chôn mình trong chiếc sô pha rộng thùng thình, đôi môi run rẩy. Tuy dặn lòng đừng khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Phó Thận Hành ngồi bên cách đó không xa, quay sang nhìn cô cười như không: “Nhìn không ra, cô cũng đẳng cấp đấy.”
“Vậy à? Cảm ơn.” Cô chậm rãi đáp lại, giọng khàn đặc như tơ lụa bị xé rách.
Phó Thận Hành thoáng kinh ngạc, chăm chú nhìn cô, hỏi tiếp: “Sau khi trở về, cô sẽ báo cảnh sát chứ?”
“Anh có clip, tôi nào dám báo cảnh sát.” Cô gần như đoán ra ý đồ tiếp theo của hắn, cô chật vật nhếch môi, muốn nở nụ cười khinh miệt nhưng nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Hắn cười phớt lờ: “Tôi biết ngay cô giáo Hà là người thông minh mà. Nếu vậy, bây giờ chúng ta sẽ định ra quy tắc trò chơi, rất đơn giản, cô chỉ việc làm theo hướng dẫn. Thế nào?”
Sống sót! Phải sống sót để thoát ra khỏi đây! Có âm thanh gào thét trong lòng cô. Hà Nghiên mím môi, hít một hơi thật sâu, phối hợp với hắn, hỏi: “Lại quay clip à?”
“Có lẽ là không.” Hắn thoải mái trả lời, nghiêng đầu suy nghĩ: “Thẳng thắn mà nói thì quay lip tốn công mất thời gian. Tạm thời tôi không có ý định biến cô thành nữ diễn viên AV. Tương lai rất có khả năng tôi sẽ gọi cô đi khách, biết đâu cô lại thích kiểu này ấy chứ.”
Cô lặng lẽ rơi lệ, không nói thêm gì nữa.
Phó Thận Hành gọi tên A Giang thân hình cường tráng vào, dặn dò: “Thời gian không còn sớm, tiễn cô giáo Hà về đi.”
Ấy vậy mà hắn lại thả cô thật! Hà Nghiên kích động, cô sợ ánh mắt tiết lộ nội tâm nên vội vàng cụp xuống. Thậm chí cô không dám để lộ vẻ vội vã quá mức, vịn ghế sô pha cố đứng dậy, động tác chậm chạp. A Giang không kiên nhẫn đợi cô, vươn tay nhấc cô khỏi sô pha, lôi ra ngoài.
Phó Thận Hành đi rồi nhưng lại đột nhiên gọi cô lại: “Cô giáo Hà.”
Cô dừng lại, hoảng hốt chờ đợi, chỉ sợ hắn bỗng nhiên đổi ý. Không ngờ hắn chỉ cười, dửng dưng nói: “Đừng báo cảnh sát, nếu không cô sẽ phải hối hận.”
Câu nói đó nghe như một lời cảnh cáo nhưng trong đó dường như lại cất giấu một thâm ý khác. Cô chưa kịp suy nghĩ, A Giang đã cầm một chiếc khăn tẩm thuốc bịt kín miệng mũi cô.
Khi Hà Nghiên tỉnh dậy lần nữa thì đã ở trong nhà mình, một buổi sáng không khác gì những buổi sáng thường ngày khác. Trên người cô đắp chiếc chăn mỏng, quần áo vắt trên thành ghế đặt bên giường, ngay cả điện thoại cũng được để ở chỗ trống đầu giường theo thói quen.
Ngoài cửa sổ sắc trời sáng rõ, nhìn ánh nắng có lẽ đã chín mười giờ.
Cô hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, tự nói với mình mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng đau đớn từ cơ thể nói cho cô biết đây không phải là giấc mơ. Cô chùm chăn kín đầu khóc to, xong thò tay ra ngoài tìm điện thoại. Trong đó có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lương Viễn Trạch: Nghiên Nghiên, sau này không được vứt điện thoại lung tung, gọi không có người nhận. Còn nữa, ngủ sớm đi, không được thức khuya.
Màn hình hiển thị h’ tối qua, lúc ấy cô còn đang nằm trong bàn tay quỷ.
Hà Nghiên run rẩy gọi điện cho Lương Viễn Trạch nhưng máy báo bận. Sau một hồi ngẩn người, cô vội xuống giường, không quan tâm đến cơ thể đau đớn, vơ lấy bộ quần áo vội vã mặc vào.
Chiếc xe dừng bên cạnh đoạn đường dốc, phía xa xa, vài ba bác gái dẫn theo cháu chắt đang chơi đùa trong công viên của tiểu khu. Hà Nghiên hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra bình tĩnh. Cô lái xe rời tiểu khu, không ngừng quan sát kính chiếu hậu, xác định không có ai theo, liền tiến thẳng vào cục cảnh sát.
“Cô nói gì cơ?” Viên cảnh sát ngạc nhiên, hỏi cô: “Cô đừng cuống, bình tĩnh lại đã rồi nói.”
Hà Nghiên không cách nào bình tĩnh được. Từ khi bước vào đây, cô đã mất hết lý trí và sự tỉnh táo ban nãy: “Thẩm Tri Tiết chưa chết, giờ hắn lấy tên là Phó Thận Hành, các anh nhanh đi bắt hắn đi, nhanh đi bắt hắn đi.”
Viên cảnh sát bối rối: “Thẩm Tri Tiết là ai? Phó Thận Hành là ai?”
Cô há miệng, nhất thời không biết giải thích sự việc ra sao: “Cảnh sát Trần! Tôi muốn tìm cảnh sát Trần!”. Cô hét to, rốt cuộc cũng bắt được cây cỏ cứu mạng: “Ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra.”
Sắc mặt viên cảnh sát có phần kỳ lạ, anh ta nhìn Hà Nghiên, do dự một lúc, nói: “Mấy hôm trước cảnh sát Trần gặp tai nạn đã qua đời rồi. Hôm qua Cục mới cử hành lễ truy điệu cho ông ấy xong.”
Hà Nghiên thoáng cứng đờ, nghi ngờ mình nghe lầm: “Anh nói cái gì?”
Viên cảnh sát nhìn Hà Nghiên đồng cảm, đứng dậy rót cho cô cốc nước ấm, an ủi: “Cô Hà, cô đừng gấp, có chuyện gì cứ từ từ nói. Tuy cảnh sát Trần không có ở đây nhưng chúng tôi vẫn có thể giúp cô.”
Không, không, không có ai giúp được cô hết!
Ba mẹ bỗng nhiên được giải thưởng du lịch lớn, sau đó là Lương Viễn Trạch đi đào tạo ở nước ngoài, cô bơ vơ không nơi nương tựa, ngay cả cảnh sát Trần người có thể giúp đỡ cô cũng chết vì tai nạn mấy hôm trước. Những điều đó chỉ là trùng hợp sao? Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Cô ngây ngốc không thốt nổi câu gì. Viên cảnh sát tò mò hỏi: “Cô Hà, cô không sao chứ?”
Hà Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt ngây dại nhìn viên cảnh sát trẻ, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói của Phó Thận Hành: “Đừng báo cảnh sát, nếu không cô sẽ phải hối hận.”