Editor: Mộ
Lúc Tô Ly nói như thế, cô không biết mình đang nói cái gì mà chỉ vô thức thốt lên theo bản năng.
Sau khi cô dứt lời, cô mới chậm rãi nhận ra ẩn ý phía sau.
Cô muốn kết hôn, muốn ở bên anh.
Sau đó cô lại nghĩ có dễ dàng như thế không?
Có lẽ anh sẽ cười nhạo cô.
Dù sao, kết hôn là một chuyện nói ra thì dễ nhưng để thực hiện thì rất khó khăn.
Nhưng kết quả cuối cùng của việc thích một người không phải là kết hôn với người đó và sống chung với nhau sao?
Cô càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn.
Cô muốn nghe suy nghĩ của anh nên cô dùng hết can đảm để ngẩng đầu nhìn lên.
Vẻ mặt của Lăng Diệu thực sự rất ngạc nhiên.
Anh nhìn vào mặt cô một cách sững sờ, như thể đang thăm dò xem những gì cô nói có phải là sự thật hay không.
Một giây sau, anh mấp máy môi, âm thanh trầm thấp vang lên: “Em vừa nói cái gì?”
Tô Ly biết anh nghe thấy rồi, anh chỉ đang xác nhận lại với cô.
Cô thẳng thắn nói lại một lần nữa: “Em nói chúng ta sẽ kết hôn.”
Không hơn không kém vừa vặn lọt vào tai hai người họ.
Lần này, khi cô nói điều đó còn kiên định hơn lúc ở dưới lầu, rất rõ ràng và rành mạch.
Nhưng biểu cảm chần chừ của anh khiến cô mất tự tin, cô rụt rè hỏi: “Có phải anh cảm thấy đột ngột quá không?”
Anh từ bỏ ý định đi ra ngoài, cùng cô đứng ngoài cửa và gật đầu thừa nhận: “Ừ, hơi đột ngột.”
Quả nhiên anh sẽ nói như thế.
Cô thấy hơi hối hận nhưng không thể rút lại những gì mình đã nói, trừ khi anh bị mất trí nhớ.
Không thể nào, anh ấy rất khôn ngoan, chắc hẳn đã nhắc đi nhắc lại điều đó trong lòng và nghĩ tại sao cô lại nói như thế.
Tô Ly bắt đầu cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.
Cô phải làm sao để duy trì mối quan hệ ôn hoà và tự nhiên giữa hai người bọn họ.
Cô không muốn hùng hổ doạ anh, cô chỉ muốn tạo ra một bầu không khí tốt đẹp hơn khi họ ở cạnh nhau.
Cô cũng muốn phát triển mối quan hệ này và khiến họ gắn bó chặt chẽ với nhau hơn.
Cô nhất thời yên lặng.
Vẻ mặt lúng túng của cô đã lọt vào mắt anh.
Lăng Diệu trầm mặc trong chốc lát, sau đó anh đột nhiên nắm lấy tay cô, anh nói: “Vừa nãy đi xuống, em nói với mẹ em như thế à? Bà ấy nói thế nào?”
Cô nhìn bàn tay bị anh nắm lấy, cũng giữ lại tay anh và gật đầu: “Bà ấy tôn trọng suy nghĩ của em.”
Anh mỉm cười sau đó dịu dàng mân mê: “Thật không ngờ.”
Cô nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Anh không ngờ nên mới lựa chọn lùi bước, anh muốn bỏ đi sao?”
“Không phải.” Anh bình tĩnh nói: “Anh thực sự chưa có năng lực đó.”
“Năng lực ở phương diện nào?” Cô ghé sát vào người anh, cố ý dò hỏi: “Năng lực về phương diện đó của anh cũng khá mạnh đấy.
Từ khi nào mà anh mất tự tin thế?”
Anh biết cô đang xuyên tạc để trêu chọc anh.
Anh mỉm cười rồi kéo người đó lại gần và nói: “Anh nói nghiêm túc đấy.
Nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, anh không thể thường xuyên chăm sóc em, không thể đưa đón em tan làm, càng không thể dắt tay em đi dạo phố… Còn rất nhiều vấn đề khác, từ từ em sẽ hiểu.”
Cô dựa vào lồng ngực anh và nói: “Trước kia em cũng sống như thế.
Em không sợ cô đơn.
Em có thể tự mình về nhà, tự mình đi mua sắm.
Khi em có thời gian em còn có thể đến thăm anh, anh không muốn như thế sao?”
Anh độc thân rất nhiều năm, chưa bao giờ anh nghe thấy những lời ấm áp như vậy.
Anh siết chặt vòng tay: “Em nói như thế anh sẽ không buông tay em được đâu.”
“Vậy thì đừng buông tay.” Cô nép vào vòng tay anh.
“Thật sự không cần buông à?” Anh hỏi.
Cô cười: “Nếu anh buông tay em sẽ nghe lời mẹ đi tìm vị bác sĩ kia.
Em nhớ anh ta cũng được lắm…“
Anh dùng một tay bóp chặt cằm cô, không cho cô nói tiếp: “Em dám?”
Cô vòng tay qua cổ anh và than thở: “Lúc anh trốn ở đó anh nghe được hết rồi đúng không? Anh ghen nên mới xuất hiện trước mặt mẹ em chứ gì?”
Anh trả lời: “Không phải.”
“Thế vì cái gì?” Cô đứng thẳng dậy, muốn nghe anh nói lý do.
“Ngay từ đầu anh đã muốn đối mặt với bà ấy.”
Cô ngẩn người: “Do em không cho anh cơ hội sao?”
Anh thẳng thắn nói: “Anh biết em lo lắng cho anh nên không muốn anh bị lộ nhưng em là người anh chọn nên anh muốn thành thật với em và người thân của em nữa.”
Tô Ly nhớ hôm đó anh cõng cô xuống núi, cô không hỏi nhưng anh vẫn chủ động tiết lộ với cô.
Lúc đó cô nghĩ anh thẳng thắn nói ra điều đó không phải do anh tin tưởng cô mà có lẽ là do mối quan hệ giữa anh và ba.
Bây giờ anh không chỉ tin cô mà còn đặt niềm tin vào người thân của cô.
Hóa ra là anh đã nghĩ như thế từ lâu.
“Anh cứ tin tưởng như thế sao?” Cô đột nhiên thấy lo lắng cho anh: “Nhỡ đâu người anh chọn phản bội anh thì sao?”
Cứ nghĩ về điều đó cô lại cảm thấy đau lòng bởi vì sau lưng anh còn có trách nhiệm vô cùng nặng nề.
Anh không hề do dự mà mạnh dạn nói: “Nếu anh chọn sai anh sẽ tự mình chịu trách nhiệm, cùng lắm thì mất mạng…”
Tô Ly kéo mạnh cánh tay của anh, cắt ngang lời nói tiếp theo và nghẹn ngào nói: “Anh đừng nói như thế.
Anh không biết người nghe sẽ cảm thấy khó chịu sao?”
Anh nhận ra điều đó thì mỉm cười, dùng ngón tay trỏ vuốt ve bờ môi đang phụng phịu của cô: “Anh quen rồi, mạng anh cứng lắm.”
Cô vặn lại: “Mạng anh có cứng thế nào đi nữa cũng đâu thể ngăn được đạn.”
Anh nhích thân dưới đến gần cô để cô cảm nhận nơi nào đó đang nhô lên: “Đây là súng, em nói xem nó có đủ cứng không?”
Chỉ nói chuyện một lát đã không nghiêm chỉnh.
Mặt cô đỏ bừng, cô muốn đẩy anh ra nhưng cuối cùng cô lại phủ tay lên chỗ đó và khiêu khích: “Cũng đâu cứng lắm, nó mềm mà.”
Giọng anh thay đổi: “Em cảm nhận kỹ hơn xem nào.”
Tô Ly không tin.
Cách một lớp quần cô sờ soạng vài cái, thứ kia đột nhiên sống dậy còn giật giật trong tay cô.
Cô lập tức bỏ tay ra nhưng bị anh bắt lại và ấn về chỗ cũ.
Cô càng vùng vẫy, nó càng phản ứng dữ dội hơn nên cô đành thuận theo ý anh.
Chẳng bao lâu sau, hai người cọ sát ra tia lửa.
Họ rời khỏi cửa và đến cạnh ghế sô pha.
Cô vừa ngã xuống, anh đã đè lên trên.
Hai ánh mắt hoà vào nhau, nhiệt độ cơ thể của họ cũng tăng dần.
Lúc anh chuẩn bị hành sự, Tô Ly đột nhiên nghĩ tới vài vấn đề: “Anh biết Tưởng Uý à?”
“Ừ.” Anh không hề ngạc nhiên.
Anh cúi đầu lần mò dây thắt lưng, sau đó nhìn cô hỏi: “Cậu ta nói với em à?
“Hình như lúc anh ra ngoài anh ấy nhận ra anh.”
Anh gật đầu, cởi thắt lưng xuống và đặt tay lên eo cô: “Hồi đi học có quen.”
Tô Ly thắc mắc: “Các anh là đồng nghiệp, tại sao không cho anh ấy biết anh đang làm gì?”
Anh trả lời một cách ngắn gọn: “Nhiều năm rồi không gặp, không cần nói đâu.”
Tô Ly nghĩ đến chuyện tối nay, cô lo lắng bảo: “Nếu như sau này hai người chạm mặt, anh ấy tỏ ra quen biết anh không phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao?”
Anh nghĩ đến đây thì bóp má cô và nói: “Anh sẽ bảo cấp trên xử lý chuyện đó.”
Tô Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô nhìn bàn tay đang trượt trên người mình và nói: “Anh ấy nói tên của anh trước mặt em nhưng em không nói là em biết anh.”
Lăng Diệu cũng biết chuyện đó.
Anh dịu dàng hôn lên mặt cô và cúi đầu hỏi: “Em không hối hận sao?”
“Hối hận về điều gì?” Cô chớp mắt hỏi.
“Có người trong lòng nên phải từ chối cậu ta.”
Cô bật cười khiến hai bầu ngực rung lên vừa hay lọt vào đôi mắt đục ngầu của anh.
Anh bấu tay vào đó và hỏi: “Em cười cái gì thế?”
Cô lại mỉm cười: “Anh nhớ kỹ thế, anh chẳng rộng lượng gì cả.”
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi cù vào nách cô: “Lần sau em dẫn cậu ta đến gặp anh, anh sẽ cho em xem thế nào là rộng lượng.”
Cô càng cười lớn, xen lẫn với những tiếng cầu xin vô cùng đáng thương nhưng anh mặc kệ rồi đột ngột tiến vào.
Cô không kịp chuẩn bị, nước mắt trào ra ngoài, tiếng rên rỉ trầm thấp cứ vang lên một cách đứt quãng.
Anh hôn lên môi cô để cắt đứt dòng âm thanh, sau đó lấy tay cô vòng qua người mình và di chuyển mạnh bạo hơn nữa.
…
Tô Ly đột nhiên tỉnh lại vào nửa đêm.
Xung quanh căn phòng tối đen như mực.
Cô đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng sột soạt, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông vốn dĩ phải nằm bên cạnh đang mặc quần áo.
Tô Ly vừa mới ngủ được một lát, đôi mắt lim dim còn giọng nói thì khô khốc: “Sao vậy?”
Anh vừa mặc quần áo tử tế thì nghe thấy giọng nói của cô.
Anh nhoài người về phía giường, cúi đầu hôn cô một cái rồi nói: “Em tỉnh rồi à?”
Lúc cô nhổm dậy anh đã mặc quần áo chỉnh tề.
Bây giờ là nửa đêm nên cô không thể không lo lắng: “Anh phải đi sao?”
Anh chỉ giải thích ngắn gọn: “Vì có chuyện xảy ra nên anh phải về.”
“Anh về đâu?”
“Về cục” Anh giải thích: “Ban ngày không tiện họp.”
Tô Ly yên tâm hơn một chút nhưng chuyện này có hơi đột ngột.
Nếu cô không tỉnh lại có phải anh sẽ đi mà không đánh thức cô không?
“Sao anh không gọi em dậy?” Cô vừa hỏi vừa nhanh chóng mặc quần áo.
Thấy cô nhất quyết đứng dậy tiễn anh, anh cũng không từ chối.
Anh cúi đầu bấm điện thoại để xem giờ rồi nói: “Vẫn còn sớm nên anh muốn để em ngủ thêm một lát.
Anh gửi tin nhắn cho em rồi, lúc em dậy em sẽ thấy ngay.”
“Cho dù thế anh vẫn phải gọi em dậy chứ.” Cô thực sự lo lắng vì không biết anh sẽ đi đâu.
Trước khi ra đến cửa, cô tiến lên ôm lấy anh.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô và mỉm cười hỏi: “Em không chịu được sao? Có thời gian anh sẽ gọi cho em.”
Cô ngẩng đầu lên, cảnh cáo: “Gọi điện thoại không quan trọng, quan trọng là phải chú ý an toàn.”
Anh gật đầu: “Được.”
“Anh không mệt sao?” Cô nhìn sắc mặt của anh như thể không thể sắp không chịu nổi: “Anh mới ngủ có mấy tiếng, lát nữa đến đó nhớ ngủ thêm nhé.”
Anh an ủi: “Không sao đâu, tinh thần anh rất tốt.”
Lại cái câu quen thuộc ấy, cô không tin: “Anh cũng là người mà, không ngủ thì lấy đâu ra tinh thần.”
Giọng điệu của anh lập tức thay đổi: “Lấy từ trên người em.”
Cô đập mạnh vào lưng anh.
Về đêm, gió lạnh thổi qua toà nhà, cửa sổ ở giữa hành lang không đóng, cô nghe thấy tiếng mưa rả rích từ trên bầu trời, không biết đã bắt đầu mưa từ khi nào.
Tô Ly lấy ô từ trong tủ giày đưa cho anh “Anh cầm theo đi.”
Anh nhận lấy, sau đó hôn cô một cái: “Em ngủ tiếp đi.”
Sau đó anh mở cửa và đi ra ngoài.
Có một điều mà Lăng Diệu không hề biết là sau khi tắt đèn, Tô Ly đến gần cửa sổ phòng khách, cô nằm bò ra khung cửa sổ và nhìn anh ra khỏi tòa nhà.
Anh cầm chiếc ô đen của cô, ra đến cổng tiểu khu rồi lên đường lớn.
Cuối cùng anh biến mất trong màn mưa tối mịt.
Cô đứng đó đến khi cả người lạnh toát mới chạy về giường.
Cô nhìn căn phòng quen thuộc nhưng đột nhiên cảm thấy vô cùng trống trải, cô hiểu tại sao mình lại buồn đến thế.
Giờ cô mới hiểu câu nói lúc trước của anh.
Có một số chuyện nói thì dễ nhưng làm rất khó.
Rốt cuộc cô cũng không muốn một thân một mình.
Trước đây cô không hề sợ điều đó nhưng khi có được rồi thì lúc mất đi sẽ rất khó chấp nhận.
Cô nằm sang vị trí anh đã từng ngủ, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại và tưởng tượng mình đang nằm trong vòng tay của anh.
Cô trằn trọc trở mình không tài nào chợp mắt được
Cô lấy điện thoại di động.
Bây giờ đã là hai giờ sáng.
Tin nhắn anh gửi cách đây không lâu vẫn còn hiện lên trên đó: [Ra ngoài làm nhiệm vụ, vẫn ổn.]
Cô nhìn nó hồi lâu.
Đột nhiên cô bình tĩnh trở lại.
Cô đang oán trách cái gì? Còn điều gì quan trọng hơn nhiệm vụ anh sắp nhận.
Thà để tất cả nỗi cô đơn và sự lo lắng không cần thiết lùi lại phía sau, bây giờ cô chỉ hy vọng anh ấy được an toàn.
…
Sáng sớm hôm sau khi Tô Ly tỉnh lại một lần nữa, cô nhận được một tin nhắn ngắn ngủi của Lăng Diệu.
Cô bò dậy kiểm tra tin nhắn.
Anh nói anh đã viết một bản báo cáo về mối quan hệ của họ.
Anh cần cô và gia đình của cô ký một bản thoả thuận giữ bí mật.
Tô Ly hiểu ra, cô gửi một câu hỏi: [Em phải đến đó hay họ sẽ đến đây?]
Anh trả lời: [Lúc đó sẽ có thông báo sau.]
Sau đó anh giải thích: [Nguyên nhân là để tránh rò rỉ thông tin.
Các em ký tên coi như đã cam kết giữ bí mật.
Suy cho cùng cũng tại anh chủ động thẳng thắn với người ngoài, đó là vi phạm kỷ luật nên cấp trên muốn phạt anh.]
Tô Ly lập tức thấy bất an: [Anh còn bị phạt sao?]
Anh trả lời: [Đừng lo lắng, đó không phải là hình phạt thể chất nhưng em có thể giúp anh khắc phục nó.]
Cô bị khơi dậy sự tò mò và hỏi: [Làm thế nào để khắc phục?]
Anh nhắn lại: [Nếu có thời gian thì mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân.]
Cô ngẩn người hỏi: [Đến đồn cảnh sát làm chứng?]
Cuối cùng anh cũng gửi được một tin nhắn hoàn chỉnh: [Đến Cục Dân chính lấy giấy đăng ký kết hôn, quay lại thông báo với đồng nghiệp và sếp của anh, bảo rằng em là người nhà nên họ có thể yên tâm.]
Sau đó Tô Ly mới tỉnh táo lại và phát hiện mình bị anh dẫn vào tròng.
Cô không so đo anh vòng vo lừa bịp, cũng không quan tâm anh có thật sự bị phạt hay không mà lập tức đồng ý.
Khi tâm trạng xoay chuyển vài lần, cô bình tĩnh lại và xác nhận một lần nữa: [Anh quyết định thật sao?]
Anh trả lời: [Quyết định rồi nhưng có lẽ không có đám cưới đâu.]
Cô nhìn câu nói ấy ồi mím môi soạn tin nhắn và gửi đi: [Không cần, em chỉ cần anh.].