Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Hai người về nhà liền ngủ. Hôm sau, khi Bạch Khải Gia tỉnh lại sau cơn say rượu, anh thấy Tần Ca nằm bên cạnh mình, khuôn mặt ngủ say đỏ ửng, vẫn ôm cánh tay anh.
Anh đứng dậy định đi đánh răng rửa mặt nhưng khi thấy cô vẫn còn ngủ, không có tay anh liền quay sang ôm chăn, áo ngủ bị tốc lên, lộ một phần da trắng nõn nà như rau cải trắng, anh lại nằm xuống, rút chăn ra rồi đưa tay cho cô tiếp tục ôm, một tay giúp cô kéo áo xuống. Thời gian trôi qua rất lâu nhưng cô vẫn chưa tỉnh, anh đành phải hôn nhẹ cô.
Tần Ca mơ mơ màng màng cảm giác có người đang hôn mình, giật giật miệng, không ngờ lại bị anh tấn công mạnh hơn. Cô còn chưa hoàn hồn đã cảm thấy sức nặng quen thuộc, là Bạch Khải Gia đè lên, chạm vào chóp mũi cô, nói: “Tần Ca, em đúng là một con heo.”
Tần Ca nói không phải, anh cười cười tiếp tục hôn, một tay chui vào trong áo ngủ của cô. Cả người cô run lên, vừa bị anh đụng vào trong giây lát tóc gáy cô dựng lên, anh tiến dần lên trên, đồng thời tiếp tục hôn khiến đầu óc cô choáng váng.
Tay anh dừng lại, nhẹ nhàng bóp một cái. Tần Ca run rẩy, nắm lấy ống tay áo anh, môi anh trượt đến sau tai cô, nhẹ nhàng hôn, tay vẫn tiếp tục hành động.
“Khó chịu à?” Anh hỏi, hô hấp hơi nhanh.
Trên cơ bản Tần Ca đã không còn mặt mũi nói chuyện, ngoan ngoãn nằm im, mặc anh hành động. Tim cô đập rất nhanh, cảm thấy phần bụng dưới của anh tiếp xúc với cô đang nóng lên. Vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục, cô đã nghĩ sẽ cố bình tĩnh lại nhưng tay anh đi xuống ôm lấy eo cô, dùng sức một cái, cô liền chuyển thành ngồi lên người anh.
Trong mắt anh có một hồ nước, giờ phút này tất cả đang phản chiếu hình bóng đầu bù tóc rối, mặt mũi đỏ bừng của cô. Anh ấn lên lưng cô để cô nằm lên ngực anh, tim anh đập rất nhanh, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh như khi mặc áo blouse trắng. Cô nghe thấy anh thở dài, nói: “Sau này phải dậy sớm nhé con heo nhỏ, em như vậy anh sẽ không nhịn được.”
Tần Ca than thở: “Vậy đừng nhịn nữa.”
Bạch Khải Gia véo mặt cô: “Hình như bị anh dạy hư rồi.”
Tần Ca cọ cọ anh, tỏ vẻ đồng ý.
Trong lòng anh đắc ý, vui vẻ không nói nên lời, ôm chặt cô và nói như dỗ trẻ con: “Ngủ tiếp đi.”
Tần Ca im lặng một lát, mới sáng sớm đã nói với anh: “Nên đến bệnh viện.”
Sau vài ngày biến mất, Bạch Khải Gia lại trở lại bệnh viện, biểu cảm của Lục Thiên rất bí hiểm, nói: “Cũng chỉ có Tiểu Ca khuyên được cậu.”
Bạch Khải Gia gật đầu như thường, cúi đầu xem quá trình phẫu thuật và các hạng mục anh cần xét nghiệm kiểm tra. Tần Ca đi lấy nước trở về, pha cho Lục Thiên trà hoa hồng cô thích, Lục Thiên cảm thấy ngon, hỏi địa chỉ Taobao, Tần Ca hơi khó xử: “Cái này là bạn em tặng nhưng bây giờ bọn em không liên lạc nữa.”
Ban đêm, Tần Ca nằm trên giường nhỏ bên giường bệnh, suy nghĩ rồi nói với Bạch Khải Gia: “Có lẽ em vẫn nên hỏi.”
Nói xong cô mượn điện thoại anh, đăng nhập vào QQ đã bỏ khá lâu, tuy đã khá muộn nhưng biên tập nhà cô xưa nay vẫn rất chăm chỉ, lập tức xuất hiện: Tớ đây.
Tần Ca thấy mắt cay cay, muốn ôm cô gái này quá.
Biên tập lập tức gửi link cho cô, sau đó vui vẻ nói Đại Đại thích uống là tốt.
Cô ấy không nhắc gì đến tranh vẽ nhưng Tần Ca lại chủ động nói: Chờ tớ làm xong việc đợt này sẽ quay trở lại.
Bên kia biên tập hú lên, nói năm nay mọi người làm rất nhiều chuyện dễ thương, cô ấy đã giữ cho Tần Ca một bộ.
Sau khi tắt di động, Tần Ca ghé vào mép giường Bạch Khải Gia và nói: “Bây giờ em lại không thấy sợ nữa.”
Bạch Khải Gia rút điện thoại ra: “Bây giờ vẽ một bức đi.”
“Em muốn nhìn anh.”
Chiều mai anh sẽ làm phẫu thuật.
Cô ngửa đầu nhìn anh, anh mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng kẻ sọc, khi không cười nhìn rất trầm tĩnh, là dáng vẻ cô luôn thích.
Anh nói: “Lấy túi đồ của anh đến đây.”
Tần Ca lấy túi của anh ra, ngoài ý muốn lại thấy dụng cụ vẽ tranh của mình.”
Anh nói: “Bắt đầu đi.”
“Được.”
Tần Ca vẽ khung, đổ màu ra chuẩn bị pha màu, Bạch Khải Gia bỗng nhiên cầm tay cô nói: “Tiểu Ca, vẽ bằng hai tay đi.”
Tần Ca cười: “Anh vẫn nhớ à?”
Đương nhiên là anh vẫn nhớ. Sắp thi đại học, có lần cô thi không tốt lắm, anh nhìn cô ngồi vẽ loạn trong phòng vẽ, bằng hai tay.
Tần Ca nghe lời bắt đầu vẽ bằng hai tay, Bạch Khải Gia chĩa ống kính vào ngay trên giấy, ghi lại quá trình cô vẽ, từng nét từng nét một.
Vẽ chơi mà thôi, không cần quá nhiều thời gian, sau khi cô vẽ xong liền lấy điện thoại của anh nói: “Em cũng muốn xem.”
Vì thế hai người ngồi trên giường xem lại, Bạch Khải Gia nói: “Đăng lên weibo của em đi.”
Tần Ca nói: “Như vậy có tính là xác chết sống lại không?”
Anh cười.
Hôm sau, Bạch Khải Gia được đưa vào phòng phẫu thuật, Tần Ca là người nhà ký cam kết, sau đó chờ bên ngoài. Trong tay cô là điện thoại di động, trước khi vào phòng, Bạch Khải Gia nói với cô: “Nếu chờ lâu quá thì nghịch weibo một lát nhé.”
Tần Ca tựa vào góc tường, tối qua từ khi đăng lên weibo cô không tắt máy, cô cũng mở bình luận nhưng tắt âm thanh, cho nên bây giờ vừa mở ra đã bị số bình luận và chia sẻ làm hoảng sợ.
Cô tự giễu trong lòng: Họa sĩ cũng có khi xoay chuyển tình thế đấy.
Trước tiên cô xem bạn bè, gần như tất cả đều chia sẻ video tối qua, từ biên tập nhà cô đến người quen Đại Đại, tất cả đều ghi: Bái phục!
Tần Ca mím môi cười, thấy nhân vật lớn của tạp chí cũng chia sẻ – viết in hoa bái phục.
Sau đó mở bình luận ra đọc, vẫn những ID quen thuộc:
Bạch Bạch Bạch Bạch Khải Khải Khải Khải:MN, Đại Đại hãy nhận một lạy của em!
Tiểu nương tử nhà họ Bạch: Rõ ràng là có thể lộ mặt nhưng thể hiện tài năng vẫn là tốt nhất, quỳ.
Chi thứ hai nhà họ Bạch: Chồng à, yêu quá đi.
Chỗ này bản gốc là “não công”, định để là “trồng” nhưng lại thôi.
Chính thất nhà họ Bạch:Tuy còn chưa xác định chồng là nam hay nữ nhưng tôi cũng không ngại bị bẻ cong đâu.
Chi thứ hai nhà họ Bạch:Cho lầu trên một manh mối này, nhìn tay đi, mau nhìn tay, đây rõ là một đôi tay của con gái!
Chính thất nhà họ Bạch:Tôi chính thức tuyên bố tôi bị bẻ cong, bye bye bên chọn nam!
Tôi sinh cho Bạch Bạch một đàn khỉ con:Châm thuốc, cũng muốn bị bẻ cong!
Yêu Bạch Bạch Bạch Bạch:Kỹ năng tán gái mới nhất, get! Tôi đi luyện tập!
Cún đã học đại học và tiếng Anh nhà họ Bạch: Xem ra Đại Đại đã về rồi! Đợi lâu quá, rơi lệ!
Gấu bông trong phòng ngủ Khải Gia:Dù sao tôi cũng chỉ muốn nói một câu, mặc kệ có đen thế nào thì tôi luôn luôn ủng hộ Đại Đại! MN, hai tay vẽ tranh, đây là thần kỹ đấy! Series sinh thời!
Quỳ liếm Bạch Bạch một vạn lần:Nếu trong video thực sự là Bạch Bạch nhà tôi, bị bệnh mà còn vẽ được nhiều tác phẩm hay như vậy, chẳng lẽ không phải là càng khiến người ta tôn kính à? Sống đến tuổi mới thực sự biết yêu, đáng giá ~!
……
Hộp tin nhắn cũng đầy ắp, có rất nhiều người muốn bàn chuyện hợp tác, Tần Ca đọc hết để giết thời gian, biên tập nhà cô nhắn: Cậu đăng nick QQ của tớ đi, việc này để tớ xử lý cho.
Tần Ca liền sửa lại, trong thông tin nick weibo có đính kèm nick QQ của biên tập.
Biên tập còn nói: Có câu nói trong lòng vẫn muốn nói với cậu, trước kia chỉ cảm thấy cậu có tài nhưng giờ cậu là thần của tớ, tớ nghĩ tớ có thể nói chuyện riêng với cậu là nhờ kiếp trước tớ đã cứu cả ngân hà.
Tần Ca gửi một icon đỏ mặt, trong lòng cũng ấm áp.
Cô không dám lên weibo vì sợ bị tổn thương, lý do cũng như việc không dám liên lạc với bạn cũ, nhưng Bạch Khải Gia đã giúp cô hiểu không gì có thể toàn vẹn.
Lại có một bình luận, bây giờ mọi người bắt đầu quay sang đoán xem ai quay video này.
Tần Ca xem lại video một lần nữa, cô ghé vào mép giường vẽ, rất dễ nhận ra đó là giường bệnh, phút giây, Bạch Khải Gia giúp cô vén tóc lên, nói: “Tay lại bẩn rồi.”
Anh nói rất nhỏ giọng thế mà vẫn bị các fan dùng phần mềm lọc giọng, sau đó rất nhiều cô gái bị Tần Ca bẻ cong tuyên bố sẽ không bỏ qua người đàn ông này, họ nói thời buổi này trai tốt đều bị đàn ông giành mất rồi, đổi khẩu vị sang con gái nhưng cuối cùng vẫn thích đàn ông.
Tần Ca cứ ngồi đọc hết, vốn tưởng rằng thời gian chờ đợi sẽ rất khó khăn nhưng cũng trôi qua rất nhanh.
Vì thận trọn nên mẫu lấy từ dạ dày Bạch Khải Gia được gửi đến thành phố B để làm xét nghiệp, kết quả cũng không có ngay được. Khi anh tỉnh lại sau khi hết thuốc mê, câu đầu tiên anh nói với Tần Ca là: “Anh muốn đưa em đến thành phố B.”
Tần Ca gật đầu: “Vâng.”
“Anh lớn như vậy còn chưa nằm trong phòng phẫu thuật bao giờ.” Anh nói.
Tần Ca lẳng lặng nghe.
“Đúng là một nơi khiến người ta không thích được.” Anh nói.
Tần Ca cười: “Anh là bác sĩ đấy nhé.”
Anh nâng tay lên sờ mặt cô: “Em vất vả rồi.”
Khi bác sĩ gây mê cho anh, anh có thể cảm nhận rõ tâm trạng của em khi đó, chắc hẳn em đã rất sợ hãi, Tiểu Ca ạ.
Tần Ca nói: “Không được khóc đâu.”
Anh cười: “Ừ.”
Vì thế trên giường bệnh, họ vạch ra hành trình đi thành phố B, Lục Thiên rất không đồng ý: “Đây không phải chuyện đùa, Tiểu Ca, em khuyên cậu ấy đi.”
Tần Ca nói: “Chỉ cần là điều anh ấy muốn, em đều muốn thực hiện.”
Lục Thiên đành phải đau đầu thỏa hiệp. Ngày hai người xuất phát còn đem theo cả gấu bông.
Đây là lần đầu tiên Tần Ca đi máy bay, có chút mới mẻ. Bạch Khải Gia chỉ vào một góc đại sảnh ầm ĩ, nói: “Khi đó anh đứng kia đợi em.”
Nhoáng một cái đã năm.
May là họ không còn để vuột mất nhau nữa.
May báy cất canh, Tần Ca hơi ù tai, Bạch Khải Gia nói: “Ngủ đi, tỉnh lại là đến nơi rồi.”